Buổi tối hôm đó, Nghê Cảnh Hề ngủ rất ngon, ngay cả chính cô cũng không biết vì sao, chính là một đêm không mộng mị ngủ đến hôm sau trời sáng.

Khi cô tỉnh dậy, rèm cửa trong khách sạn được kéo kín.

Còn có người đàn ông ngồi trên sofa nhỏ bên cạnh rèm cửa.

Dáng người anh rất cao, nằm trong sofa chân dài chống lên sàn nhà, chân gập lại có hơi không biết để đâu.

Nghê Cảnh Hề nhẹ nhàng chớp mắt, nhìn chằm chằm người đàn ông trên sofa, hiển nhiên anh ngủ cũng không thoải mái, đầu hơi lệch dựa lên lưng sofa, mi tâm thoáng chau lại.

Vào lúc bả vai anh dụi dụi vào trong sofa, Nghê Cảnh Hề còn tưởng anh sắp tỉnh, lập tức nhắm mắt lại.

Cô giả vờ như mình còn đang ngủ, nhưng hồi lâu trong phòng không có động tĩnh.

Trong lòng Nghê Cảnh Hề thở dài, nghĩ anh chắc còn chưa tỉnh.

Cô cũng không biết vì sao mình lúc này lại xấu hổ với Hoắc Thận Ngôn như vậy.

Lẽ nào đêm qua sau khi cô uống say, đã làm ra chuyện gì không nên làm ư?

Nghê Cảnh Hề cố gắng nhớ lại rất lâu, nhưng ngoại trừ đau đầu ra, ký ức lại trống trơn.

Cô hơi đau đầu, cô trời sinh tửu lượng không tệ về sau lại từng làm việc trong quán bar, nhưng từ trước đến nay chưa từng xuất hiện tình huống trống rỗng này.

Đặc biệt là lúc ở quán Bar, mặc dù thời gian cô ở không lâu lắm, nhưng cảnh giác vô cùng, người khác đưa rượu cho cô xưa nay cô sẽ không uống.

Cô cũng sẽ không bao giờ để ly của mình rời khỏi tầm mắt.

Nhưng cô không ngờ đêm qua mình sẽ tin tưởng anh đến vậy, bởi vì có anh, cho nên uống rượu không kiêng nể gì cả, cho dù là uống đến ngày hôm sau ký ức trống rỗng cũng được.

Cô vẫn có thể an tâm.

Nghê Cảnh Hề thật sự cảm thấy kỳ lạ, cô xưa nay không phải là một người có thể dễ dàng tin tưởng người khác.

Bốn năm đại học cô ra sức kiêm chức kiếm tiền, bộ mặt nào cũng từng thấy qua.

Cô từ trước đến nay đều không giống như đêm qua, giao sự an toàn của mình cho một người đàn ông chỉ mới gặp mặt một lần.

Lúc này trong chớp mắt cô mở mắt ra, tầm mắt lại lần nữa rơi trên người người đang nằm trên sofa.

Cô tin tưởng anh, từ tận đáy lòng.

Loại cảm giác này thật sự rất thần kì, rất khác biệt.

Bỗng nhiên, người đàn ông nằm trong sofa chậm rãi mở mắt, mí mắt hơi nhấc lên, con ngươi đen láy nhìn về phía bên này.

Nhưng khác với vẻ thâm thúy trầm lắng của ban ngày, thì trong đôi mắt anh lúc này không có bất cứ cảm xúc gì, chỉ là vừa mở mắt ra còn ở trong trạng thái mờ mịt.

Tóc anh có lẽ là vì ngủ một đêm trên sofa cọ tới cọ lui mà có hơi lộn xộn.

Lúc này dáng vẻ thức dậy như vậy, khiến cho vẻ hờ hững xa cách không lưu luyến hồng trần trên người anh tản đi không ít.

Khiến Nghê Cảnh Hề không nhịn được mỉm cười.

Hóa ra lúc anh tỉnh dậy, là dáng vẻ này.

Hai người nhìn nhau một lúc, vẫn là Hoắc Thận Ngôn mở miệng nói: “Cô tỉnh rồi?”

Giờ phút này Nghê Cảnh Hề còn nằm trên giường, tóc dài màu đen mềm mại xõa tung trên gối đầu màu trắng, chăn mỏng đắp ngay ngực, lộ ra cần cổ mảnh khảnh trắng nõn.

Trên mặt cô xẹt qua một tia kinh ngạc, đôi mắt đen láy ngủ một giấc vừa tỉnh, lại sáng như ngọc lưu ly.

Ngay sau đó Nghê Cảnh Hề từ trên giường ngồi dậy, nhìn anh mở miệng câu đầu tiên chính là: “Xin lỗi.”

Nếu không phải vì cô, anh hẳn không cần phải vùi trong sofa nhỏ ở phòng cô ngủ một đêm.

Hoặc Thận Ngôn chậm rãi ngồi thẳng người dậy, nhìn ra được một đêm này anh quả thực ngủ không thoải mái, cả người lúc này lưng eo đều đau.

Anh ngước mắt nhìn cô.

Nghê Cảnh Hề thật sự bị ánh mắt của anh nhìn đến ngại ngùng, không vì điều gì khác, dù sao anh cũng thật sự canh chừng cô một đêm.

Bởi vì sự xúc động và một câu nói của cô.

Cô không thích làm phiền người khác lắm, luôn kiên cường độc lập đến mức có thể chống chọi tất cả.

Kết quả gặp được người ta mới lần thứ hai, lại giống như ỷ lại vào anh……

Hoắc Thận Ngôn khẽ cười, nhẹ nhàng nói: “Là tôi đồng ý cô.”

Đã đồng ý, bảo vệ cô là việc nên làm.

Anh chậm rãi đứng dậy, áo sơ mi vốn còn tính là thỏa đáng trải qua một đêm như vậy sớm đã nhàu không thành dạng gì, dáng vẻ này là định đi.

Nghê Cảnh Hề nhìn động tác của anh, nói: “Đêm qua cảm ơn anh.”

Lúc này cô vội tung chăn ra bước xuống giường, cô không tìm thấy dép, trực tiếp chân không đứng trên sàn nhà giống như sợ anh đi, giành nói một câu: “Hay là tôi mời anh ăn cơm nhé.”

“Ăn bữa sáng có được không.” Cô hơi ngửa đầu.

Đời này Nghê Cảnh Hề cũng chưa từng gặp qua chuyện này, cô rất không giỏi xử lý tình cảm, trước đây là không gặp được người cho cô có cảm giác, lần này gặp được rồi mới biết, hóa ra anh sắp đi sẽ khiến trong lòng cô hốt hoảng.

Hơn nữa người ta còn canh chừng cô một đêm, cô mời ăn bữa sáng cũng không tính là mưu đồ làm loạn đâu nhỉ.

Hoắc Thận Ngôn cúi đầu nhìn bàn chân cô trực tiếp dẫm lên sàn nhà lạnh băng, chân cô rất đẹp, xương mu bàn chân tinh tế hơi nhô lên, đầu ngón chân vừa trắng vừa thon.

Giờ phút này không biết là do lạnh, hay vì nguyên nhân khác, mà ngón chân cái cô hơi co lại.

Hoắc Thận Ngôn thấp giọng nói: “Cô mang dép vào trước đi.”

Nghê Cảnh Hề chợt mở to mắt kêu a, cúi đầu nhìn ngón chân mình, nhưng một giây sau vẫn là hỏi: “Vậy anh ăn cơm không?”

Hoắc Thận Ngôn đột nhiên bật cười.

Anh ngước mắt nhìn cô, giọng nói khàn khàn: “Tôi không đi.”

Nghê Cảnh Hề ngẩn ra, trên mặt lập tức lộ ra ý cười, chỉ có điều nụ cười này qua giây lát liền đờ đẩn, bởi vì cô cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, vẫn là bộ đồ ngày hôm qua chưa thay.

Còn có mùi rượu trên người.

Nghê Cảnh Hề cố gắng bình tĩnh gật đầu, giọng điệu là kiểu bình tĩnh trấn định bình thường của cô: “Vậy anh trước đợi tôi một lát nhé, tôi đi tắm rửa.”

Hoắc Thận Ngôn gật đầu, lại ngồi xuống sofa.

Nghê Cảnh Hề lấy quần áo của mình xong yên lặng đi vào nhà vệ sinh, nhưng giây lát đóng cửa nhà vệ sinh lại, cô khẽ hô một tiếng, “Nghê Cảnh Hề, mày cái đồ đần độn này.”

Cô gần như là cắn răng mắng mình.

Hoắc Thận Ngôn vốn đã lấy di động ra định kiểm tra tin tức, ngẩng đầu lên, đôi mắt rơi vào cửa phòng vệ sinh đang đóng.

Chớp mắt, trên mặt anh lộ ra ý cười, khẽ lắc đầu.

Nghê Cảnh Hề tắm nhanh nhất có thể, nhưng con gái không phải đều thế này, một đầu tóc dài gội sạch cũng phải hai mươi phút.

Đến khi cô ra ngoài, đã là nửa tiếng sau.

Hôm nay cô mặc một áo sơ mi màu xanh và quần ống rộng màu trắng, thoạt nhìn vô cùng khoan khoái.

Lần này cô đến là để tìm người chứ không phải để dạo chơi, vì thế trong hành lý có thể tìm được không phải quần dài thì cũng là quần đùi, cũng chỉ mỗi cái quần ống rộng này thoạt nhìn có chút thời thượng thôi.

Đến khi cô thu xếp thỏa đáng ra ngoài, Nghê Cảnh Hề mới phát hiện lúc này đã hơn tám giờ sáng, cũng may, giờ này ăn bữa sáng cũng không tính là lạ.

Nhưng cô căn bản không tìm hiểu gì về mỹ thực của Haifa, căn bản không biết đi đâu ăn cơm.

Vẫn là Hoắc Thận Ngôn xoay đầu nhìn cô nói: “Hay là đến khách sạn tôi ở.”

Nghê Cảnh Hề gật đầu, nhưng đến khi hai người đến nơi, cô ngẩng đầu nhìn lên tòa nhà tráng lệ và cửa rộng mở, là kiểu sang trọng chứa đầy phong cách Trung Đông.

“Để ý tôi lên phòng thay quần áo không?” Hoắc Thận Ngôn xoay đầu hỏi.

Nghê Cảnh Hề lúc này mới nghĩ đến, trên người anh vẫn mặc áo sơ mi nhàu nhĩ hôm qua, lập tức lắc đầu: “Anh thay trước đi, tôi ở dưới đợi anh.”

“Đi thôi, cùng nhau đi lên.” Hoắc Thận Ngôn nói.

Nghê Cảnh Hề mắt thấy anh đã ấn nút thang máy, thế là đi theo anh lên phòng.

Sau khi vào cửa, Nghê Cảnh Hề mới biết đêm qua anh đã chịu uất ức biết bao.

Nơi anh ở là một căn phòng, không những có phòng bếp mà còn một quầy bar để rất nhiều rượu, cả mặt tường là kiểu toàn bằng kính, từ bên trong nhìn xuống, thật sự có thể nhìn ra Địa Trung Hải ở xa xa.

Nước biển trong vắt như Sapphire, lúc này đẹp đến mức gần như khiến người ta hít thở không thông.

“Tôi đi tắm trước, đợt một lát nhé.” Hoắc Thận Ngôn thấp giọng nói.

Nghê Cảnh Hề gật đầu, sau khi anh đi vào phòng ngủ, cô đi đến trước cửa sổ kính nhìn biển sâu, dường như luyến tiếc chớp mắt.

Bắt đầu từ khi cô bước chân lên đất nước Israel, chưa từng nghĩ sẽ vui vẻ chứ đừng nói là đi dạo cảnh điểm.

Nhưng giờ phút này cô dường như nhìn đến luyến tiếc chớp mắt.

Rất lâu sau, Hoắc Thận Ngôn tắm xong thay bộ quần áo khác, khi đi ra nhìn thấy Nghê Cảnh Hề đứng bên cửa sổ.

Đúng lúc này chuông cửa cũng reo, Hoắc Thận Ngôn đi qua mở cửa phòng.

Nghê Cảnh Hề xoay đầu nhìn, thì thấy một phục vụ phòng đẩy xe đồ ăn đi vào, sau đó đối phương đẩy xe đến bên bàn, đặt bữa sáng bên trong lên bàn.

Trên mặt Nghê Cảnh Hề đồng thời lộ ra vẻ kinh ngạc, Hoắc Thận Ngôn nói: “Phong cảnh của căn phòng này đẹp hơn nhà ăn bên dưới.”

Nghê Cảnh Hề cười cười: “Thật sự rất đẹp.”

Hai người ăn cơm đều không nói chuyện gì, mãi đến khi ăn xong, gần như không nói được mấy câu.

Cho đến khi di động cô để trên bàn đột nhiên reo lên, cô cúi đầu nhìn, chớp mắt đôi mắt sáng lên, cô vươn tay mở di động ra, xem một lượt tin tức.

Hóa ra là trong nhóm người Hoa có tin tức, nói là một người Hoa kinh doanh ở Israel, hình như có ấn tượng với Nghê Bình Sâm.

Ngay cả địa chỉ cũng gửi đến.

Cả trái tim Nghê Cảnh Hề giống như ngâm trong nước ấm, nháy mắt sống lại, cô lập tức đứng dậy.

“Tôi phải đi rồi.” Cô nhìn Hoắc Thận Ngôn khẽ nói.

Tầm mắt Hoắc Thận Ngôn rơi trên tay cô, vừa muốn mở miệng thì nghe giọng cô lại lần nữa vang lên: “Hoắc tiên sinh, cảm ơn sự tiếp đãi của anh.”

Một câu Hoắc tiên sinh, nháy mắt kéo khoảng cách của hai người ra rất xa.

Nghê Cảnh Hề rũ mắt không nhìn anh nữa, gần như là nắm chặt di động xoay người rời đi.

Đến khi cô đi đến dưới lầu khách sạn, quay người ngẩng đầu nhìn tòa nhà to lớn trước mắt, trong đầu vẫn hiện lên một mảng biển xinh đẹp đến mức khiến người ta hít thở không thông ở trong căn phòng nào đó.

Và người đàn ông tuấn tú lại xa cách, ngồi bên bàn ăn màu trắng kia.

Trước đây cô cho rằng mình sẽ không có giấc mộng thiếu nữ gì đó, nhưng khoảnh khắc này mới phát hiện, là vì cô còn chưa gặp được người kia.

Đáng tiếc, bây giờ cho dù gặp được rồi, dường như cũng chỉ là một giấc mộng đẹp hoa lệ và lãng mạn khi xa xứ mà thôi.

Giống như tâm trạng muốn uống rượu của cô đêm qua vậy, có đôi khi làm người quá mức tỉnh táo, thật sự đáng thương.

Nghê Cảnh Hề về đến khách sạn sơ sài mà mình ở, cô cởi bộ quần áo thanh lệ sáng rực trên người ra, mặc quần jeans và áo thun vào.

Cô gái trong gương vẻ mặt kiên nghị, trên mặt không còn vẻ đáng yêu và thẹn thùng ban nãy nữa.

Cô đeo balo lên xuống lầu, định đi tìm chỗ thuê xe, bởi vì địa điểm này không ở thành phố Haifa, mà là ở một thị trấn cách Haifa một tiếng đồng hồ.

Nhưng lúc cô đi đến dưới lầu, nhìn thấy người đàn ông đang đứng ở quầy lễ tân chật hẹp của khách sạn.

Anh dường như nghe thấy tiếng kẽo kẹt từ trên lầu truyền đến, chậm rãi quay đầu.

Hoắc Thận Ngôn ngẩng đầu lên yên lặng nhìn cô, mở miệng hỏi: “Cô đi đâu?”

Nghê Cảnh Hề sửng sốt, nhưng giây lát sau lại báo ra một địa danh: “Thị trấn Lothar.”

“Vừa khéo, tôi cũng đi đến đó, cùng đi đi.” Vẻ mặt Hoắc Thận Ngôn hờ hững.

Nghê Cảnh Hề: “……”

Nhưng cô còn chưa nói chuyện, anh đã đi tới trước cầm lấy balo của cô.

*

Nhưng chuyện không thuận lợi, khi họ đến trấn nhỏ ấy ông chủ kia lại không ở nhà, nghe nói ông ta đã đi Tel Aviv, phải hai ngày nữa mới về.

Thế là Nghê Cảnh Hề chỉ có thể quay trở lại Haifa.

Vốn cô muốn chạy thẳng đến Tel Aviv đi tìm đối phương, nhưng Hoắc Thận Ngôn ngăn cô lại, bảo cô đừng gấp gáp, lỡ như đối phương đang trên đường trở về thì sao.

Đến sáng sớm ngày thứ ba, Nghê Cảnh Hề lại đeo balo lên khi đi đến cửa khách sạn.

Chiếc xe việt dã màu đỏ quen thuộc kia vẫn đậu ở cửa.

Hoắc Thận Ngôn đứng bên xe ngẩng đầu lên nhìn cô.

Nghê Cảnh Hề nhìn anh lần này mở miệng hỏi trước: “Lần này vẫn là trùng hợp sao?”

Hoắc Thận Ngôn hờ hững gật đầu, “Phong cảnh nơi đó không tệ.”

Nghê Cảnh Hề lắng nghe anh trợn mắt nói mò, Israel là một nơi phần lớn là sa mạc, thành phố lớn như Haifa còn đỡ, lại gần biển quả thực xứng đáng được gọi là phong cảnh hấp dẫn.

Nhưng những thị trấn nhỏ xung quanh, nhìn ở trong mắt thì là một mảng đất màu vàng.

Khi hai người đến thị trấn nhỏ kia, thì lần này Nghê Cảnh Hề rốt cuộc gặp được thương nhân kia, ông ta nhìn tấm ảnh trong tay Nghê Cảnh Hề, đó là ảnh chụp cả gia đình trước khi Nghê Bình Sâm sắp ra nước ngoài, dẫn cô và bà ngoại đi chụp.

Đối phương gật đầu: “Quả thực có ấn tượng, ông ấy là kế toán nhỉ.”

“Đúng đúng.” Giọng Nghê Cảnh Hề dường như là đang run rẩy, đây là lần đầu tiên trong nhiều ngày cô có manh mối.

Nghê Bình Sâm vốn điều động ra nước ngoài, nhưng sau khi ông xảy ra chuyện, công ty này cũng nhanh chóng đóng cửa, cũng có một vài nhân viên còn ở lại nơi này, cuối cùng vẫn là Bộ Ngoại giao sắp xếp cho những người này về nước.

Nhưng Nghê Cảnh Hề căn bản không có tư liệu của những người này, hơn nữa người phụ trách của Bộ Ngoại giao cũng từng nói với cô.

Sự mất tích của bố cô là chuyện phát sinh đột ngột, ngày đó đúng lúc là ngày nghỉ của ông, hẳn là ông ở lại ký túc xá nghỉ ngơi.

Nhưng người khác một ngày không nhìn thấy Nghê Bình Sâm, đến ngày thứ hai đi làm phát hiện vẫn không thấy ông, lúc này mới ý thức được ông xảy ra chuyện.

Sau đó Bộ Ngoại giao lập tức phát thông báo, tìm kiếm ông trong toàn Israel.

“Tôi nhớ lúc đó chuyện bố cô ầm ĩ rất lớn, nhưng Israel khác với đất nước chúng ta, nơi này không có camera giám sát.

Cụ thể bố cô đi đâu, chúng tôi cũng không biết nữa.”

Một phen lời nói của đối phương khiến cho trái tim của Nghê Cảnh Hề, hoàn toàn rơi vào trong tĩnh lặng.

Lúc cô thất hồn lạc phách đi ra khỏi cửa hàng của đối phương, cả người giống như chìm trong hốt hoảng, từ đầu đến cuối cô đều ôm niềm tin vững chắc rằng bố cô chắc chắn vẫn còn sống, có người nói cô quá ngốc quá bướng bỉnh, không chấp nhận được hiện thực.

Nhưng phải nói người còn chưa nhìn thấy xác thành người đã chết, thì gọi là chấp nhận hiện thực ư?

Lúc này ánh mặt trời chói chang trên không, chiếu lên người lại có cảm giác đau rát.

Hoắc Thận Ngôn đứng cách cô vài mét yên lặng nhìn cô, anh biết cô giờ phút này không cần an ủi bằng bất cứ ngôn ngữ nào, chỉ để cô yên lặng đợi là được.

Xung quanh rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức ngay cả khi một tiếng nổ ầm vang lên lại có loại cảm giác như trời đất sụp đổ.

Căn nhà dân ở nơi không xa vốn còn đang hoàn hảo vậy mà trong nháy mắt, nổ tan tành, cả mái nhà đều bị hất tung, tường vỡ làm đôi, nháy mắt trở thành cảnh tượng đổ nát.

Nghê Cảnh Hề cũng bị giật mình bởi tiếng nổ cực lớn này mà quay đầu nhìn.

Lúc cô sững sờ, Hoắc Thận Ngôn lại đột nhiên xông đến, anh kéo bàn tay Nghê Cảnh Hề chạy nhanh về phía trước.

Lúc họ vừa rời khỏi, vốn căn nhà nơi Nghê Cảnh Hề đang đứng lại thật sự rơi xuống một quả đạn pháo, cảnh tượng vừa rồi lại lần nữa xuất hiện, căn nhà vốn hoàn hảo lại lần nữa tan tành.

Nhưng lần nổ này cách quá gần, những mảnh ngói kia bị nổ tung thổi bay trong không trung, nhe nanh múa vuốt đập vào xung quanh.

Xung quanh đã là một mảng địa ngục nhân gian, tiếng khóc ré, tiếng kêu la thậm chí còn xen lẫn tiếng khóc thất thanh của trẻ con.

Cho đến khi một làn sóng xung kích cực lớn nổ tung ở phía sau, thì khoảnh khắc này trong đầu cô không có gì cả.

Chỉ có bàn tay bên cạnh từ đầu đến cuối đều nắm chặt lấy cô.

Khi cả người cô bị làn sóng xung kích đẩy bay về phía trước, đột nhiên người bên cạnh kéo mạnh cô vào trong lòng mình, hai người đồng thời ngã nhào tới trước.

Mảnh ngói vỡ rơi như điên ở xung quanh.

Trong đầu Nghê Cảnh Hề đều là tiếng ầm ầm ầm, lần đầu tiên cô đối mặt với một vụ nổ như thế này, đạn pháo giống như không cần tiền nổ tung ở xung quanh.

Cho đến khi tiếng vang cực lớn dừng lại, nhưng âm thanh chạy trốn điên cuồng của đám người xung quanh thật thảm thương.

Nghê Cảnh Hề nằm rạp dưới đất, người đè ở trên người cô gần như là dùng cả cơ thể che chắn cô.

Mãi đến khi cô ngửi thấy mùi máu tanh, đột nhiên cô không dám cử động.

Người trên lưng cô giống như không hề có chút động tĩnh.

Đến khi cô dùng giọng nói cực kì nhẹ hỏi: “Hoắc Thận Ngôn, anh còn đó không?”

Anh còn đó không?

Cầu xin anh, cầu xin anh nhất định phải trả lời tôi.

Rất lâu giống như trôi qua một thế kỷ, sau lưng cuối cùng vang lên một giọng nói rất khàn: “Tôi ở đây.”

Rõ ràng chỉ có hai chữ, nhưng lại giống như tin vui đến từ thiên đường.

Anh ấy ở đây, anh ấy còn sống.

*

Hoắc Thận Ngôn bởi vì dùng cơ thể mạnh mẽ bảo vệ cô, mà toàn bộ phần lưng đều bị ngói vỡ đập vào cực kì nghiêm trọng, thậm chí còn có một mảnh ngói đã đâm thẳng vào lưng anh.

Nhưng họ lại không có cách nào lập tức quay về Haifa được, bởi vì xe của họ đã bị nổ tung trong vụ nổ.

Nghê Cảnh Hề chỉ có thể đưa anh về chỗ ông chủ cửa hàng kia.

Ông chủ lúc này đang nhìn tàn tích bên ngoài cửa, mắt nhìn thẳng, chỉ không ngừng nói mãi: “Tôi phải về nước, tôi phải về nước, nơi này không phải người ở.”

Nghê Cảnh Hề để Hoắc Thận Ngôn ngồi xuống trước, sau đó liền đi qua hỏi ông chủ, có thể liên lạc được với đại sứ quán hay không.

Ông chủ sững sờ nhìn cô, đột nhiên giống như tỉnh tảo: “Đúng, đại sứ quán, chúng ta phải liên lạc với đại sứ quán, để họ đưa tôi về nhà.”

Nhưng ông chủ vừa muốn đi gọi điện thoại, thì phát hiện di động căn bản không có tín hiệu.

Vào lúc ông chủ sắp khóc, Hoắc Thận Ngôn đang ngồi rốt cuộc giống như hòa hoãn lại, khẽ nói: “Tôi có điện thoại vệ tinh.”

Nghê Cảnh Hề và ông chủ hai người xoay đầu nhìn anh.

Quả nhiên, họ rất nhanh đã liên lạc được với đại sứ quán, nhưng lúc này đại sứ quán cũng đang bận rộn, chỉ nói cho họ biết là nước láng giềng đột nhiên phát động tiến công, bắn hơn bốn ngàn quả đạn pháo về Israel, mặc dù phần lớn đều bị hệ thống phòng không cản đường.

Nhưng vẫn có một số rơi xuống mặt đất.

Đại sứ quán hiện tại cũng không đủ nhân lực, nhưng bên kia nói với họ rằng, nếu họ có thể nhanh chóng đến Tel Aviv thì đại sứ quán sẽ sắp xếp họ về nước sớm nhất có thể.

“Mẹ nó, bọn họ muốn cướp xe của ông.” Sau khi cúp điện thoại, ông chủ nhìn chằm chằm ra bên ngoài, hét lên.

Chiếc xe duy nhất đậu ngoài cửa hoàn hảo không hư hại, lúc này có rất nhiều người bản xứ đang vây quanh, dường như muốn đập vỡ cửa trực tiếp lái xe đi.

Ông chủ nhảy lên nhưng lại không dám đi qua.

Dưới tình huống này, là thời điểm thử thách con người nhất, ông ta không dám đi qua ngăn cản, sợ bị đánh chết.

Nhưng Hoắc Thận Ngôn luôn yên lặng ngồi trên ghế bỗng đứng dậy, khi anh đi đến cửa thì nhìn Nghê Cảnh Hề: “Cô ở lại đây, tôi đi giữ xe lại.”

Nghê Cảnh Hề vừa muốn ngăn lại, nhưng anh lại từ bên hông rút ra một khẩu súng, đi thẳng ra ngoài.

Cô liền đi theo, mà vào lúc nhìn thấy khẩu súng trong tay Hoắc Thận Ngôn kia, ông chủ cũng có dũng khí đi theo.

Hoắc Thận Ngôn giơ súng lạnh nhạt nhìn đối phương, anh trước là dùng tiếng Anh nói với đối phương rằng: “Chiếc xe này là của chúng tôi, nếu các người muốn rời khỏi nơi này, chúng tôi có thể giúp anh rời đi.

Nhưng các người không được lái xe đi.”

Lúc này trên người anh đều là bùn đất, tóc gần như bị bụi đất nhuộm thành màu trắng xám.

Nhưng đôi mắt âm trầm của anh lại khiến người ta không dám manh động.

Tất cả mọi người đều là vì thoát thân mà thôi, giờ phút này trong tay Hoắc Thận Ngôn có súng, mọi người đều phải nghe theo mệnh lệnh của anh, phụ nữ và trẻ con có thể ngồi vào xe trước để rời khỏi chỗ này.

Quyết định này không có ai dám dị nghị, thế là những người đàn ông bản xứ đó lập tức trở về dẫn vợ con đến.

Hơn hai mươi người tụ tập xung quanh chiếc minibus, ông chủ tuyệt vọng đến mức thở hổn hển: “Con mẹ nó sao ngay cả người Do Thái cũng thích sinh con vậy chứ.”

Hoắc Thận Ngôn bất vi sở động, anh nhìn Nghê Cảnh Hề chậm rãi mở miệng: “Cảnh Hề, cô lái xe.”

Nghê Cảnh Hề nhìn anh: “Còn anh thì sao?”

“Đợi tôi tìm được xe, chúng ta gặp nhau ở Tel Aviv.”

Nghê Cảnh Hề gần như là tức cười trong nháy mắt, cô nhìn chằm chằm Hoắc Thận Ngôn: “Tôi không đi.”

“Nghê Cảnh Hề.” Sắc mặt Hoắc Thận Ngôn đã hơi tái, nhưng ánh mắt anh quá mức mạnh mẽ, khí thế của lãnh đạo bỗng ập xuống.

Anh trực tiếp gọi tên cô, hiển nhiên là tức giận cô không nghe lời.

Nhưng một giây sau, anh lại thấp giọng nói: “Cảnh Hề ngoan, em nghe lời nào.”

Nghê Cảnh Hề nhìn anh, rõ ràng lúc này không nên có nước mắt yếu đuối, nhưng mà cô không nhịn được.

Trong đôi mắt đen láy của cô chứa đầy nước mắt, nhưng cô ra sức nhịn, cố gắng không để nước mắt rơi xuống.

Cô gần như là gân cổ nói: “Nếu nghe lời chính là muốn bỏ anh lại, tự mình đi, thì tôi thà tùy hứng.”

Giọng Hoắc Thận Ngôn lại dịu xuống, anh nói: “Bây giờ đã kết thúc ném bom rồi, sẽ không có nguy hiểm đâu.

Đợi tôi tìm được xe, sẽ lập tức đuổi theo em.”

Cuối cùng, Nghê Cảnh Hề giương mắt nhìn anh, nước mắt dường như sắp rơi xuống: “Hoắc Thận Ngôn, anh đừng bảo tôi đi.”

Giọng cô mềm mại dường như khiến anh sắp nổ tung.

Con mẹ nó.

Một người đàn ông luôn bình tĩnh trầm ổn, sống đến ba mươi tuổi, từ trước đến nay lần đầu tiên phun ra một câu nói tục như vậy ở trong lòng.

Trong địa ngục nhân gian này, anh thế nhưng lại bỗng tìm được xương sườn của mình, đâm thẳng vào cái sườn mềm của anh.

*

“Cô xem, vẫn là chúng ta thoải mái.

Không những có xe, mà còn mỗi người một ghế, thoải mái hơn phải chen chúc với mấy chục người bản xứ trong chiếc minibus kia nhiều.” Ông chủ ở bên cạnh cười hì hì nói.

Một tiếng trước, vào lúc Hoắc Thận Ngôn và Nghê Cảnh Hề hai người rơi vào giằng co, ông chủ chạy về trong cửa hàng lấy gia sản chuẩn bị chạy, thì nghe thấy điện thoại vệ tinh của Hoắc Thận Ngôn đang reo, lúc này mới biết hóa ra bên Haifa sẽ có xe đi Tel Aviv.

Đúng lúc có thể đón họ đi cùng.

Vì thế Nghê Cảnh Hề ở lại, ông chủ dứt khoát tặng chiếc minibus cũ kỹ kia cho những người bản xứ, họ thích lái đi đâu thì đi.

Bây giờ họ ngồi trong xe buýt của Bộ Ngoại giao cung cấp, chuẩn bị về Tel Aviv.

Trong xe đều là những người sống sót sau tai nạn, mọi người đều đang thảo luận về trận tập tích trên không đến đột ngột này, xôn xao bày tỏ vẫn là trong nước an toàn.

Mà Hoắc Thận Ngôn và Nghê Cảnh Hề từ giây phút lên xe kia, đều không ai nói chuyện.

Mãi cho đến Tel Aviv, họ vào ở khách sạn Bộ Ngoại giao cung cấp.

Thương thế của Hoắc Thận Ngôn cũng kịp thời được chữa trị, may mà đều là vết thương ngoài da nên không có trở ngại gì lớn.

Nghê Cảnh Hề luôn đi theo bên cạnh anh, nhưng cô lại không nói chuyện với anh.

Một câu cũng không nói.

Cuối cùng bởi vì không ít người đi vội vàng mà bị mất hộ chiếu, Bộ Ngoại giao dứt khoát mở một chỗ ở khách sạn đặc biệt làm hộ chiếu cho họ.

Hộ chiếu của Nghê Cảnh Hề cũng mất, cho nên cô cũng đi theo chuẩn bị làm.

Hoắc Thận Ngôn đứng bên cạnh cô, hai người rõ ràng từ khi xuống xe mãi đến bây giờ đều như hình với bóng, nhưng vẫn không nói với nhau một câu.

Cho đến khi Hoắc Thận Ngôn thấp giọng mở miệng nói: “Em định cứ không nói chuyện với anh à?”

Nghê Cảnh Hề vẫn không mở miệng.

Hoắc Thận Ngôn nhìn cô: “Cảnh Hề, tình hình lúc đó đã không còn căng thẳng thế nữa.”

“Vậy vì sao anh còn bảo em đi?” Nghê Cảnh Hề xoay đầu lại vẻ mặt lạnh lùng nhìn anh.

Hoắc Thận Ngôn ngây người.

Anh có thể nói là anh lo lắng, không muốn để cô ở trong nguy hiểm không? Anh sợ ném bom sẽ còn đến nữa, nên muốn dỗ cô đi trước.

Một giây sau, Nghê Cảnh Hề buột miệng thốt ra: “Nếu bỏ lại anh để chạy trốn, thì em thà chết cùng anh.”

Câu này nói xong, cả hai người đều sững sờ.

Ngay cả người bên cạnh nghe thấy tranh chấp của họ, cũng xôn xao nhìn về phía bên này.

Trên người hai người họ đều nhếch nhác hơn bất cứ ai, trên mặt trên tóc đều là bụi đất, bẩn đến mức sắp không nhìn ra được gương mặt của nhau.

Cuối cùng Hoắc Thận Ngôn bật cười, trên khuôn mặt tuấn tú của anh bẩn vô cùng duy chỉ có đôi mắt là vẫn sáng trong, anh khẽ nói: “Chúng ta đều không cần chết, anh còn phải nhìn em sống đến trăm tuổi nữa chứ.”

Nghê Cảnh Hề ngây ngẩn nghe câu nói này của anh.

Sau đó anh hỏi một câu, mà khiến cho Nghê Cảnh Hề cả đời này cũng không thể nào quên được.

“Cảnh Hề, em có nguyện ý gả cho anh không?”

Lúc Hoắc Thận Ngôn hỏi ra lời này, thì Nghê Cảnh Hề ngửa đầu nhìn vào mắt anh, đôi mắt mà kể từ lần đầu tiên cô nhìn thấy đã cảm thấy kinh diễm.

Nghê Cảnh Hề không biết cô đã suy nghĩ mấy giây, cô chỉ biết là cuối cùng cô nhìn anh, giọng nói vô cùng trịnh trọng nói: “Em nguyện ý.”

Năm này, Nghê Cảnh Hề 23 tuổi mà Hoắc Thận Ngôn 30 tuổi..