Edit: Ốc SênĐứng trước cửa căn phòng bé nhỏ, cũng là ngôi nhà duy nhất của cô, cô lau khô nước mắt, sau đó mở cửa, trong nháy mắt, cô nhìn thấy con gái bé bỏng của mình đứng ở đó, một cô bé xinh xắn đáng yêu, hai bím tóc buộc cao, đôi mắt to tròn nhìn cô.

“Mẹ…” Giọng nói ngọt ngào, mềm mại…

“Mẹđã về rồi đây,” Cô cúi xuống, ôm lấy con gái. “Hôm nay, Đồng Đồng có ngoan không? Con đãăn chưa, đồăn mẹđặt trên giường, con ăn hết chưa?”

Cô vỗ về gương mặt con gái, Đồng Đồng mới hai tuổi, nhưng lại rất gầy, bởi vì cô rất hau đổi công việc, nên hai mẹ con cô thường xuyên phải chuyển chỗở.

Đồng Đồng ngoan ngoãn gật đầu, “Đồng Đồng ăn rồi ạ,” cô béđưa bàn tay ra, trong lòng bàn tay có một miếng bách bích quy đãỉu vì bị cầm quá lâu.

“Mẹ… Ăn …” Cô bé dưad chiếc bánh đến trước mặt Hà Duyên, ánh mắt nhìn cô. Cô bé này nhỏ như vậy đã biết quan tâm tới mẹ rồi.

“Mẹ không đói bụng, Đồng Đồng ăn đi,” Cô lấy chiếc bánh trong tay con, lại đưa lại cho nó, ánh mắt cô cũng không còn hồng hồng như lúc nãy nữa, đứa con đáng thương của cô, sao nó lại hiểu chuyện đế như vậy, hiểu chhuyện khiến côđau lòng…

“Đồng Đồng, chúng ta phải chuyển nhà…” Cô vỗ về gương mặt nhỏ nhắn của con bé, Đồng Đồng khẽ gật đầu, “Vâng an, Đồng Đồng chỉ cần ở bên mẹ làđược rồi…” Cô bé nghĩ cô bé còn ởđây chưa được bao lâu, đã pahỉ chuyển đi nơi khác, ngay từ khi còn nhỏ, cô béđãđược học cách rời xa…

Không lâu sau, căn nhà bé nhỏ này đã không còn bóng dáng của họ nữa, côđã từ chức, cũng chuyển nhà tới nơi khác.

Hai năm sau, một cô gái mặc trên người một bộđồ màu đen cũ kĩ, già dặn bước chân vào tập đoàn Húc Nhật, đón tiếp cô không phải là ai khác chính là tổng tài của tập đoàn Húc Nhật, Lê Duệ Húc. Ngày đó, bản thân hắn không tập trung được vào công việc thư kí của hắn thì không làm được việc như hắn muốn, cho nên, từng bước từng bước, Hà Duyên đã bước vào cánh cửa cuối cùng để vào làm việc trong tập đoàn.

Duệ Húc khi nhìn thấy cô mặc một bộđồ màu đen cũ kĩ, còn đeo một chiếc kính khiến cô giàđi rất nhiều, hắn khẽ mím môi.

“Tôi tin rằng, Lê tổng không phải là một người chỉ nhìn vẻ bề ngoài đểđánh giá người khác.” Cô ngẩng cao đầu, cả người gầy gò, nhưng giọng nói cũng rất kiên định.

“Cô cho là như vậy?” Duệ Húc dựa người vào ghế da, “Vẻ bề ngoài, ai cũng thích, tôi cũng không ngoại lệ.” Hắn lãnh đạm nói, đưa mắt quan sát cô gái trước mặt.

Cô gái này chính là Hà Duyên, tùy mới hai mươi tư tuổi nhưng gương mặt dường nhưđã trải qua rất nhiều mưa gió.

Cô khẽ cười, “Mục đích tôi tới để làm thư kí cho tổng tào, tôi cũng đã từng làm thư kí ột số công ty rồi, tôi tin rằng tôi có thể làm tốt công việc này, chỉ cần người mà tổng tài cần là một thư kíđúng nghĩa mà không phải tình nhân làđược.”

“Tình nhân thì cần đẹp, còn thư kí chính là phải làm việc.”

Duệ Húc đưa tay đặt lên mặt bàn làm việc, hai mắt hơi híp lại, “Tôi hi vọng, cô sẽ làm được như những gì cô nói. Cái tôi muốn chính là một cô thư kí.” Hắn đứng lên, ánh mắt nhìn Hà Duyên một lượt.

Lý lịch không sai, đúng là rất có kinh nghiệm, chỉ là mắt nhìn quá kém, dù sao, như lời hắn nói, cái hắn muốn chính là một cô thư kíđúng nghĩa.

“Tôi làm được.” Hà Duyên cũng đứng lên, “Xin hỏi, tổng tài, khi nào tôi có thểđi làm. Bởi vì, tôi rất cần tiền.” Cô nói thẳng ra, mục đích côđi làm chính là kiếm tiền, để nuôi sống bản thân và con gái, cô cảm thấy không có gì là sai trái cả…

“Ngày mai có thể,” Duệ Húc lãnh đạm nói, sau đó cô chào hắn rồi xoay người đi ra ngoài, cô thứ kí, trước mắt hắn rất hài lòng, chỉ cần không nhìn hắn rồi chảy nước miếng làđược.

Hà Duyên nhẹ nhõm thở ra một hơi, mặc dù người ngoài nhìn vào cô rất bình tĩnh, tự tin, nhưng thực chất cô rất hồi hộp, đây là tập đoàn Húc Nhật, là một công ty đứng trong hàng ngũ những công ty nổi danh trên thế giới, tiền lương cũng rất tốt, chính vì thế rất khó có thểđặt chân vào, cuối cùng côđã thành công.

Cô khẽ cười… Cuối cùng cô có thể kiếm được nhiều tiền một chút rồi.

Côđi ra ngoài, mọi người ở trong này ăn mặc rất chuyên nghiệp, không đúng, căn bản là không hợp nhau, người ta ba mươi nhìn giống hai mươi. Cô mới chỉ có hai tư mà nhìn như bốn mươi… Cô cười tự chế giễu mình, chỉ là như này có vẻ an toàn hơn rất nhiều.

Côđi ra ngoài, hôm nay cô cần chuẩn bị tốt một chút để có thểđi làm vào ngày mai…

Côđột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn về phía hai người đang đi tới, cả người lặng đi, dưới mắt kính, ánh mắt cô trở nên mờ mịt.

“Thần, bà dì kia đang nhìn anh sao, anh nói xem, anh có chấp nhận được bà dìđó không?” Cô gái kia cười duyên dáng nhìn Hà Duyên, căn bản không nhìn cô vào trong mắt, một bà dì mà thôi, có thể giành được sự chúý của Vệ Thần sao? Cũng không nhìn lại xem diện mạo của mình thế nào, thật là xấu xí.

“Cái đó chứng minh mị lực của anh là không giới hạn,” hắn nói xong còn nhìn Hà Duyên, cười thật tươi. “Được rồi, chúng ta đi thôi.” Bàn tay hắn đặt trên tấm lưng cô gái hơi dùng sức ôm chặt, khiến cô gái ngượng ngùng nhìn hắn, ánh mắt tôn sùng, không hề có khó chịu…

Khi hai người đi qua Hà Duyên. Đối với hắn mà nói, cô gái này chỉ là một bà dì mà thôi.

Một lúc sau, Hà Duyên mới lấy lại được suy nghĩ, cô quay đầu lại, nhìn người đàn ông kia đi vào thang máy, khẽ mím môi.

Năm năm… Vệ Thần, chúng ta lại gặp nhau, chỉ là, cô vẫn còn nhớ rõ hắn như vậy, còn hắn đã sớm quên mất cô, không đúng, là trong thế giới của hắn vốn không có hề có hình bóng của cô…

Côđi ra khỏi công ty, ngẩng mặt, lại là một Hà Duyên xấu xí, thậm chí tính cách cũng khiến người khác khó chịu.

Côđi khá lâu… Cuối cùng cũng tới được chỗở của mình, cô quyết định thay vìđi xe, cô sẽ tiết kiệm một chút chịu khóđi bộ, cô lấy một chiếc kẹo từ trong túi, cái này giành cho Đồng Đồng, nhất định con bé sẽ rất vui.

Mở cửa, một bé gái xinh xắn ngồi trên giường, cô béđang cầm bút chì màu vẽ gìđó. Hà Duyên đi tới, ngồi bên cạnh Đồng Đồng, rồi bế cô bé lên, sau đó cầm lấy bức tranh nhìn, bức tranh vẻ một cô bé và một người phụ nữ.

“Đầy làĐồng Đồng, còn đây là mẹ?” Cô cúi đầu hỏi con gái.

Đồng Đồng gật đầu, nở nụ cười ngọt ngào, “Đây là bữa tranh vẽ mẹ vàĐồng Đồng…” Hà Duyên xoa xoa mái tóc con gái, cô nhìn thấy một khoảng trống bên cạnh, “Đồng Đồng, nơi này không có gì sao?”

Đồng Đồng nghe cô nói vậy liền cúi đầu, gương mặt nhỏ nhắn rúc vào ngực Hà Duyên.