Editor: Cogau

Mấy ngày xa cách, Lâm Sâm Sâm thường xuyên nghĩ tới thời gian vui vẻ cô và Đồng Húc Lãng có với nhau, rõ ràng là chuyện trước đây không lâu, chớp mắt một cái lại cảm thấy như đã rất xa xôi. Hạnh phúc như ngọn núi gần ngay trước mắt, nhìn như chỉ xa một bước, thật ra thì lại cách vực sâu vạn trượng. Mặc dù trong trí nhớ hơn phân nửa là ngọt ngào, nhưng có một chút cay đắng lẫn trong đó cũng đủ để cho tình cảm thay đổi. Thỉnh thoảng nhớ lại sự tra hỏi của Đồng Húc Lãng đối với cô, sự chua xót bất đắc dĩ đó giống như trong ngực bị cắm một cây kim vậy, thỉnh thoảng khẽ động một chút, sắc nhọn cũng làm đau đớn.

Khi băn khoăn, mâu thuẫn chồng chất qua đi, Lâm Sâm Sâm vẫn lựa chọn gác lại đoạn tình cảm này. Cuộc sống một mình mặc dù có chút nhạt nhẽo, nhưng ít ra sẽ không một hớp chua một hớp ngọt, một hớp khổ lại một miệng cay giày vò. Đã trải qua rất nhiều việc, bây giờ cô cần nhất chính là cuộc sống không sóng không gió. Nói cô thiếu hụt dũng khí cũng tốt, tình cảm không mãnh liệt cũng được, cãi nhau ầm ĩ, hợp hợp-tan tan thật quá không thích hợp với cô. Hiếm thấy chính là, Đồng Húc Lãng cũng rất phối hợp. Kể từ sau khi ở quán cơm lão Triệu ra, anh cũng thức thời không tới phiền cô. Lâm Sâm Sâm chẳng muốn tìm hiểu sự vô lý giữa hành động và tính tình của anh này, chỉ mong cuộc sống như thế có thể kéo dài nữa.

Vậy mà, bánh xe vận mệnh luôn quay ngược lại với hướng mà cô dự tính. Đúng lúc Lâm Sâm Sâm cho là có thể tiếp tục duy trì phần yên bình này, lại bị một cú điện thoại của mẹ phá vỡ.

"Sâm Sâm, Lưu Hạc đi đến chỗ con rồi đó, đoán là sáng mai sẽ tới nơi, con cùng thằng Lãng đi đón nhé."

Bị tin tức này bủa vây làm đại não Lâm Sâm Sâm trì trệ, nói là một tiếng sét giữa trời quang cũng không quá đáng. "Nó đến làm gì?" Theo bản năng cô hỏi.

Mẹ Lâm buồn bực: "Nó muốn thi vào trường của thằng Lãng, đi tìm hiểu trước, không phải đã nói trước rồi sao, cái con bé này, sao lại nhanh quên thế?"

Lâm Sâm Sâm nhớ lại, đúng là có chuyện như vậy, lúc ấy còn tưởng cậu ta nói đùa. "Vậy cũng không thể nói đến là đến đột ngột như vậy." Trong lời nói không khỏi chứa mấy phần oán giận.

"Nói sớm nói muộn cũng không giống nhau, dù sao cũng phải đi." Phát hiện bất mãn của cô, mẹ Lâm lại bổ sung: "Sâm Sâm, đó là em họ của con, có thể giúp được gì thì giúp. Cho nó đến để thằng Lãng xem một chút, nếu như không thích hợp thì sớm lựa chọn nguyện vọng khác."

"Con biết rồi." Lâm Sâm Sâm cau mày cúp điện thoại, bây giờ quả thực là cô đau đầu nhức óc. Lời nói với Đồng Húc Lãng lúc trước dứt khoát, kiên định như vậy, bây giờ lại bảo cô chủ động tìm tới, không bằng đập đầu chết đi. Lục Tuấn Huy quả nhiên hiểu rõ cô, cô là một người xem tự ái quan trọng hơn so với bất cứ thứ gì. Nhưng nghĩ đến người cậu từ nhỏ đều yêu quý, coi cô như con gái, cô lại không đành lòng làm trái kỳ vọng mong con thành đạt của ông. Vì sao ông trời lại cố tình muốn làm khó cô ở thời điểm nhạy cảm này chứ? Lâm Sâm Sâm cảm thấy hết đường xoay xở, tiến thoái lưỡng nan.

Sáng sớm hôm sau, một mình Lâm Sâm Sâm đến trạm xe buýt đón Lưu Hạc về nhà. Không nghi ngờ chút nào, trong lòng Lưu Hạc rất bất mãn vì người anh rể mình sùng bái, hâm mộ vẫn không xuất hiện. Từ buổi sáng đến xế chiều, đầu óc cậu chợt biến chuyển, sinh lòng nghi ngờ.

"Chị, chị xem em thật xa xôi tới đây, còn cố ý chọn ngày nghỉ, dù bận rộn thế nào thì anh rể cũng nên bớt chút thời gian đến gặp gỡ em chứ." Vẻ mặt Lâm Sâm Sâm rõ ràng là bối rối, cậu ta lớn mật suy đoán: "Có phải hai người cãi nhau không?"

Lâm Sâm Sâm bất đắc dĩ bĩu môi: "Đúng vậy, em tới không đúng lúc rồi. Muốn thi trường quân đội thì thi đi, tìm anh ta làm gì? Theo tính cách của anh ta cũng chưa chắc giúp em đi cửa sau đâu."

Lưu Hạc vừa nghe thấy đã hăng hái: "Chị, chị nói em nghe một chút, bình thường có phải anh rể đối xử với chị rất nghiêm khắc không?"

Lâm Sâm Sâm nghiêng đầu suy tư, trước hết là nghĩ tới bộ dạng chơi xỏ lá của Đồng Húc Lãng, không nhịn được bật cười hì hì. Thấy ánh mắt tò mò của Lưu Hạc, dáng vẻ tươi cười của cô vụt tắt, nói: "Cái này mỗi người mỗi khác, nhưng chị cho rằng anh ấy là người bá đạo như vậy sẽ không mang thể diện đi cầu xin hộ đâu."

"Có thật không? Em sùng bái nhất là người có khí phách, anh rể đúng là sĩ quan cao cấp." Lưu Hạc hưng phấn kêu ầm ĩ.

Lâm Sâm Sâm liếc nhìn cậu: "Khoe khoang vớ vẩn cái gì, hiện tại chuyện gì anh ấy cũng không liên quan tới em."

"Chị, chị mau giúp em tìm anh rể đến đi, em tò mò muốn chết rồi."

"Tìm làm gì, nếu muốn vào trường quân đội thì tự mình cố gắng, dựa vào quan hệ còn gọi gì là bản lĩnh nữa." Lâm Sâm Sâm nói xong tự đi vào nhà tra tài liệu. Cô tuyệt đối mất hết mặt mũi nếu đi nhờ vả Đồng Húc Lãng, định để Lưu Hạc ở đây chơi mấy ngày rồi về.

Đương nhiên, Lưu Hạc sẽ không ngoan ngoãn nghe lời, dáo dác liếc vào phòng sách rồi liền đi ra ban công gọi điện thoại. Còn cẩn thận đóng chặt cửa, cậu lấy điện thoại ra, gọi hỏi mẹ Lâm số điện thoại, rồi bắt đầu bấm số.

"Dì khỏe chứ, xin hỏi anh Húc Lãng có ở nhà không ạ?" Điện thoại kết nối, cậu có chút hồi hộp và mong đợi.

Nghe điện thoại hiển nhiên là cô người làm, không bao lâu, một hồi tiếng bước chân vội vã truyền đến, ngay sau đó là một giọng nam trầm thấp dễ nghe: "Alo, ai đấy ạ?"

Tâm tình Lưu Hạc kích động đến nỗi nhảy cẫng lên, lắp bắp nói: "Anh . . . . . . Xin chào, em. . . . . . em là em họ của chị Lâm Sâm Sâm ạ."

"Ai cơ?" Đầu điện thoại bên kia, Đồng Húc Lãng cảm thấy có chút lờ mờ, hoài nghi có phải mình nghe nhầm hay không, Lâm Sâm Sâm ở đâu xuất hiện cậu em họ vậy.

Lưu Hạc kìm nén giải thích một lần, cũng nói rõ ý định của mình. Cho đến khi cúp điện thoại, cậu vẫn cảm thấy không dám tin. Đồng Húc Lãng nói lập tức tới ngay, sao lại có thể giải quyết dễ dàng như vậy sao. Cậu không đoán sai, người anh rể này quả nhiên đối với cậu ‘yêu ai yêu cả đường đi lối về’.

Khi Đồng Húc Lãng như từ trên trời rơi xuống, đứng ở trước mặt Lâm Sâm Sâm, cô còn tưởng rằng mình hoa mắt. Nhưng từ ánh mắt dương dương tự đắc của Lưu Hạc, cô lập tức hiểu, thì ra là cậu ta sắp xếp. Cô hung hăng cốc Lưu Hạc một cái, quả là muốn tìm một lỗ nẻ chui xuống.

Lưu Hạc không để ý đến phiền muộn của cô, mà tự ý chào đón Đồng Húc Lãng: "Anh chính là anh rể sao, ngưỡng mộ đã lâu, còn đẹp trai hơn so với tưởng tượng của em. A, không đúng, từ ‘đẹp trai’ còn chưa đủ để hình dung khí thế của anh đâu, phải nói bá đạo chết đi được." Ngay sau đó quay sang nháy mắt với Lâm Sâm Sâm: "Chị, chị cũng khỏi phải xấu hổ, mau tới chào anh rể đi."

Thiếu chút nữa Lâm Sâm Sâm còn bị cậu ta tức chết, đứng chôn chân tại chỗ. Đồng Húc Lãng lại không e dè, cứ mặc cho tầm mắt nóng bỏng dừng lại trên mặt của cô. Lưu Hạc ở bên cạnh cười trộm, ánh mắt này của anh rể cũng quá trần trụi rồi.

Điều chỉnh lại tinh thần, không thể vứt bỏ chừng mực và lễ phép nên có được, Lâm Sâm Sâm nhìn Đồng Húc Lãng một cái, chuyển dịch ánh mắt: “Ngồi đi, em đi rót cho anh ly nước.”

“Anh rể, đừng nhìn nữa, nhìn sắp thủng lưng chị em rồi.” Lưu Hạc nhạo báng, lấy tay quơ quơ trước mặt Đồng Húc Lãng.

Tinh thần Đồng Húc Lãng phục hồi lại, cười to, vỗ lên đầu cậu một cái: “Cái tên tiểu tử này.”

Lưu Hạc cười hì hì ngây ngô, ngay sau đó lại hiện lên vẻ thất vọng: “Anh rể, sao anh không mặc quân phục vậy.”

“Muốn nhìn quân phục thì dễ thôi, đợi lát nữa dẫn em đi dạo trong viện của bọn anh, khắp nơi đều mặc quân phục.”

Lâm Sâm Sâm dựa vào bồn rửa, vừa nấu nước vừa ổn định tâm tư. Chẳng biết tại sao, vừa rồi chỉ là hấp tấp một chút lại rối loạn nhịp tim của cô, mặt bỗng chốc nóng bừng, nếu còn trốn nữa nhất định sẽ bị Lưu Hạc nhạo báng.

Nhiệt độ tăng liên tục, cô nửa thẹn thùng nửa phiền muộn, dùng đôi tay vỗ nhẹ khuôn mặt. Hai mắt nhắm lại, gương mặt hừng hực khí khái anh hùng lởn vởn trong đầu, trong tai còn nghe thấy tiếng cười sang sảng khí thế của anh. Người đàn ông này như có sức lôi cuốn kỳ lạ, mỗi lần đối mặt với anh, tâm tình lại không thể kiểm soát được, Lâm Sâm Sâm bất đắc dĩ thở dài.

Đối thoại vẫn tiếp tục ở phòng khách. “Em tên gì?”

“Lưu Hạc, là ‘Hạc’ đứng giữa bầy gà đó.”

“A, ‘Hạc’ đứng giữa bầy gà, thật hay. Muốn thi trường quân đội hả?”

“Không sai, chưa tới nhờ cậy, thì anh đã đến rồi.”

“Đã xác định nguyện vọng chưa?”

“Thi trường đại học của anh rể đó.”

“Biết dự thi không quân có những điều kiện gì không vậy?”

Lưu Hạc nặng nề gật đầu: “Điều kiện là: sức khỏe tốt, lý lịch chính trị rõ ràng, tâm lý vững vàng, còn cần có học lực tốt nữa.”

“Tên tiểu tử này công tác chuẩn bị cũng khá tốt đấy.” Đồng Húc Lãng cười mỉa, sau đó sắc mặt chợt thay đổi: “Chỉ có điều, biết và đạt được yêu cầu là hai chuyện khác nhau, nếu như cậu không vượt qua được khóa Huấn luyện Dự bị, anh cũng không giúp được cậu đâu.”

Lưu Hạc bị dao động, bởi dáng vẻ uy nghiêm của anh, buồn buồn nói: “Cho nên tới trước để anh xem giùm, nếu không được em sẽ thi trường Bộ binh.”

Đồng Húc Lãng không đồng ý, nhìn cậu ta: “Đầu tiên là tâm lý coi nhẹ, bỏ qua là đã không có tư cách qua ải này rồi, kéo tinh thần lên!” Đột nhiên cao giọng đã khơi dậy ý chí của Lưu Hạc. Cậu ta nhanh chóng đứng ngay ngắn, nghiêm trang trước mặt Đồng Húc Lãng chào một cái: “Xin Lãnh đạo chỉ bảo!”

Đồng Húc Lãng nghiêm túc nhìn chăm chú cậu ta, nói: “Những cửa ải khác trở ngại không lớn, về mặt kiểm tra sức khỏe và học lực em phải chú ý. Anh mong em, dù trong bất cứ tình huống nào cũng đừng để ảnh hưởng đến thành tích học tập, tự giác rèn luyện thể lực, quan trọng khác nữa là bảo vệ thị lực cho tốt, cái khâu này rất quan trọng. Còn phải cố gắng vượt qua thử thách tâm lý nữa.”

Lưu Hạc trong lòng có chút không chắc, cau mày nói: “Em nghe nói, vòng sơ tuyển của thành phố năm ngoái gọi mấy ngàn người, chọn được có mười mấy người, cạnh tranh rất tàn khốc.”

Đồng Húc Lãng coi thường, nói: “Xem triển vọng của cậu đi, cạnh tranh càng tàn khốc lại càng cần đón nhận chứ, điểm tự tin này cũng không có còn thi cái gì nữa.”

Lưu Hạc chợt tươi cười, trêu chọc anh: “Anh rể, ban đầu anh theo đuổi chị em có phải loại tâm tính này không vậy?”

Đồng Húc Lãng hừ một tiếng: “Chuyện của người lớn trẻ con đừng can thiệp vào.” Phút chốc lại nghĩ tới cái gì đó, kéo cậu ta: “Đi, đến phòng anh đi, cởi quần áo để anh kiểm tra xem trên người có vết sẹo, hình xăm nào không.”

Lưu Hạc sợ hết hồn: “Có sẹo cũng không được á?” Thấy Đồng Húc Lãng gật đầu, con ngươi cậu đảo một vòng, bộ mặt đột nhiên đề phòng: “Anh rể, anh không phải là ‘loại đó’ chứ?”

Đồng Húc Lãng nhìn cậu ta, một lúc sau từ ánh mắt cậu ta, anh hiểu ra ý, lập tức hét lớn: “Cút! Anh không có hứng thú với đàn ông.”

Lưu Hạc cười đến nỗi lạc giọng, vừa ôm bụng vừa trấn an: “Đừng tức giận, em đùa anh thôi.” Sau đó cao giọng: “Ai chẳng biết anh cảm thấy hứng thú với chị em, nếu không phải vì chị em, anh sẽ không giúp em.”

Đồng Húc Lãng lườm cậu ta: “Hiểu là tốt rồi.”

Lưu Hạc cẩn thận lại gần, nhìn về phía phòng bếp chép miệng: “Anh rể, em biểu hiện thế nào?”

Thì ra là tiểu tử này cố ý cho Lâm Sâm Sâm nghe, thật biết thu phục lòng người mà. Đồng Húc Lãng cười sang sảng khen: “Đủ thông minh.”

Một tiếng gọi ‘anh rể’ này làm anh mở cờ trong bụng, anh biết phải nắm lấy thời cơ để biểu hiện trước mặt Lâm Sâm Sâm. Trong lòng Đồng Húc Lãng đã sớm coi tiểu tử này như người của mình, cớ gì lại không để ý giúp nó đạt tâm nguyện chứ? Cưng chiều nhìn Lưu Hạc một cái, đồng thời trong lòng anh cảm thấy, người tuổi trẻ bây giờ rất mưu trí.

Lâm Sâm Sâm nghe cuộc đối thoại từ phòng khách truyền đến có mấy phần không yên lòng. Nước trên bếp sôi lên, cô tắt lửa, lại quên đồ lót tay, trực tiếp dùng tay đi nhấc ấm nước.

“Ôi chao.” Tay bị nóng, cô lập tức phản xạ, rút về.

Mấy giây sau, Đồng Húc Lãng liền chạy vào: “Làm sao vậy?” Thấy cô thổi ngón tay, vội vàng kéo tay cô đến vòi nước xả nước, cũng quở trách: “Đã bị bỏng một lần còn không rút kinh nghiệm.”

Anh đứng ở phía sau lưng vây quanh cô, hơi thở ấm nóng phả lên gáy cô, hai bàn tay to lớn cầm ngón tay nhỏ bé của cô. Hô hấp Lâm Sâm Sâm nghẽn lại, nhịp tim như đánh trống dường như đánh vỡ màng nhĩ của mình.

Xả nước một lúc, anh hỏi: “Còn đau không?”

Cô lắc đầu, thở cũng không dám thở mạnh. Anh buông tay cô ra, đau lòng trách cứ: “Lần sau cẩn thận một chút, lúc nấu nước sao lại đãng trí vậy?”

Lưu Hạc đi tới, thấy tay Đồng Húc Lãng đang đặt lên hông Lâm Sâm Sâm, có một dòng khí mập mờ quanh quẩn trong không gian nhỏ hẹp, cậu ta le lưỡi, thức thời lui ra ngoài.