Tô Quảng và Trương Tinh Vũ đến nơi lúc 6 giờ sáng.

Tô Nhu sáng sớm đã chạy đến bến xe đón, còn Lâm Chính vẫn ngáy khò khò trên sô pha.

Khi Trương Tinh Vũ về đến nhà, bà ta gần như trong trạng thái muốn bùng nổ.

“Lâm Chính!”.

Trương Tinh Vũ hét lên.

Lâm Chính giật nảy mình, nhảy dựng lên, sau khi nhìn rõ là ai mới xoa mắt: “Mẹ, mẹ về rồi à?”.

“Cậu còn gọi tôi là mẹ à?”, Trương Tinh Vũ nổi giận đùng đùng: “Cậu làm sao thế hả? Bắt Tiểu Nhu đi đón tôi, còn cậu thì ở nhà ngủ? Cậu thoải mái quá nhỉ? Cậu tưởng cậu là ông lớn trong nhà chúng tôi chắc?”.

“Mẹ, tối hôm qua Lâm Chính về muộn, mẹ đừng trách anh ấy”.

Tô Nhu ở bên cạnh vội vàng khuyên nhủ.

Cô cũng từng trách mắng Lâm Chính, nhưng cô không cho phép người khác trách mắng anh.

“Con hiền lành quá đấy! Giống mẹ, thế nên mới lấy phải thằng vô dụng này! Hai mẹ con ta số khổ, mẹ lấy bố con là đồ vô dụng, con lại lấy Lâm Chính cũng là đồ vô dụng, đúng là số trời!”, Trương Tinh Vũ than thở, nói một lúc lại không nhịn được lau nước mắt.

Tô Nhu vội vàng an ủi.

“Được rồi bà xã, vừa sáng ra đã khóc lóc, chúng ta mau qua đó thôi, lát nữa mẹ chờ lại sốt ruột”, người đàn ông trung niên để tóc húi cua, đeo kính gọng đen ở bên cạnh không khỏi nói.

Đây là Tô Quảng, bố ruột của Tô Nhu, là người thật thà, không có tâm cơ, hiện giờ đang làm một nhân viên công sở bình thường ở bộ phận nào đó.

Đáng lẽ ông ta cũng làm việc ở tập đoàn Thịnh Hoa, quản lý sự nghiệp của gia tộc như Tô Bắc, Tô Cối, nhưng chính vì tính cách thật thà, đến nỗi bị đám người Tô Bắc đá ra khỏi công ty, mỗi tháng chỉ chia cho ông ta chút lợi nhuận ít ỏi.

Nếu không phải Trương Tinh Vũ cũng coi như ghê gớm, thì sợ là chút lợi nhuận này cũng chẳng có.

“Im đi! Ở đây có chỗ cho ông nói chuyện sao?”, Trương Tinh Vũ lườm nguýt.

Tô Quảng sợ đến mức rụt cổ lại, không dám ho he gì.

Ông ta có tiếng là sợ vợ, điều này thì cả khu phố biết.

Trương Tinh Vũ hừ một tiếng, sau đó chỉ vào Lâm Chính nói: “Lâm Chính, cậu nghe đây, sau này sớm muộn gì cậu và Tiểu Nhu cũng sẽ ly hôn.

Nếu không phải ông nội nó nhất quyết muốn nó kết hôn với cậu, thì cậu tưởng cậu có thể vào được nhà tôi sao?”

Vẻ mặt Lâm Chính bất đắc dĩ.

Không biết anh đã nghe Trương Tinh Vũ nói những lời như vậy bao nhiêu lần rồi.

“Lâm Chính, anh nhịn chút đi, chắc là mẹ lại bị ức hiếp ở nhà bà ngoại”, Tô Nhu chần chừ một lát rồi nhỏ giọng nói.

“Bị ức hiếp? Bị ức hiếp cái gì chứ? Người nhà bà ngoại con cũng dám tỏ thái độ với mẹ sao? Trước giờ đều là mẹ tỏ thái độ với họ, họ mà cũng dám khua chân múa tay với mẹ à? Làm phản chắc?”, Trương Tinh Vũ cáu lên, giọng nói cũng trở nên cao vút.

Bà ta nổi tiếng là người ưa thể diện, điều này thì cả khu phố cũng biết.

“Vâng vâng vâng”, Lâm Chính nhăn nhó cười gật đầu.

Trương Tinh Vũ tiếp tục trách mắng.

Nhưng Lâm Chính chán chẳng buồn nghe, chỉ lo rời giường đánh răng.

Trương Tinh Vũ thấy thế lại càng mắng hăng hơn.

Nhưng dần dần vẫn tự dừng lại.

Bà ta quen rồi, Lâm Chính cũng quen rồi.

“Mau đi đánh răng rửa mặt, ăn sáng xong thì lập tức đến chỗ bà nội cậu”, lúc này Tô Quảng mới lên tiếng.

“Là bà nội bảo bố mẹ đến đây gọi con à?”, Lâm Chính vắt chiếc khăn mặt lên giá, hỏi.

“Tối hôm qua bà nội cậu ký cả đêm được mấy hợp đồng, hôm nay cũng có khách quý đến nhà tổ, bà ấy bảo cậu phải có mặt”, Trương Tinh Vũ sầm mặt xuống, lạnh lùng nói.

Bàn tay đang nấu mỳ của Tô Nhu khựng lại, kinh ngạc nhìn Trương Tinh Vũ.

“Ồ?”, Lâm Chính nhếch môi, cười nói: “Nhà họ Tô phất rồi hả? Có nhiều Chủ tịch Giám đốc đến thế cơ à? Bà cụ nằm mơ cũng muốn để nhà họ Tô bước vào hàng ngũ những thế gia đứng đầu Giang Thành, bây giờ xem ra, giấc mơ này sắp thành hiện thực rồi!”.

“Đừng nhiều lời, ăn xong mỳ thì đi đi!”.

Trương Tinh Vũ nói, rồi chạy đi tắm.

Hai người vừa xuống tàu hỏa, cần phải sửa soạn lại.

Tô Nhu bưng bát mỳ vừa nấu xong bước tới, Lâm Chính cũng không khách sáo, ngồi xuống ăn.

“Những người kia đến hợp tác với bà nội, chắc hẳn là muốn thông qua bà để móc nối với anh, tiện thể tham gia vào dự án ở khu Thanh Sơn đấy nhỉ?”, Tô Nhu nhìn Lâm Chính đang nhồm nhoàm ăn mỳ, không nhịn được nói.

“Ừ”, Lâm Chính lúng búng đáp.

“Ý anh thế nào?”.

“Không liên quan đến anh”.

“Hả?”.

“Không liên quan đến anh”.

“Vậy phải làm sao bây giờ? Bà nội đã tiếp đón những người kia, sợ rằng đã ký mấy hợp đồng rồi…”, Tô Nhu tỏ vẻ lo lắng.

“Anh đã nói rồi, không liên quan đến anh”.