Nhi Song vừa đi được một lúc, Hắc Huyết Thương đã về đến, hắn đang nộ khí xung thiên, một cước đạp cửa vào trong, nhưng khi ngước lên lại đột nhiên ngẩn người...

Nữ nhân nằm nghiêng trên giường quay mặt về phía y, một tay buông thõng theo thân người, một tay đỡ đầu, mái tóc tím thẫm luồn qua kẽ tay, men theo cánh tay trắng như ngọc mà rơi xuống chỗ xương quai xanh nửa kín nửa hở, đôi mắt khép hờ, hàng mi cong cong khẽ rung động, trên mi tâm điểm một hoa sen ba cánh màu tím, tử y mỏng manh khiến làn da thoắt ẩn thoắt hiện, lại thêm cảnh xuân mị hoặc trong căn phòng... Y cổ họng khô khốc, hít vào một ngụm lãnh khí, hơi thở dần trở nên dồn dập, cắn răng nén xuống một cỗ nhiệt khí đang chuẩn bị dâng trào. Trên đời chưa từng có gì khiến hắn phải bày ra cái dạng si mê ngây ngốc này (ngoại trừ nhan sắc của bản thân) nhưng mị lực thế này... thực sự là quá lớn a~~

Hắn tiến đến, cởi ngoại bào phủ lên người nàng, cảnh này nếu nhìn thêm nữa... không chừng hai chữ “tôn nghiêm” viết thế nào hắn cũng quên luôn, thẳng tay vứt thể diện đến xó xỉnh nào mất!

Nàng lại mở mắt ra, tử mâu ẩn ẩn nước thập phần dụ hoặc mà nhìn y:

-Có chuyện gì mà nhìn ta như vậy?

Y nhất quyết quay mặt đi, vành tai cũng phiếm hồng, nàng khó hiểu nhìn y, lại nhìn lại mình, phát hiện ra tình trạng mình lúc này... A XẤU HỔ CHẾT TA!!!!!

Nàng đỏ mặt phất tay, trên người liền hiện ra bộ bạch y quen thuộc... sau đó liền đổi sang một bộ tử y thêu hoàng kim lộng lẫy.

-Khụ... được rồi... quay lại đi...

Y cứng ngắc quay đầu, nhìn thấy nàng thực sự đã mặc y phục liền thở phào một hơi, thực dọa người a~

-Nàng... muốn câu dẫn ta thì nên chọn lúc khác, ta... là chính nhân quân tử, sẽ không lựa chọn lúc này mà...

-Câu dẫn cái đầu huynh, ta cũng đâu có biết mình... Còn chính nhân quân tử cái gì?

-Được được, không nói đến chuyện này nữa...

-Ta hỏi huynh, Nhi Song... là do huynh sắp đặt?

-Đúng!

-Tại sao nửa chừng lại gọi nó về?

-Cái đó... là vì ta không thích nữa...

-Tại sao sáu năm trước mới đưa nó đến?

Nếu muốn giám sát nàng, đặt người bên cạnh từ nhỏ không phải tốt hơn sao?

-Vì ta cần thời gian chuẩn bị!

-Chuẩn bị?

-Xóa bớt một phần trí nhớ, phế bỏ võ công cùng tư chất tu tiên, khiến nó trở thành người bình thường.

-Tức là?

-Để nó không bị nghi ngờ, thời gian chuẩn bị cần mười lăm năm.

-Chuẩn bị suốt mười lăm năm, chỉ mới một năm thì từ bỏ?

-Đúng vậy!

-Lý do này rất không thuyết phục!

-Chứ nàng muốn thế nào?

-Mau nói thật cho ta biết!

-Bởi vì... ta biết làm vậy, không công bằng với nàng...

-Ha, tại sao huynh biết... mà hắn lại không biết? -Nàng nhếch môi tự hỏi, sau đó dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn y - Ta hỏi huynh, lần này nhất định phải thật lòng trả lời ta!

-Được!

-Huynh... thật ra xem ta là ai?

-Nàng hiện tại là Hoàng Thiên Nghi, ta không phải đang lấy lòng, nàng tin chứ?

-Ta bằng lòng đánh cược lòng tin vào huynh một lần! Vậy huynh... là yêu Hạ Băng Nghi, hay Hoàng Thiên Nghi?

-Nếu ta nói ta yêu cả hai, nàng sẽ không giận chứ?

-Sẽ không! Tại sao lại yêu ta? Không phải trong mắt các người ta vẫn là Hạ Băng Nghi sao?

-Ta không biết vì sao lại yêu nàng, ta biết những khó khăn mà nàng từng trải, không phải ta chưa từng xem nàng là Băng Nghi, nhưng... ta dám khẳng định, ta yêu nàng!

-Đa tạ, xem ra... ta có thể tin được huynh...

Nàng nửa ngồi nửa nằm dựa vào bên giường, ánh mắt mông lung, cả người cứ giống như không còn một chút sức sống.

-Huynh... cái gì cũng biết đúng không?

-Cứ cho là vậy!

-Vậy... có thể trả lời ta, tại sao ta yêu ai không yêu, hết lần này đến lần khác đều yêu phải hắn?

-Ta cũng đã từng nói, ta không thể nắm bắt được lòng người, lý do nàng yêu hắn... chỉ có nàng mới biết!

-Tình là gì? Ái là gì? Tiên là gì? Ma là gì? Bao nhiêu kẻ muốn tu tiên, muốn trường sinh để rồi làm được gì? Ma giáo là tà ma ngoại đạo, là xấu xa, vậy thử hỏi, đám tiên nhân đầy tạp niệm đó gọi là gì? Còn dễ sa vào ma đạo hơn bao người không phải sao?

Nàng khép hờ mắt, tự lẩm bẩm với chính mình. Hắc Huyết Thương trong lòng quặn thắt, nàng không đáng phải chịu những chuyện này!

-Báo...

Từ bên ngoài, một tiểu yêu tinh chạy vào, nhìn thấy nàng lập tức ngẩn người... Hắc Huyết Thương khó chịu ra mặt, cọc cằn quát:

-Có chuyện gì?

Tiểu yêu tinh tội nghiệp bị y làm cho giật mình, lắp bắp báo cáo:

-Khởi... khởi bẩm Ma quân, Thiên... Thiên tôn, đầm lầy phía Đông có dị tượng...

Hắc Huyết Thương ngồi thẳng lại, hoang mang hỏi:

-Đầm lầy phía Đông? Là cái nào? Không phải là chỗ của Huyễn Xà chứ?

-Là... là nó...

-Chết tiệt! Ngươi lui ra đi!

Hắn phun ra một câu chửi thề hoàn toàn không phù hợp với bộ dạng hắn lúc này, tiểu yêu tinh như vớ được vàng, vội vàng chạy ra ngoài. Nàng nhẹ giọng hỏi y:

-Đầm lầy đó có cái gì? Không lẽ đó là nguyên nhân dẫn đến quái thú thức tỉnh?

-Chỉ một chút, nguyên nhân khiến quái thú thức tỉnh, là nàng!

-Ta?

-Phải nói là vì Băng Nghi mới đúng! Phong ấn trong Ảo Hàn Bích động là để phong ấn linh lực cùng kí ức của Hạ Băng Nghi, vì Tử Thiên, gần đây chân khí tiêu hao, lại rời khỏi đó nên khiến phong ấn bị yếu đi, rò rỉ linh lực, từ đó đánh thức quái thú. Nàng nên biết, linh lực của Băng Nghi là cực kì cường đại, tất cả quái thú, yêu linh, thậm chí có là tiên nhân vẫn luôn khao khát nó, thật sự có thể dùng một ngón tay mà lật được trời đất!

-Nghiêm trọng như vậy? Nhưng cùng đầm lầy kia... có can hệ gì?

-Nơi đó có tên là Độc Linh, được người ngoài cho là nơi ở của Huyễn Xà, nhưng chuyện chỉ có ta và Tử Thiên biết, Huyễn Xà chỉ để canh cửa!

-Canh cửa?

-Trong Độc Linh có một cung điện, tên Phi Nghi, chủ nhân của nó...

-Là Đường Nhược Phi?

-Là hắn, ngày đó, sau khi nàng... Băng Nghi đỡ thiên kiếp cho Tử Thiên, Nhược Phi nổi giận, suýt chút đã lấy mạng Tử Thiên... ai... khó khăn lắm mới can được hai tên này đánh nhau, nếu không lại một phen khuynh đảo thiên địa... nhưng từ đó, Nhược Phi đọa tiên, hắn tức giận đùng đùng chạy đến Độc Linh, tự phong ấn chính mình, giao cho Huyễn Xà canh giữ Phi Nghi điện, hắn hiện tại... có lẽ cũng sắp thức dậy rồi!

-Sao có thể trùng hợp như vậy?

-Dù là hắn tự phong ấn, nhưng vẫn sẽ có lỗ hổng, ta cùng Tử Thiên thỉnh thoảng sẽ đến đó củng cố phong ấn, không ngờ lần này, Tử Thiên hắn... chân khí đã hao tổn còn đến đó, nàng ở đây phá bỏ phong ấn, khiến phong ấn bên kia... cũng sắp chịu không nổi nữa!

-Huyễn Xà... cái tên này nghe thực quen! Là Huyễn Xà? Trước đây ta từng trúng độc của nó!

-Cái gì? Nó là thượng cổ thần thú, trúng độc của nó làm sao nàng sống được đến bây giờ?

-Tử Thiên... đã giải độc cho ta...

-Hắn? Hắn... giải độc?

-Đúng vậy! Lúc ta ở trong cung, bị Ảm Tịch hạ độc, là hắn giải cho ta...

-Thảo nào hắn suy yếu như vậy...

-Có chuyện gì? Mau nói cho ta biết!

Nàng ngồi bật dậy, trong lòng đầy hoang mang. Y nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng thở dài:

-Huyễn Xà là thượng cổ thần thú, trúng độc của nó... chỉ có con đường chết. Nhưng trên đời này, có một người, có thể giải được độc của nó!

-Là Tử Thiên? Chỉ có mình hắn?

-Đúng, chỉ có mình hắn, cùng... Định Hải thần châu (Tg: có ai nhớ đến Định Hải Thần Châm không? 😂)trong tay hắn!

-Định Hải thần châu?

-Trên đời có một viên trân châu giải được bách độc, nhưng chỉ có thể dùng một lần! Nàng từ nay... bách độc bất xâm! Để giải được độc của Huyễn Xà, cần được nuốt Định Hải thần châu, còn phải có người dùng linh lực ngàn năm liên tục truyền vào cơ thể...

-Linh lực ngàn năm?

-Cũng không quá nghiêm trọng, bất quá chỉ hơi suy yếu, nhưng bản thân Tử Thiên đang chịu phong ấn của nàng, nên không thể hoàn thành phong ấn trong Độc Linh cũng không có gì lạ!

Thật ra là Tử Thiên có thể sống đến lúc này đã là một kì tích! Nhưng có lẽ... không nên nói điều này...

Nàng trong lòng ngổn ngang, rốt cuộc là hắn vì cái gì mà cứu nàng? Nếu là vì nàng là Hạ Băng Nghi... thì nàng quả thật rất đáng thương...

-Vậy... huynh nói xem, Đường Nhược Phi tỉnh lại, thiên hạ có đại loạn không?

-Hắn bình sinh chính là kẻ sợ thiên hạ không đủ loạn

-Chuyện này... trước sau gì cũng đến, không cần gấp!

Nàng đương nhiên lo lắng, nhưng lúc này, chỉ có nàng có thể ngăn được Đường Nhược Phi, phải bình tĩnh để đối mặt!

Kinh thành...

Hoàng cung Hoàng Khánh lại thêm một trận náo loạn, lý do là chuyện quái thú còn chưa xử lý xong, cư nhiên còn phải tiếp đoàn sứ giả từ Ly Quốc, hơn nữa Hoàng đế của họ lại... không thấy đâu...

Thiên Bảo cùng các triều thần quả thực là phải chạy tất bật khắp nơi. Trước sắp xếp cho bá tánh lánh nạn chạy đến kinh thành, sau chuẩn bị đón tiếp sứ giả, loạn thành một đoàn!

Lại nói ngày đó trên Thái Bạch sơn, trời quang mây tạnh khi không lại mây đen bao phủ, còn đổ mưa lớn, Thiên Bảo trong lòng biết có chuyện liền chạy đi tìm Lạc Chưởng môn, hai người đến được Ảo Hàn Bích động chỉ thấy Tử Thiên thượng tiên một thân bạch y ngất xỉu dưới đất, khóe miệng còn vương tơ máu, muội muội y không thấy đâu, trên đất cơ hồ còn mấy vệt máu khác.

Truy hỏi một hồi, Lạc Chưởng môn cuối cùng cũng mang sự tình đại khái kể lại một lần, y biết lần này... có thể tiểu muội muội của y sẽ không về nữa!

Khi y hồi triều cùng hai Cẩm Y vệ, lập tức lệnh cho tất thảy mọi người trong Hoàng cung đều không được nhắc đến chuyện nàng mất tích, lại ra sức bình ổn náo loạn, một khắc cũng không được nghỉ ngơi!

Đoàn sứ giả từ Ly Quốc đến kinh thành được Tống Tướng quân ra nghênh đón, trực tiếp đưa đến thượng thư phòng. Thác Bạt quả nhiên giữ lời hứa, đích thân dẫn đầu đoàn sứ giả. Bên trong thượng thư phòng còn có vài vị đại thần và đương nhiên, còn có Thiên Bảo.

Thác Bạt hướng long kỷ mà thắc mắc:

-Chiến Thần đại nhân, Hoàng đế của các vị... đâu rồi?

Quả nhiên... chỉ một câu đánh ngay trọng điểm! Khắp thượng thư phòng trở nên yên tĩnh, Thiên Bảo mỉm cười:

-Tướng quân thứ lỗi, bệ hạ còn có nhiều sự vụ cần giải quyết...

-Chẳng lẽ đây là phong thái tiếp khách của các vị? Bổn tướng tuy nói đại diện cho một quốc gia bại trận, nhưng ít nhiều cũng là một quốc gia, Hoàng đế của các vị làm vậy... là xem nhẹ chúng ta?

Thấy Thác Bạt ngữ khí tức giận, mọi người rất thức thời, không chen vào một câu, để Thiên Bảo tự mình xử lý...

-Tướng quân thứ lỗi, chúng ta nào có ý xem nhẹ các vị, nhưng bệ hạ... chính là tiến thoái lưỡng nan a~

Thiên Bảo nắm thành quyền, cắn răng hòa hoãn, nếu kẻ trước mặt không phải là sứ thần, y còn không nhào lên đập cho một trận? Không tiếp chính là không tiếp, nói nhiều như vậy làm gì?

-Dù bận rộn, ít nhiều cũng nên ra mặt gặp bổn tướng, này là các vị...

Thác Bạt vẫn kiên quyết!

Nhẫn nhịn, nhẫn nhịn, nhất định phải nhịn... A~ TMD ( khụ... ảnh đang chửi thề, đại khái là cmn) không nhịn nổi!!!!!!

Các đại thần nhìn thấy biểu cảm của y, trong lòng thầm mặc niệm cùng đốt cho Thác Bạt tướng quân này vô số cây nến...

-Bổn vương nói bận chính là bận, lẽ nào Thác Bạt Tướng quân đây không muốn bổn vương tiếp đón ngài? Này không được xem là quá coi thường bổn vương đi?

Thác Bạt thấy Thiên Bảo ngữ khí có phần tức giận, liền cảm thấy thái độ của mình có phần không đúng, chung quy, y chỉ muốn gặp lại nữ nhân đó mà thôi a~

Đúng lúc tình hình trở nên thập phần căng thẳng, Diệp Phúc đột ngột nhảy vào, ghé vào tai Thiên Bảo nói vài câu, Thiên Bảo trong thoáng chốc liền nguôi giận, ôm quyền nói:

-Tướng quân đi đường mệt mỏi, vẫn là nên về sứ quán nghỉ ngơi, bổn vương cáo từ!

Sau đó cùng Diệp Phúc đi mà như chạy ra ngoài, để lại chư vị đại thần đầu đầy hắc tuyến cùng vị Tướng quân còn ngơ ngác.

Diệp Phúc đưa y đến Ngự hoa viên, ở đó, đã có một hắc bào nam nhân đứng chờ:

-Vị này là ai?

Hắc bào nam nhân quay lại nhìn y, ánh mắt có ý cười, dung mạo người này cũng được xem là đẹp, một thân nam nhân như y, vẫn có chút hổ thẹn (Tg: Ể, nam nhân nào lại đi ghen tỵ sắc đẹp?)

-Thân vương không cần biết ta là ai, chỉ cần biết, ta mang tin tức đến cho Thân vương!

-Tin tức? Người... là Hắc Ma Quân?

-Há, Thân vương có thể biết ta... cũng không tệ nga~

-Tin tức ta đang chờ chỉ có thể là của tiểu muội muội, người có thể mang tin tức đến... chỉ có thể là Hắc Ma Quân!

-Suy nghĩ không tệ nga, đúng, là ta mang tin của Nghi nhi đến cho ngài.

-Thế nào? Muội ấy không sao chứ, có bị thương không, có chịu ủy khuất gì không?

Thiên Bảo dồn dập hỏi, cố gắng kiềm nén kích động lao đến cầm vai Hắc Ma Quân này lắc lắc.

Hắc Huyết Thương cũng bị y làm cho choáng váng, bất quá vẫn giữ được ý cười trên môi:

-Nàng ấy không sao, không có bị thương, hiện tại rất tốt, sống rất thoải mái, không ăn chính là ngủ, có điều... ta đương nhiên không làm chuyện gì khiến nàng ấy ủy khuất, nhưng nàng ấy trong lòng thế nào... ta không quản được...

-Không sao là tốt, nếu được, ta cũng muốn muội ấy sống thoải mái, tiêu diêu tự tại đến hết đời cũng được, dù... không trở về... cũng không sao!

-Thiên Bảo Thân vương, người quả thực là ca ca tốt!

-Xin người đừng nói vậy, kẻ làm huynh không ra gì như ta... thực hổ thẹn! Rõ ràng ta đã thề nhất định bảo hộ muội ấy thực tốt, nhưng lại để muội ấy liên tục chịu thương tổn, sau này không biết còn mặt mũi nào mà gặp Tứ đệ...

-Thân vương không cần tự trách, nhân duyên do trời định, cũng không thể làm khác được... Được rồi, xem ra Thân vương cũng đang rất bận rộn, ta chỉ đến báo bình an, hiện tại nên đi rồi!

-Đa tạ Ma Quân!

-Chuyện nên làm!

Nói rồi liền phất tay áo bay đi mất, Thiên Bảo thở dài một hơi, lắc đầu tiếp tục quay về xử lý công vụ, không khỏi nuối tiếc về tháng ngày nhàn nhã tiêu dao trước đây...