Tôi vừa lo ngay ngáy vừa chạy ra bìa rừng, nhìn thấy ngôi miếu ở trước mắt mà lòng sợ hãi đến tột độ. Nhưng tôi càng sợ bị tổ phá án bắt lại, nếu như vậy thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch hết tội. Chắc chắn bọn họ sẽ coi tôi là 1 tên tội phạm giết người bỏ trốn, lúc ấy ngay cả 1 cơ hội lật ngược tình thế cũng chẳng có.

bởi vì sợ hãi nên tôi vốn định đi vòng qua ngôi miếu, thế nhưng không biết tại sao mà lúc đi đến trước đó, 2 chân tôi lại run lên cầm cập. chân nặng như bị đeo đá, không sao cất bước được . tôi nghĩ chắc chắn là hồn ma của Lan Lan đã đeo bám lấy tôi , không cho tôi đi.

Trống ngực tôi đập thình thịch khi đứng trước ngôi miếu, tôi thầm cầu xin Lan Lan, xinh linh hồn của cô ấy đừng hù doạ, đừng ngăn cản tôi đi nữa. tôi nói với cô ấy rằng đây không chỉ là tôi chạy trốn để cứu mìnhmà còn là đi tìm kẻ đã giết hại Lan Lan để báo thù. tôi không dám ngẩng đầu nhìn, càng không dám đi vào ngôi miếu, thi thể của Lan Lan đã từng nằm ở đó, mà hiện giờ bên trong lại chính là oan hồn của cô ấy. Lan Lan bị hãm hại phải chết thảm như vậy, trong lòng chắc chắn rất căm hận tôi , nếu không cô ấy đâu có níu chân không cho tôi đi như vậy?

lúc này dường như tôi nghe thấy sau lưng mình có tiếng bước chân, chắc chắn là Tiểu Lâm và Tiểu Mã đã phát hiện tôi bỏ trốn và đang đuổi theo. tôi không tự chủ được ngẩng đầu lên, vừa ngoảnh đầu lại đã nghe thấy trong miếu phát ra 1 giọng nói the thé đầy ma quái:

- Kim An. chẳng phải anh nói sẽ dẫn em cao chạy xa bay hay sao? tại sao anh nỡ bỏ em lẻ loi nơi này. Em sợ lắm... sợ lắm...! - tiếng nói ấy từ gần đến xa, chẳng mấy chốc đã tan biến vào màn đêm.

tôi rùng mình sợ hãi, 2 chân mềm nhũn quỳ xuống trước ngôi miếu. tôi nghe ra rồi , cái giọng nói văng vẳng ấy giống hệt như giọng nói của Lan Lan! Lẽ nào hồn ma của Lan Lan đang nói chuyện với tôi ? đúng thế, chắc chắn là thế rồi , cô ấy đang trách móc tôi , trách tôi đã bỏ lại cô ấy ở đây 1 mình!

- Lan Lan, anh thừa nhận là anh sai, là anh vô tình hại em , nếu em có linh thiêng thì hãy đi cùng với anh , chúng ta sẽ cùng đi tìm kẻ đã sát hại em ! - tôi khẽ lẩm bẩm trong miệng, nhưng cô ấy không chịu nghe tôi.

- mau đuổi theo, có thể hắn ta ở trước mặt, chúng ta tuyệt đối không thể để cho kẻ giết người ấy trốn thoát !

lần này thì tôi nghe thấy rõ ràng, tiếng nói từ xa vọng lại ấy chính là của Tiểu Lâm. anh ta và Tiểu Mã đã đuổi gần đến nơi rồi .

không biết lấy sức lực ở đâu mà tôi vùng đứng dậy, cắm đầy chạy thẳng vào khu rừng tối đen.

trong rừng tối đen như mực, có bàn tay đặt trước mặt cũng chẳng nhìn thấy rõ.Tôi liều mạng mò mẫm trong bóng đêm vô tận, chạy như ma đuổi, thỉnh thoảng lại va phải những thân cây, chẳng mấy chốc trên người tôi đã chằng chịt những vết thương, thế nhưng tôi không dám dừng lại, bởi vì nếu dừng lại chắc chắn tôi sẽ bị bắt về. Có chết tôi cũng không thể để họ bắt lại. Bị họ bắt lại tôi sẽ thành kẻ giết người thật sự, mà tội giết người chắc chắn là sẽ bị xử từ.

tôi thầm nhủ, giờ tôi không thể chết, tôi không thể chết 1 cách không rõ ràng như thế này. Tôi bỏ trốn là để đi tìm anh cả, là để tìm ra kẻ đã giết hại Lan Lan, tôi muốn chính tay bắt hắn để trả thù cho Lan Lan và rữa sạch tội danh cho mình.

tôi càng chạy càng xa, chẳng biết đã vào sâu trong khu rừng từ lúc nào. Nghĩ rằng Tiểu Lâm và Tiểu Mã không thể đuổi kịp mình nữa. tôi mới dựa vào 1 góc cây to thở hổn hển, lắng tai nghe ngóng xung quanh. không thấy tiếng của bọn họ nữa rồi !

trong rừng yên tĩnh đến kì lạ. Màn đêm và sự tĩnh lặng chết chóc đang bao trùm lấy tôi . mặc dù tạm thời đã bỏ xa bọn Tiểu Lâm và Tiểu Mã, có thể đứng đây 1 lát nghỉ lấy sức nhưng trong lòng tôi lại cảm thấy càng lo sợ. 1 cảm giác còn đáng sợ hơn cả cái chết cứ bám riết lấy tôi như hình với bóng! trong khu rừng tối tăm này, xác của Lan Lan đã bị chó hoang cắn xé. Hình ảnh về cái thi thể bị cắn xé thê thảm của Lan Lan lại hiện lên trong đầu tôi , cái đầu lâu khủng khiếp ấy cứ lắc lư trước mặt tôi , mặc dù tôi chẳng thể nhìn thấy gì nhưng tôi có thể cảm nhận được !

Chính miệng tôi đã đồng ý sẽ dẫn Lan Lan chạy trốn, cô ấy thực sự đã đi theo tôi , nhưng cô ấy nhất định không chịu lộ diện gặp tôi , nói 1 cách chính xác là cô ấy có thể nhìn thấy tôi nhưng tôi không thể nhìn thấy cô ấy. Cô ấy chỉ khiến tôi cảm nhận được sự tồn tại của cô ấy bằng 1 cách thức vô cùng ma quái, tôi không biết cô ấy đang hù doạ tôi hay là đang giày vò tôi , nhưng tôi biết rằng cô ấy đang oán tôi, đang trách móc tôi ! tôi thầm quyết tâm sẽ báo thù cho Lan Lan, cũng sẽ rửa sạch nỗi oan cho mình, cho dù có phải liều mạng tôi cũng sẽ làm cho sự thật được phơi bày, sẽ lôi cổ tên hung thủ khốn kiếp ấy ra ngoài ánh sáng.

trong thời gian dừng chân thở dốc, tôi đã kịp định thần và xác định phương hướng. Sau đó, tôi lại mệt nhọc lê cái thân xác ê ẩm khắp nơi tiếp tục mò mẫm trong bóng đêm. không biết phải mất bao lâu sau, cuối cùng thì tôi cũng thoát được ra khỏi khu rừng. Mặc dù vẫn trong đêm nhưng ở bên ngoài khu rừng dù sao cũng sáng hơn nhiều. Xuyên qua màn đêm, tôi có thể nhìn thấy những dãy núi trùng điệp ở trước mặt

tôi thở hổn hển, thầm vui mừng vì mình đã không đi nhầm đường và thoát ra khỏi khu rừng. tôi định sẽ đến Tây An trước , sau đó sẽ ngồi tàu hoả đến Tương Tây, đi đường vòng như vậy có lẽ sẽ an toàn hơn. Anh cả đã từng đến Tương Tây điều tra thân thế của Lan Lan nhưng không điều tra được , tôi hi vọng lần này anh biến mất 1 cách bí ẩn như vậy cũng là vì anh đến đó. Mặc dù cái khả năng này không lớn nhưng tôi vẫn muốn thử vận may xem sao. Hơn nữa, đồn trưởng Hã sau khi biết tôi chạy trốn nhất định sẽ phái người đi khắp nơi lùng bắt tôi . Bây giờ tôi chỉ còn cách đi càng xa càng tốt .

Đương nhiên, tôi quyết định đi Tương Tây cũng còn có 1 nguyên nhân khác. Kể từ sau khi anh cả nói bí mật giữa Lan Lan và Linh Nhi với tôi , tôi cũng có chút hoài nghi với thân thế của Lan Lan. GIa đình tôi 5 lần 7 lượt gặp tai nhoạ điều trực tiếp hoặc gián tiếp có liên quan đến Lan Lan và Linh Nhi. tôi và anh cả đến Tương Tây là cùng 1 mục đích, đó là tìm kiếm gia đình của Lan Lan, làm rõ mối quan hệ giữa Lan Lan và Linh Nhi, tìm hiểu xem mối quan hệ như thế nào. Có như vậy có lẽ tôi mới làm rõ được Lan Lan hiện giờ đang đeo bám tôi là người hay là ma.

Vượt qua những con gió lạnh buốt táp vào mặt, men theo những con đường núi gồ ghề, khoảng 1 tiếng đồng hồ sau thì tôi đã đi qua được sườn đồi thứ nhất. Lúc này trời đã gần sáng. Bóng tối trước khi bình minh có lẽ là lúc tối tăm nhất, tôi nước thấp bước cao vượt qua những triền dốc tối đen, 2 bên cỏ cây rậm rạp, tiếng gió thổi lá cây xào xạc đến rợn người . Thỉnh thoảng trên đường đi lại xuất hiện những tảng đá to với hình thù rất kì quái, trông chẳng khác gì những bóng ma ghê rợn, khiến cho tôi sợ chết khiếp, tôi vừa đi vừa ngó nghiêng xung quanh.

Khó khăn lắm vượt qua được triền dốc thứ 2, tôi thật sự mệt không thể đi nổi nữa, liền ngồi ở 1 tảng đá ven đường để nghĩ ngơi. Tôi thầm nghĩ chắc là mình sẽ vượt qua được triền dốc này và đi vào địa phận của Thiểm Tây trước khi trời sáng. Vừa ngồi xuống thở dốc thì đột nhiên tôi nhìn thấy 1 cái bóng trắng loé lên rồi lập tức biến mất trước mắt mình. tôi cứ ngỡ mình bị hoa mắt, thế nhưng nghĩ đến chuyện có thể hồn ma của Lan Lan vẫn đang bám theo mình, trong lòng tôi lại bắt đầu hoang mang.

Nghe người già trong thôn nói, ở những nơi núi cao đồng hoang như thế này rất dễ gặp ma quỷ. Cứ nghĩ đến những cái bóng ma quái ở trên triền dốc là tôi lại thấy nổi hết da gà. tôi không dám tiếp tục ngồi nghĩ nữa, cắn chặt răng nhấc gót đi tiếp. được nữa triền dốc thì trời đả tang tảng sáng. Vì hoảng sợ mà cằm đầu cắm cổ chạy suốt cả đêm khiến cho toàn thân tôi riệu rã, vừa mệt vừa đói. Nghĩ đến việc chỉ cần qua được triền dốc này sẽ đến 1 thôn làng, tôi lại cố gắng lê lết cái thân kiệt quệ của mình đi tiếp..

lúc mặt trời mọc, tôi đã đến 1 ngôi làng nhỏ khoảng hơn chục hộ dân ở dưới chân núi. Cái thôn làng này thuộc vào địa phận của tỉnh Thiểm Tây. Nhìn thấy bóng dáng của con người , 1 kẻ bị ma quỷ làm cho lạc mất hồn phách đã bớt sợ hãi hơn. Lúc này bụng tôi đang éo lên ùng ục. tôi không dám xin đồ ăn của người trong thôn, sợ họ sẽ nhận ra tôi là 1 "tội phạm bỏ trốn".

cách ngôi làng này khoảng hơn chục cây số là con đường lớn dẫn đến Tây An. tôi có thể chặn 1 chiếc xe khách đến Tây An ở bên đường. Chỉ cần buổi tối có thể đến Tây An là tôi cảm thấy bản thân đã an toàn rồi .

Mùa đông thời tiết khắc nghiệt, mặc dù 2 bên đường chẵng thiếu gì cây cối, nhưng cây nào cây nấy đều xác xơ, đừng nói là quả, ngay cả lá cây cũng chỉ lơ thơ có vài cái. Vì vậy nên ở giữa đường thế này tôi chẳng thể tìm được cái gì lấp đầy cái bụng đang réo lên òng ọc của mình, đành phải chịu đựng sự giày vò của cơn đói khát thêm hơn chục cây số nữa vậy!

Bởi vì vừa mệt vừa đói nên tôi cứ đi được 1 lát lại phải ngồi xuống ngỉ ngơi, chẳng may gặp ai đó trên đường tôi lại phải lủi đi. Cứ đi rồi nghỉ, nghỉ rồi đi như vậy, hơn 1 tiếng đồng hồ sau tôi mới ra được đến đường lớn

tôi ngồi ở vệ đường chờ mãi mà chẳng thấy bóng dáng cái xe khách nào đi qua. Thỉnh thoảng trên đường lại có những người nông dân đi qua, tôi cố ý cúi đầu né tránh ánh mắt của họ, nhưng tôi có thể nghe thấy rõ những gì mà họ nói.

Đa số những người đó đều là người dân ở xung quanh đây, họ đang đi ra chợ huyện để sắm đồ tết. chỉ mấy ngày nữa thôi là đến tết rồi, những con người đã bận rộn suốt cả năm trời đang vui vẻ chuẩn bị đón tết. còn tôi chẳng thể nào cảm nhận được cái không khí vui mừng của ngày tết sắp đến. trong lòng tôi lúc này đang bị bao trùm bởi 1 không khí âm u, chết chóc.

cái cảm giác vừa phải chịu đói vừa phấp phỏng chờ đợi xe đến thật là khó chịu. Bỗng nhiên cái bóng trắng mà tôi nhìn thấy ban sáng lại chợt hiện lên trong đầu tôi .

anh cả từng nói với tôi rằng quỷ vô thường bảo Lan Lan chính là con gái cũa anh cả và Linh Nhi, chỉ có điều khi Linh Nhi sinh ra Lan Lan thì Linh Nhi đã chết được hơn nữa năm rồi , nói cách khác Lan Lan chính là con ma nữ do Linh Nhi sinh ra và quỷ vô thường đang đi khắp nơi để bắt Lan Lan về. Mà anh cả nhìn thấy con quỷ vô thường mặc áo trắng, hồn ma của Lan Lan tôi gặp ở nastrong cũng mặc áo trắng, tôi không rõ cái bóng trắng mà mình nhìn thấy ở trên đường là hồn ma của Lan Lan hay là quỷ vô thường.

Nghĩ đến đây tôi lại càm thấy lo lắng cho Lan Lan, lo cô ấy sẽ bị con quỷ vô thường độc ác kia bắt được , lo không biết hiện giờ cô ấy thế nào? người ta thường nói vào ban ngày, ma quỷ thường trốn đi hết, thế thì hồn ma của Lan Lan biết trốn đi đâu nhỉ? tôi lại nghĩ, bản thân mình đã bị hồn ma của Lan Lan đeo bám rồi , nếu như tôi đi rất xa, rất xa khỏi nơi này, liệu hồn ma của Lan Lan cò thể tìm thấy tôi không nhỉ?

đang đắm chìm với những suy nghĩ hỗn lạon trong đầu, 1 giọng nói non nớt đã kéo tôi về với hiện tại:

- Bố ơi, bố bảo trên đời này rốt cuộc là có ma hay không ạ?

- sao lại không có cơ chứ! ma chính là con yêu tinh hại người , chuyên môn hãm hại những người lương thiện!

- bố đã nhìn thấy ma bao giờ chưa ạ?

- bố chưa tận mắt nhìn thấy ma nhưng đã nghe không ít chuyện ma!

- thế bố kể cho con nghe đi, con muốn biết ma hại người như thế nào!

- được thôi, bố sẽ kể cho con nghe 1 câu chuey65n ma rất mới mẽ mà bố mới nghe được sáng nay. Đi qua thôn của chúng ta, vượt qua 2 triền dốc sẽ đến 1 cái thôn tên là Kim Gia, mới đây ở đó có ma xuất hiện...

Nghe đến đây tôi lại thấy căng thẳng, lén nhìn trộm 2 bố con nastrong nọ đứng cách mình không xa. Người bố trẻ tuổi đang nắm tay 1 cậu con trai khoảng 7,8 tuổi đứng ở bên đường, vừa kể chuyện vừa đưa mắt nhìn ra xa. Xem ra 2 bố con nastrong ấy cũng đang đợi xe.

câu chuyện mà người cha ấy kể chính là chuyện đã xảy ra ở nhà tôi . Ông bố kể chuyện hăng say, cậu con cũng nghe rất say sưa. Chỉ có điều những gì người bố kể không được chính xác mà li kì hơn thực tế rất nhiều. Kể đến cuối chuyện, người cha ấy đã nói khiến cho tôi rùng mình:

- con trai à, con phải nhớ cho kĩ, làm người phải thật thà, chứ dừng giống như tên khốn Kim An ấy, mất hết cả tính người. Hắn ta vì tham lam của cải của anh trai mà giả ma giả quỷ, không những giở trò quyến rũ chị dâu mà còn lừa chị dâu nữa đêm nửa hôm ra ngôi miếu nọ rồi ra tay giết hại không thương tiếc . Sáng nay bố nghe thấy người ta nói tên khốn ấy đã bỏ trốn ngay trong đêm, sở công an đang phái người đi khắp nơi lùng sục đấy!

tôi vội vàng cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn về phía họ, chỉ sợ bị họ nhận ra.

đúng lúc ấy thì có 1 chiếc xe buýt đi lên chợ huyện ngang qua. Người bố giơ tay vẫy chiếc xe lại, vừa kéo cậu con trai lên xe, thằng con vẫn nói:

- bố ơi, bố kể chuyện con chẳng hiểu gì cả, bố bảo kể chuyện ma hại người , soa giờ bố lại bảo sở công an đang lùng sục để bắt người thế ạ?

- haha, con trai à, bố kể như vậy là muốn con hiểu rằng, ma quỹ chính là những kẻ xấu hại người đấy con ạ!

- à, con hiểu rồi , hoá ra ma quỷ chính là những kẻ xấu đóng giả mà thôi!

2 bố con vừa cười nói vừa đi vào trong xe. tâm trạng tôi hiện giờ như rơi thẳng xuống vực thẳm, tồi tệ đến không gì tả xiết. Hoá ra mọi người đã coi tôi là 1 con ma hại người ! Cuộc nói chuyện của 2 bố con nhà đó còn tiết lộ cho tôi 1 thông tin rất xấu, xem ra chuyện tôi bỏ trốn trong đêm đã bị phát hiện rồi , thậm chí còn kinh động lên cả sở công an, thế thì bây giờ đến nơi đâu tôi cũng có thể gặp nguy hiểm rồi !

gần trưa, cuối cùng tôi cũng bắt được 1 chiếc xe khách đến Tây An. Lên xe rồi tôi mới khẽ thở phào. ngồi xuống ghế rồi tôi không dám ngẩng mặt lên, giả bộ gục mặt lên thành ghế trước để ngủ. có như thế thì người trên xe mới không nhìn thấy mặt tôi .

Xe đi được không bao xa thì dừng lại, tôi nghe thấy có tiếng người lên xe, sau đó chiếc xe lại tiếp tục bon bon trên đường. Do vửa kiệt sức vừa đói nên chẳng bao lâu tôi đã gục mặt lên thành ghế trước mà đánh 1 giấc ngon lành. tôi cứ mơ mơ màng màng như vậy không biết bao lâu. Lúc trời xẩm tối, xe đã đi vào đến thành phố Tây An. phụ xe nhắc nhở hành khách nhớ cầm theo đồ đạc chuẫn bị xuống xe, Lúc này tôi mới ý thức được rằng xe đã đến bến cuối.

Vài phút sau, chiếc xe lái vào bến, những hành khách trên xe lục tục đi xuống. Bởi vì ngồi xe suốt cả buổi chiều, lại thêm cả ngày chẳng được cái gì vào bụng nên toàn thân tôi như tê dại, không sao đứng lên được.

tôi là hành khách cuối cùng xuống khỏi xe. vừa xuống xe đã thấy đầu óc quay cuồng, chẳng nghĩ ngợi nhiều, tôi lao như bay vào 1 tiệm ăn ở gần bến xe, nhồm nhoàm như chết đói.

tôi ăn 1 mạch hết 2 bát mì to, lập tức cảm thấy sức lực trong người đã trở lại, tinh thần đã sảng khoái hơn nhiều. Sau khi tính tiền, tôi đi ra khỏi quán, thầm nghĩ phải tìm 1 nhà nghỉ nào đó rẻ tiền để đánh 1 giấc lấy sức sáng sớm mai đi ra mua vé tàu đến Tương Tây.

Vừa mới đi được vài bước, đột nhiên bên tai tôi vang lên 1 giọng nói rất quen thuộc

- sao anh chỉ biết ăn no bụng mình thế? Em đang đói lắm đây! - tôi khựng người khi nghe thấy câu nói ấy, bởi vì giọng nói ấy rõ ràng là của Lan Lan...

Nghe thấy giọng nói của Lan Lan, tôi sợ suýt ngất đi. Ngẩn người hồi lâu tôi mới lấy hết dũng khí từ từ ngoảnh đầu lại, nhưng đằng sau không thấy bóng dáng Lan Lan? Lúc này tôi mới ý thức được trời đã tối rồi , mà hồn ma của Lan Lan chỉ xuất hiện về đêm mà thôi. Giọng nói ấy đã nhắc nhở tôi rằng, mặc dù tôi đã trốn từ thôn Kim Gia đến Tây An, nhưng hồn ma của Lan Lan vẫn cứ theo sát tôi .

tôi do tự 1 lúc rồi quay lại tiệm ăn lúc nãy, bảo ông chủ làm cho tôi 1 phần mỳ nữa. Ông chủ tiệm ăn kinh ngạc nhìn tôi :

- chẳng phải cậu vừa ăn 2 bát mì to rồi hay sao? sao đã đói nhanh thế hả?

tôi cười gượng gạo:

- ông chủ mau làm đi, tôi mang về cho bạn ấy mà!

vài phút sau, mì đã làm xong. Ông chủ tiệm ăn đổ mì vào trong 1 cái túi ni lông cho tôi . tôi lấy 1 đôi đũa trong quán rồi xách túi mì nóng hôi hổi đi ra. Cách bến xe không xa có 1 nhà nghỉ nhỏ, giá thuê phòng là 20 tệ 1 đêm

Nhà nghỉ nhỏ nên phòng nghĩ cũng nhỏ, chỉ đủ đặt 1 cái giường và 1 cái bàn con con. đừng nói là nhà vệ sinh, ngay cả 1 cái cửa sổ cho thoáng khí cũng không có. tôi đặt túi mì lên bàn, sau đó tắt đèn trong phòng, ngồi chờ Lan Lan đến ăn mì. tôi sợ ánh đèn trong phòng sẽ làm cho Lan Lan sợ không dám đến..

Chịu đựng suốt 1 ngày 1 đêm, tôi thực sự buồn ngủ không thể chịu nỗi nữa. tôi ngồi im trong bóng tối 1 lúc rồi đi ra nhà vệ sinh công cộng của nhà nghỉ. Trở về phòng, tôi khoá cửa phòng lại, nằm lên giường đánh 1 giấc lấy sức ngày mai đi tiếp.

Đêm đó tôi ngủ rất ngon, hồn ma của Lan Lan cũng không quấy nhiễu tôi trong mơ nữa. Đến khi thức dậy đã là 9h sáng hôm sau rồi . Tôi vội vàng mở cửa phòng, định đi đánh rằng rửa mặt rồi ra bến xe. đánh răng rửa mặt xong tôi liền trở về phòng, đi đến cửa chợt nhớ ra điều gì, tôi vội vàng đi vào phòng, nhìn lên cái bàn trong phòng. Cơ thể tôi lập tức cứng đờ, túi mì rỏ ràng tôi đặt lên bàn tối qua đã không cánh mà bay.

Nhà vệ sinh cách phòng tôi chẳng đầy mấy bước, lúc nãy tôi ra khỏi phòng nào có thấy ai, đánh răng rửa mặt chỉ mất dăm 3 phút là cùng, chẳng nhẽ trong có mấy phút ngắn ngủi đã có người vào phòng tôi lấy mất đồ rồi hay sao? Cho dù có người đến thì đáng nhẽ ra tôi cũng phải biết chứ? Tôi lớn tiếng gọi chủ nhà nghỉ đến, hỏi ông ta xem có ai vào phòng tôi lấy đồ không.

Ông chủ tò vẻ không vui nói:

- nhà nghỉ của chúng tôi xưa nay rất an toàn, mở ra đã bao nhiêu năm chưa từng nghe có người than phiền bị mất đồ, hơn nữa đứng ở nhà vệ sinh cậu cụng có thể nhìn thấy phòng mình mà. Cậu thử xem những thứ đáng giá của mình có bị mất không !

tôi kinh ngạc lao về phòng, vội vàng sờ lên đầu giường, phát hiện cái túi của mình vẫn còn, trong phòng cũng chẳng thiếu thứ gì, điều đó chứng tỏ không phải đêm qua tôi ngủ say đã có trộm lẻn vào. Hơn nữa cửa phòng lại khoá, ai mà vào được chứ?

Ông chủ nhà nghỉ đứng bên ngoài cửa nói vọng vào:

- rốt cuộc cậu có bị mất cái gì không ?

tôi ngại ngừng cười nói:

- không, cũng chẳng có gì, chẳng qua là tối qua tôi có mang 1 túi mì nóng lên đây, ban nãy không thấy đâu, nên mới....

Ông ta nghe vậy liền bĩu môi bỏ đi, miệng đi vừa lầm bầm:

- tôi còn tưởng chuyện gì to tát lắm, có mỗi 1 bát mì mà làm ầm ĩ hết cả lên! Mì của cậu không khéo bị ma ăn mất rồi !

Mặc dù ông ta chỉ tiện miệng nói ra như vậy nhưng trong lòng tôi thực ự cũng nghĩ như thế. Rõ ràng tối hôm qua tôi đã nghe thấy Lan Lan kêu đói, bát mì đó là mua cho cô ấy, thế nhưng ông chủ nhà nghĩ lại không biết rằng cô ấy đã chết. Lẽ nào hồn ma cô ấy thực sự đói lả rồi . Nhưng cho dù có đói lả đi nữa cũng đâu đến mức ăn luôn cả túi với đũa như vậy.

Càng nghĩ tôi càng tin rằng hồn ma của Lan Lan đã bám theo mình. Giờ đã là giờ ăn sáng rồi , nói không chừng cô ấy đã đói lắm rồi . Tôi đeo túi lên lưng, trả lại phòng rồi đi tìm cái gì đó để ăn, đương nhiên là cũng để 1 phần cho Lan Lan.

Vừa ra khỏi cửa nhà nghĩ tôi đã nhìn thấy 2 người mặc cảnh phục đi vào trong nhà nghỉ, hỏi ông chủ:

- Này ông chủ, ở chỗ ông có cậu thanh niên nào khoảng 20t đến thuê phòng không? - tôi vội vàng đứng núp vào 1 bên, dỏng tai nghe họ đối thoại.

Ông chủ nhà nghỉ nói:

- à, đồng chí cảnh sát à, nhà nghỉ của tôi ngày nào chả có người đến thuê, làm sao tôi nhớ hết d0c chứ? Người các ông cần tìm trông như thế nào? Hắn phạm tội gì thế?

- Người này khoảng 20t, dáng người vừa phải, mặt trắng, nói giọng Dự Nam, đang bị truy nã...

Nghe đến đây tim tôi chỉ chực nhảy ra ngoài. Đâu dám ở lại nghe tiếp, tôi chuồn 1mạch ra đường, nhanh chẳng khác gì 1 con chuột. Tôi hốt hoảng chạy ra đường lớn, chặn 1 chiếc taxi lại rồi bảo người lái xe lập tức chở tôi ra ga tàu, chẳng còn bụng dạ nào mà nghĩ đến chuyện ăn uống nữa.

Lúc đến phòng mua vé tàu, cứ nhìn thấy người mặc quần áo cảnh sát là tôi lại chột dạ, lòng thầm đoán chắc là đồn trưởng Hạ đã phát lệnh truy nã sau khi biết tôi bỏ trốn, thông báo cho cành sát ở khắp nơi truy bắt tôi .

Cũng may là cảnh sát nhà ga không nhận ra tôi . Lúc mua vé tôi mới biết, từ Tây An không có xe đến thẳng Tương Tây, chỉ có thể ngồi tàu hoã đến Trường Sa của Hồ Nam rồi chuyễn xe đến thành phố Cát Dầu của Tương Tây. Chẳng nghĩ ngợi nhiều, tôi mua ngay vé tàu lúc 2h chiều từ Tây An đến Trường Sa. Thấp thỏm chờ đợi thêm hơn 3 tiếng đồng hồ ở trong phòng chờ, cuối cùng tôi cũng lên tàu thuận lợi.

Lên xe rồi mà tôi vẫn thấp thỏm bất an. Ngồi trên ghế cứng, lấy tay che nữa khuôn mặt, tôi len lén để ý động tĩnh trong toa. tôi cẩn thận quan sát từng người trong toa xe, phát hiện ra không có ai mặc quần áp cảnh sát mới thở phào nhẹ nhõm

cuối cùng thì tàu hoả cũng lăn bánh, khoảng 10" sau thì ra khỏi thành phố Tây An.Qủa tim đập thình thịch liên hồi của tôi cuối cùng cũng bình thường trở lại.

từ Tây An đến Trường Sa phải mất gần 20 tiếng đồng hồ. trời sẩm tối, nhân viên trên tàu bắt dầu bán cơm hộp. Tôi hỏi thấy họ bán 10 tệ 1 suất, nghĩ bụng lúc ra khỏi nhà mình đem theo có mười mấy nghìn, kể từ hôm ra khỏi nhà đến nay đã tiêu hết 300đồng, bản thân mình lại là "kẻ giết người đang bỏ trốn", sau này còn nhiều việc phải dùng đến tiền, chút tiền ấy nếu không tiết kiệm chắc chắn là không đủ.

Nhưng suốt cả ngảy đã không ăn gì rồi , tôi thực sự không thể chịu nổi cơn đói đang hành hạ. Dằn lòng móc tiền túi mua 1 suất cơm,sau đó lại bỏ ra thêm 5đồng để mua 1 hộp mì ăn liền. Tôi húp mì ăn liền còn nhường suất cơm lại cho Lan Lan. Tôi nghĩ bây giờ chắc cô ấy đã đói lắm rồi .

Ăn mì xong, nhìn suất cơm nóng hổi trên tay tôi lại cảm thấy buồn phiền. Mặc dù ở bên ngoài đã là ban đêm nhưng trong toa tàu vẫn sáng đèn, hơn nữa lại đông người như thế này, tôi sợ hồn ma của Lan Lan sẽ không dám đến ăn cơm.

Nữa đêm, tôi mở to mắt, người tê dại ngồi trên cái ghế cứng, cảnh giác quan sát mọi động tĩnh xung quanh, chỉ sợ có ai đó nhận ra tôi . Bên cạnh đó, tôi cũng thấp thỏm chờ đợi Lan Lna đến ăn hộp cơm mà tôi mua cho cô ấy. Trên xe người nói người cườim, dường như chẳng có ai chú ý đến sự tồn tại của tôi .

Đến quá nửa đêm, tiếng cười nói trên xe nhỏ dần, rất nhiều người đã ngủ ngihiêng ngủ ngả ở trên ghế, thỉnh thoảng còn nghe thấy có người đang ngáy o o hoặc lẩm bẩm nói mơ gì đó. Những bánh xe tàu hoả nghiến xuống đường ra phát ra những tiếng kin kít như ru ngủ. tôi cũng từ từ chìm dần vào trong giấc ngủ.

Sáng hôm sau tỉnh lại, tàu hoả đã đi vào địa phận của Hồ Bắc. Tôi mở mắt ngáp dài 1 cái, đứng dậy dự định đi vào nhà vệ sinh ở đầu toa để giải quyết nổi buồn, chợt phát giác ra hộp cơm tôi mua cho Lan Lan tối qa đã không cánh mà bay...

Không biết hộp cơm tôi mua cho Lan Lan biến mất từ lúc nào. Lần này thì tôi không còn nghi ngờ bị người khác lấy mất nữa, chĩ ngạc nhiên không hiểu tại sao hồn ma của Lan Lan có thể vào toa tàu sáng trưng như ban ngày để ăn cơm được? Hơn nữa ở trong toa có rất nhiều người không ngủ suốt cả đêm mà?

Tôi bắt đầu quen với việc hồn ma của Lan Lan cứ bám lấy tôi như hình với bóng, trong lòng cũng chẳng còn sợ hãi cô ấy như trước nữa. Trong lòng tôi hiểu rỏ, mặc dù tôi không nhìn thấy cô ấy nhưng tôi đến nơi nào cô ấy cũng theo đến nơi đó. Cho dù tôi có đi đâu về đâu thì hồn ma của cô ấy vẫn bám sát theo tôi .

Mỗi khi đến giờ ăn cơm, tôi đều chuẫn bị 1 phần cho Lan Lan, thậm chí cơm tôi mua cho cô ấy còn thịnh soạn hơn cả của tôi . Tôi thà bấm bụng chịu đói chứ không muốn để Lan Lan phải chịu thiệt thòi.

Điều kì lạ là ban ngày hình như Lan Lan không dám đến ăn, những gì mà tôi mua cho cô ấy chẳng thấy động vào chút nào. Tôi không nỡ vứt đi đành ăn hết chỗ cơm nguội ấy.

Trưa ngày hôm sau thì tàu hoả đến Trường Sa. Lúc ăn cơm, hỏi ra tôi mới biết đi xe khách đến Cát Dầu còn nhanh gấp đôi đi tàu hoả. Bởi vì sợ đụng mặt cảnh sát lúc đi mua vé tàu nên tôi quyết định sẽ ngồi xe khách đến Cát Đầu. Đến trạm xe hỏi thăm xe từ Trường Sa ĐI cÁT đẦU.tôi mua vé từ sớm rồi ngồi ở phòng chờ, chờ mấy tiếng đồng hồ. trước khi lên xe tôi không quên mua cho Lan lAN chút đồ ăn, còn mình thì ăn tạm 1 bát cháo cho đỡ đói rồi lên xe, nhắm mắt vào nghỉ ngơi.

từ Trường Sa đi Cát Đầu mất khảong 7 tiếng đồng hồ. Đi chuyến xe đêm mặc dù có hơi buồn ngủ nhưng dù sao cũng yên tĩnh hơn ban ngày. tôi nằm lăn lóc trên ghế, đánh 1 giấc ngon lành. Lúc tỉnh dậy đã là 2h sáng, chiếc xe cũng đã đến Cát Đầu thủ phủ của Tương Tây rồi .

Bởi vỉ trên xe đã đánh 1 giấc ngon lành nên xuống xe tôi không còn buồn ngủ nữa. Ra khỏi bến xe khách của Cát Đầu tôi vô tình phát hiện ra dường như có người đang đi theo sau tôi , tôi đi nhanh hắn ta cũng đi nhanh, tôi đi chậm lại hắn ta cũng đi chậmlại. Tim tôi đập thình thịch, không biết người đi theo sau mình có phải là cảnh sát mặc thường phục không nữa. Nếu như chẳng may bị công an theo dõi thì phiền phức to! Để họ bắt lại được thì chỉ còn con đường chết mà thôi!

tôi rảo bước, cố ý bước đi về phía đường lớn. Lúc đi qua 1 con hẻm nhỏ, tôi lén ngoảnh đầu lại nhìn phía sau, phát hiện sau lưng mình không có ai bám theo liền vội vàng ngoặt vào con hẻm nhỏ, chạy như bay đến đầu kia của con hẻm rồi rẽ vào 1 con đường heo hút.

Kẻ bám theo đã tạm thời bị tôi bỏ lại, nhưng tôi sợ rằng hắn sẽ gọi thêm đồng bọn đuổi theo. Bản thân vừa từ trong bến xe chạy ra, bây giờ đi ngược lại có lẽ sẽ an toàn hơn 1 chút. CHẳng phải người ta vẫn nói chỗ nguy hiểm nhất chính chính là chỗ an toàn nhất hay sao? Quyết định xong, tôi lại đi qua con đường heo hút để vòng lại bến xe. Trong bến xe có 1 nhà nghỉ nhỏ, bởi vì trời lạnh quá nên tôi vào hỏi 1 căn phòng rẻ để ở lại, bắt đầu tĩnh tâm cân nhắc các bước tiếp theo của mình.

Lần này bỏ trốn là vì bất đắc dĩ, nhưng mục đích tôi trốn đi không phải là trốn tránh sự trừng phạt của pháp luật, bản thân tôi không giết hại Lan Lan, càng không hâm hố tài sản của anh cả, chẳng qua tôi vô tình rơi vào cạm bẫy của kẻ khác. Kẻ đã đặt bẫy tôi rất có thể chính là hung thủ thực sự. Đồn trưởng Hạ đã nghi oan cho tôi , tôi phải trốn đi để tìm ra kẻ thủ ác thật sự.

tôi vượt ngàn dặm xa xôi đến Tươg Tây đương nhiên cũng là có mục đích. Anh cả nói rất có thể Lan Lan là người Tương Tây, mà kể từ khi Lan Lan bước chân vào nhà tôi cho đến khi cô ấy bị giết, người nhà tôi không ai biết thân thế thực sự của cô ấy. Anh cả nghi ngờ Lan Lan có liên quan đến Linh Nhi đã chết từ nhiều năm trước , tôi lại cảm thấy sự mất tích đột ngột của anh cả có liên quan đến thân thế của Lan Lan. Anh cả có thể vì Linh Nhi mà chấp nhận bỏ ra tất cả số của cải của mình đã tích luỹ suốt 20 năm trời, thậm chí chỉ mong xuống âm phủ để gặp được Linh Nhi. Trước đó anh ấy đã đến Tương Tây thămdò thân thế của Lan Lan, sau khi Lan Lan chết, anh còn chính miệng nói rằng sẽ tìm ra hung thủ để trả thù cho Lan Lan. Nói không chừng lần này anh lại đến đây để điều tra thân thế của Lan Lan, bởi vì điều tra được thân thế của Lan Lan sẽ biết được mối quan hệ của Lan Lan với Linh Nhi, còn có thể tìm ra nguyên nhân Lan Lan bị giết. Nếu như anh cả thật sự đến Tương Tây vì lí do này, rất có thể tôi sẽ tìm thấy anh . Lúc đó tôi có thể chứng minh được rằng tôi không phải vì tham tiền của anh mà làm hại anh.

trước mắt đồn trưởng Hạ đang coi tôi là 1 tên tội phạm bỏ trốn, tôi phải đối mặt với nguy cơ bị tóm bất cứ lúc nào. Nếu như trước khi công an tóm được mà tôi vẫn không tìm thấy anh cả hoặc không tìm ra manh mối về kẻ đã giết Lan Lan thì tôi có đến cả trăm cái miệng cũng không biện hộ cho mình được. Bắt tôi làm kẻ chịu tội thây cho hung thủ trong khi hung thủ thật sự lại nhởn nhơ ngaoì vòng pháp luật, như vậy tôi có chết cũng không nhắm mắt.

Nhưng, Tương Tây rộng như vậy, tôi lại chẳng có 1 ai thân thích, rốt cuộc biết đi đâu để tìm tung tích Lan Lan đây? Lần trước anh cả đến đây cùng với người của đồn cảnh sát, cảnh sát ở Tương Tây còn cung cấp cho họ rất nhiều tài liệu điều tra thế mà họ còn chẳng điều tra ra được cái gì. tôi từ xa tới đây chẳng quen biết gì, lại còn đang bị công an truy nã, torng tình cảnh này mà đi tìm hiểu thân thế của Lan Lan thì chẳng khác gì người mù tìm đường đi.

Dù gì cũng mất công mạo hiểm bỏ trốn đến đây, thế thì phải kiếm lấy 1 cơ hội sống cho mình. Tôi buộc phải trân trọng cơ hội hiếm có này, bởi vì Lan Lan lúc ở bệnh viện đã từng nói với tôi rằng cô ấy thích hoa lan, mà trước khi bỏ trốn tôi đã tìm hiểu được sơ qua 1 số phong tục tập quán của người dân Tương Tây, nhất là về loài hoa lan được trồng ở đây.

Theo tôi được biết, Tương Tây vì địa hình cực kì độc đáo và điều kiện thời tiết đặc biệt thích hợp trồng hoa lan nên quanh vùng Tương Tây đều có trồng loài hoa này. Nhưng nói về chuyện trồng lan, thưởng lan thì phải nhắc đến huyện Phượng Hoàng, 1 huyện nhỏ nằm cách thành phố Cát Đầu không xa. Lan Lan thíc hoa lan như vậy, chắc chắ trong nhà cô ấy phải có thói quen trồng lan và thưởng lan, vì vậy tôi quyết định sẽ đến huyện Phượng Hoàng trước để thử vận may.

Nghĩ đến Lan Lan tôi lại không thể không nhớ đến câu chuyện " người Tương Tây đuổi ma" lưu truyền trong dân gian từ rất lâu rồi . Đó chẳng qua là 1 câu chuyện ma quỷ, nhưng từ lúc đó con người đã biết cáhc nhập hồn ma của những người đã chết ở nơi đất khách quê người vào thi thể cũa họ để mang họ về quê hương, dùng phương pháp này để tác thành cho nguyện vọng "lá rụng về cội" của những người đã khuất. Giờ đây, Lan Lan đã bị giết, thi thể của cô ấy đã tan nát hết cả, hơn nữa đồn trưởng Hạ đang trong thời gian phá án nên chắc chắn ông ấy không cho phép mang thi thể của cô ấy về quê hương, chỉ có linh hồn của cô ấy là theo tôi đến nơi này. tôi hi vọng biết bao nhiêu đây chính là quê hương của cô ấy, có như vậy cô ấy mới có thể về thăm lại gia đình mình, tôi cũng có thể tìm hiểu sự thật về thân thế và quá khứ của cô, biết đâu từ đó tôi có thể tìm ra manh mối kẻ đã sát hại cô ấy?