Cụ bà Tô muốn nhường cơ hội lần này cho cậu Mã, để anh ta có được Tô Nhu, lấy lòng cậu Mã.

Đây thật sự là một cơ hội tuyệt vời!

“Được, bà nội, cháu sẽ lập tức đi vào gọi cậu Mã!”, Tô Cương nói.

“Vẫn nên để chú đi cho!”, Tô Bắc nặng nề nói, sa sầm mặt chạy đến phòng VIP.

Một lát sau, cậu Mã dẫn mấy vệ sĩ hùng hổ đi ra, Tô Bắc đi bên cạnh.

“Lâm Chính, anh có ý gì? Gây sự trên buổi tiệc của nhà họ Mã tôi, anh đúng là to gan!”

Mã Phong híp mắt đi tới, chưa thấy hình đã thấy tiếng.

“Cậu Mã, mau đuổi tên này ra ngoài đi! Tô Bắc, thằng chó này dám đánh tôi, ông đánh trả cho tôi, mau!”, Trương Vu Huệ như nắm lấy cọng rơm cứu mạng, đột nhiên nhào tới la lối.

Trông thật sự rất giống một người đàn bà đanh đá.

Tô Bắc nhíu mày, quát lên: “Bà yên lặng một chút, đừng giống bà điên như thế, còn ra thể thống gì nữa? Có cậu Mã ở đây mà!”

“Nhưng tên khốn kiếp Lâm Chính này lại dám đánh tôi, một tên vô dụng như cậu ta lại dám đánh tôi?”, Trương Vu Huệ vẫn vô cùng ồn ào, Tô Bắc chỉ đành kéo bà ta qua một bên.

Buổi tiệc bị gián đoạn, mọi người đều nhìn chằm chằm về phía này.

Mã Phong lạnh lùng nói: “Lâm Chính, hình như tôi đâu có mời anh? Theo lý thuyết tôi nên đuổi anh ra ngoài, nhưng anh không phải khách mời lại đi đánh khách của tôi, cho nên tôi sẽ không cứ thế để anh rời khỏi bữa tiệc!”

“Ồ? Vậy anh muốn sao?”, Lâm Chính hỏi.

“Quỳ xuống xin lỗi Trương Vu Huệ, sau đó lăn khỏi đây, tôi sẽ bỏ qua cho anh, nhớ kỹ, phải lăn!”, Mã Phong nói.

Anh ta muốn người của cả Giáng Thành biết rốt cuộc Lâm Chính vô dụng đến mức nào, muốn để Tô Nhu thấy vào những lúc quan trọng, người chồng vô dụng này của cô không bảo vệ được cô!

Sắc mặt Tô Nhu tái mét.

“Vậy thì tôi không làm được rồi”, Lâm Chính lắc đầu từ chối.

“Thú vị đấy!”, Mã Phong cười: “Lâm Chính, hình như anh đâu có cơ hội lựa chọn, nếu anh từ chối, e rằng hợp đồng của nhà họ Tô sẽ phải lên kế hoạch lại một lần nữa”.

Nghe thấy lời này, sắc mặt Tô Nhu thay đổi.

Người nhà họ Tô trong đám đông thì run rẩy.

Đây là hợp đồng quyết định sống chết của nhà họ Tô đấy!

“Lâm Chính, cậu muốn hại chết nhà họ Tô của tôi sao?”

Giọng nói phẫn nộ vang lên từ trong đám người, cụ bà Tô đi ra ngoài, trừng Lâm Chính và Tô Nhu bằng đôi mắt giận dữ.

“Bà nội…”, Tô Nhu vội gọi.

“Cô đừng gọi tôi là bà nội! Tôi không có đứa cháu gái như cô!”, cụ bà tức giận liên tục gõ quải trượng, nổi giận nói: “Tô Nhu, hôm nay nếu cô không bảo Lâm Chính làm theo lời cậu Mã thì cô cũng cút khỏi nhà họ Tô cho tôi, nhà họ Tô chúng tôi không còn chút quan hệ nào với cô nữa!”

“Bà nội!”, Tô Nhu rưng rưng nước mắt, vô cùng đau khổ.

Nhà họ Tô là muốn đẩy cô vào bước đường cùng mà!

“Ấy ấy ấy, cụ bà, cần gì làm lớn chuyện thế? Thật ra cũng không nghiêm trọng như thế đâu”, Mã Phong cười: “Lâm Chính đánh người là không đúng, nhưng cháu nghĩ cũng không phải lỗi của một mình anh ta, nếu không thế này đi, Tô Nhu, chúng ta vào trong ngồi, vừa uống rượu vừa tán gẫu, em và tôi nói rõ ràng chuyện này, thế nào?”

Tô Nhu nghe vậy thì ngẩng đầu lên.

Sao cô có thể không hiểu ý câu này được?

Người xung quanh đều nở nụ cười ẩn ý.

Thật ra đã có không ít người biết mục đích tổ chức buổi tiệc này của Mã Phong, cho nên đều ngầm hiểu chứ không nói.

“Cậu Mã tấm lòng nhân hậu, khoan dung độ lượng, thật khiến người ta kính nể!”, cụ bà Tô khen ngợi một câu, xoay mặt lạnh lùng nói: “Tô Nhu, còn không mau làm theo lời cậu Mã? Đi vào cố gắng xin lỗi cậu Mã!”

“Bà nội, bà tuyệt tình như thế sao?”, Tô Nhu giận đến mức cả người run rẩy.

“Nếu không chịu nhận lỗi thì bảo Lâm Chính quỳ xuống trước bác ba gái của cô, sau đó lăn ra ngoài!”, cụ bà Tô quát lên.

“Đúng, cậu lập tức quỳ xuống cho tôi! Đồ chó chết, dám đánh tôi? Cậu nghĩ mình là ai mà dám đánh tôi hả?”, Trương Vu Huệ giận dữ hét.

“Đúng đấy, một tên vô dụng ở rể nhà họ Tô chúng tôi cũng dám kiêu ngạo? Sao không xem lại mình đi?”, Tô Trương Dương cũng chen vào mắng chửi.

“Soi mặt vào nước tiểu đi!”, Tô Mỹ Tâm mắng to.

“Quỳ xuống!”, người bên cạnh cậu Mã quát một tiếng.

“Quỳ xuống!”

“Quỳ xuống!”

Những người còn lại cũng nói theo.

Tình hình dường như hơi mất khống chế.

Một vài người không rõ chân tướng cầm điện thoại lên nghĩ xem có nên gọi điện thoại không, nhưng lại bị người đi cùng ngăn cản.

Chuyện hôm nay chỉ nhằm vào một mình Lâm Chính, báo cảnh sát cái gì? Cậu Mã vui thì mọi người đều vui mà.

Vì thế, người xem xung quanh ôm tâm trạng hóng hớt nhìn chằm chằm vào Lâm Chính.

Cậu Mã và người nhà họ Tô thì đều uy hiếp anh.

Sắc mặt Tô Nhu trắng bệch, lo lắng không yên.

Nhưng cô vẫn nắm lấy tay Lâm Chính, run rẩy nói: “Lâm Chính, chúng ta...!chúng ta về… chúng ta về thôi!”

Không một ai giúp cô cả.

Bây giờ Tô Nhu chỉ muốn về nhà thôi…

“Không! Không cần về!”

Sâu trong mắt Lâm Chính hiện lên vẻ xấu xa, cười nhạt nói: “Tôi sẽ không để em trốn tránh nữa đâu!”

Tô Nhu chợt quay dầu.

Thấy Lâm Chính nắm chặt tay mình.

“Hôm nay, tôi sẽ để em làm quen lại tôi một lần nữa! Làm quen một Lâm Chính thật sự!”