Edit: windy

Từ cục dân chính đi ra.

Lâm Lục Kiêu lái xe tới cơ sở cai nghiện ở ngoại thành đón Lâm Khai, bên đường không có xe nào, cây cối hai bên lướt qua, trong xe phát lại một bài hát, .

Nam Sơ ngồi ở cạnh ghế lái, cúi đầu cầm quyển sổ hồng trong tay, còn chưa hồi thần lại, cảm thấy toàn bộ trước mắt giống như nằm mơ, rõ ràng mấy ngày hôm trước bọn họ còn đang cãi nhau.

Lâm Lục Kiêu lái xe, thấy cô ngẩn người, quay đầu lườm một cái, so với Nam Sơ, anh có vẻ bình tĩnh hơn rồi.

Bình tĩnh lĩnh chứng xong.

Nhìn qua cũng không kích động như thế.

“Đem tủ trước mặt em mở ra đi.” Lâm Lục Kiêu mắt nhìn phía trước, không cảm xúc gì nói.

Nam Sơ cúi đầu mò mẫm chỗ tay vịn, “Cái này?”

Anh lườm một cái, gật đầu.

Nam Sơ đẩy ra, bên trong có một hộp vuông nhỏ ở bên trong.

“Lấy ra.”

Nam Sơ nghe lời làm theo, cầm hộp nhỏ trong tay, mới giật mình cảm giác, chắc là nhẫn rồi, không đợi anh nói, bản thân liền vui vẻ mở ra, nhanh chóng đeo lên, giơ bàn tay mảnh khảnh lên nhìn nhìn.

Kiểu dáng rất đơn giản, so với nhưng cái trước cô đeo có vẻ bình thường hơn, nhưng theo ý cô có chút không giống, ngửa đầu nhìn hồi lâu, cảm thấy nhẫn này rất thích hợp với cô, giống như làm ra vì cô vậy.

Nam Sơ cười khanh khách nói: “Sao anh biết size ngón tay em?”

Lâm Lục Kiêu giữ tay lái, cũng không quay đầu lại, khóe miệng gợi lên nụ cười nhàn nhạt: “Trên người em có chỗ nào anh không biết rõ?”

Xe chạy một mình trên đường, kéo dài trí nhớ năm tháng.

Nam Sơ nhớ rõ trước kia lúc anh mới vừa gửi báo cáo kết hôn, Lâm Lục Kiêu không có việc gì liền thích vân vê ngón tay cô, khi đó vẫn cảm thấy kì lạ, có phải anh có cái gì đó kì quái hay không, ví như giống cô, thích tay đẹp.

Ngay lúc đó cô không nghĩ gì, cảm thấy chắc là anh thích tay rồi, nếu không thì mỗi lần cầm tay cô, giống như càng hưng phấn?

Nghĩ như vậy, trái lại thấy cô bỉ ổi rồi.

Tiếp tục lại không ai nói chuyện.

Lâm Lục Kiêu từ trước đến nay đều nói không nhiều, khi kết hôn cũng không nói thêm gì so với trước.

Xe rất nhanh liền dừng ở cơ sở cai nghiện.

Lâm Khai một thân đơn giản đi ra, toàn thân đồ đen, dáng người cao gầy, trên tay mang theo một cái túi đen nhỏ, làn da dưới ánh nắng mặt trời phát sáng, so với anh cậu ta thật là hoàn toàn tương phản.

Đem so với trước đây, trái lại nhìn khỏe mạnh hơn.

Nhìn thấy xe Lâm Lục Kiêu, cậu ta đi tới, đi qua đầu xe liền tới thẳng ghế phụ.

Mở cửa xe liền trợn tròn mắt.

“Nam Sơ?”

Nam Sơ cười cười với cậu ta, liền nghe Lâm Lục Kiêu ở bên cạnh không mặn không nhạt nói một câu, “Em ngồi ghế sau đi.”

Lâm Khai gật gật đầu, “A…A…”

Lâm Khai lên xe xong, Nam Sơ nhìn qua kính chiếu hậu, lặng lẽ đánh giá cậu ta, tuy nói trạng thái khỏe mạnh hơn nhiều, nhưng người cũng trầm mặc hơn, nhưng nhìn càng hiểu chuyện hơn.

Mãi đến khi xe dừng lại ở đầu ngõ, ba người cũng chưa nói với nhau được mấy câu.

Lâm Lục Kiêu dừng xe, Nam Sơ cùng Lâm Khai xuống xe, Lâm Khai mới nhìn cô nói: “Cô theo anh tôi?”

Nam Sơ lắc lắc sổ hồng trong tay: “Vừa mới lĩnh chứng xong.”

Cằm Lâm Khai liền há ra.

Lâm Lục Kiêu từ phía sau đập một cái vào đầu cậu ta mới giật mình cảm thấy đây không phải nằm mơ.

“Đi thôi.”

Nói xong, liền đi về phía ngõ nhỏ.

Ngõ nhỏ mang theo dấu ấn năm tháng, xuyên qua một cánh cửa hoa, thời gian đều lưu lại ở đáy mắt.

Trong ngõ nhỏ, một cánh cổng lớn, điêu khắc toàn cuộc đời, Nam Sơ là lần đầu tiên tới bên này, nghe nói nơi này là người Bắc tầm chính tông ở, lưu giữ văn hóa Bắc tầm.

Quê gốc Nam Nguyệt Như ở phía Nam, về sau có tiếng mới định cư ở Bắc tầm, sau đó quanh năm lại ở nước ngoài.

Đây là nơi Lâm Lục Kiêu lớn lên từ nhỏ.

Điều này làm cho Nam Sơ vô cùng tò mò đi tìm tòi nghiên cứu với tất cả sự vật ở đây, ý muốn tìm ra một chút dấu vết của anh.

Lúc ba người vào cửa, Lâm Thanh Viễn cùng lão Hữu đang chơi cờ, bí thư Trương ở bên trong thu xếp đồ ăn.

“Ba.”

Không biết là ai gọi trước một tiếng.

Lâm Thanh Viễn trong tay cầm quân cờ dừng lại ở không trung, theo tiếng nhìn lại, lúc thấy Lâm Khai, sắc mặt vẫn không tự giác trầm xuống, quay đầu nhìn Nam Sơ, thoáng dịu đi chút.

“Vào đi.”

Nhưng là trong nháy mắt Nam Sơ nhìn thấy Lâm Thanh Viễn, trong đầu có một số việc dần dần rõ ràng, cô hình như từng gặp ông, nhưng lại quên mất gặp ở đâu, cứ thế nghĩ nửa ngày cũng không nhớ ra.

Ngược lại là Lâm Thanh Viễn mở miệng trước, “Tiểu nha đầu quên ta rồi hả?”

Trí nhớ như gần đây trào đến, cô cả kinh nói: “Người là chú Lâm?”

Lâm Thanh Viễn cười: “Còn gọi chú Lâm hả?”

Nam Sơ cúi đầu quẫn bách, thấp giọng: “Ba.”

Cô chưa từng gọi ba, gọi một tiếng này xong, đến cô đã cả kinh, đại khái là tiếng này quá mức xa lạ, cảm thấy có chút khó chịu. Lâm Thanh Viễn hiểu rõ, cười nhẹ một tiếng, che đi xấu hổ của cô.

Sau đó, vỗ vỗ ghế dựa bên cạnh, “Lại đây ngồi một lát.”

Nam Sơ nhìn Lâm Lục Kiêu một cái, người kia nói: “Em ngồi một lát đi, anh qua phòng bếp nhìn xem, đợi lát nữa rồi ăn cơm.”

Nam Sơ ngoan ngoãn gật đầu.

Cô với Lâm Lục Kiêu nói gì nghe nấy, khiến cho Lâm Thanh Viễn có phần cảm thấy cô quá nghe lời, ông có gặp qua Nam Sơ, trước đây cô không giỏi nói chuyện, như người chết, một chút cũng không có dáng vẻ cô gái hoạt bát khờ dại.

Đây là là lý do ngay từ đầu ông không đồng ý, cô quá âm trầm dễ dàng cực đoan, tuy xinh đẹp, nhưng khẳng định sẽ không thoải mái.

Nhưng dù sao cũng là…

Về sau ngẫm lại nếu Lâm Lục Kiêu thật sự thích, ông cũng chẳng muốn quản.

Nam Sơ ngồi xuống, liền nghe Lâm Thanh Viễn hỏi câu: “Thân thể mẹ con có khỏe không?”

“Rất tốt.”

Lâm Thanh Viễn nghiêng đầu đánh giá cô, bộ dáng nhu thuận, lắc đầu cười, “Chuyện con với Lục Kiêu chắc không nói cho mẹ con phải không?”

Nam Sơ cúi đầu, cũng không muốn giấu diếm, thấp giọng ừ một tiếng.

Lâm Thanh Viễn cũng là lão hồ ly, tâm như gương sáng, gật gật đầu, mặt không đổi sắc tiếp tục chơi cờ, nhưng nói thì nói với Nam Sơ: “Khi nào giúp ta hẹn mẹ con ăn một bữa cơm.”

Nam Sơ: “Vâng.”

“Khi nào thì Lục Kiêu đi?”

“Nửa đêm.”

Ông gật gật đầu, “Núi lộc là nơi rèn luyện người, ta nghe nói con tới đó tìm nó rồi hả?”

“Năm ngoái có đi qua một chuyến.”

Một già một trẻ, ngồi cùng nhau nhàn nhạt nói chuyện phiếm, bên ngoài trời sắp tối, tiếng cành cây xào xạc, hình ảnh vẫn rất hài hòa.

Lâm Lục Kiêu cởi áo khoác vứt trên ghế sofa, liền tiến vào phòng bếp tìm Bí thư Trương.

Bí thư Trương cười trêu chọc hai câu: “Đây là kết hôn xong, người nhìn cũng thấy khác nha.”

Lâm Lục Kiêu ôm cánh tay tựa vào trên khung cửa, cúi đầu nở nụ cười, “Người suy nghĩ nhiều rồi.”

Trong nồi đang nấu cá, tiếng sôi ùng ùng vang lên.

Bí thư Trương bỏ thìa tương, nghiêng về một phía nói: “Thời gian qua có rất nhiều chuyện, hôm qua trưởng phòng mới nói với ta, vẫn nhớ cậu là thanh niên choai choai, đảo mắt cái đến vợ cũng có, nhanh quá, rèn sắt khi còn nóng, thêm đứa con nữa, thừa dịp trưởng phòng còn khỏe mạnh, co thể giúp cậu chăm cháu được.”

Lâm Lục Kiêu lắc lắc đầu bất đắc dĩ cười cười.

“Trước đây người chỉ thúc giục cháu với Lâm Khai học hành cẩn thận, thi đại học, thi vào trường quân đội, người thúc giục cháu nhanh chóng tìm bạn gái, cháu không đi tìm, xong rồi, lại bị mọi người thúc giục tìm việc, công việc xong, liền thúc giục kết hôn, lúc này, kết hôn rồi, liền thúc giục cháu sinh con, cháu đã bị mọi người thúc giục một đường rồi, để cho cháu đi chậm rãi được không?”

Bí thư Trương giơ cái xẻng về phía anh, “Được tiện nghi vẫn còn khoe mẽ!”

Trên thực tế, tuy vừa mới lĩnh chứng, nhưng anh và Nam Sơ đã tách ra một năm, hai người với mọi thứ đều đã xa lạ rất nhiều, tuy hai người đều đang cực lực phối hợp thói quen của nhau, nhưng đều có cảm giác, giờ phút này bọn họ như hai tấm gỗ, cố gắng chắp vá, nhưng bởi vì năm tháng mài mòn, cho dù bọn họ kết hợp thế nào, cũng luôn thiếu một góc, phần thiếu thốn kia, cũng không phải từ tấm ván gỗ kín trước kia nữa.

Ví như ngày hôm qua.

Gọi điện thoại tới, thì một nửa, hai người không biết nói cái gì, cầm điện thoại sửng sốt lâu như vậy cũng không ai nói chuyện, cuối cùng vẫn là vội vàng cúp, trước kia y y nha nha nói, một chốc cũng không tìm về được.

Lại ví như ở trong xe vừa rồi.

Anh lái xe, Nam Sơ cúi đầu nghịch điện thoại.

Hai người đồng thời không thèm nhìn liền vươn tới chỗ để nước, có hai chai nước, nhưng hai người đều duỗi tay về phía cùng một chai, tay vừa vặn động vào cùng một chỗ.

Hai người đều theo bản năng cúi đầu nhìn xem, chớp mắt một cái, một giây sau đồng thời rút tay về.

Bầu không khí liền xấu hổ.

Này không phải hai người vừa mới lĩnh chứng, hai người bọn họ không yêu đương làm chuyện này đều khác người hơn.

Nhưng chỉ cảm thấy xa lạ.

Đây là một năm lưu lại, loại ngăn cách này không có cách nào biến mất trong thời gian ngắn được.

Hai người đều đã hết lực phối hợp với đối phương, cố gắng chứng minh toàn bộ đều chưa thay đổi, nhưng trong lòng đều rất rõ ràng, loại cảm giác này cực kì phí công, giống như cát chảy trên đầu ngón tay, không bắt được.

Hiện tại anh có thể làm cũng là thuận theo toàn bộ yêu cầu của cô.

Ví như con cái, cho dù hiện tại mang thai, anh lại không ở bên cạnh, nghĩ thế nào cũng thấy thiếu thốn.

Đêm nay Lâm Thanh Viễn rất cao hứng, hai đứa con đều ở đây, thêm cô con dâu xinh đẹp như hoa, bí thư Trương cũng ở lại ăn cơm cùng.

Thêm đôi đũa thêm đồ ăn, lời nói thêm chút ghen tuông: “Cũng là mặt mũi mấy đứa lớn, bình thường ta nói thế nào bí thư Trương cũng không chịu ở lại ăn cơm với ta, khó được ngày hôm nay có thể không quản con cái mà ở lại ăn cơm với chúng ta, thật sự là gương mặt già này vẫn nhờ được chút hào quang của mấy đứa rồi.”

Bí thư Trương cười cười, “Ông nói ai vậy, con tôi khó quản, nào có nghe lời như bọn Lục Kiêu trước đây, một ngày không nhìn liền trèo lên sân thượng rồi.”

Trong bữa cơm nói một chút chuyện đến vui vẻ.

Nam Sơ cũng bị chọc cười, nhịn không được gắp một miếng cá vào trong bát của ông xã mình, “Ăn nhiều một chút.”

Đôi đũa Lâm Lục Kiêu xới cơm ngừng một lát.

Lâm Thanh Viễn cùng bí thư Trương liếc nhìn nhau một cái, không khó trong nháy mắt an tĩnh, Lâm Khai thốt lên: “Chị dâu, anh em không ăn cá…”

Nam Sơ ngớ ra, hình ảnh trước kia nhao nhao hiện ra, nhưng cô cũng không nhớ rõ anh rốt cuộc có ăn cá hay không, thời gian hai người ở bên nhau vốn là ít, thêm nữa là mỗi lần ra ngoài ăn cơm Lâm Lục Kiêu đều gọi món cô thích ăn.

Cô chỉ nhớ rõ, hình như anh không kén ăn.

Hóa ra anh không ăn cá.

Ừm, nhớ kỹ rồi.

Nam Sơ vừa muốn đưa đũa gắp miếng cá kia về, tự mình ăn, kết quả bị Lâm Lục Kiêu trực tiếp nhét vào trong miệng, không tiếng động nói: “Đừng nghe nó nói bậy.”

Lâm Khai: …

Lâm Thanh Viễn ho khan một tiếng, mắt nhìn bí thư Trương, người kia cũng cười, ánh mắt qua lại, chậc chậc chậc, mấy chục năm không thay đổi được tật xấu nó mà có người lập tức liền sửa được.

Mới trước đây còn nói không cá, chỉ cần chút mùi, Lâm Lục Kiêu cơ bản sẽ không đụng tới.

Đánh cũng đánh rồi, bỏ đói cũng bỏ đói rồi, anh lại cực kì kiên cường, không ăn là không ăn.

Lâm Thanh Viễn thở dài một tiếng.

Cơm nước xong xuôi đã tám giờ tối.

Lâm Lục Kiêu rửa bát đĩa xong từ phòng bếp đi ra, cầm áo khoác trên sofa lên, bí thư Trương từ bên kia đi tới, anh liền thuận miệng hỏi, giống như thốt ra: “Vợ của cháu đâu?”

Bí thư Trương chỉ chỉ thư phòng, “Ở bên trong nói chuyện với trưởng phòng.”

Lâm Lục Kiêu quay đầu nhìn cửa phòng đóng chặt, xoay người tới cửa đi hút thuốc.

Chờ Nam Sơ đi ra, anh vừa vặn hút hết một điếu thuốc, khom lưng dúi vào trong bồn hoa, “Nói chuyện xong rồi?”

Nam Sơ gật gật đầu, đi đến phía sau anh, bóng dáng cao lớn chiếu lên dáng người nhỏ xinh của cô, đặc biệt phù hợp.

Anh cúi đầu nhìn ở cổ tay mảnh khảnh của Nam Sơ có thêm một vòng tay màu xanh biếc, lòng biết rõ, không hỏi nói cái gì, trực tiếp đi lái xe, “Đi thôi, đưa em về nhà anh phải đi rồi.”

Xe chạy đến dưới nhà Nam Sơ.

Nam Sơ không vội vã xuống xe, tháo dây an toàn ra, lại ngồi một lát, nói: “Nhà kia em còn một chút chưa dọn xong, chỉ đóng gói đơn giản, còn thiếu chút đồ, xong có thể vào ở, lần tới khi nào thì anh nghỉ, em chờ anh trở về cùng nhau mua?”

Lâm Lục Kiêu kéo cửa kính xuống, châm điếu thuốc, “Em quyết định đi, ngày nghỉ anh khó định, nhà của em không phải sắp đến hạn sao, đừng kéo dài.” Nói xong anh thổi thổi khói, từ trong hộp đồ lấy ra chìa khóa bên phòng mình, “Anh mới đánh, nếu không được em qua bên anh ở trước, bên trong đều đầy đủ.”

Nam Sơ nhận lấy, cảm thấy chìa khóa này nóng bỏng như lửa.

“Ừm, bên kia có thể gọi điện không?”

Lâm Lục Kiêu liếc nhìn cô một cái, “Lúc không quá bận anh sẽ gọi cho em.”

“Được. Em chờ điện thoại của anh.”

Cô cúi đầu, vừa rồi ở trên đường suy nghĩ rất nhiều chuyện muốn nói, giờ lại nghĩ không ra.

Thấy cô trầm mặc, Lâm Lục Kiêu còn nói: “Em có chuyện gì, tìm ba anh hoặc là Thẩm Mục, Đại Lưu, bí thư Trương đều được, anh đã nói trước rồi.”

Không tính là nói qua.

Trước khi đi gặp Thẩm Mục và Đại Lưu, thuận tiện đem chuyện kết hôn nói cho hai người.

Hai người giống như đến bây giờ còn chưa tỉnh lại.

Anh tựa vào trên ghế, một tay rảnh rang đặt ở trên đùi, một tay treo ngoài cửa sổ, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc, thỉnh thoảng đặt lên trên môi hít ra một hơi, bộ dáng lười nhác.

“Vẫn nói ra suy nghĩ của mình sao?”

Nam Sơ lắc đầu, cảm thấy trong lòng trống trải, rõ ràng hai người đều yêu, nhưng có thể cảm thấy dư lực không đủ.

Lâm Lục Kiêu không để ý quay đầu, phát hiện cô đang nhìn chằm chằm mình.

Ánh trăng ở phía sau chiếu lên, bóng cây trùng điệp, giống như múa trong gió.

Tâm vừa động.

Đem khói nhả ra, tay vươn ra chế trụ ót của cô, tiến tới đè cô ở ghế phụ hôn lên.

Nam Sơ nhẹ nhàng thở gấp, Lâm Lục Kiêu thổi hơi bên tai, một đường hôn từ mang tai đến cổ, một tay đỡ mặt cô, ngón cái đặt ở trên mặt cô, bốn ngón kia xuyên vào giữa tóc cô.

Thời gian dài như vậy, không thay đổi chính là nụ hôn của anh.

Kịch liệt giống như muốn phá nát cô.