Cho đến khi nữ nhi nói muốn ly hôn, Bạch Thăng Khánh mới biết đến tình trạng hôn nhân của nàng, con rể ngoại tình ông tức giận không thể chịu được, con gái không muốn ông sa thải Duật Hàm, ông không chịu

“Hắn như thế là không có lương tâm, cha như thế nào có thể lưu hắn lại công ty?”

Bạch Ái Lâm lắc đầu “Chúng con ly hôn là chuyện riêng, anh ấy ở công ty biểu hiện rất tốt. Cha không thể không thừa nhận ban đầu đã không nhìn lầm người, anh ấy thật sự có nằng lực”

“Có tài nằng nhưng không có nhân phẩm thì có ích gì? Hắn dám khinh dễ con, cha sẽ không để cho hắn sống tốt”

Nàng năn nỉ phụ thân “Cha, đừng có làm khó dễ anh ấy, kết hôn là do con tự chọn, mong muốn có thể hạnh phúc. Huống chi việc ly hôn cũng không phải do anh ấy hoàn toàn, con cũng có lỗi…….”.

“Con có gì sai?” Bạch Thăng Khánh rất đau lòng “Con thực quá mềm lòng, lần nữa dung túng hắn, chuyện này nếu để ta biết sớm một chút, sẽ không như thế này”

“Bởi vì con tin tưởng mình có thể giải quyết, mới trở thành như vậy.Đây là trách nhiệm của con, để cho mình con gánh chịu. Cha, con không có cầu xin người cái gì quá đáng, chỉ cầu cha việc này, đừng làm khó dễ Duật Hàm và vị Quách tiểu thư kia”

Phụ thân cuối cùng chỉ có thể đồng ý với nàng

Nàng đem chuyện ly hôn kia toàn bộ giao cho luật sư giải quyết, trừ bỏ quyền giám hộ nữ nhi, nàng cái gì cũng không cần. Khi ký giấy ly hôn là lần cuối cùng 2 người gặp nhau nàng liền mang nữ nhi ra nước ngoài.

Từ biệt bốn năm, thỉnh thoảng nghe phụ thân nhắc tới hắn. Từ lúc ban đầu là hận hắn, dần dần mang theo một ít ca ngợi, và bây giờ là thật sự tán thưởng hắn, còn nghĩ hắn lên làm tổng giám đốc là nhờ vào thực lực của chính hắn.

Nàng rất cao hứng…….Mặc dù nàng cùng hắn phân rõ giới tuyến, nhưng mỗi lần phụ thân nhắc tới hắn, vẻ mặt nàng tỏ vè không quan tâm, nhưng thực chất là cẩn thận lắng nghe tất cả về hắn. Nàng không phải là có ý niệm gì trong đầu, chẳng qua chỉ là muốn thúc giục chính mình, không nên bị ly hôn đánh bại, nàng không có hắn cũng có thể sống tốt.

Bốn năm nay nàng quả thật làm được, cho đến khi đột nhiên gặp lại hắn, nàng đã giật mình. Nghe thấy hắn gọi mình, nàng luống cuống, trực giác mách bảo phải bỏ chạy, bởi vì nàng không có chuẩn bị tâm lý gặp lại hắn…..

Chạy ra khỏi phòng làm việc…….nàng mới nghỉ đến, tại sao mình phải bỏ chạy? Nơi này là công ty của cha nàng, nàng chỉ là vì công việc, huống chi năm đó làm sai chuyện cũng không phải nàng, nàng sao lại không dám đối mặt.

Nàng ở trên hành lang dừng bước, sau lưng truyền đến tiếng bước chân đang đến gần, nàng hít sâu một cái, xoay người lại.

“Ái Lâm”

Phó Duật Hàm đưa mắt nhìn nàng thật kỹ, nàng tựa hồ vẫn như xưa, lại như thay đổi rât nhiều, như cũ là trang phục tao nhã, nhưng vẻ mặt không giống như trước e dè, thêm phần tự tin, thuần thục, trở nên…….mê người hơn.

Hắn biết nàng mang theo nữ nhi ra nước ngoài, từng nhờ bạn cũ đi tìm tung tích mẹ con nàng, nhưng lại bi Bạch Thăng Khánh phát hiện ra ngăn cản, cảnh cáo hắn không được quấy rầy nữ nhi. Hắn không thể làm gì khác là hòa tan nỗi niềm nhớ nàng vào trong công việc.

Khi nàng đột nhiên xuất hiện, hắn cho là mình đã quá tưởng niệm nàng, sinh ra ảo giác…..Nhưng phản ứng của nàng giống như gặp quỷ “Em tại sao muốn chay?”

Bạch Ái Lâm cảm thấy khó xử “Em không nghĩ tới gian phòng kia có người nên đã giật mình, cho nên……..Anh không phải đã xuất ngoại rồi sao?”

“Công việc hoàn thành sớm hơn dự tình nên trở về sớm. Em làm sao biết anh xuất ngoại?”

“Ngày hôm qua cùng cha nói chuyện, đã nghe ông nói” nàng vòng qua hắn, đi trở về phòng làm việc”Hiện tại em kinh doanh cửa hàng hoa, bồn hoa của công ty đều do em chịu trách nhiệm, hôm này thợ giúp xin nghỉ, em đành phải tự làm lấy”

“Hoa này mỗi tuần đều được đổi mới, anh vừa muốn ném đi, vừa muốn mang về” Hắn thấp giọng nói “Nó làm anh nhớ đến em……”

Hắn thường xuyên nhớ đến nàng. Nghĩ nàng ở nước ngoài sống khỏe,? Chưa từng ôm qua nữ nhi? Nàng thích nhất cây hoa cát cánh(1)? Nàng ở nước ngoài cũng thường xuyên mau hoa này sao? Hắn ảo tưởng nàng vẫn còn như xưa, hắn có phải đã ảo tưởng chăng?

Như bây giờ, nàng đã xuất hiện trước mắt hắn, đây là trời cao đang giúp hắn sao?

“Anh muốn mang về sao?” Nàng tỏ vẻ không nghe câu nói của hắn, đặt bồn hoa xuống rồi quay đi, hắn lại ngăn cản nàng.

“Cho nên bây giờ em đã quay về Đài Loan? Tại sao không nói cho anh biết?”

“Đã lâu như vậy không liên lạc, em nghĩ không cần thiết phải thông báo”

“…..Cũng đúng” Giọng nói của nàng lạnh nhạt như giội cho hắn một gáo nước lạnh, chẳng lẽ trong lòng nàng ngay cả bằng hữu bình thường hắn cũng không được sao? “Nhưng không phải là anh không muốn liên lạc cho em, mà là……”

“Là bởi vì sao cũng không quan trọng, chúng ta bây giờ cũng không tệ, không cần vì em quay lại Đài Loan mà thay đổi, em còn muốn đi đổi hoa, đi trước…..” nàng nghĩ vòng qua hắn.

“Không muốn cùng anh nói chuyện 5 phút đồng hồ sao?” Hắn ngăn cản nàng “Mấy năm nay em sống như thế nào?”

“Rất tốt” Nàng cố gắng lộ ra nụ cười sáng sủa “Hiện tại mỗi ngày đều ở cùng với hoa, tâm tình rất tốt. Còn anh, cha nói anh thăng lên làm tổng giám đốc, chúc mừng”

“Thật sự thì anh rất bất ngờ, trong số những người con rể, cha em lại chọn anh…..”

“Cái này chứng tỏ cấp trên tin tưởng anh có thực lực” Nàng mỉm cười “Em vẫn tin tưởng anh có khả năng”

“Đúng vậy a, lòng tin của em thật kiên cường” Sau khi ly hôn hắn vẫn được giữ lại làm khiến nhiều người trong công ty không thể tin được, ai cũng nghĩ hắn được Bạch Thăng Khánh bảo hộ. Trên thực tế, Bạch Thăng Khánh ước gì hắn mắc lỗi, có thể danh chính ngôn thuận đuổi hắn đi. Lần này hắn lên chức đều là do nhạc phụ phê chuẩn, không có ai dị nghị.

Hắn thật sự khẳng định, đối với chính mình rất có lòng tin, từng mất đi hạnh phúc, giờ đã xuất hiện trước mặt__trải qua 4 năm, bọn họ đều đã trưởng thành hơn, măn đó chỉ vì một số hiểu lầm không đáng có, có lẽ bọn họ trong lúc đó vẫn còn có thể……

“Em vẫn còn độc thân sao?”

“Ừ, bất quá hiện giờ có quen với một người, em định cùng người đó chính thức hẹn hò” Thật ra thì giả vờ đang quen một người cũng chỉ để chứng tỏ khi không có hắn nàng vẫn sống tốt, thật giống như đã chiến thắng hắn.

Cũng đúng, nàng vốn hiền diệu, ngoan ngoãn, thật sự là nữ nhân tốt, sớm muộn sẽ có người phát hiện ra vẻ đẹp của nàng, thực sự yêu quý nàng……..Nhưng Phó Duật Hàm không thể nào nói ra được câu chúc phúc “Hắn là người ở đâu, làm cái gì?”

“Anh ấy là người canada, là kiến trúc sư, vì em quay về Đài Loan nên anh ấy cũng xin công ty chuyển về đây”

“Ừ, hắn thật có tâm” Hắn không tự chủ được mà khẽ nghiến răng “Nhưng hắn là người ngoại quốc, các người nói chuyện cũng được sao?”

“Em ở nước ngoài lâu như vậy, Anh văn nói được rất nhiều, anh ấy cũng vì em mà học Trung ngữ, nên nói chuyện không vấn đề gì. Anh ấy và Mỗ Mỗ cũng rất tốt, Mỗ Mỗ……à…..là nữ nhi của chúng ta”

“Anh biết, anh đã nghe cha em đề cập tới” Trước kia nhạc phụ cầm hình cháu gái, hắn có liếc nhìn thấy. Cô bé có làn da trắng, má lúm đồng tiền rất ngọt, lớn lên giống bà ngoài, thật là một mỹ nhân “Anh có thể gặp Mỗ Mỗ được không?”

“Tại sao lại muốn gặp nàng? Nếu như anh nghĩ là cần phải có trách nhiệm của một người cha thì không cần phải phiền toái, nàng đã có thói quen sống không cần phụ thân”

“Nàng là con gái anh, anh dĩ nhiên rất nhớ nàng” Hắn nhỏ giọng nói “Chẳng lẽ con gái anh có thể cùng nam nhân khác gặp gỡ, lại không thể gặp cha ruột sao?”

“Em không phải có ý này, chẳng qua là không cần thiết”

“Em cảm thấy không cần thiết nhưng anh thì có”

“Tại sao?” Chẳng lẽ hắn đã hối hận, đã suy nghĩ lại? Bạch Ái Lâm tim đập hồi hộp “Anh đừng có nghĩ sai, em trở về Đài Loan không phải để quay lại”

“Em cũng đừng có nghĩ sai, anh nghĩ đến nữ nhi không phải vì muốn làm lành” Nói vừa xong hắn liền hối hận. Hắn cần gì phải nói vậy? Câu trả lời của nàng là để cho hắn thấy khó xử, nhưng hắn cũng không cần quay về trực tiếp như vậy, hắn là muốn cùng nàng cải thiện mối quan hệ, không phải là đẩy nàng ra xa hơn.

“Vậy thì tốt, chúng ta đều có chung một nhận thức” Thật hoanh đường, nàng vẫn là có mong đợi đối với hắn, 4 năm trước bị tổn thương vì hắn vẫn chưa đủ sao? “Em có việc, phải đi trước”

Hắn ngăn cản đường đi của nàng “Nếu như chúng ta cùng có chung một nhận thức, để anh gặp nữ nhi cũng không quá đáng, vậy thì…..”

“Em nghĩ không nên”

“Em sợ cái gì?”

“Em không phải sợ, chỉ là không muốn gặp anh. Hôm nay là ngoài ý muốn gặp phải anh, em một chút cũng không muốn cùng anh có liên lạc, mời không nên tới quấy rầy em và Mỗ Mỗ” Nói xong, nàng bước nhanh rời khỏi phòng làm việc

Phó Duật Hàm không hề ngăn cản nàng, lông mày ảo não nhăn lại…..Hắn đang làm cái gì vậy? Loại thái độ trẻ con này là hắn sao?

Hắn tưởng tượng vô số lần, được găp lại nàng, muốn lấy phong độ thuần thục mà chúc phúc nàng. Hôn nhân mặc dù đã kết thúc, bọn họ ít nhất còn có thể làm bằng hữu, vậy mà vừa nghe thấy nàng muốn gặp gỡ nam nhân khác, hắn liền mất bình tĩnh.

Như thế này không giống hắn ngày thường, nhưng giống như ly hôn trước kia chỉ làm theo cảm tính. Bởi vì nàng không tin tưởng hắn, nàng luôn khiến hắn thay đổi, chỉ có nàng có thể khiến hắn thay đổi.

Hắn hi vọng nàng có thể sống tốt, tình cảm của hắn đối với nàng vẫn không thay đổi. Mặc dù ly hôn nhưng tình cảm lại chưa từng kết thúc.

Nhưng bọn họ trong lúc này, còn có thể sao?

Trên đường trở về tiệm bán hoa, Mao Tú Hân để ý thấy sắc mặt của bạn có gì đó không đúng.

“Ngươi làm sao vậy? Có phải là phiền não hôm nay trong tiệm không có ai, nên phải nhờ ta qua giúp đỡ a”

Bạch Ái Lâm lắc đầu “Ta vừa mới gặp lại hắn__chồng trước của ta”

“A? Hắn không phải là đã xuất ngoại rồi sao?”

“Hắn nói chuyện xong sớm nên trở về trước thời hạn”

“Các người cãi nhau? Hắn phản đối ngươi cái gì sao?”

“Nói chuyện thì lại không vui, nhưng không có gây lộn. Hắn giống như rất muốn thấy Mỗ Mỗ, ta thật không thể hiểu”

“Mỗ Mỗ là nữ nhi của hắn, hắn dĩ nhiên là tò mò muốn gặp a. Bất quá thì quyền giám hộ là của ngươi, nếu ngươi không cho hắn gặp thì hắn cũng không thể gặp”

“Hắn chẳng qua là tò mò?” Nhưng là khi nàng nói nàng không trở lại để quay lại với hắn, trong mắt hắn hiện lên một ít tâm tình phức tạp, trái tim nàng đau nhói…….Nàng hối hận, đáng lã không nên đả thương hắn.

“Nếu không vậy thì hắn còn nói gì nữa sao?”

“Không có, không có gì” Sau đó hắn đánh trả, hắn muốn gặp nữ nhi không phải là muốn cùng nàng quay lại, làm cho nàng có cảm giác chính mình đã tự đa tình chuốc khổ vào bản thân.

Tưởng tượng sau khi ly hôn nàng thương tâm bao lâu, nàng oán hận hắn. Khi nghe hắn nói chuyện thì trái tim lại đập liên hồi, đâu chẳng phải là nàng không thể quên hắn sao……..

Đây rốt cuộc là sao ? Nàng không dam suy nghĩ nhiều.

Trở lại tiệm bán hoa, xa xa chỉ thấy 1 lớn 1 nhỏ ngồi nên ngoài, là PhiLip và Bạch Duy Mỗ. Bạch Duy Mạt thấy mẹ quay lại, cười tươi xà vào trong lòng nàng.

Bạch Ái Lâm ôm lấy nữ nhi, kinh ngạc nhìn PhiLip “Hôm nay anh không phải đi làm sao ?”

“Anh bị cảm nên xin phép công ty được nghỉ” Philip là người da trắng tóc vàng cao lớn, nụ cười sáng lạn

“Bị cảm sao không ở nhà nghỉ ngơi?”

“Anh nghĩ tới em a, công việc rất bận rộn, chừng mấy ngày cũng không thể tới tìm em, mỗi ngày cũng đều mơ thấy em, nên nghĩ muốn đến thăm em một chút” Hắn dùng ánh mắt màu xanh lục nhìn thẳng nàng “Nhìn thấy em anh sẽ hết bệnh, so sánh với thuốc của y tá còn cò hiệu lực hơn””(TN :aiz, sao ta thấy câu này nó sến sến thế nào ấy, Philip*liếc* câm mồm, kệ ta. TN*im lặng*)

Bạch Ái Lâm mỉm cười, Mao Tú Hân líu ríu nói “Đỗ tiên sinh, em nhắc nhở anh, Ái Lâm rất hướng nội, anh nói chuyện rõ ràng như vậy sẽ làm nàng sơ, khó tránh nàng vẫn chưa chịu cùng anh chính thức quen nhau” Nàng chuyển hướng sang Ái Lâm “Ta trở về trước có chút chuyện, rồi sẽ tới đây giúp ngươi” Nàng hạ giọng “Không nên bị người chống trước ảnh hưởng, Đỗ tiên sinh mới là người yêu thương ngươi” Nói xong nàng bước nhanh về phía phòng trọ.

Bạch Ái Lâm thở dài, quay đầu đi vào tiệm bán hoa

Philip đi theo nàng vào “Anh có thể ở lại đây không?”

“Dĩ nhiên có thể, nhưng bất quá anh cũng nên trở về nghỉ ngơi đi”

“Không sao, anh cũng rất rảnh rỗi anh có thể ở lại đây giúp em, còn có thể chơi với Mỗ Mỗ”

Nàng mím môi cười “Nếu rảnh rỗi sao không đến công ty đi làm, có thể kiếm thêm ít tiền đó”

“Ái Lâm, em đuổi anh đi sao? Anh không thích anh ở cùng em sao?” Hắn đau khổ nói

“Em không có đuổi anh, nếu anh muốn ở lại thì cứ ở lại”

“Ái Lâm, em thật sự là tại anh nói chuyện rõ ràng ra nên em không cùng anh gặp gỡ sao? Anh sẽ lập tức thay đổi, sau này sẽ không như vậy nữa” Hắn than thở “Aiz, anh thật sự không hiểu người Phương Đông bọn em thật quá bảo thủ. Em thật sự là một nữ nhân tốt, anh tại sao lại phải giấu diếm cảm giác của anh với em? Mà mình không nói ra làm sao người ta biết mình yêu thương, quý trọng họ bao nhiêu?”

“Anh đã nói quá nhiều lần, không thấy đủ sao?” Nhiều đến nỗi nàng thấy ngượng ngùng.

Bạch Duy Mỗ đột nhiên nói “Con cũng vậy, thật sự thích Philip thúc thúc”

“Chú cũng vậy, thích nhất là Mỗ Mỗ” Philip ôm lấy nàng, trên má nàng khẽ hôn một cái, chọc nàng cười “Mỗ Mỗ nói cho chú biết, mẹ con có phải là không thích chú cho nên mới cự tuyệt chú?”

“Mẹ thật thích chú a, mỗi lần chú tới mẹ thật là cao hứng a” Nàng làm nũng “Chú nói chuyện xưa cho cháu nghe có được không?”

“Hảo hảo, lập tức nói chuyện xưa. Hôm nay chú không đi làm, có thể nói chuyện ngày xưa cả ngày cho con nghe”

Bạch Ái Lâm mỉm cười, nhìn một lớn một nhỏ tay trong tay, đến một góc nhỏ ngồi nói chuyện(TN*suy nghĩ* sao ta thấy 2 người này giống tự kỷ quá, tự nhiên lại đến góc nhỏ ngồi nói chuyện, aiz)

Nữ nhi đã từng hỏi qua chuyện của phụ thân, nàng giải thích hai người đã ly hôn, bất quá nữ nhi vẫn còn nhỏ, đối với nàng mà nói, quan trọng thân thể thấy tốt là được, nàng chưa từng để ý chưa có gặp qua phụ thân, đối với Philip vô cùng thân thiết, có lẽ nàng đã xem Philip là phụ thân.

Philip đối với nàng rất tốt nhưng nàng vẫn không thể động tâm, lòng của nàng chỉ nghiêng về phía những kỉ niệm không vui. Nam nhân chiếm vị trí quan trọng nhất trong lòng nàng chỉ có thể là người kia, một người không thể nào quên.

Nhưng nàng không muốn yêu thương Phó Duật Hàm lần nữa, nàng đã bị đả thương một lần không thể dậy nổi. Nàng thấy cuộc sống yên tĩnh bây giờ rất tốt. Nếu có thể thì sẽ cùng Philip bồi dưỡng thêm tình cảm, còn không thì nàng sẽ duy trì cuộc sống độc thân.

Bất quá người nhà nàng lại không đồng ý nàng làm như thế.

Buổi tối nàng mang theo nữ nhi về nhà ba mẹ ăn cơm, sau khi ăn cơm phụ thân nàng mang theo cháu ngoại đi mua đồ chơi, nàng theo mẫu thân đi xem đồ trang sức.

“Lào bằng hữu của ba con, Lý thúc thúc, con có nhở không? Nữ nhi của hắn học xong thạc sĩ trở về nước nên hắn mở tiệc ăn mừng, thời gian là sau bữa trưa ngày kia, con sẽ cùng đi chứ?”

“Con có thể không đi được không, con còn có phòng trọ phải chú ý”

“Lý thúc thúc là người xem con lớn lên, mấy năm nay con không về nước, hắn rất nhớ con, con phải đến để cho hắn gặp một chút cũng đâu có sao! Hơn nữa đây trong đó cũng có rất nhiều nam nhân cùng lứa con chưa lập gia đình, đối với con cũng tốt”

Nàng chợt hiểu dụng ý của mẫu thân “Mẹ là muốn con đi gặp mặt”

“Chứ sao nữa? Con còn trẻ như vậy, ba và mẹ đều hi vọng đều hi vọng con sẽ tìm được đối tượng. Hay là con muốn gả cho người ngoại quốc kia? Mẹ phản đối, mẹ nói tiếng anh không tốt, mẹ nghe không hiểu gì hết”

Nàng bị mẫu thân phản ứng kịch liệt, trêu chọc cười “Philip nói trung văn rất tốt, mẹ cùng anh ấy trò chuyện chắc chắn rất hợp”

“Dù sao mẹ cũng không thích hắn, con muốn gả cho hắn thì phải quay về nhà. Nếu thật muốn lấy chồng thì quay về Đài Loan tìm đối tượng”

“Con đã ly hôn, còn có thêm Mỗ Mỗ, sợ rằng sẽ không có ai chịu lấy”

“Bằng vào bối cảnh nhà ta, chắc chắn sẽ có nam nhân nguyện ý cưới con” Tố Dung chậm rãi nói “Nếu không thì con và Duật Hàm quay lại với nhau đi”

Lời của mẫu thân làm nàng kinh ngạc không thôi “Mẹ muốn con quay lại với người chồng trước?”

“Sau khi con cùng hắn ly hôn, Quách Thư Bội cũng xin nghỉ. Mấy năm nay cũng không thấy hắn gặp gỡ ai cả, Theo mẹ thấy, hắn đã hối hận, cho hắn thêm 1 cơ hội cũng tốt”

“Mẹ không phải là khinh thường anh ấy sao? Ban đầu mẹ còn phản đối….”

“Hiện tai đã khác, ba con đã tuyển hắn làm tổng giám đốc, có nghĩa là rất xem trọng hắn, cho dù sau này Bạch gia do các tỷ tỷ và tỷ phu của con có giữ thì hắn cũng là một nhân vật trọng yếu” Tố Dung nhanh chóng nói “Nếu con và hắn hợp lại, ba con rất có thể sẽ đem công ty giao cho 2 đứa, tương lai hết thảy đều là của con, con không hứng thú sao?”

“Con không cần những thứ kia, gia sản không phải là niềm vui thiết yếu đối với con”

“Con không sống khổ mới có thể nói như thế. Tình cảm có thể biến mất, nhưng tài sản lại có thể thấy được, lấy được, đó mới là quan trọng nhất”

Tố Dung lắc đầu “Mẹ cũng không phải là ép con phải tiếp nhận Duật Hàm, đương nhiên hắn phải chịu sửa đổi mới được. Có đối tượng tốt liền gặp gỡ kết giao một chút xem sao, cũng không phải kiên trì có yêu mới kết hôn, chỉ cần là nơi tốt là được rồi. Con nghĩ xem, con và Duật Hàm cùng yêu thương nhau, nhưng kết quả thì như thế nào?”

“Không cò khả năng” Nàng thái độ kiên quyết “Gặp đối tượng tốt con sẽ xem xét, nhất định không phải là Duật Hàm, con không muốn gặp lại anh ấy”

Tố Dung cười thần bí “Có nhiều chuyện không phải muố tránh là tránh được”

Câu nói cuối cùng của mẫu thân, Bạch Ái Lâm nghe không hiểu. Cho đến khi tại bữa trưa ngày kia, trong vườn hoa rộ lớn ở Lý gia, liếc thấy thân hình nam nhân cao lớn kia, nàng như sét đánh ngang tai.

Phó Duật Hàm một thân âu phục, phong độ hết lần này đến lần khác xuất hiện ở vườn hoa Lý gia. Hắn mặc áo sơ mi cùng quần dài, trên sống mũi có một cặp kính râm, gió phương nam làm sợi tóc hắn bay tán loạn, khóe miệng khẽ mỉm cười, thật giống như một quý tộc

Hắn ung dung chào hỏi vợ chồng Lý gia, Lý tiển thư liền kề cạnh bên hắn, hắn mỉm cười đáp lễ, ánh mắt lại nhìn ngó bốn phía. Lúc cùng ánh mắt hắn tiếp xúc, Bạch Ái Lâm vội vàng xoay người đi.”

Hắn tới làm cái gì

Tỷ phu thấy nàng nao núng “Ái Lâm, sao vậy?”

“Em thấy Duật Hàm”

Hắn nhìn quang, qua nhiên là anh em đồng môn “Anh thấy tên của hắn cũng có trong danh sách khách mời, lấy thân phận là bằng hữu của lý tiểu thư. Tháng trước hắn gặp Lý tiểu thư ngoài đường, xe Lý tiển thư bị hư, hắn đi ngang qua dừng lại giúp nàng, sau mới biết thân phận lẫn nhau. Nghe nói Lý tiểu thư đối với hắn rất có tình cảm”

“Nhìn ra được là thế” Nàng quay đầu nhìn lén, Lý tiểu thư đứng gần sát hắn, bả vai cọ cọ lên người hắn, không thấy nóng? Nhìn mặt hắn mỉm cười, hiển nhiên là có mỹ nhân bên cạnh nên quên hết tất cả

“Ái Lâm, em vẫn để ý đến Duật Hàm sao?”

“Không có, chẳng qua là có chút gượng gạo” Cần gì phải hỏi nữ nhi? cần gì phải hỏi nàng còn độc thân hay không? Hắn không phải sống rất sung sướng sao?

“Hóa giải gượng gạo, chính là làm lộ như không có gì, cùng nhau nói chuyện vài lần, sẽ không cảm thấy gì nữa” Tỷ phu bỗng cất tiếng gọi “Duật Hàm, ngươi cũng tới sao?”

“Tỷ phu, anh làm cái gì vậy?” Bạch Ái Lâm giật mình, nhưng Phó Duật Hàm đã nghe thấy, hắn theo tiếng nói nhìn về phía bọn họ và đi tới, Lý tiểu thu cũng đi sát bên hắn.

“Các ngươi cũng tới” Phó Duật Hàm vuốt cằm, ánh mắt dừng trên người nàng, nhưng nàng không nhìn hắn

Hắn giới thiệu “Lý tiểu thư, vị này là người cùng quản lý trong công ty, còn vị này là….”

“Em biết, vị này là thiên kim thứ tư ngàn vàng của Bạch bá bá, cũng là vợ trước của Duật Hàm” Lý tiểu thư nụ cười chói lọi , nói tiếp “Bất quá, tên tân khách trên danh sách hình như không có ngươi. A, ta không có nói không có tên trong danh sách là không thể đến, chẳng qua là có chút kinh ngạc”

“Đột nhiên tới quấy rầy, thật ngại quá. Ta thật lâu không có thấy Lý bá bá, cho nên muốn thừa cơ đến thăm hỏi” Đối phương cặp mắt đẹp, như tia X-quang rọi khắp người nàng đánh giá, lộ ra vẻ mặt thoải mái, đại khái như nàng tướng mạo bình thường, không tạo thành uy hiếp đối với mình.

“Nghe Duật hàm nói hắn đã kết hôn, ta thật không tin, còn trẻ vậy mà đã kết hôn”

“Đó là chuyện thật lâu trước đây, cũng đã qua” Bạch Ái Lâm cố gắng mỉm cười, cố ý tránh tầm mắt sắc bén của nam nhân bên cạnh.

Tỷ phu nàng đột nhiên nói “Bọn họ đã có một nữ nhi, năm nay đã 4 tuổi”

Lý tiểu thư sắc mặt biến hóa, hiển nhiên không biết chuyện này, Bạch Ái Lâm ung dung bổ sung thêm “Ly hôn xong thì nữ nhi ở với ta, bọn ta chung sống rất tốt, cũng hi vọng là sẽ không bị quấy rầy”

Phó Duật Hàm thản nhiên nói “Đúng vậy a, nếu muốn nói giữa chúng ta có gì đó, thì chỉ là ta là phụ thân của nữ nhi”

“Cũng không thấy được mấy năm không có gặp nhau, thật giống như người xa lạ, không cần thiết phải ở chung một chỗ”

Nàng cứ như vậy vội vàng phủi sạch quan hệ? Hắn trừng mắt nhìn chằm chằm nàng, giả vờ nói theo nghĩa ý của nàng “Thật sự, chúng ta sống rất tốt, vợ chồng ly hôn mà gặp nhau không gây gỗ, rất ít thấy”

“Đúng vậy a, rất khó có” Nàng nở một nụ cười thân ái “Chúng ta mặt dù không thường gặp mặt nhưng vẫn là bằng hữu tốt, hẳn là nên chúc phúc lẫnnhau, không nên bấu víu vào quá khứ”

Tại một góc sân nhỏ, ban nhạc đã đổi qua một khúc nhạc nhẹ nhàng, nàng ưu nhã khom người “Ta muốn khiêu vũ, cáo lui trước” Cuối cùng nàng lộ ra một nụ cười xã giao, thân thiện rời đi.

Vừa xoay người, nàng mới thấp giọng thở dài, tỷ phu lập tức cười nhạo nàng

“Ái Lâm, không ngờ miệng lưỡi của em lại tiến bộ như vậy, anh thật kinh ngạc”

“Cái đó và tài ăn nói không liên quan với nhau, đếu là người lớn, ly hôn cũng không cần mang theo thù hận, nên giữ vững phong độ” Mặc dù tim đập liên hồi, nhưng khuôn mặt lại không có biểu cảm nào, thật giống như chuyện đó không làm nàng bận lòng…

Tỷ phu cùng nàng khiêu vũ “Đúng vậy, vừa rồi em biểu hiện thật tốt, bất quá tại thời điểm nói chuyện nên nhìn thẳng Duật Hàm thì tốt hơn”

“…….Em có a” Bị nhìn thấu lòng, mặt nàng hơi nóng, mới vừa rồi thật có hơi giận dỗi, nhìn hắn và mỹ nữ thật tự nhiên nói chuyện, nàng lại nhớ thương ánh mắt uất ức của hắn hai ngày trước, thật là đứa ngốc mà……..

“Sau khi 2 người ly hôn, Duật Hàm và Bạch gia bất hòa. Hắn muốn biết về cuộc sống của em, ta nói cha không cho phép tiết lộ thông tin gì về em và Mỗ Mỗ, về sau hắn không hỏi nữa. Ban đầu khi em xin cho hắn ở lại, anh nghĩ là hắn làm việc để chuộc tội, nhưng khi hắn thăng lên làm tổng giám đốc anh thấy thật khâm phục khẩu phục……”

“Nói với em những cái này làm gì?” Vừa xoay người, nàng thấy Duật Hàm và Lý tiểu thư xinh đẹp cũng đang nhảy múa.

“Bởi vì anh hiểu tâm tình của hắn, anh có thể nhận thức được. Lúc trước khi kết hôn với tam tỷ của em. anh đã từng hoài nghi chính mình. Tự tôn của nam nhân rất yếu ớt, có lẽ cũng hơi giống trẻ con, thậm chí bởi vì loại tâm tình này mà bỏ qua người trọng yếu nhất với mình”

“Nếu là người trọng yếu, sẽ dễ buông tay vậy sao?”

“Con người thường khó tránh khỏi những phán đoán sai lầm, các người lúc ấy còn quá trẻ, hay cũng là không suy nghĩ chín chắn mà mắc sai lầm”

“Tỷ phu, em không muốn nhắc đến hắn nữa” Nàng mất rất nhiều thời gian mới có thể tâm tĩnh lại, không muốn bị quấy nhiễu.

Tam tỷ phu nhún vai “Được rồi, là anh nhiều chuyện xenvào chuyện của em, bởi vì ngày đó công bố nhân sự, vẻ mặt hắn một chút vui sướng cũng không có, cho nên không nhịn được muốn cùng em nói chuyện một chút____” Bỗng nhiên, bàn tay cô em vợ bị cướp đi, hắn sửng sốt

“Không ngại đổi người khiêu vũ chứ?” Phó Duật Hàm đem Lý tiểu thư cho đến trước tỷ phu nàng, cầm tay nàng khiêu vũ.

Kinh ngạc, Bạch Ái Lâm phản ứng không kịp nữa, một cái xoay tròn, cùng Lý tiểu thư trừng mắt. Nhờ vào mấy kỹ xảo khiêu vũ, Duật Hàm đã mang nàng rời xa tỷ phu của mình.

“Nét mặt của em giống như nhìn thấy trên mặt anh có thêm một con mắt vậy?” Nàng hiển nhiên rất không vui khi làm bạn nhảy của hắn.

“Em không muốn nhảy cùng anh” Nàng nhíu mày, nghĩ muốn rời đi, nhưng hắn cầm chặt tay nàng không cho nàng rời đi.

“Vừa rồi em làm anh thật ngạc nhiên, chúng ta tuy đã ly hôn, nhưng sống chung không phải là không thể. Ngày trước thái độ của anh là không đúng, em có nguyện ý tha thứ cho anh không?”

“Em nếu như nói không, những lời đó không phải đều không quan trọng nữa sao?” Bất quá chỉ là khiêu vũ, muốn nhảy thì nàng nhảy. Ái Lâm đứng thẳng lưng, cố ý tránh xa lồng ngực rộng rãi của hắn, coi thường ánh mắt thâm tình của hắn, coi thường hắn 4 năm qua càng thêm sức quyến rũ của nam nhân.

“Có thể hay không nói anh biết, tại sao em vẫn lại ghét anh? qua 4 năm, anh không nghĩ em sẽ còn giận anh như vậy, hoặc là 4 năm nay anh không hề liên lạc với em nên em mới____”

“Đừng có quá đề cao chính mình” Thành thật mà nói, nàng cũng không rõ như thế nào, có lẽ nguyên nhân chính là thế thật.

“Anh không thể tìm thấy em, anh từng cố đi tìm tung tích của em, bị phụ thân em phát hiện, ông cảnh cáo anh không được quấy rầy em, nếu không sẽ khai trừ ta”

“Thì ra là anh sợ bị mất việc”

“Anh không sợ, nhưng đây là công việc em để lại cho anh, anh không thể vứt bỏ”

Nàng nghe tiếng lòng vừa động, ngẩng đầu nhìn hắn, hắn cũng vừa lúc cúi đầu, con ngươi đen nhìn chằm chằm nàng. Ánh mắt hắn kiên định, nhưng hoang mang, phảng phất vì nàng mà hoang mang, giống như rất thực cần nàng…….Ánh mắt của hắn là có ý gì? Ngữ khí này là có ý gì? Tại sao lại quan tâm để ý đến nàng?

Nàng hai má nóng lên, làm gì phải khẩn trương? Hắn ngoan cố nắm chặt tay nàng, tim nàng đập nhanh, cảm giác yếu ớt…..Không, nàng không thể dao động, cuộc sống hiện nay của nàng rất yên bình, nàng không muốn bị phá vỡ.

Bạch Ái Lâm cuối đầu che giấu, giọng nói lạnh nhạt “Dù sao cũng đã trôi qua, không cần phải nhắc lại nữa”

“Em có thể lượng thứ, thật sự rất tốt” Thấy nàng thái độ ôn hòa,hắn cõi lòng đầy hi vọng hỏi nàng “Cho nên sau này chúng ta có thể thường liên lạc……..”

“Tốt nhất không nên”

Sắc mặt hắn không tốt “Em cứ muốn trốn tránh anh như vậy sao?”

“Đúng”

“Chẳng lẽ làm bằng hữu cũng không được sao? Không phải em vừa nói…..”

“Đó là trường hợp khác, bên cạnh còn cò nhiều người, em không muốn làm họ phải khó xử”

Cho nên là hiện tại muốn làm hắn khó xử sao? Hắn đưa mắt nhìn chăm chú nàng “Em thật sự thay đổi rất nhiều” Có can đảm cự tuyệt, có can đảm nói thẳng ra suy nghĩ của mình, không hề khiếp sợ hay thiếu hụt tự tin……….Nàng làm hắn thật ngạc nhiên, cũng càng hấp dẫn hắn hơn nữa.

Bạch Ái Lâm không trả lời, bản nhạc vừa kết thúc, nàng xem đồng hồ “Em phải đi, bằng hữu của ta đã đến đón”

“Bằng hữu nào? Là vị ngoại quốc đang theo đuổi em phải không?”

Nàng vuốt cằm, xoay người muốn đi, tay trái đột nhiên bị kéo lầy, nàng tưởng là hắn kéo nàng, vừa quay đầu lại đã thấy váy nàng bị mắc vào thắt lưng của hắn.

Nàng rút tay trở về, thắt lưng rất chặt, muốn rời đi, nhưng vị trí này rất lúng túng…..Rất lúng túng, nàng lại gắng sức, cho đến khi bị hắn cầm tay, một câu nói của hắn làm nàng dừng lại động tác.

“Em muốn kéo luôn quần dài của anh xuống sao?” Phó Duật Hàm nắm ở hông nàng, đem nàng đến gần mình hơn “Anh sẽ tách, em đừng động”

Nàng không dám cử động, e sợ tay trái sẽ đụng phải nơi không nên đụng, đối mặt với nhiều ánh mắt xoi mói. Nàng giả bộ trấn định, ở vị trí ám muội ở trong lồng ngực hắn. Vì quá gần, hô hấp của nàng xen kẽ vào hô hấp của hắn, thân thể hắn không chút kiêng kị áp sát náng.

“Con người đúng là thay đổi, có lẽ hiện tại anh thích…..” Nàng làm chi muốn cùng hắn thảo luận vấn đề riêng tư? Khuôn mặt nàng dần đỏ “Em không cần thiết phải khai báo với anh”

“Cũng đúng…..Ừ, lời giải”

Nàng lập tức lui về phía sau “Em đi trước……” Nàng cúi đầu, cước bộ dồn dập không có một chút lưu luyến, ngay cả câu cháo tạm biệt cũng không nói.

Phó Duật Hàm kinh ngạc giật mình đưa mắt nhìn nàng, nàng đi……Hắn buốn bã dường như một phần cơ thể của hắn cũng đi theo nàng.

Tưởng tượng nàng sẽ ngồi trên xe của nam nhân kia, hắn ta có bộ dáng như thế nào? Tính tình ra sao? Có thể làm cho nàng mở rộng tấm lòng, hẳn là có khiếu hài hước và kiên nhẫn sao? Là bởi vì nam nhân kia theo đuổi nên nàng trở nên tự tin hơn sao?

Nam nhân kia, làm nàng trở thành nữ nhân tốt hơn………Hắn cũng có thể, hắn đã có cơ hội, nhưng lại chính mình làm hư, nhưng hắn vẫn không bỏ được nàng, nàng vẫn là cô gái duy nhất khiến hắn động tâm.

Hôm nay nàng trở lại, bọn họ không hề có khoảng cách xa xôi,nhưng tình huống không quá lạc quan. Lúc trước thái độ hắn không tốt, làm cho nàng mất hứng, hiện tại hắn có thiện ý, nàng lại không làm theo, rốt cuộc nàng muốn hắn phải như thế nào?

(1)

HOA CÁT CÁNH

Ý nghĩa : Sự khiêm tốn – Lòng thủy chung, kiên định, trung thành, không thay đổi.

Tình yêu thầm lặng và tuyệt vọng (Bluebell)

Cát cánh là một trong những loài hoa dại cứng cỏi nhất, chúng thường trở lại một cách thủy chung năm này qua năm khác, và chắc hẳn chúng mang ý nghĩa của sự bền bỉ là do khả năng tồn tại dẻo dai, bền vững một khi đã được trồng trong khu vườn của chúng ta. Loài hoa dại này phủ tấm thảm xanh biếc lên những cánh rừng vào mỗi độ tháng Năm. Song, chúng sẵn sàng khước từ khi bị chiếm đoạt : những đóa hoa hình quả chuông lay động sẽ nhanh chóng rũ xuống một khi bị hái.

Cát cánh đôi khi bị lầm lẫn với hoa Harebell (Lan dạ hương – Huệ dạ hương – mình sẽ có bài về hoa này) hay Bluebell xứ Scotland, là một loài hoa khác hẳn thuộc họ Campanula. Tên nhóm là Endymion lấy theo tên một chàng chăn cừu trẻ đẹp được nữ thần Mặt Trăng Selene đem lòng yêu thương. Đây là một thiên tình ca đầy thơ mộng trong thần thoại Hy Lạp.

Selene yêu Endymion tha thiết. Endymion lại chẳng hề biết đến tình yêu ấy. Chàng chỉ ước một điều là được trẻ đẹp mãi. Chấp nhận lời khẩn cầu của chàng, thần Zeus đã ban cho chàng vẻ đẹp trẻ trung vĩnh viễn nhưng đồng thời cùng với điều kiện chàng phải chìm vào một giấc ngủ thiên thu.

Selene được tin rất đỗi buồn rầu. Nàng cưỡi cỗ xe song mã có đôi ngựa trắng muốt như tuyết xuống trần gian. Nàng đến động Latmos huyền diệu, nơi Endymion đang chìm đắm trong giấc ngủ vĩnh hằng. Selene nằm xuống bên chàng, nghe tiếng tim chàng đập và say sưa uống từng hơi thở nồng nàn của chàng . Và cứ thế, hằng đêm, khi bóng tối đã bao phủ cả trái đất, Selene lại mặc chiếc áo dài trắng muốt, trên mũ cài một lưỡi liềm, lặng lẽ uy nghi đi qua bầu trời. Nàng hiền hòa tỏa ánh sáng trắng bạc xuống đất. Khi đã đi khắp vòm trời, nàng lại lặng lẽ đến cái hang sâu cùng với Endymion. Nàng cúi xuống bên chàng, vuốt ve và nỉ non những lời âu yếm.

Năm tháng cứ thế trôi đi, Endymion vẫn ngủ triền miên còn Selene vẫn giữ mãi mối tình thủy chung, thầm lặng mà tuyệt vọng ấy. Vì vậy, ánh sáng của nàng ban đêm chiếu xuống trần gian cũng đượm vẻ mơ màng, buồn bã. Hình như những mối tình thầm lặng và tuyệt vọng đều đẹp, đều êm ái, nhẹ nhàng và bàng bạc như ánh trăng nhưng đều có cái nỗi buồn man mác của nữ thần Selene.