Edit: windy

Anh thích em từ khi nào?

Cho dù là cô gái bao nhiêu tuổi, cũng luôn rối rắm điều này.

Nam Sơ nhớ, năm mười sáu tuổi ấy anh có bạn gái, không có khả năng khi đó đã thích cô rồi, lúc gặp lại cũng không có bộ dáng kinh hỉ, nhưng lại thể hiện là rất chán ghét mình, chẳng lẽ là lúc quay chương trình kia?

Cô âm thầm tính, đánh giá bóng dáng cao lớn phía trước.

Lâm Lục Kiêu rất bình tĩnh đảo muôi xào, không nhanh không chậm cho muối vào, giống như không nghe thấy, chờ anh đem món xào óng ánh ra đã, lại xoay người lấy mì sợi từ trong tủ lạnh ra, đưa lưng về phía cô nói: “Vấn đề này có ý nghĩa thực tế sao?”

Rốt cuộc giữa đàn ông và phụ nữ vẫn khác nhau.

Đàn ông nhìn kết quả, phụ nữ nhìn quá trình.

Với Lâm Lục Kiêu mà nói, chỉ có làm tốt và không làm tốt thôi. Giống như Nam Sơ, khi mười sáu tuổi khi đó là xúc động anh không nghĩ lại, anh chỉ biết hiện tại mình thích nha đầu Nam Sơ này.

Muốn rước cô về nhà.

Muốn để lão Lâm chấp nhận cô.

Muốn giới thiệu cô cho đám Thẩm Mục.

Muốn nghe Đại Lưu gọi cô một tiếng “Chị dâu”.

Cũng muốn chấp hành nhiệm vụ ban đêm, để cô ở trong ổ chăn, không phải người khác.

Đương nhiên suy nghĩ này là chợt lóe lên, với tính tình của anh, không thể nói ra miệng những điều này, từ nhỏ anh cùng Lâm Thanh Viễn đã không thân thiết, có chút ít nói, đến quân đội, huấn luyện viên lại nói, “Tham gia quân ngũ không cần nói nhiều, đến lúc ở trên chiến trường, làm ngã vài người là được!”

Nhiều năm trôi qua, đã dưỡng anh thành ít nói rồi.

Ngẫu nhiên sẽ nói ra mấy lời, cũng không ảnh hưởng tới toàn cục, nhưng lời ngon tiếng ngọt, anh sẽ không nói.

Giống như năm đó, trong đội có đồng đội yêu nhau mười năm cầu hôn bạn gái, đồng đội nói một tràng, anh nghe tới buồn nôn, nổi hết cả da gà, nhưng vẫn tôn trọng.

Nam Sơ cũng biết từ miệng anh sẽ không nói những lời đáng tin, biết điều nhún vai một cái không hỏi nữa.

Lâm Lục Kiêu đứng ở bệ kính, chờ nước sôi lên, thả mì vào, đậy nắp lên, tay chống ở bên trên, quay đầu nhìn cô, T-shirt rộng rãi màu trắng quần dài màu đen, ngược lại lộ ra thân hình cao lớn của anh.

Nam Sơ cũng tựa người vào bàn nhìn anh, càng cảm thấy anh anh tuấn đẹp trai.

Trước kia liền cảm thấy rất đàn ông, nhìn như vậy, ngũ quan anh rất đẹp, đặc biệt là cặp mày rậm cùng đuôi mắt hơi hơi nhếch lên.

Đại khái gần đây cô mới quay xong một bộ phim.

Cô cảm thấy Lâm Lục Kiêu chính là Nghĩa Bạc Vân Thiên tướng quân kia của Liễu Oánh Oánh, trên trán anh có hơi thở cổ kính, bất cứ lúc nào cũng trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu, cảm thấy rất giống.

Cô mặc sơ mi của anh, cả chân đều lộ ra ngoài, chân dài trắng noãn, thỉnh thoảng còn nhìn thấy quần trong màu đen dưới lớp áo.

Cấm kị, kích thích.

Lâm Lục Kiêu kéo cô lại, đặt trên bàn kính, cúi đầu hôn xuống, nhẹ nhàng cắn môi mềm mại của cô.

Anh tấn công mạnh mẽ, không dừng lại, Nam Sơ bị anh hôn cho cả người nhũn ra, chân suýt đứng không nổi.

Cô khó khăn quay sang bên cạnh trốn, thở nhẹ.

Anh cười xấu xa, ở bên tai cô nói: “Trốn cái gì? Hử? Mặc như này rồi, muốn thế nào?”

Cô trốn sang một bên, vừa  nhỏ giọng thở gấp, “Không...”

Lâm Lục Kiêu cười sâu hơn, đáy mắt đầy hứng thú, cố ý nói: “Không muốn gì? Vậy sao trong này lại thế này?”

Nháy mắt cả người Nam Sơ thẳng tắp...

Nam Sơ tay để trong tóc anh, chậm rãi tìm lý trí về, “Em cũng chưa thấy anh mặc sơ mi trắng bao giờ.”

Lâm Lục Kiêu bế cô đứng lên, đặt tới bồn rửa tay bên cạnh, cúi đầu hôn cô, đợi đến khi hôn đủ, ánh mắt cô toàn hơi nước, anh thả người ra, sửa lại tóc cô, mới giải thích sự tồn tại của áo sơ mi này: “Chính là năm kia Đại Hoa kết hôn liền mặc một lần.”

Giọng nói của Nam Sơ đều rối loạn, tất cả đều là thở gấp: “Làm phù rể?”

“Ừ.” Anh thấp giọng.

Nam Sơ nhịn không được tưởng tượng một chút, hình ảnh anh mặc sơ mi trắng quần tây, chắc chắn nói: “Nhất định rất đẹp trai.”

Lâm Lục Kiêu cắn vành tai của cô, mơ hồ nói: “Cũng được.”

Từ nhỏ anh nhìn anh tới miễn dịch, cảm giác mặc cái gì cũng không khác nhau mấy, anh cảm thấy lúc đẹp trai nhất vẫn là lúc mặc quân trang.

Anh ôm Nam Sơ xuống dưới, trái lại, để tay cô chống trên bồn rửa tay.

... ... ...

... ... ...

Trong phòng bếp nhiệt độ tăng lên, nồi trên bếp sôi ùng ục, nắp vung vang lên tiếng lốc cốc, đập vào thành nồi.

Cùng với tiếng ngân thấp, Nam Sơ suýt bị va vào, miệng còn lo lắng: “Mặt... Dán rồi...”

Lâm Lục Kiêu cúi đầu giữ eo của cô, có chút không kiên nhẫn nhíu mày, trực tiếp tắt đi, “Được rồi.”

... ...

Yên tĩnh rồi.

Nhưng hơi nước bốn phía, nhiệt độ tỏa ra.

Nam Sơ cũng không lộn xộn, nằm ở trên bàn hừ nhẹ.

...

Cuối cùng cũng kết thúc.

Cuối cùng cũng kết thúc.

Cuối cùng cũng kết thúc.

Nam Sơ làm xong, dựa vào đầu giường nhìn Lâm Lục Kiêu tắm rửa xong mặc quần áo trong đầu suy nghĩ.

Lâm Lục Kiêu mặc xong quần áo rồi đến bên cô.

Kết quả Nam Sơ theo bản năng kéo chăn lên, đem chính mình che thật kín lại, bộ dáng kinh hoảng bị người khác nhìn thấy, Lâm Lục Kiêu để một chân lên giường, anh không mặc quần, bên dưới chỉ có quần trong hình bẹt.

Phía dưới...

Nam Sơ ở bên cạnh rụt rụt, Lâm Lục Kiêu cười nhẹ, tay ôn nhu xoa đầu cô, “Thật không chạm vào em đâu.”

Tính cả vừa rồi, đã là bốn lần, thể lực Nam Sơ chống đỡ hết nổi, là thật sự, cảm giác nửa người dưới đã không còn là của mình nữa rồi, nghe anh cam đoan xong, mới để cho anh ôm.

Lâm Lục Kiêu dựa vào trên giường, một chân trên giường, ôm cô vào trong ngực, cúi đầu xoa bóp mặt cô, cười nói: “Thật sự sợ? Vậy lúc trước ai giả bộ uy phong vậy?”

Tư thế nghiễm nhiên chính là bác lái xe.

Nam Sơ nghĩ vẫn nói cho anh: “Làm cùng đàn ông, là lần đầu tiên.”

...

Im lặng ba giây.

Có lẽ là cho tới nay không nghĩ tới vấn đề này.

Anh không cần yêu “Xử nữ”.

Nam Sơ đã quyết định ở bên anh, chính là người phụ nữ của anh, anh sẽ bảo vệ cô với tất cả khả năng của mình.

Đây là trong quân đội đã dạy dỗ.

Một người đàn ông, điều vinh quang nhất là, có thể bảo vệ mảnh đất dưới chân mình, cùng với mỹ nữ trong lòng.

Lâm Lục Kiêu nắm thật chặt tay cô, cúi đầu yêu thương cọ cọ đầu cô, không lên tiếng.

Nam Sơ hướng lên trên cọ xát, ở trong lòng anh tìm tư thế thoải mái, tay khẽ vuốt trên cánh tay anh, đụng đến một chỗ không yên ổn, cơ bắp này có chút lồi ra, thô. Bắt đầu nghĩ tới lúc bị bệnh thủy đậu phải đi tiêm phòng.

Lại cẩn thận vừa sờ, diện tích có chút lớn, cô ngẩng mắt nhìn, mới phát hiện ra là một vết sẹo.

Kỳ thực trên người anh còn rất nhiều chỗ có sẹo, cẩn thận tìm xem, giống như còn có thể tìm ra được ở mấy chỗ khác.

Sao lại bị?

Lâm Lục Kiêu liếc mắt, đã không nhớ được nữa, sẹo trên người nhiều lắm.

Lòng hiếu kì của cô rất lớn, muốn biết hết, đại để là cảm thấy anh có sự tích anh hùng gì đó.

Lâm Lục Kiêu cầm điếu thuốc ở đầu giường, châm thuốc, chậm rãi hút: ‘Đại khái là hồi nhỏ đánh nhau với Đại Lưu.”

“Rắm.”

Nam Sơ: “Không tin.”

Lâm Lục Kiêu kẹp điếu thuốc, nghiêng đầu nhìn cô một cái, nở nụ cười: “Bằng không em thấy thế nào?”

Cô đưa mắt lên: “Không phải là lúc làm việc hả?”

“Lúc làm việc cũng có.” Anh hít một hơi thuốc lá.

“Cái nào?”

Lâm Lục Kiêu kì thực không muốn nói tới, có một có việc không tốt đẹp, hơn nữa, có lẽ về sau mỗi lần làm nhiệm vụ anh sẽ đề phòng.

Nhưng cô lại muốn nghe, anh nhíu mày, chọn chuyện không quá kinh động để nói.

“Chắc là mấy năm trước chữa cháy ở tiểu khu chỗ ngã tư.”

“Anh nhớ, trận lửa đó rất lớn.”

Cô nghe rất rất chuyên tâm, nhìn biểu cảm này của cô, thậm chí muốn lấy cả giấy bút ra cho anh viết xuống, ghi vào anh hùng sử sách.

Lâm Lục Kiêu bóp bóp mũi cô, chậm rãi nói: “Với suy nghĩ của em, lúc đó là vì cứu một bà cụ già ra, lúc bọn anh lên điều tra phát hiện ra trong căn hộ có một bà cụ, nhưng cho dù thế nào, khuyên thế nào cũng không chịu đi, cửa đóng chặt, bảo là muốn chờ cháu bà cụ tới đón, em ở chỗ bọn anh một thời gian cũng biết, việc cứu hỏa chỉ có tác dụng trong thời gian nhất định, một lúc sau, bình gas trong tiểu khu có thể phát nổ bất cứ lúc nào, bọn anh liền phá cửa ra, xông vào ép buộc đem bà cụ ra, kết quả then trên cửa bất ngờ rơi xuống, dùng tay cản lại, căn phòng này lại gần lửa, độ ẩm cao, trực tiếp nóng lên.”

Anh dùng tay sờ vết sẹo.

Nam Sơ bừng tỉnh: “Bằng không bà cụ sẽ chết hả?”

Anh cười cốc đầu cô một cái, “Em nghĩ nhiều rồi, bằng không sẽ nện trúng cái ót của anh.”

“...”

Kể “Sự tích anh hùng” xong, Lâm Lục Kiêu xuống giường nấu mì cho cô một lần nữa, “Em nằm một lát đi, anh đi làm đồ ăn cho.”

Nam Sơ không tin, đuổi theo sau anh ra sức hỏi: “Khẳng định còn có chuyện cứu người mà bị thương nữa?”

Lâm Lục Kiêu đi đến phòng bếp, mở tủ lạnh ra, một lần nữa lấy hai quả trứng, liền đập vào bát, một tay tách ra, chất lỏng màu vàng rơi vào trong bát, anh ném vỏ trứng đi, rút đôi đũa, nở nụ cười: “Em hỏi làm gì?”

Nam Sơ đứng sau lưng anh nhìn anh đánh trứng thành thạo, không hiểu có chút muốn ăn, chu mỏ.

Thật lâu sau, mới nghe cô nói; “Em chỉ hi vọng anh,về sau có thể hơi “ích kỉ” một chút, nghĩ nhiều tới em chút.”

Tiếng đánh trứng ngừng lại.

Ánh mắt Lâm Lục Kiêu không rõ cảm xúc, đè nén lại đục ngầu.

Trong phòng nháy mắt yên tĩnh lại.

Cửa phòng đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa kịch liệt.

Tiếng “Cốc cốc cốc” vang lên.

Hai người đều cùng dường như không nghe thấy.

Lâm Lục Kiêu bỏ bát xuống, “Anh làm báo cáo thuyên chuyển xong, nếu thuận lợi, sau này không cần ở trên đường nữa.”

“Vì em sao?” Giọng nói cô rầu rĩ.

“Một nửa đi.”

Trong lòng Nam Sơ lại tiếc hận, anh chắc là rất đáng tiếc?

Nghĩ như vậy, bàn tay nhỏ bé ở sau lưng anh như đang xoa xoa.

Lâm Lục Kiêu đem cô ôm vào trong ngực, cô sao lại dính người như vậy, lại cười cúi đầu hôn trán cô, xoa xoa mặt cô, “Đi mặc quần vào, anh đi mở cửa.”

...

Kết quả cửa vừa mở ra.

Đại Lưu đầu tròn vo xông vào, phía sau còn dẫn theo một cô gái.

Cô gái này Nam Sơ có biết.

Từ Trí Nghệ, nữ ca sĩ của một nhóm nhạc, gần đây rất nổi tiếng.

Hiển nhiên, Từ Trí Nghệ thấy Nam Sơ cũng kinh ngạc, nhưng cũng thức thời, không nói một lời theo sau lưng Đại Lưu.

Đại Lưu thấy Lâm Lục Kiêu liền như thấy cha mình, còn thiếu mỗi nhào lên, hét lớn một tiếng: “Ôi Kiêu gia ơi, ai, ôi!!!!”

Lâm Lục Kiêu ôm cánh tay, “Có bệnh?”

Đại Lưu biết tính tình của anh, không để ý anh, vừa quay đầu thấy Nam Sơ mặc áo cùng quần trong của Lâm Lục Kiêu, lại rống lên một tiếng: “Chị dâu ôi chao, ai, ôi!!!!”