Mã Phong hằm hằm rời đi.

Cảnh sát vội vàng có mặt, áp giải đưa đám vệ sĩ gây loạn.

Ninh Long cũng không ở lại lâu.

Còn nhà họ Tô, buổi tiệc lần này có thể nói là công cốc rồi.

Bọn họ cảm thấy hết sức nghi ngờ về Lâm Chính.

Hoặc có thể nói là tất cả khách khứa đều như vậy.

Họ đều đang đoán già đoán non về thân phận của anh.

Cổ đông duy nhất!

Những người đứng đầu nhà họ Ninh, Từ, thậm chí là cả Từ Nam Đống cũng không ngại đắc tội với nhà họ Mã.

Rốt cuộc đây là ai? Anh không phải là một chàng rể hờ? Một kẻ bỏ đi sao?

Từ khi nào mà anh có sức mạnh như vậy chứ? Không ai có thể hiểu được.

“Bà Tô, cái cậu Lâm Chính này thật sự là chàng rể nhà bà hả?”, lúc này, có một người đàn ông bụng phệ, đầu bóng nhẫy bước tới, cẩn trọng hỏi.

“Ông Lý à?”, Tô Bắc hai mắt sáng rực.

Bà cụ Tô chần chờ một lát rồi gật đầu: “Đúng vậy”.

“Thật sao? Ha ha, bà Tô, nhà họ Tô thật sự lên hương rồi? Chàng rể này không hề đơn giản mà”, ông Lý cười hà hà, vội lấy ra một tấm danh thiếp đưa tới.

Bà Tô giật mình, vội vàng đưa tay ra nhận lấy.

“Bà Tô, tôi nghe nói vấn đề bán xi măng của nhà mình vẫn chưa tìm được cách giải quyết.

Chúng ta có thời gian thì trao đổi thêm nhé.

Hoặc là chúng ta có thể thiết lập hợp tác lâu dài cũng được nhỉ”.

“Ok, ok!”

Bà cụ Tô vui mừng quá bèn gật đầu lia lịa.

Những ông chủ khác thấy vậy cũng vội vàng đưa danh thiếp.

“Bà Tô, đây là danh thiếp của tôi.

Tôi luôn cảm thấy tập đoàn Thịnh Hoa rất có tiềm lực.

Hôm nào rảnh, chúng ta nói chuyện thêm nhé”.

“Ông Tô Bắc, ông còn nhớ tôi không? Lần trước ông tới công ty tôi, tôi cảm thấy phương án lần trước đề cập tới không tệ.

Buổi chiều mai ông tới công ty, chúng ta trao đổi thêm nhé”.

“Bà Tô, đây là danh thiếp của tôi…”

“Ông Tô, xin chào…”

Nhất thời, cả nhà họ Tô bị quan khách bủa vây, tranh nhau đưa danh thiếp.

Bà cụ Tô cười tươi như hoa.

Tô Bắc cũng vui mừng rạng rỡ.

Nhà họ Tô bỗng trở nên tấp nập rộn ràng.

“Bác ơi, đây là…”, Tô Dư sững sờ khi nhìn thấy cảnh tượng đó.

“Bọn họ muốn thông qua nhà họ Tô để có thể tiếp cận được hạng mục ở khu Thanh Sơ”", Tô Thái thở dài.

Sắc mặt Tô Dư trở nên mất tự nhiên.

“Nếu mối quan hệ giữa chúng ta và Lâm Chính không tệ thì lần này chúng ta thật sự quật khởi rồi.

Thế nhưng lần này chúng ta lại gây sự, ép Lâm Chính phải bỏ đi”, Tô Thái lắc đầu: “Chúng ta dường như đã bỏ lỡ cơ hội đó rồi.

Hơn nữa…có thể nói là cơ hội này chỉ có một lần”.

“Vậy phải làm sao ạ?”

“Cũng không biết nữa, nhìn bà nội kia, giống như không chịu nhả ra vậy”.

“Như vậy là có ý gì ạ”.

“Bà nội mà đã thấy có lợi lạc là nhất định sẽ không chịu buông đâu.

Trước đó bà ép Lâm Chính là Tô Nhu ly hôn.

Giờ Lâm Chính là cổ đông duy nhất của khu Thanh Sơn.

Chắc chắn bà nội sẽ không để hai đứa ly hôn nữa, thậm chí còn muốn ép Lâm Chính làm việc cho mình nữa”.

“Không thể nào? Trừ khi Lâm Chính là kẻ ngốc.

Lần này sợ rằng đến cả Tô Nhu cũng sẽ không nghe lời bà nội nữa đâu”.

Tô Dư lên tiếng.

Ai cũng có thể nhìn ra hôm nay hành động của nhà họ Tô khá tuyệt tình.

“Đúng vậy.

Hành động của bà nội hôm nay đã làm tổn thương Tô Nhu.

Lâm Chính lại càng không quan tâm tới bà cụ, nhưng điều đó không có nghĩa là bà nội buông xuông .Bà nội vẫn còn một món vũ khí chết người”.

“Món vũ khí gì ạ”.

“Là chú tư!”

Bước ra khỏi thang máy mà Tô Nhu vẫn còn trong trạng thái đờ đẫn.

Cô nhìn trân trân người đàn ông trước mặt đang cầm tay mình, cảm giác như nhìn một người xa lạ.

“Em muốn hỏi gì thì hỏi đi”.

Lâm Chính có vẻ như đọc được tâm tư của Tô Nhu.

Tô Nhu mím môi: “Sao anh lại quan Ninh Long vậy?”

“Tôi trị khỏi bệnh cho em trai anh ta”..