“Ông Tề đâu?”, Ninh Long nhìn một vòng phòng khám, lúc nhìn thấy Lạc Thiên, trong mắt thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên, chỉ là anh ta từng gặp vô số người đẹp, dù Lạc Thiên xinh đẹp, nhưng vẫn chưa đến mức khiến anh ta thất thần.

“Đang trên đường, sắp đến rồi…”, Lạc Thiên trả lời.

Ninh Long nhắm mắt im lặng.

Cô bé trên xe lăn ôm một con búp bê, đôi mắt to đen nhánh nhìn Lạc Thiên với vẻ kỳ lạ, sau đó cười cong mắt: “Chị gái, chị thật xinh đẹp!”

“Cảm ơn”, Lạc Thiên sửng sốt một lúc, ngồi xổm xuống dịu dàng sờ đầu bé gái.

Không thể không nói bé gái trông rất xinh, nghĩ đến việc cô bé sắp phải cắt chi, cô ta không khỏi thấy lo lắng.

Ông trời thật bất công!

Cô ta hung dữ trừng Nghiêm Lãng.

Dù toa thuốc của Nghiêm Lãng chưa chắc là ngọn nguồn khiến hai chân cô bé bị tật, nhưng chắc chắn anh ta không thể thoát khỏi liên quan.

“Anh Ninh anh yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ nghĩ cách chữa khỏi cho Tiểu Uyển”, Lạc Thiên gượng cười nói.

Nhưng sắc mặt Ninh Long vẫn vô cùng lạnh lùng, cũng không cất lời.

Tên này làm từ băng à?

Lạc Thiên cạn lời.

Ninh Tiểu Uyển mở đôi mắt đen nhánh nhìn về phía Lâm Chính đang quét sàn, Lâm Chính cũng hờ hững nhìn cô bé như đang quan sát gì đó.

“A…”

Lúc này, Ninh Tiểu Uyển đột nhiên hơi co giật, cau mày, há miệng la lên.

“Tiểu Uyển, em sao thế?”, Ninh Long lo lắng, vội cúi người xuống hỏi.

“Đau! Đau… Anh, em đau…”, Ninh Tiểu Uyển kêu khóc.

Cảm giác đau đớn ngày càng dữ dội, bé gái hít thở ngày càng dồn dập, trên khuôn mặt nhỏ bé đổ đầy mồ hôi.

“Mau chữa bệnh đi!”, Ninh Long hoảng hốt, la lên với Lạc Thiên.

Lạc Thiên và Nghiêm Lãng không dám thất lễ, lập tức chẩn đoán.

Vốn dĩ bọn họ phải đợi ông Tề đến rồi để ông Tề khám, nhưng bây giờ dường như không còn kịp rồi.

Đứa bé được đặt lên giường, Lạc Thiên vội bắt mạch, kiểm tra bệnh tình.

Nhưng cô bé vẫn đau đớn run rẩy, ôm đầu vừa khóc vừa gào.

Lạc Thiên vội ghim kim, quát lên với Nghiêm Lãng: “Mau, lấy mười lăm gam hạnh nhân, mười tám gam hoạt thạch, sáu gam lá trúc… Nấu bằng hai lít nước!”

“Được!”, Nghiêm Lãng vội gật đầu rồi chạy đi.

“Thuốc nước Ngũ Nhân không thể ngăn chặn cơn đau, cô bé này cũng không phải bị bệnh viêm, lúc này nên xoa bóp phần lưng của cô bé theo ‘bài Nhuận Mạch Thiên Kim Phương’, giúp tuần hoàn máu huyết của cô bé, đồng thời giúp lưu thông tĩnh mạch của cô bé, mới có thể ngăn chặn cơn đau được”, lúc này, Lâm Chính ở bên cạnh không nhịn được nói.

“Lâm Chính, anh im miệng, tôi không có thời gian làm loạn với anh”, Lạc Thiên đầu đầy mồ hôi quát lên.

Lâm Chính cau mày: “Sở dĩ hai chân của cô bé này dần không thể cử động là vì não bộ của cô bé có máu bầm, chèn ép dây thần kinh”.

“Có phải anh bị ngốc không? Nếu chỉ đơn giản như vậy thì sao trước đó không khám ra được? Lâm Chính, anh đừng làm loạn nữa được không?”, Lạc Thiên bực bội nói.

“Đó là vì máu bầm chèn ép dây thần kinh rất nhỏ!”

Gần như khó nhận ra được!

Nhưng giọt máu đó lại không phải máu của bé gái!

Lâm Chính rất muốn nói ra, nhưng anh biết mình có nói ra cũng không ai thèm tin.

Nghiêm Lãng sắc thuốc xong, sau khi thổi nguội thì vội rót vào miệng đứa bé.

Nhưng uống nước thuốc vào, cô bé càng co giật dữ dội hơn, còn không ngừng nôn mửa, hoàn toàn không có chút tác dụng nào.

“Các người làm gì vậy?”, Ninh Long cuống cuồng, chạy đến đẩy Nghiêm Lãng ra, ôm lấy Ninh Tiểu Uyển.

“Anh, em...!em khó chịu quá… Có phải em sắp chết rồi không…”, đầu óc cô bé bắt đầu mơ hồ.

“Sao lại như thế chứ?”

Mặt Lạc Thiên tái mét, cũng không biết nên xử lý thế nào.

Nghiêm Lãng lặng lẽ đi đến gần cửa, chuẩn bị trốn đi.

“Bé Thiên! Ông nội Tề đến rồi đây, thật ngại quá, trên đường bị kẹt xe!”

Lúc này, một ông lão có mái tóc bạc trắng nhưng sắc mặt hồng hào đi vào từ ngoài cửa.

Chính là Tề Trọng Quốc.

Ông lão bước vào phòng khám, lập tức nhìn thấy Ninh Tiểu Uyển đang không ngừng run rẩy.

“Ông nội Tề!”, Lạc Thiên như nắm được cọng cỏ cứu mạng.

Tề Trọng Quốc cũng không rảnh để tâm đến chuyện gì nữa, tiến lên kiểm tra.

Nhưng một lát sau, lão thở dài một hơi.

“Ông già, em gái tôi sao rồi?”, Ninh Long lạnh lùng hỏi.

“Trước đây tôi từng khám cho cô bé này, nhưng là một đôi vợ chồng trung niên đến tìm tôi”.

“Đó là bố mẹ tôi!”, Ninh Long nói với giọng điệu nặng nề, trong mắt lại mang theo sự không cam lòng và đau khổ.

Nếu vợ chồng nhà họ Ninh đã đi tìm ông Tề, vậy chứng minh ông Tề hiểu rõ bệnh tình của Ninh Tiểu Uyển, nhưng cũng đã bó tay.