Lúc Kim Hải Dương còn sững sờ trên sofa, thì Nghê Cảnh Hề vươn tay rút bút máy ra, vừa rồi cô ra tay quá mạnh, cả mũi bút đã cắm vào trong sofa.

Mặt da sofa màu đen bị thủng một lỗ không lớn không nhỏ, gần giống hình tròn.

Đến nỗi khi Nghê Cảnh Hề lần nữa cầm bút ở trong tay, Kim Hải Dương lại giống như giật nảy dịch ra ngoài.

Sau khi ông ta dịch đi mới giật mình cảm thấy phản ứng của mình có phải hơi lớn quá rồi không, nhưng lúc này bảo ông ta dịch trở lại thì, ông ta xoay đầu nhìn bút máy trong tay Nghê Cảnh Hề, sao ông ta cứ cảm thấy khí thế của cây bút cô đang cầm kia có thể còn hơn cả cầm một con dao nhỉ……

Kim Hải Dương cảm thấy mình thật sự là càng sống càng thụt lùi, vậy mà bị một cô gái trẻ thoạt nhìn non nớt dọa phải.

Nhưng Kim Hải Dương cũng không phải người thật sự không có đầu óc, ông ta chỉ cảm thấy khí thế trên người cô gái này quá mạnh mẽ, hơn nữa có cô gái nào vừa vào xã hội đã không sợ hãi gì như cô đâu, lẽ nào cô thật sự có bối cảnh gì?

Là tay giang hồ giảo hoạt, đặc biệt là ngành nghề lão ta đang làm, bệnh đa nghi của Kim Hải Dương cũng nặng hơn người bình thường.

Lão ta cười khan hai tiếng: “Phóng viên Nghê à, cô có lời thì từ từ nói, cô xem sofa này cũng bị chọc thủng rồi.”

Nghê Cảnh Hề xoay đầu nhìn về phía ông ta, nhàn nhạt nói: “Xin lỗi, vừa rồi nhất thời trượt tay.”

Trượt tay……

Kim Hải Dương lại cười khan một tiếng, nhưng rõ ràng không tin trượt tay có thể cắm mũi bút máy vào trong sofa.

Nghê Cảnh Hề lúc này cũng rất nhã nhặn, nhẹ giọng nói: “Kim tổng, tôi hy vọng phỏng vấn của chúng ta có thể thuận lợi tiến hành tiếp, tốt nhất đừng nên xảy ra bất trắc gì.

Cho nên mong ngài nhất định phải phối hợp với tôi.”

Con người cô luôn rất thích tiên lễ hậu binh*, cô thực sự không muốn để cho trên đầu Kim Hải Dương nở hoa.

*先礼后兵 tiên lễ hậu binh: là chỉ khi đàm phán với đối phương, trước tiên phải nói đạo lý; nếu tiến hành không thông suốt thì mới dùng đến thủ đoạn cứng rắn.

Cho nên lão ta tốt nhất nên duy trì khoảng cách với cô.

Tính cách Nghê Cảnh Hề chính là như thế, chỉ cần không trêu đến cô thì cô có thể chung sống hòa bình hữu hảo với bất cứ ai.

Nhưng nếu thật sự đụng đến cô, vậy thì xin lỗi, cho dù ngọc nát đá tan cô cũng phải đánh chết đối phương.

Kim Hải Dương liền cười xấu hổ: “Đương nhiên, đương nhiên, nhất định phối hợp.”

Đến khi những vấn đề trong bản thảo phỏng vấn Nghê Cảnh Hề đều hỏi gần như không sai biệt lắm, thì cô nói: “Kim tổng, tôi thấy khu vực trưng bày bên ngoài có rất nhiều sản phẩm của công ty các ông, chúng ta có thể đi xem không?”

Kim Hải Dương cầu còn không được, lập tức đứng dậy: “Đương nhiên có thể.”

Lão ta dẫn Nghê Cảnh Hề đến bên cạnh một máy matxa, cười nói: “Đây chính là máy matxa chủ đạo của chúng tôi, năm ngoái cả một năm công ty bán ra hơn vạn cái, kiểu máy matxa này không những có thể điều trị bệnh viêm đốt sống cổ, thoát vị đĩa đệm cột sống thắt lưng và viêm quanh vai ra, có không ít người già còn có vấn đề giấc ngủ không ngon, chỉ cần nằm trên máy matxa này một phút thôi, lập tức có thể giải quyết được vấn đề giấc ngủ……”

Lúc này Kim Hải Dương xoay đầu chỉ vào cờ thưởng đang treo trên tường, cười nói: “Từng có một bệnh nhân xuất huyết não, sau khi nằm liệt trên giường năm năm, đã dùng sản phẩm của chúng tôi không những có thể đứng dậy đi lại, mà bây giờ ngay cả sinh hoạt của mình cũng có thể tự lo liệu lấy.”

Ánh mắt Nghê Cảnh Hề rơi trên cờ thưởng, Kim Hải Dương lại càng thêm đắc ý, ông ta cảm thấy những thứ này đều là công lao của ông ta, cho nên ông ta muốn treo tất cả cờ thưởng lên trên tường, cho dù cực kỳ không ăn khớp với phong cách trang trí của đại sảnh cũng không sao.

Ông ta chính là muốn để người đi vào đều nhìn thấy.

Nghê Cảnh Hề: “……”

Chớp mắt như thế, cô thật sự muốn tắt quách bút ghi âm của mình đi.

Bởi vì cái này quá con mẹ nó vớ vẩn.

Vào lúc Kim Hải Dương còn đang nêu ví dụ công hiệu của máy matxa này điều trị đủ loại bệnh, thì cách đó không xa truyền đến tiếng la hét ầm ĩ.

Một giọng nói không kiên nhẫn nói: “Dì à, sao tôi nói mà dì không hiểu thế, chúng tôi có thể bảo hành máy matxa này cho dì, nhưng trả hàng thì không được.

Huống hồ dì cũng đã dùng một tháng rồi còn gì, sao cho dì đổi được?”

Nghê Cảnh Hề ngước mắt nhìn sang, không ngờ hai người này cô đều từng gặp qua.

Bà cụ vẫn mặc một bộ quần áo giản dị, người thanh niên mặc tây trang đang đứng đối diện bà ấy là nhân viên kinh doanh tên Tiểu Vương.

Nghê Cảnh Hề có ấn tượng rất sâu với thói quen mở miệng là gọi mẹ của anh ta.

Lúc này bà cụ rõ ràng là hơi bị giật mình bởi thái độ đột ngột xoay chuyển của Tiểu Vương, đôi mắt đục ngầu của bà nhìn đối phương, không nhịn được nói: “Nhưng mà trước đây cậu từng nói máy matxa này có thể dùng thử một tháng, nếu không đạt yêu cầu thì có thể trả mà.”

Vừa nhắc đến chữ trả này, Tiểu Vương liền kích động.

Tiểu Vương không vui nói: “Tôi nói dì này, chúng ta làm người không thể như thế này được đâu.

Máy matxa này dì đã dùng một tháng, ồ, bây giờ cảm thấy chỗ này đau chỗ kia đau của mình đều đã trị khỏi dì lại đến trả hàng à?”

Đúng lúc này có hai cụ già khác nhìn như là vợ chồng đi ngang qua.

Tiểu Vương gần như càng nói càng hăng: “Cho nên tôi nói những máy móc này của công ty chúng tôi tốt quá cũng không được, dì xem xem còn không đến một tháng, eo của dì cũng không đau mà lưng cũng không còn mỏi nữa rồi.

Dì ngược lại tốt rồi, ngay lập tức đến trả hàng, làm người không thể giống như dì được, đây không phải càng lúc càng không cần……”

Lời anh ta chưa nói đến cùng, nhưng ai cũng nghe ra được anh ta đây là mắng bà cụ.

Hai cụ già đi ngang qua nhìn về phía bà cụ.

Cái nhìn này khiến bà tức giận vô cùng, bà vừa muốn đưa tay lên lấy đồ trong tay đối phương, nào biết bàn tay trong không trung lại run run không chịu sự khống chế rất lâu.

Tên Tiểu Vương kia giống như nhìn thấy chuyện vui gì đó, “Tôi nói chứ dì nhìn cái tay run rẩy này của dì đi, điều đó nói rõ dì còn phải tiếp tục dùng máy, không thể trả.

Cái này lỡ như nghiêm trọng hơn, biến chứng thành xuất huyết não nằm liệt trong nhà, há không phải gây thêm phiền phức cho con cái à.”

Lời này giống như nguyền rủa, khiến cụ bà tức đến mức run rẩy cả người.

Nghê Cảnh Hề im lặng nhìn tất cả, đặc biệt là cơ thể run rẩy lại bất lực của bà cụ.

Cô nhắm mắt.

Nhưng trong đầu lại không tự giác nhớ đến một màn đã từng, nghỉ lễ Quốc Khánh ngày Một tháng Mười năm đầu tiên cô lên đại học về nhà, đi thăm bà ngoại trước tiên.

Cô đứng ở cửa phòng viện dưỡng lão, nghe bà ngoại cẩn thận nói với hộ lý kia: “Chị ơi phiền chị thay cho tôi một chút.”

“Sao bà phiền thế nhỉ, không phải sớm nói với bà rồi ư, dùng tã là được rồi.

Nếu lần sau bà còn không dùng nữa, tôi không thay quần cho bà đâu để tôi xem bà có còn dám giả chết như vậy nữa không.”

Giọng của người hộ lý kia không nhỏ, nhưng không ai đến giúp bà ngoại.

Nghê Cảnh Hề đứng ở cửa nhìn bà ngoại đang xoay lưng về phía cô, khom lưng, cũng khẽ run rẩy như thế này.

Vẫn luôn đang run rẩy.

……

Kim Hải Dương đương nhiên cũng nghe thấy tranh chấp bên kia, còn có Nghê Cảnh Hề luôn nhìn chằm chằm.

Ông ta cau mày, nhưng vẫn cười nói với Nghê Cảnh Hề: “Phóng viên Nghê, chúng ta đến bên này xem trước nhé.”

Sau đó ông ta vẫy tay với nhân viên lễ tân, gọi cô ấy đến.

“Cô bảo nhân viên kinh doanh này mau đưa người đi, ở đây cãi nhau còn ra thể thống gì.”

Giọng Kim Hải Dương đè rất thấp, lộ ra vẻ mất kiên nhẫn.

Nhân viên lễ tân nhận được chỉ thị của Kim Hải Dương lập tức đi qua, vênh mặt hất hàm nói với Tiểu Vương: “Kim tổng nói, anh mau xử lý tốt khách hàng của anh, đừng đứng ở chỗ này ảnh hưởng công ty.”

Tiểu Vương lúc này mới phát hiện Kim Hải Dương đang đứng ở bên này, thế là trong lòng anh ta căng thẳng lại kéo cánh tay bà cụ, vừa kéo vừa nói: “Có gì chúng ta ra ngoài trước rồi nói nhé.”

Bà cụ không muốn bị anh ta kéo, nhưng một người là người trẻ tuổi, một người là người già hơn bảy mươi.

Bà cụ run run nói: “Cậu muốn làm gì?”

Câu chất vấn này rất nhẹ không hề có lực, bà cụ bị kéo đi một mạch ra ngoài cửa công ty, cho đến khi bà vì giãy giụa mà không cẩn thận té lăn ra đất.

Tiểu Vương lại không muốn đỡ bà ngay, mà lùi về sau mấy bước, gầm lên: “Bà đừng có mà giả chết hù dọa tôi.”

Giọng nói chán ghét này, giống như mũi kim đâm vào trong đầu cô, khiến cô giật mình.

Sự kiên nhẫn từ khi bắt đầu đến bây giờ rốt cuộc giống bong bóng bị thổi phồng đến cực hạn, không thể chịu đựng được cho dù là một hơi, hoàn toàn vỡ tung.

Kiên nhẫn trở thành phẫn nộ, trong nháy mắt tràn ngập trong đầu.

Tiểu Vương đứng cách đó mấy mét còn lải nhải, “Tôi nói tôi không đẩy bà, công ty chúng tôi đều có camera, bà đừng nghĩ vu vạ……”

Câu này còn chưa nói xong, khuỷu gối anh ta đột nhiên bị ai đó đá mạnh một cú từ phía sau.

Cuối cùng bụp một cái quỳ rạp xuống đất, nhưng vừa khéo là anh ta đúng lúc quỳ ngay trước mặt bà cụ.

Lúc này bà cụ vừa hơi hòa hoãn mình bò ngồi dậy, thì đối phương đã quỳ rạp xuống.

Đại sảnh yên tĩnh trong chớp mắt, tất cả mọi người đều nhìn về phía bên này.

“Mẹ nó……” Tiểu Vương còn quỳ dưới đất, bởi vì một cú đá này quả thực quá bất ngờ không kịp đề phòng, đầu gối anh ta vững vàng nện xuống sàn nhà, căn bản không đứng dậy nổi.

Anh ta thù hằn nhìn ra phía sau nhìn người ra tay với mình, nhưng anh ta căn bản không biết cô gái này bèn gầm lên giận dữ: “Cô là ai, có bệnh hả.”

“Tôi là ai à?” Nghê Cảnh Hề cười lạnh nhìn đối phương: “Tôi đang giúp mẹ anh dạy dỗ tên bất hiếu anh đấy, lúc này mới qua có mấy ngày anh ngay cả mẹ mình cũng không biết ư.”

Nghê Cảnh Hề thuận thế đỡ bà cụ từ dưới đất lên, đỡ đến ngồi xuống sofa sát bên tường.

Bình thường Tiểu Vương thuận miệng gọi mẹ, lúc này bị châm biếm căn bản không thể nào phản bác được một chữ.

Nhưng anh ta tỉnh lại đứng dậy, trực tiếp xông đến chỗ Nghê Cảnh Hề, “Tôi hôm nay nhất định phải dạy bảo tiện nhân cô……”

Nghê Cảnh Hề nhìn dáng vẻ hung dữ của đối phương, không hề sợ hãi, cô xoay đầu nhìn bình hoa để trên bàn trà bên sofa trực tiếp cầm lên.

Tên Tiểu Vương này thấy vậy bước chân xông đến hơi chậm một chút, nhưng vẫn là dáng vẻ không muốn bỏ qua cho Nghê Cảnh Hề.

Nhưng lúc này một bóng người mảnh khảnh cực cao từ phía sau chạy ra, một chân đá vào khuỷu chân anh ta.

“Bụp” một tiếng, Tiểu Vương lại lần nữa quỳ xuống đất.

Chỉ là lần này, anh ta cứ ngơ ngác quỳ ở trước mặt Nghê Cảnh Hề.

Lúc này anh ta cũng thật sự không bò dậy nổi, khuôn mặt nháy mắt vặn vẹo, cả người cuộn tròn như con tôm ở dưới đất.

Nghê Cảnh Hề không đi xem tình trạng bi thảm của anh ta, mà nhìn người đàn ông ra tay này.

Thay vì nói cậu ta là đàn ông, ngược lại không bằng nói cậu ta đang ở trong độ tuổi mơ hồ giữa thanh niên và đàn ông, ngũ quan sáng sủa rõ ràng tuấn dật đẹp đẽ, cả người là loại cảm giác rất tràn trề sức sống.

Giờ phút này người này nhếch mép cười với Nghê Cảnh Hề, lại vô cùng vui vẻ: “Cô, chúng ta rốt cuộc lại gặp nhau rồi.”

Lâm Thanh Lãng nhìn Nghê Cảnh Hề trước mặt, vui vẻ lan tràn khắp mặt.

*

Bốn giờ chiều.

Lúc Tiêu Diệc Sâm điện thoại cho Hoắc Thận Ngôn, máy bay cá nhân của anh vừa hạ cánh xuống sân bay Phổ Đông Thượng Hải.

Cùng với sự gia tăng càng lúc càng cao của các thiết bị liên lạc của Hằng Á trong thị phần thế giới, đã sớm gây ra bất mãn ở cả Châu Âu lẫn Châu Mỹ,  đặc biệt là phía Mỹ.

Lần này anh đi Bắc Kinh cũng là vì nhận được tin tức, Mỹ dự định triển khai vây quét đối với Hằng Á ở Châu Âu, vì thế mấy ngày này đều họp với bên Bộ Thương mại.

Tiêu Diệc Sâm vừa nghe anh bắt máy, liền nói: “Cuối cùng cậu cũng bắt máy rồi, nếu không anh em còn tưởng cậu mất tích ấy chứ.”

“Nói nhảm.” Hoắc Thận Ngôn nhíu mày, trên mặt hiếm khi lộ ra vẻ mệt mỏi.

Hằng Á bây giờ mặc dù không có những lo lắng nội bộ rõ ràng, nhưng họa ngoại xâm mắt thấy sắp ập đến, mệt mỏi.

Tiêu Diệc Sâm nói: “Buổi tối có rãnh không?”

Hoắc Thận Ngôn tựa vào lưng ghế hỏi thẳng: “Chuyện gì?”

“Tối nay sinh nhật tao, mày sẽ không nể mặt mà không đến đấy chứ?” Tiêu Diệc Sâm vừa nói xong lại bắt đầu công khai lên án anh: “Tao phát hiện trai có vợ như mày rõ ràng bây giờ đã tách rời bọn tao rồi đấy.”

Trong nhóm bọn họ, Tiêu Diệc Sâm và Hoắc Thận Ngôn có quan hệ tốt nhất, hai người thật sự là kiểu từ nhỏ đã quen biết.

Vì thế anh nói chuyện với Hoắc Thận Ngôn, không hề câu nệ, muốn nói gì nói nấy.

Thế cho nên Hoắc Thận Ngôn cũng không khách sáo với anh: “Nói sau đi, tao vừa về đến Thượng Hải.”

Tiêu Diệc Sâm mặc kệ anh, trực tiếp báo địa điểm và thời gian, bảo anh không gặp không về.

Sau khi Hoắc Thận Ngôn cúp điện thoại, lại điện thoại cho Nghê Cảnh Hề.

Chỉ có điều đối diện luôn không nghe máy, thỉnh thoảng cô cũng sẽ có tình huống như thế này, chắc là đang bận.

Anh không nghĩ nhiều, cúp điện thoại lại gửi tin nhắn wechat cho Nghê Cảnh Hề, nói cho biết mình đã về Thượng Hải.

Kết quả anh vừa gửi wechat xong, Đường Miễn ngồi ở ghế lái phụ quay đầu nhìn anh vội vàng nói: “Hoắc tổng, phu nhân bây giờ đang ở Cục cảnh sát.”

……

Bên trong cục cảnh sát lúc này, Lâm Thanh Lãng vẻ mặt hưng phấn nói: “Cô, em đã nói cô là người Thượng Hải, cô còn gạt em nói không phải.”

“Cô nói thế giới này nhỏ biết bao, như thế này chúng ta cũng có thể gặp được nhau.”

“Vừa rồi em có tính là cứu cô không, hay là cô cho em số điện thoại và wechat trước đi, nếu cô quả thực còn muốn cảm ơn em, thì buổi tối mời em ăn cơm cũng được.”

Vẫn là cảnh sát ngồi ở đối diện không chịu được, dùng bút gõ gõ sổ cảnh cáo nói: “Nghiêm túc chút đi, biết nơi này là chỗ nào không? Cậu đánh nhau vào đây, cậu nghĩ đây là quán Bar hay sao mà ở chỗ này bắt chuyện với cô gái xinh đẹp vậy.”

“Đúng rồi, cô cô tìm ai đến bảo lãnh cô thế”

Sau khi hai người làm tường trình xong, được sắp xếp ngồi trên ghế đợi người đến bảo lãnh.

Lâm Thanh Lãng lần đầu tiên vào cục cảnh sát còn là vì đánh nhau, cậu ta không dám tìm người trong nhà, bèn điện thoại cho anh em của mình, bảo đối phương dẫn luật sư đến.

Lâm Thanh Lãng thấy Nghê Cảnh Hề không nói chuyện, còn tưởng cô không có ai bảo lãnh lập tức nhỏ giọng nói: “Cô, cô yên tâm, chỉ cần có em ở đây thì sẽ không bỏ cô lại mà mặc kệ đâu.”

Nhìn vào phần tình cảm cô trò này, thật cảm động trời đất mà.

Nghê Cảnh Hề luôn không nói chuyện cuối cùng nhàn nhạt mở miệng: “Sao cậu vẫn lắm lời thế nhỉ.”

Lâm Thanh Lãng sửng sốt, sau đó bật cười lại còn gật đầu nói: “Đúng thế, em cũng không biết xảy ra chuyện gì, dù sao thì mỗi lần ở cùng với cô, em lại rất thích nói chuyện.”

Chớp mắt Hoắc Thận Ngôn đi vào cửa, thì nghe thấy câu này.

Ở cùng với cô, em lại rất thích nói chuyện……

Ánh mắt anh cực sâu nhìn chàng trai ngồi bên cạnh Nghê Cảnh Hề, vốn đáy mắt hơi nôn nóng chợt lộ ra mấy phần nguy hiểm.

Cuối cùng anh đi đến trước mặt Nghê Cảnh Hề, rũ mắt nhìn cô.

Lúc Nghê Cảnh Hề nhìn thấy đôi giày da xuất hiện trước mắt, thuận thế ngẩng đầu lên.

Anh hơi híp mắt, giọng nói trầm thấp: “Đánh nhau?”

Nói xong, anh khom lưng, vươn tay nắm lấy cổ tay Nghê Cảnh Hề, kéo cô dậy khỏi ghế.

Lâm Thanh Lãng bên cạnh gấp gáp, la lên: “Anh là ai đấy? Muốn làm gì.”

Nhưng cậu ta còn chưa đưa tay giải cứu Nghê Cảnh Hề, thì nhìn thấy cô đã bị người đàn ông ôm vào trong lòng, và người đàn ông kia còn dùng giọng nói rất dễ nghe thấp giọng dỗ dành: “Đừng sợ, chồng đến rồi.”

Lời của tác giả:

Tuyên truyền một chút về truyện dự kiến của tui nào

Văn án 1:

Từ nhỏ đến lớn Kỷ Nhiễm luôn đè bẹp người khác, sau khi vào ngân hàng đầu tư rốt cuộc đã gặp được khắc tinh lớn nhất trong đời, liên tiếp bị đối phương nghiền nát.

Nào biết cô ngoài ý muốn trọng sinh quay về năm mười sáu tuổi.

Mà lần này……

Học bá con mẹ nó! Cô muốn làm học trạch.

Mãi đến sau khi thi phân ban, Kỷ Nhiễm cầm bài thi toán 22 điểm của mình, rồi nhìn bài thi 16 điểm trong tay bạn học bàn bên cạnh.

Cô gái nhỏ chớp mắt đỏ hoe.

Vì sao là học trạch, cô cũng thua Thẩm Thời chứ.

Văn án 2:

Ngày nào đó, Kỷ Nhiễm đi ngang qua cầu thang, trong một đám thiếu niên đang khoe khoang khoác lác nói đến hưng phấn.

Chỉ nghe có một nam sinh hưng phấn nói: “Tìm bạn gái thì phải tìm người như Kỷ Nhiễm, chân dài eo thon……”

Kết quả cậu ta còn chưa nói xong, Thẩm Thời đã giơ chân đá tới, lạnh mặt: “Mày con mẹ nó nằm mơ cái gì đấy.”

Có một câu anh chưa nói ra, ông đây cũng còn chưa theo đuổi được đâu.

[Lão đại trường học bất chấp tất cả và một thiếu nữ mềm mại ngọt ngào rõ ràng là một học bá nhưng chỉ có thể thi được 22 điểm]

“Thẩm Thời, vừa bắt đầu vì sao anh sẽ chú ý đến em?”

“……Anh chỉ là tò mò làm sao lại có người thi toán được 22 điểm.”

[Đây là câu chuyện nhỏ ngọt ngào về sự thu hút lẫn nhau giữa hai người, một học trạch giả và một học bá thật].