Anh muốn nói gì?" Ánh mắt Lâm Sâm Sâm đề phòng nhìn anh.

Cô lạnh nhạt làm anh có chút không biết làm sao, giọng điệu cũng không tự giác mềm xuống: "Sâm Sâm, cho anh một cơ hội, chúng ta lui tới đi. Anh sống đến hơn ba mươi tuổi còn chưa có một bạn gái chính thức, có lẽ không thể làm rất tốt, nhưng anh thật tâm."

Lâm Sâm Sâm nghe lời của anh thái độ hòa hoãn: "Đội ơn tình yêu sai trái của anh, rất xin lỗi tôi vẫn không nói chuyện rõ ràng làm cho anh hiểu lầm, anh sẽ tìm được cô gái thích hợp hơn, chúng ta vẫn làm bạn bè bình thường thôi."

Đồng Húc Lãng nghe vậy như được cảnh tỉnh, anh đã để tư thái rất thấp, không ngờ cô lại cự tuyệt anh lần nữa, đây chính là tâm địa sắt đá. Tim anh nhất thời lạnh nửa phần: "Tại sao không chấp nhận?"

Lâm Sâm Sâm bình tĩnh đáp: "Bởi vì tôi muốn sống cuộc sống độc thân."

"Có phải em chịu cái gì kích thích không?" Chưa kịp suy nghĩ sâu xa, những lời này liền bật thốt lên, nhưng Đồng Húc Lãng cũng không hối hận, anh đã muốn hỏi như thế từ lâu rồi.

Lâm Sâm Sâm dở khóc dở cười: "Trí tưởng tượng của anh quá phong phú, tôi chỉ cảm thấy cuộc sống độc thân thoải mái đơn giản."

"Em muốn trải qua cuộc sống chính là ăn chay tin Phật? A, quả nhiên đủ thanh tâm quả dục." Đồng Húc Lãng cười lạnh."Vậy em TMD* vì sao lại ăn mặc thật xinh đẹp tới trêu hoa ghẹo nguyệt?"

*TMD: ta ma de = con mẹ nó

Lâm Sâm Sâm nghe thoáng chốc kinh sợ không dứt, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, cô thử bình ổn mình đang thở dốc kịch liệt, giọng nói khẽ run: "Xin chú ý hình tượng của anh, Thượng tá Đồng."

"Chú ý đến hình ảnh có ích gì, em sẽ nhìn anh hơn hai mắt sao?" Đồng Húc Lãng khinh thường hừ lạnh." Nhớ lời em đã nói hôm nay, đừng để cho anh nhìn thấy em và bất kỳ người đàn ông nào ở chung một chỗ, như vậy anh sẽ phỉ nhổ ánh mắt của mình hôm nay."

Lâm Sâm Sâm cũng cảm thấy lạnh tâm, nhưng vẻ mặt đã khôi phục tự nhiên: "Xin hỏi tôi có thể đi chưa?"

Đồng Húc Lãng dùng sức kéo cửa phòng ra, không nhìn cô: "Đi thong thả không tiễn!"

Lâm Sâm Sâm liền từ trước mặt anh đi qua, không chậm trễ chút nào ra khỏi phòng. Ở cầu thang bắt gặp Thẩm Bích Tâm đi lên giục bọn họ ăn cơm, cô vẫn có thể giữ vững thái độ lễ độ khiêm nhường nói: "Dì Thẩm, thật xin lỗi, cháu có việc đi trước, lần sau sẽ tới thăm dì." Trong lòng cô nghĩ: sẽ không còn có lần sau.

"Ôi, đây là thế nào, Sâm Sâm, Sâm Sâm, đừng đi." Thẩm Bích Tâm đuổi theo xuống lầu, trên lầu truyền tới "Ầm!" một tiếng vang thật lớn làm bà sợ hết hồn. Bà than một tiếng, tính bướng bỉnh của tiểu tử này lại phát tác.

Cũng không trách, từ nhỏ Đồng Húc Lãng đã thông minh xuất chúng, mọi việc đều ở trong tay, bởi vì tài cán hơn người của nó, trưởng bối cũng cưng chiều nó, cùng thế hệ cũng thuận theo nó, phụ nữ chung quanh càng thêm yêu thích nó, bao giờ chạm qua loại đinh này? Để cho nó gặp phải một chút ngăn trở cũng tốt, quá trôi chảy chỉ biết kiêu ngạo hơn, cũng nên có người áp chế áp chế nhuệ khí của nó.

Nhìn bộ dáng tiểu tử này muốn tiết kiệm cơm tối, Thẩm Bích Tâm nhìn thức ăn phong phú trên bàn ăn, quyết định gọi điện thoại hỏi lão già một chút có muốn mang mấy thuộc hạ trở về ăn cơm không.

Lâm Sâm Sâm ngồi trước máy vi tính nửa ngày, cũng không có tâm sáng tác. Rốt cuộc vẫn bị thằng cha tự cho là đúng đó ảnh hưởng đến tâm tình. Dám nói cô trêu hoa ghẹo nguyệt, thật là chuyện cười lớn, mọi người đều có lòng thích cái đẹp, chẳng lẽ ăn mặc đẹp mắt một chút chính là vì trêu chọc đàn ông sao? Còn nói cô ăn chay tin Phật, dứt khoát nói thẳng cô là ni cô là được. Cô chỉ thích ăn chay, thích xem chuyện xưa trong kinh Phật, thích nghe nhạc Phật giáo mà thôi, còn chưa đạt tới cảnh giới tín ngưỡng tôn giáo. Cũng không biết là anh nghe được tin đồn ở đâu. Đừng trách người ta nói lời đồn đại luôn vặn vẹo đáng sợ, rõ ràng là mèo nhà thị trưởng chết rồi, truyền đi liền thay đổi thành thị trưởng chết rồi. Ai, không muốn, tiến độ sáng tác đã hạ thấp, mà quản bọn họ làm truyền khỉ gió gì làm gì, cô - Lâm Sâm Sâm là dạng gì có quan hệ gì với bọn họ? Về phần Đồng Húc Lãng, có lẽ cũng không làm bạn bè được. Loại chúa này khó phục vụ, cô vẫn trèo cao không nổi.

Hai tháng sau, một ngày, khi Lâm Sâm Sâm cũng sắp quên sự tồn tại của người đàn ông này, thế nhưng anh lại xuất hiện ở trong tầm mắt của cô lần nữa. Ngày này Lâm Sâm Sâm đánh chữ đến múc phiền lòng ra ngoài đi dạo một chút, không ngờ oan gia ngõ hẹp, cư nhiên ở trong cửa hàng thấy Đồng Húc Lãng, hơn nữa còn gặp không chỉ một lần. Lần đầu tiên nhìn thấy anh, anh đứng trước quầy đồ trang sức bằng thạch anh, bên cạnh có một cô gái xinh xắn lanh lợi, nổi bật lên sự cao lớn uy vũ của anh. Ngạc nhiên nhất là anh mặc quân phục đi dạo cửa hàng. Trong ấn tượng của Lâm Sâm Sâm, ngày nghỉ anh vẫn mặc đồ thường xuất hiện trước mặt cô. Không thể phủ nhận, quân phục phù hợp tư thái cường tráng cao lớn của anh hơn, thật giống như anh sinh ra để mặc quân trang. Lần thứ hai là ở trước một quầy mỹ phẩm chuyên doanh, người phụ nữ kia ngồi trên băng ghế để nhân viên quầy chuyên doanh thử trang điểm, Đồng Húc Lãng đứng bên cạnh cô nhìn. Lần thứ ba là ở khu thời trang nữ, bọn họ đang chọn quần áo. Cũng không biết anh thật sự không nhìn thấy cô hay là nhìn thấy làm như không thấy, dù sao ở lần thứ nhất cũng không chào hỏi cô. Rất kỳ diệu, lần đầu tiên trong lòng Lâm Sâm Sâm cảm thấy có chút mất mác vì một người đàn ông.

Gần tối, Lâm Sâm Sâm nhàn nhã tản bộ dọc theo bóng đèn đường màu vàng về nhà. Còn chưa đi đến cổng chung cư, liền nhìn đến một người thâm thể cao lớn đứng ở phía xa, trong tay cầm một đống đồ. Tim cô chợt gia tốc, dự cảm khiến cô bước nhanh. Đến gần vừa nhìn, đó không phải là Đồng Húc Lãng thì là ai? Cô kềm chế tâm tình vui sướng, bình thản tiến lên chào hỏi: "Này, đã lâu không gặp!"

Đồng Húc Lãng thấy cô cũng không nhịn được vui mừng, anh sải bước vượt đến trước mặt cô, ánh mắt tham lam nhìn chăm chú vào cô. Hai tháng không gặp, anh lại cơ hồ nhớ nhung cô. Lần trước sau khi tan rã trong không vui, anh cũng muốn quên cô. Nhưng bóng dáng của cô đã chiếm cứ cả buồng tim của anh, muốn đuổi nói dễ vậy sao. Sau đó anh cũng dần dần nghĩ thông suốt, chuyện tình cảm không vội vàng được, nếu cô có nút thắt trong lòng, vậy anh chỉ có thể tiếp tục cố gắng.

Xế chiều hôm nay, Đồng Húc Lãng từ viện phòng không ra ngoài, không để ý tới về nhà liền chạy thẳng tới cửa hàng muốn mua ít đồ muốn Lâm Sâm Sâm vui, thuận tiện bồi tội chuyện lần trước. Ở bên trong lắc lư nửa ngày cũng mò không ra nên mua thứ gì, đúng lúc này gặp được Đường Diêu hàng xóm trong đại viện quân khu. Anh không nói hai lời liền lôi Đường Diêu giúp anh nghĩ kế. Đồng Húc Lãng nhớ tới trên cổ tay Lâm Sâm Sâm toàn mang mấy xâu thạch anh trân châu, vì vậy cùng Đường Diêu đi chọn đồ trang sức bằng thạch anh. Rồi sau đó mỹ phẩm và quần áo tự nhiên cũng là Đường Diêu giúp một tay chọn. Nhưng anh không ngờ chính lúc bọn họ hết lòng chọn quà tặng, tình cảnh này đã bị Lâm Sâm Sâm thu hết vào mắt từ lâu. Lâm Sâm Sâm không chút ngoại lệ coi Đường Diêu trở thành bạn gái anh mới kết giao.

"Sâm Sâm, chuyện lần trước là anh không đúng, những thứ đồ này em nhận lấy coi như bồi tội cho em." Đồng Húc Lãng nhét bao lớn bao nhỏ trong tay vào trong lòng cô.

Lâm Sâm Sâm nhìn đồ đầy trong lòng, cười khổ nói: "Coi như Đồng đại thiếu gia anh có tiền cũng tội gì khoe khoang như vậy. Bồi tội tôi nhận trong lòng, đồ anh cầm về." Vừa nói vừa đẩy toàn bộ đồ vào trong ngực anh.

"Em đừng vờ ngớ ngẩn, những thứ đồ của phụ nữ đó anh lấy về cho ai dùng?" Đồng Húc Lãng lấy tay cản trở: "Đẩy nữa, đẩy nữa anh ôm em!"

Lâm Sâm Sâm lập tức ngừng động tác, trừng mắt nhìn anh: "Anh mua những thứ này cho tôi không sợ bạn gái mất hứng?"

Mặt Đồng Húc Lãng liền biến sắc: "Bạn gái anh ở đâu ra? Em đừng làm tổn thương anh có được không."

Lâm Sâm Sâm cũng không tranh cãi với anh, cầm chắc đồ trong tay: "Vậy tôi cũng không khách khí."

Đồng Húc Lãng sát ngôn quan sắc* nói: "Không tức giận chứ?"

*Sát ngôn quan sắc: Nhìn mặt lựa lời nói

Lâm Sâm Sâm nghiêng mắt nhìn anh: "Lần sau miệng chó không mọc ra ngà voi nữa, đừng trách bản cô nương trở mặt."

Đồng Húc Lãng dùng nắm đấm quyền anh, hoan hô: "Hù dọa nha!"