Người Con Gái Có "Độc"

Chương 42: Bức tranh thứ bốn mươi hai

Editor: song_nhi

"Carlo." An Nhan Nhiên cúi đầu ra tiếng, lắc đầu với cậu ta, kéo cậu ta về phía sau, nhìn Hạ Tầm Giản nói, "Thật có lỗi, học trò em còn nhỏ không hiểu chuyện, nếu có quấy rầy đến hai người em thay cậu ta xin lỗi."

Cô rõ ràng tìm từ cẩn thận, thái độ khiêm tốn, mà khi cô nói xong lời này, thái độ đối phương không giảm mà lại tăng.

"Học trò cô?" Anh nhìn thấy cô, khóe môi nhếch.

"Vâng." Đã hai năm không gặp qua loại áp lực khí tràng bẩm sinh lại cố tình vô hình không tiếng động này, cô đột nhiên cảm thấy được có chút không quen.

Cô hết sức xuất thần, Carlo cầm không biết từ đâu ra giấy bút đưa lên trước, "Em không có yêu cầu khác, chỉ hi vọng Hạ đại sư có thể ký tên cho em, xin ngài!"

Tiểu Như miệng tru, một bên che mắt lại.

Nhi đồng thành thật này, cô gọi cậu ta tới là để giữ thể diện, làm sao lại không khí chất không hình tượng ôm lấy đùi người ta như vậy!

Giấy bút đã đưa tới trước mặt, ánh mắt người con trai nước ngoài vẫn còn rất trẻ tuổi, nhưng chiều cao chỉ thấp hơn anh một chít, chân dài, đã có được thân thể đàn ông.

Cậu ta có một gương mặt xinh đẹp động lòng người hơn cả con gái, bởi vì còn trẻ, loại xinh đẹp này càng thêm sinh động đoạt hơi thở người khác. Cậu ta nhìn anh mỉm cười, môi hồng răng trắng, mang theo hồn nhiên cùng ngưỡng mộ.

Không nên chán ghét, không nên tức giận, nhưng là...

Ánh mắt Hạ Tầm Giản chợt đột nhiên tàn nhẫn, anh vung tay của đối phương, giọng lạnh lùng phun ra hai chữ, "Cút ngay."

ЖЖЖЖЖЖЖ

Carlo giáp mặt bị cự tuyệt chưa kịp phản ứng.

Giấy bút bị rơi tung tóe, phản ứng đầu tiên của cậu là xoay người lại tìm, nửa đường lại bị An Nhan Nhiên ngăn lại, "Để cô." Giọng nói của cô ôn nhuyễn, nhưng ánh mắt có chút tĩnh lãnh.

Trước kia vẫn ở Hạ Tầm Giản cùng một chỗ thì cũng không cảm thấy được anh đối người khác loại thái độ ăn trên ngồi trước này có cái gì không tốt, hoặc là nói cho dù cảm thấy được không tốt cũng sẽ không sinh ra tâm tính phản đối.

Hiện tại đứng ở mặt đối lập, lại phát hiện kỳ thật rất đả thương người khác. May mắn Carlo tâm tư đơn thuần, nếu là người khác, giáp mặt bị đại sư sùng bái trách mắng như vậy, cảm giác nhất định sẽ khổ sở.

Cô đột nhiên nhớ lại rất nhiều năm trước ở lễ trao giải cuộc thi vẽ tranh Bá Tường bức khi tránh quán quân ở toilet khóc... Hạ Tầm Giản, anh cũng không tránh khỏi rất cao ngạo tự phụ một chút.

Trên mặt đất bút rơi đến bên chân anh, người con gái đó ngăn cản học trò của cô, tự mình cúi thấp người tìm kiếm.

Anh cúi đầu nhìn thấy cô tóc ngắn cúi xuống lộ ra một đoạn cổ tuyết trắng, rõ ràng cất bước rời đi.

An Nhan Nhiên tay vừa mới chạm được bút, bị chân đột nhiên di chuyển chạm tới cánh tay, lực đạo kia quá lớn, cô đau lui về phía sau hai bước.

Đứng ở sau lưng cô Carlo vội vàng đỡ cô, không chú ý qua một phục vụ bên trải, đỡ người, chính cậu cũng đụng phải người phục vụ kia.

Khay trong tay phục vụ nghiêng đổ xuống, cốc có chân dài vỡ tan, mảnh thủy tinh bén nhọn bắn vào cằm cậu chảy máu.

Việc ngoài ý muốn phát sinh trong nháy mắt, khi Hạ Tầm Giản trở lại, trường hợp đã trở nên không thể vãn hồi.

An Nhan Nhiên đưa ánh mắt từ vết thương của Carlo dời đi, lạnh lùng nhìn Hạ Tầm Giản liếc mắt một cái, đem khẩu khí sinh sôi trước ngực kia nhịn xuống.

Thời gian hai năm đã qua, Hạ Tầm Giản như cũ vẫn là Hạ Tầm Giản.

Cô không để anh nói bất cứ cái gì, chỉ kéo Carlo, thản nhiên nói câu chúng ta đi.

ЖЖЖЖЖЖЖ

Tiểu Như tìm trong phòng nghỉ của khách quý, lại hỏi quản lí tìm hộp thuốc, để An Nhan Nhiên xử lý miệng vết thương cho Carlo.

"Có đau không?" Miệng vết thương tuy rằng không sâu, nhưng tương đối dài, hơn nữa vị trí có chút rõ ràng.

Cậu không lên tiếng, chỉ lắc đầu.

"Việc hôm nay đừng để trong lòng, tính cách anh ấy không tốt mọi người đều biết, hôm nay... Có thể tâm tình của anh ấy cũng không tốt, cho nên..." Cô tận lực tìm lý do an ủi cậu, nhưng tìm nửa ngày phát hiện những lý do này thật không có sức thuyết phục gì.

"Em có chút không thích hắn ta." Carlo đột nhiên rầu rĩ ra tiếng, "Hắn ta đối với cô... thực sự quá phận!" Tuy rằng không phải rất rõ ràng, nhưng cậu có thể cảm nhận được, đối phương tức giận phần lớn là hướng về phía cô.

"Anh ta không phải đối với cậu rất quan trọng, có ý nghĩa rất trọng đại sao?" Tiểu Như hỏi cậu.

Carlo trẻ tuổi mặt dần dần có chút nghiêm túc, "Hắn ta là thần tượng của em. Nhưng với em mà nói, cô còn quan trọng hơn!"

Cậu nhìn người rửa sạch miệng vết thương cho mình, giọng điệu kiên định, "Em cũng không phải người vô tâm, cô đối với em tốt như vậy, em sao có thể chỉ nghĩ cho mình. Sự kiện kia, em rất xin lỗi cô!"

Đi theo bên cô một năm, càng hiểu biết cô, lại càng hối hận lúc trước khi đường ca tìm cậu tiếp cận cô là mục đích không tinh khiết. Sau cậu thẳng thắn với cô, cô cũng không trách cậu, có thể trong lòng cậu luôn áy náy.

"Sự kiện kia?" Tiểu Như bắt được điểm mấu chốt, vội hỏi.

"Không được nói cho cô ấy biết." An Nhan Nhiên ra tiếng.

"Vì sao?" Tiểu Như thất vọng.

"Cậu cứ nói đi?" Ai bảo hôm nay cô ấy tự chủ trương, cô không nói, tra tấn cô ấy một chút cũng tốt.

"Cậu nói!" Tiểu Như giữ chặt Carlo.

"Cô không cho em, em sẽ không nói."

"Làm sao cậu  nghe lời như vậy!" Tiểu Như tức giận, "Cô ấy chỉ là cô giáo, cũng không phải ba mẹ cậu!"

"Cô giáo cũng quan trọng, cô là cô giáo tốt nhất trên thế giới!" Vẻ mặt Carlo thản nhiên.

Tiểu Như nâng trán, quả nhiên là nhi đồng tốt a.

Miệng vết thương đã xử lý xong, khi Tiểu Như thấy An Nhan Nhiên sửa sang hộp thuốc xong đưa lại, lặng lẽ nói bên tai cô, "Tớ vừa mới, nhìn như nhìn thấy Hạ Tầm Giản ở cửa."

An Nhan Nhiên động tác chưa ngừng, chỉ thản nhiên ừ một tiếng.

ЖЖЖЖЖЖЖ

Gần đây thời tiết chuyển lạnh, trong không khí nhìn thấy hơi thở đông lại.

Phòng triển lãm Phù Sinh gọi điện thoại tới, thông báo với cô “mạch tuệ” đã bị VIVS khách sạn năm sao chi nhánh của thành phố mua, giá so với cô ra lúc trước cao ba mươi phần trăm, mời cô đúng giờ đi ký hợp đồng.

Thông thường ký hợp đồng đều tiến hành ở phòng triển lãm, nhưng lần này đối phương lại yêu cầu cô qua khách sạn, tiến hành trong đó.

Ký hợp đồng rất thuận lợi, thái độ đối phương cung kính, hai mươi phút đã chấm dứt toàn bộ thủ tục.

Kết quả khi rời khách sạn thì nhân viên đưa cô ra cửa lớn, lại thấy chiếc xe quen thuộc.

Xe thấp màu đen BMW - X6, không biết đã ở bên đường chờ bao lâu.

Bước chân của cô trở nên nặng trĩu, chậm chạp đi lên, mỗi bước đều như phải dùng lực rất lớn. Cô không dám tin anh đặc biệt ở đây chờ cô, nhưng ngoại trừ sự thật này, còn có lý do khác có thể giải thích sao?

Bước chân của cô rốt cục vẫn phải dừng lại, chỉ cách xe có vài mét, mà khoảng cách còn lại, cô rốt cuộc không đi lên.

Đã là chạng vạng, gió từng trận cạo, có chút lạnh. Cửa kính đối mặt với cô mở ra, anh ngồi trên xe, đè thấp ánh mắt nhìn chằm chằm cô. Cô đứng ở ngoài xe, vẫn không nhúc nhích nhìn lại.

Cứ như vậy đứng không biết bao lâu, người đàn ông trên xe rút tầm mắt, giầy giẫm xuống chân ga, xe vọt đi phía trước nhưng được vài mét lại phanh gấp lại.

Anh đẩy cửa xuống xe, đi bước đến trước mặt cô, không nói được một lời, thậm chí cũng không nhìn cô, chỉ kéo tay cô rồi nhét lên xe.

Tay anh thật lạnh, thon dài khoan dung, bao trùm tay cô hơi phát run. Dù chỉ là tiếp xúc ngắn ngủi, tim của cô lại như muốn nhảy ra khỏi ngực.

Quá trình xe khởi động nhập vào dòng xe cộ, cô tự hỏi mình cùng một vấn đề: sẽ sao... rốt cuộc có thể hay không?

Xe đi không định dừng lại, chậm rãi rời xa dòng xe cộ, chạy nhanh ra khỏi phố xá sầm uất, một đường hướng tới vùng ngoại ô mà đi.

Đây cũng không phải là đường quay về biệt thự, con đường này ngay cả chính cô cũng chưa tới, cũng không rõ ràng sẽ chạy đến đâu.

Anh cũng chưa mở miệng, vạch trên đường chạy qua vô cùng nhanh. Không khí bên trong xe, cũng bắt đầu từ bình tĩnh quỷ dị chậm rãi phát triển trở thành tràn ngập sức dãn.

Cô ở trong lòng cười khổ, Hạ Tầm Giản anh, chắc là đang đợi cô mở miệng trước đi.

Xe rốt cục dừng lại ở một mảnh đất vườn tối đen. Bên trái xe là rừng cây rậm, bên phải là đất vườn đen mênh mông, tầm nhìn không bị giới hạn, cũng không thấy ngọn đèn nào.

"Vẫn nên trở về đi." Cuối cùng, Nhan Nhiên mở miệng nói câu đầu tiên.

Người đàn ông chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt dừng ở má cô. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không nhìn anh.

Chừng nào thì bắt đầu, ánh mắt của cô cố chấp giống như không hề dừng trên người anh?

Hai năm qua, cô đúng là vẫn còn bất đồng, có học sinh của mình, có người mình muốn bảo hộ chiếu cố.

Người con gái thở dài, không khí nặng nề trong xe làm cô không thể thở, anh dựa vào bên cạnh, cố tình không làm gì cả!

Cô lần thứ hai thở dài, đẩy cửa xuống xe. Cửa xe mở ra, cô vòng qua đuôi xe, không vài bước liền biến mất ở trong bóng tối bốn phía.

ЖЖЖЖЖЖЖ

Cô rất rõ ràng, ở nơi ngoại thành hoang dã này, một mình một người không có khả năng trở lại trong thành. Cô cũng không phải muốn thể hiện, chính là không muốn ngồi yên với anh trong cùng một không gian nặng nề như vậy.

Vùng ngoại ô lạnh hơn so với trong thành, gió lạnh tứ phía không kiêng sợ gì, trên mặt đau, ánh mắt cũng đau có chút không mở ra được. Cô cởi nhanh áo khoác, không đi trên đường, đi vào trong rừng cây - trong rừng cây, gió sẽ bớt lạnh.

Cô không đi, dựa vào một cây, mẹ nó chứ, bắt đầu ngẩn người.

Từ lúc gặp lần trước thì cô đã hiểu được mình rất nhớ anh.

Thời gian và không gian, cũng không có thay đổi nỗi nhớ trong lòng, cô thậm chí còn thích anh hơn so với trước kia – từ thái độ của anh lạnh hơn trước khốc rất vô tình, từ việc bọn họ bắt đầu không ủng hộ loại thái độ này.

Chính là... Thích đó là thích. Thích một người, chưa bao giờ sẽ vì mặt không tốt của đối phương này mà thay đổi.

Nhưng mà, anh đây? Cô vẫn là xem mà không hiểu, hoặc là nói, anh như cũ làm cô không dám biết.

Cô không nhìn thời gian, không biết mình đến tột cùng đợi bao lâu, cũng không thấy tiếng xe chạy qua. Hạ Tầm Giản chắc là chưa đi tới, nói chung cũng giống cô, ngồi ở bên trong xe giằng co với cô.

Cô nghĩ đến, rất có thể lại là hơn nửa buổi tối, đợi cho cô lạnh chịu không nổi, hoặc là thật sự đứng bất động, sau đó chủ động trở về, mở miệng với anh.

Cho nên, khi bên cạnh truyền đến tiếng bước chân thì cô thật có chút ngoài ý muốn.