Mới một thời gian không gặp, khí sắc cô tươi tắn lên không ít, người cũng không nhỏ bé yếu ớt giống như trước. Có thể thấy, tình yêu ảnh hưởng không ít đối với con người ta. Cô giống như đóa hoa được mưa tưới, đang nở rộ ra tràn đầy tươi đẹp, thú vị. So với cô, anh lại tiều tụy, không chỉ có thể trạng gầy, sắc mặt cũng hết sức không tốt. Thật may, anh có thể lấy cớ là quay phim khổ cực. Không muốn tăng thêm gánh nặng trong lòng cô, anh thật sự không muốn để cho cô nhìn ra nguyên nhân chân chính làm mình buồn bã.

Thường Tân dù tự tin thế nào, nhìn thấy Lục Tuấn Huy ở đây, trong nháy mắt cũng hơi bị biến sắc. Mặt mũi khôi ngô, phong cách xuất chúng trẻ tuổi như vậy, càng làm nổi bật lên vẻ sành sỏi tang thương của anh, chỉ cần một cái liếc mắt là có thể đem anh hạ thấp đi. Không ngờ Lâm Sâm Sâm và cô gái anh từng biết không thay đổi lắm, lúc tuổi còn trẻ thì tìm người đàn ông chín chắn chững chạc tới yêu mình, khi tuổi tăng lên thì ngược lại lại chọn một người đẹp trai sáng lạng, thời thượng để chứng minh sức hấp dẫn của mình. Quan niệm “ấn tượng ban đầu giữ vai trò quan trọng”, nhưng anh cũng không ngờ được Lục Tuấn Huy căn bản cũng không phải là bạn trai của Lâm Sâm Sâm.

"Sâm Sâm, không giới thiệu một chút sao?" Thường Tân chủ động mở lời.

Lâm Sâm Sâm thấy sắc mặt Thường Tân không ổn, thầm nghĩ anh ta nhất định là hiểu lầm, cũng không có ý định giải thích, ngược lại hi vọng anh ta có thể quên đi tình cảm cũ. Cô kín đáo xin lỗi, nói: "Thật xin lỗi, anh Thường, bọn em còn có việc nên đi trước, về sau có cơ hội sẽ mời anh ăn cơm."

Thường Tân là nhân vật nào chứ, đâu cho phép người thật vất vả mới tìm được ở ngay trước mặt trốn thoát, anh ta nhìn về phía Lục Tuấn Huy lưu loát tự giới thiệu mình: "Xin chào, tôi là Thường Tân, đây là danh thiếp của tôi. Nếu đều là bạn của Sâm Sâm, hôm nào không bằng hôm nay, cùng nhau ăn bữa cơm đi, sẽ không làm mất nhiều thời gian của hai người đâu." Anh ta đánh cuộc, phái nam không quá hẹp hòi mà không nể mặt anh ta.

Đáng tiếc lúc Lục Tuấn Huy nghe được Lâm Sâm Sâm gọi đối phương là “anh Thường” đã nhận ra thân phận của anh ta, không cần Lâm Sâm Sâm nháy mắt, anh cũng biết nên đối phó như thế nào.

Hai tay Lục Tuấn Huy nhận lấy danh thiếp, lạnh nhạt nhưng lại có lịch sự, nói: "Thường tiên sinh, rất hân hạnh được biết anh, nhưng mà thực sự chúng tôi có chuyện rất quan trọng cần giải quyết gấp, hi vọng anh có thể thông cảm, ngày khác rảnh rỗi tôi sẽ mời lại Thường tiên sinh, xin lỗi đi trước một bước." Nói xong rất tự nhiên nhẹ ôm vai Lâm Sâm Sâm quay đầu rời đi.

Thường Tân bị phật ý, mặt mũi càng thêm bất khuất không buông tha đuổi theo họ, ngăn lại đường đi: "Đợi một chút, không ăn cơm cũng được, Sâm Sâm, trước tiên cho anh số liên lạc."

Lâm Sâm Sâm không kiên nhẫn nhíu chặt hai hàng lông mày, Lục Tuấn Huy vỗ nhẹ lên vai của cô, ý bảo cô chớ quấy rầy, sau đó nói với Thường Tân: "Thật không may, điện thoại di động của Sâm Sâm bị rớt, còn chưa kịp sửa, mấy ngày nay cô ấy tạm thời dùng điện thoại di động của tôi đưa, nếu không, trước tiên lấy số liên lạc của tôi cho Thường tiên sinh, có chuyện gì tìm tôi cũng giống như cô ấy vậy."

Thường Tân hai mắt nhìn Lục Tuấn Huy một lúc lâu, xem ra đây cũng là nhân vật không đụng được. Anh ta không tỏ vẻ đã hiểu: "Nếu như vậy thì thôi, có chuyện gì tôi sẽ đến Nhà Xuất Bản tìm Sâm Sâm."

Nhìn bóng lưng hai người kia đi xa, tay Thường Tân bên người nắm thành nắm đấm. Anh ta đang cười lạnh trong lòng: đồ mà ta không lấy được, ai cũng đừng nghĩ lấy được.

"Thật ngại quá, lại làm phiền anh rồi, em mời anh đi ăn cơm." Lâm Sâm Sâm lòng đầy biết ơn nhìn Lục Tuấn Huy.

Lục Tuấn Huy cười khổ: "Dọc đường đi em đã cám ơn anh rất nhiều lần, sao lại khách sáo như vậy?"

Lâm Sâm Sâm băn khoăn hỏi: "Có làm lỡ những chuyện khác của anh không vậy?"

Lục Tuấn Huy vẻ mặt ung dung, nói: "Gần đây anh không nhận bộ phim nào, là một người rảnh rỗi."

"Em . . . . . ." "Anh . . . . . ." Hai người không hẹn mà cùng mở miệng, sau đó lại nhìn nhau cười một tiếng.

Ánh mắt Lục Tuấn Huy ý bảo Lâm Sâm Sâm nói trước, cô cười nói: "Thật ra thì cũng không có gì, muốn hỏi anh một chút sau này có kế hoạch gì không, còn tiếp tục đóng phim nữa sao? Em cảm thấy anh rất có năng khiếu về phương diện chụp ảnh, có lẽ có thể phát triển đấy."

Lục Tuấn Huy thẳng thắn bày tỏ: "Thật ra thì anh cũng vậy, cảm thấy đóng phim không phải chuyện lâu dài, tính cách như anh không thích hợp phát triển ở Làng Giải Trí. Chỉ là mấy năm gần đây, đóng phim đã tạo thành thói quen rồi, nhất thời cũng không nghĩ ra nên làm gì. Có lẽ thừa dịp rảnh rỗi, học một ít biên tập hoặc đạo diễn đi, chờ vận may."

Lâm Sâm Sâm gật đầu tán thưởng: "Chỉ cần được vui vẻ, làm gì đều tốt. Mới vừa rồi anh muốn hỏi em cái gì?"

Lục Tuấn Huy chần chừ một chút, hỏi: "Anh ta rất bận hả? Vợ lính không dễ làm, em suy nghĩ kỹ chưa?" Nếu không phải hàng ngày Đồng Húc Lãng thường bận rộn không để ý tới cô, sao cô cần phải làm phiền, nhờ chàng trai khác đến giúp đỡ đây? Hôm nay gặp mặt có thể thấy được Thường Tân tuyệt đối không phải hạng người dễ dàng xua đuổi, thật lo lắng thay cô.

Lâm Sâm Sâm thờ ơ, cười: "Không việc gì, em cũng có thói quen một mình, cả ngày ở chung một chỗ cũng chán, loại quan hệ đó ngược lại em không chịu nổi. Vả lại, hiện tại cũng không nghĩ xa như vậy, chẳng qua là cùng với anh ấy cảm thấy thật vui vẻ."

Lục Tuấn Huy hiểu gật đầu: "Chỉ cần em vui vẻ là được rồi, anh hi vọng em có thể coi anh như bạn bè, có thể tâm sự nỗi lòng, gặp chuyện không vui hãy nói với anh, có khó khăn cứ việc tìm anh."

Lâm Sâm Sâm cảm động nhìn lại anh: "Cám ơn anh, Tuấn Huy."

Cô âm thầm phiền muộn: nợ ân tình đâu phải một câu cám ơn là có thể trả xong? Tình cảm lại không thể gượng ép người ta được, đúng là cô vẫn còn muốn phụ ý tốt của anh.

Lục Tuấn Huy chợt nhớ tới một chuyện quan trọng. “Dưới Ánh mặt trời màu lam” - một kịch bản mới vừa công bố trên TV, là kịch bản nhận được nhiều giải thưởng tại lễ trao giải nhất, đạo diễn muốn gặp mặt Tổ diễn viên để cùng nhau ăn mừng, còn đặc biệt giao cho Lục Tuấn Huy phải mời được Lâm Sâm Sâm tới. Lâm Sâm Sâm xưa nay không thích xã giao, ý từ chối rất rõ ràng. Lục Tuấn Huy cũng không miễn cưỡng cô, chỉ nói đến lúc đó sẽ liên lạc lại.

Chủ Nhật, như thường ngày Lâm Sâm Sâm ở nhà chờ Đồng Húc Lãng tới. Mỗi lần có tiếng bước chân đi qua trước cửa, cô luôn luôn phản xạ có điều kiện chạy tới cạnh cửa lắng nghe động tĩnh, đáng tiếc tiếng bước chân tới rồi lại đi, đều không phải là người cô đợi. Thật lâu không thấy bóng dáng, cô lại chạy vội tới phía cửa sổ nhìn chung quanh, cho đến khi mệt mỏi, cô mới vô cùng buồn chán nằm vùi ở trên ghế sa lon than thở.

Không biết từ lúc nào cô bắt đầu thói quen có anh làm bạn ngày Chủ nhật? Chỉ cần bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi chưa xuất hiện, cô sẽ phập phồng không yên, chuyện gì cũng không làm được. Tiếp tục như vậy thế nào được, cuộc sống của cô đã bị người đó ảnh hưởng nghiêm trọng. Đúng lúc cô đang buồn muốn chết, chuông điện thoại lại reo, cô nhìn số máy gọi tới, cực kỳ phấn khởi nhận máy.

Vừa nghe, đối phương hỏi ngay: "Đang làm gì vậy?"

Lâm Sâm Sâm cười đáp: "Mới vừa nộp bản thảo không có chuyện gì làm."

Đồng Húc Lãng ở đầu kia cũng cười: "Thoải mái thế?"

Lâm Sâm Sâm thật tò mò: "Sao đột nhiên lại gọi điện thoại tới?" Thật ra thì cô muốn hỏi chính là vì sao không tới nhà cô .

Đồng Húc Lãng giọng điệu vô cùng kiêu ngạo hỏi: "Trước tiên nói thử xem có nghĩ tới anh không?"

Lâm Sâm Sâm chửi nhỏ: "Lại nữa rồi, đang hỏi anh đấy."

"Ha ha." Thời gian gấp, Đồng Húc Lãng cũng không quanh co lòng vòng: "Tới đây sẽ có một cuộc diễn tập tác chiến với quy mô lớn, sẽ nhiều ngày không được gặp em, nếu em thấy buồn thì ghé nhà anh tâm sự với Mẹ già nhé."

Lâm Sâm Sâm hiểu, nói: "Yên tâm đi, đừng tưởng rằng vắng anh thì em không thể sống được."

Đồng Húc Lãng vừa lòng đắc ý, nói: "Chỉ là em xa anh không được thôi."

Lâm Sâm Sâm hờn trách: "Thôi đi, không có mặt mũi!"

Đồng Húc Lãng nhanh chóng tiếp lời: "Trước tiên cứ như vậy đi, anh còn có việc cúp máy trước, nhớ nghĩ tới anh đấy."

Cho đến khi đầu kia không còn âm thanh nữa, cô vẫn không nỡ nhấn tắt điện thoại, trên mặt còn nở nụ cười ngọt ngào.

Lâm Sâm Sâm không thể không thừa nhận, cô đã bị lún sâu. Cái người tính khí nóng nảy, kiêu ngạo ấy không chỉ xâm chiếm địa bàn của cô, mà hơn nữa còn hoàn toàn chiếm cứ cả tư tưởng của cô, luôn ở trong tâm cô. Bất kể đang làm việc gì, cô đều không tự chủ được nhớ tới khuôn mặt với đôi mắt to mày rậm, bá đạo, hay trêu đùa bỡn cợt.

Lúc nấu cơm nhớ tới tập tính không thịt không vui của anh, sức ăn có thể sánh ngang với một con trâu cực lớn; lúc giặt quần áo nhớ tới anh ướt sau lưng thấm qua áo như ẩn như hiện thể trạng khỏe đẹp; lúc đánh răng nhớ tới nụ hôn sâu điên cuồng, kỹ xảo không thuần thục của anh, lại hoàn toàn quấy nhiễu làm cô mất hồn; lúc ngủ nhớ tới anh rộng rãi ấm áp, có thể yên tâm lệ thuộc vào bộ ngực bền chắc. Sự hiện hữu của anh cảm giác mãnh liệt như thế, làm cô thường trong giấc mơ cũng có thể bật cười. Tình cảm mãnh liệt mà tốt đẹp như vậy, có thể vĩnh viễn thuộc về cô sao? Sau khi trải qua tội ác trái với luân thường đạo lý sáu năm trước kia, Lâm Sâm Sâm tự mình cũng không thể tin được còn có thể có loại may mắn này. Không biết đây có phải là số phận trêu đùa cô một lần nữa hay không, trước hết để cho cô trải nghiệm cảm giác hạnh phúc đến muốn khóc, rồi lại tàn nhẫn cướp đi tất cả, để cho cô cảm nhận sự chênh lệch giữa thiên đường và địa ngục? Như vậy kinh nghiệm một lần là đủ rồi, cô không muốn lại tiếp nhận lần thứ hai.

Không nghi ngờ chút nào, Thường Tân xuất hiện vốn cũng không lạc quan chút nào, chỉ làm tăng thêm gánh nặng trong lòng Lâm Sâm Sâm. Cuộc sống chính là như vậy, sợ điều gì sẽ gặp điều đó. Từ khi gặp ở Nhà Xuất Bản không tới nửa tháng, khi đang ở dưới lầu, Lâm Sâm Sâm lại gặp Thường Tân. Cái gọi là “âm hồn bất tán” chính là nói loại người thế này. Nhưng lần này cũng không giống lần trước, dù gì Lâm Sâm Sâm cũng đã chuẩn bị tâm lý, đối với sự xuất hiện của anh lần nữa cô không cảm thấy ngạc nhiên chút nào cả, nếu như dễ dàng buông tha, vậy thì anh không phải là Thường Tân.

Là họa thì tránh không khỏi, Lâm Sâm Sâm chủ động đi về phía Thường Tân: "Sư huynh có chuyện gì sao?"

"Sâm Sâm, sao gặp anh có vẻ mất hứng vậy?" Thường Tân vẻ mặt cố nở nụ cười. Sáu năm trước, nụ cười này làm Lâm Sâm Sâm tôn trọng; Nhưng hôm nay, nụ cười này lại làm cho cô cảm thấy có vẻ sợ hãi.

Lâm Sâm Sâm nghĩ thầm, sao anh không nói thẳng thấy anh như chuột thấy mèo đi! Chỉ sợ anh không hẳn đối với cô nhớ mãi không quên, có lẽ là không thua nổi, dù sao anh vì cô thiếu chút nữa làm cho Thân Bại Danh Liệt. Đối với luật sư, danh tiếng có phần tương đối quan trọng.

Thường Tân nhíu mày thú vị quan sát cô: "Nét mặt của em thật thú vị, anh tới tìm em gây khó khăn cho em sao? Đừng lo lắng, anh không có ác ý, chỉ muốn mời em ăn cơm thôi. Chờ em tới tìm anh có lẽ chờ tới kiếp sau, cho nên anh chủ động tìm Ban lãnh đạo Nhà Xuất Bản hỏi thăm địa chỉ của em, điều kiện ở đây cũng không tệ nhỉ!" Anh vừa nói vừa nhàn nhã nhìn chung quanh.

Anh đang khoe khoang ưu thế nghề nghiệp hay là đang ám chỉ thủ đoạn của anh cao siêu, căn bản cô trốn không thoát lòng bàn tay của anh đây? Lâm Sâm Sâm nới lỏng tâm tư, giọng nói hết sức nhã nhặn, khuyên can: "Sư huynh, không phải là em hoàn toàn có ý trốn tránh anh. Trong lòng em, anh cũng hiểu rõ, sự việc sáu năm trước ảnh hưởng không nhỏ đối với chúng ta, hiện tại để em coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, ngồi chung một chỗ nói chuyện phiếm ôn chuyện cũ với anh, em làm không được. Thời gian đó, lúc đầu, em trắng đêm mất ngủ, phải nhờ vào thuốc ngủ mới có thể ngủ được. Sau nghe người ta chỉ, bắt đầu ăn chay niệm Phật, mới từ từ bớt suy nghĩ lung tung, điều chỉnh tốt tâm tình. Nếu chúng ta phạm sai lầm, cần phải sửa chữa, lấy thái độ tích cực đối mặt với cuộc sống một lần nữa, mà không phải trải qua cuộc sống hời hợt như cái xác không hồn, càng không thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì tiếp tục cùng nhau tham lam hưởng thụ, lương tâm của em không cho phép em làm như vậy. Em biết rõ những năm qua cũng không dễ dàng với anh, bởi vì như vậy mới cần thay đổi quan niệm, cần chịu trách nhiệm đối với tình cảm và cuộc sống."

Thường Tân càng nghe càng khó chịu, anh không kiên nhẫn cắt ngang lời cô: "Em đang giáo huấn anh sao? Toàn nói những chuyện hoang đường, lộn xộn gì vậy. Anh thừa nhận là anh quyến rũ em trước, anh giấu giếm sự thực đã kết hôn là anh không đúng. Nhưng chúng ta đã chia tay sáu năm rồi, trừng phạt bao nhiêu đó còn chưa đủ sao? Đừng mê tín, tin tưởng nhân-quả, thiện-ác gì đó, anh chỉ biết người ta hàng ngày vẫn tranh thủ từng giây từng phút để cho mình tốt hơn. Đối với sự nghiệp là như thế, đối với tình yêu cũng là như vậy. Chỉ cần chúng ta yêu nhau, tất cả những chướng ngại khác đều vượt qua được."

Một Thường Tân hận đời ở trước mặt làm Lâm Sâm Sâm cảm thấy xa lạ, trong trí nhớ của cô, đối mặt cuộc sống anh luôn tích cực chân thành, đối với công tác nghiêm túc phụ trách, đối với bạn bè thì trọng nghĩa khí, mặc dù cuối cùng anh phản bội gia đình, nhưng cô một lòng tin tưởng anh đã từng trải qua vật lộn khổ sở. Con người lúc còn sống, ai có thể không qua? Huống chi cõi đời tràn đầy cám dỗ vô tận. Chỉ là có người tự có thái độ nghiêm túc sửa chữa sai lầm, có vài người càng sa vào sai lầm hơn nữa, có người đắc đạo, có người thành ma. Sự thay đổi của Thường Tân làm cho Lâm Sâm Sâm rất thất vọng, đây chính là lý do mỗi lần thấy anh chỉ sợ tránh không kịp, trực giác của cô rất bài xích Thường Tân hôm nay.

Nhiều lời cũng vô ích, cô chỉ lấy thái độ nghiêm chỉnh để tỏ rõ lập trường: "Tóm lại chúng ta không thể, em muốn nói như vậy thôi, thật lòng hi vọng anh có thể quên đi quá khứ bắt đầu lại lần nữa. Còn nữa, nếu như anh tái hôn, hãy tận tâm tận lực với đối phương. Bài học kinh nghiệm, một lần là đủ rồi."

Có thể nghĩ, Thường Tân nghe những lời này sắc mặt sẽ rất tệ, không khí giữa hai người trong nháy mắt đóng băng. Thường Tân nguy hiểm nheo cặp mắt lại, Lâm Sâm Sâm cũng không chịu yếu thế nhìn lại anh. Đúng lúc không khí trầm lạnh, hàng xóm đi ngang qua chen lời: "Sâm Sâm, nói chuyện với bạn sao lại không vào nhà ngồi?"

Lâm Sâm Sâm đối mặt với hàng xóm nhiệt tình, miễn cưỡng cười nói: "Bạn cháu định đi rồi, cháu đi cùng với cô."

Cô quay đầu về phía Thường Tân vội vã bỏ lại một câu: "Hẹn gặp lại." Sau đó bước nhanh đuổi theo hàng xóm: "Cô mua đồ ăn à, cháu giúp cô."

Thường Tân ngại vì có người khác, chỉ đành phải thôi. Anh hất tay, tức giận đằng đằng rời đi.

Mấy ngày sau, Lục Tuấn Huy gọi điện thoại tới nói với Lâm Sâm Sâm chuyện mọi người trong tổ diễn tụ tập ăn mừng, gần đây cô điều chỉnh tâm tình không tốt của mình nên quyết định đi dự để thả lỏng tâm tình một chút.

Bởi vì Lâm Sâm Sâm không thạo địa điểm, Lục Tuấn Huy liền lái xe tới đón cô. Khi Lục Tuấn Huy tự mình xuống xe ân cần mở cửa xe cho Lâm Sâm Sâm, trong nháy mắt, bọn họ không để ý tới ở nơi kín đáo có một bóng người đang sử dụng chức năng chụp hình trên điện thoại di động chộp được cảnh bọn họ mỉm cười.