(Đầu tiên xin được nhận lỗi với mọi người. Đúng là mất tới 2 tuần em mới viết xong chương này. Em đã phải ôm riết cái máy tính Casio, cuốn sổ tay và cây bút bi để tính toán sát thương, MP, chỉnh sửa hệ thống skill trong truyện sao cho hợp lý. Ngồi viết chương này mà em có cảm giác như mình đang làm trong Riot! Mọi người yên tâm, xong chương định hướng phát triển cho nhân vật chính này rồi là em sẽ quay về nhịp độ 1 tuần 1 chương. Xin cảm ơn mọi người đã chịu khó chờ và đọc chương này!)

_ Chủ nhân, anh mau dậy đi! Trời sáng rồi đấy ạ! - Giọng nói dịu dàng vang lên bên tai Draig, cùng với một đôi tay nhỏ nhắn mềm mại khẽ lay vai hắn.

_ Cho tui ngủ thêm chút nữa đi mà… - Hắn mơ màng nói, hai mắt vẫn nhắm tịt.

_ Không được! - Giọng nói đang mềm mỏng bỗng trở nên cương quyết - Anh phải mau dậy đi! Em có tin vui cho anh đây này!

_ Biết rồi, biết rồi!

Làu bàu khó chịu, Draig mệt mỏi ngồi dậy, lấy tay vò mái tóc rối bù. Hắn dụi mắt rồi nhìn quanh. Mây trắng nhẹ nhàng trôi trên bầu trời, cùng với mặt nước trong xanh làm thành hai mặt phẳng song song chạy mãi, đến khi giao nhau tại đường chân trời. Đây chắc chắn là <>.

_ Eva này, cô lại tự ý kéo tôi vào đây đấy à? - Hắn hỏi.

Mấy ngày nay, Eva liên tục đưa ý thức của hắn vào <> mà không hề xin phép trước, với vô số lý do khác nhau. Hôm thì bảo hắn thiết lập giao diện người dùng, hôm thì giới thiệu địa lý đại lục, hôm thì hướng dẫn hắn sử dụng <>,… Toàn là những thứ mà một beta-tester như Draig đã quá rõ ràng. Cho dù người hướng dẫn là một tuyệt sắc mĩ nhân đi nữa thì hắn vẫn cảm thấy bực mình.

Khi hắn hết chịu nổi và lên tiếng phản đối thì nàng lại nói một câu khiến cho hắn “tắt đài” luôn đến giờ:

_ Chủ nhân, em cũng biết là anh khó chịu. Nhưng mà <> đã thiết lập như vậy, em cũng không còn cách nào. Cho nên, anh không muốn nghe cũng phải nghe thôi!

Nhớ lại chuyện cũ, Draig thở dài chán nản. Với bộ mặt như bánh bao chiều và giọng nói ngái ngủ, hắn hỏi:

_ Rồi, hôm nay lại là gì đây?

Bộ dạng đưa đám của hắn làm Eva lo lắng đến phát khóc. Là một phần mềm hỗ trợ, nàng sợ nhất là làm cho chủ nhân tức giận. Với đôi mắt đẹp ngân ngấn nước, nàng quýnh quáng nói:

_ Ơ… chủ nhân, anh đừng giận mà! Em cũng không muốn làm thế đâu, nhưng mà em không thể từ chối mệnh lệnh của <>, cho nên… Em làm anh khó chịu lắm sao ạ? Em vô ích lắm phải không ạ? Em…

Nhìn dáng vẻ cuống cuồng của Eva, Draig bỗng nảy sinh lòng thương hại. Dù sau người ta cũng là một cô gái, hơn nữa là một cô gái rất xinh đẹp và dịu dàng. Thái độ mình như thế cũng hơi quá đáng. Hắn lên tiếng an ủi:

_ Thôi mà, thôi mà! Đây không phải lỗi của cô. Đừng khóc nữa! Mau nói cho tôi biết cái “tin vui” kia là gì đi!

_ Hức… Vâng ạ! - Eva dùng cánh tay trắng nõn lau những giọt nước mắt sắp ứa ra, rồi nói - Thưa chủ nhân, <> đã được chuyển vào <> của anh rồi đấy ạ!

_ Vậy hả? Tôi phải xem liền mới được! - Draig nói, trên mặt tràn ngập vui mừng.

<>, tên như ý nghĩa, là gói quà mà mỗi người chơi <> đều được nhận mỗi khi tiến giai. Tuy số lượng vật phẩm trong đó không bao giờ vượt quá mười món nhưng cái nào cũng là trang bị cực hiếm không thể nhặt được hay rèn đúc ra. Hơn nữa, chúng không chỉ có thuộc tính phù hợp với người chơi mà còn được chế tạo để phát huy tối đa sức mạnh từ lối build đồ và tăng skill của họ.

Càng tuyệt vời hơn, cấp độ của trang bị trong gói quà cũng sẽ tăng theo cấp độ của người chơi. Nhớ hồi beta-test, Draig đã nhận được pháp trượng <> có cấp độ Huyền Thoại. Kĩ năng phụ <<địa ngục="" hỏa="">> của nó là một trong những yếu tố quan trọng giúp hắn có thể phá đảo game chỉ trong vòng 1 tháng.

Draig đã chờ đợi <> này mấy ngày nay rồi. Nếu quy luật “trang bị trong <> luôn hoàn toàn phù hợp với người chơi” vẫn còn đúng, thì trong đó chắc chắn sẽ có trang bị chuyên dụng dành cho người “Vô thuộc tính” như hắn!

Ngón tay hắn run run tiến lại gần thông báo “Bạn chắc chắn muốn mở gói quà?” rồi ấn vào nút “Đồng ý”. Thông báo biến mất, thay vào đó, giao diện <> hiện ra trước mặt hắn, lộ rõ 7 ô vật phẩm trống lúc này đã được lấp đầy.

Trong <> hiện tại có biểu tượng một thanh kiếm, một cái nhuyễn giáp, một bộ quần áo và bốn lọ thuốc đỏ, lam, lục, vàng. Mỗi biểu tượng đều có một con số nhỏ ở góc trái cho biết số lượng.

Ngoại trừ thanh kiếm, những vật phẩm còn lại Draig chỉ cần liếc mắt là nhận ra ngay. Lọ màu đỏ là thuốc hồi phục HP, màu lam hồi MP, màu vàng hồi Sức Bền, còn màu lục là thuốc giải độc.

Còn cái nhuyễn giáp là thứ mà mọi người chơi đều được tặng, nó cung cấp khả năng phòng thủ ở giai đoạn đầu game. Tuy các chỉ số phòng thủ mà nó mang lại không nhiều nhưng nó có một đặc điểm là có thể được mặc đồng thời với những trang bị phòng thủ khác. Nhiều game thủ thứ hạng cao trong đợt beta-test vẫn mặc nó bên dưới những bộ giáp trụ tinh xảo. Dù sao, không ai lại từ chối có thêm 4% kháng vật lý và kháng phép cả.

Cũng xin nói thêm là quần áo trong <> và cái nhuyễn giáp này đều không có Độ Bền. Có nghĩa là chúng sẽ không nhận sát thương thay cho người chơi. Điều này thể hiện rất rõ ràng trong game. Khi bạn bị chém mà trên người chỉ mặc những món này thì chúng sẽ rách, và lưỡi kiếm sẽ cắt vào da thịt bạn, làm giảm HP.

Nhưng thứ làm Draig quan tâm nhất bây giờ là thanh kiếm kia. Điều kì lạ là <> lại cho hắn một thanh kiếm trong khi hắn là Ma Pháp Sư. Nhờ lần “ăn gian” bằng <> mà hắn vẫn có thể dùng kiếm, nhưng hắn hoàn toàn không có kinh nghiệm chơi những class cận chiến. Hơn nữa, Ma Pháp Sư vốn có các chỉ số về sức mạnh gần như là thấp nhất. Một Ma Pháp Sư cầm kiếm chém người chắc cũng chẳng khác muỗi đốt là bao.

_ Đã cho thì cứ xem cái đã! Chưa từng nghe ai nói đồ trong <> không dùng được! - Draig lắc mạnh đầu để rũ bỏ mọi suy nghĩ, rồi bấm chọn “Hiển thị thông tin vật phẩm”.

Một cái bảng gồm hai khung hiện ra. Khung bên trái là mô hình 3D của thanh kiếm đang chậm rãi xoay tròn. Còn khung bên phải là một loạt dòng chữ mô tả thông tin của thanh kiếm:

<>

Cấp độ: Thường

Vô thuộc tính

Dài: 60 cm (lưỡi), 20 cm (cán)

Rộng: 5 cm

Dày: 0.5 cm

Miếng chặn tay cầm: Hình chữ nhật (7x4.5x1cm)

Độ bền: 1

Sức mạnh vật lý cộng thêm: 0

_ CÁI QUÁI GÌ THẾ NÀY? - Vừa nhìn vào các thông tin, Draig đã chửi ầm lên.

Hắn không nổi bão cũng không được. Sức mạnh vật lý cộng thêm là 0 thì cũng có thể chấp nhận đi. Trong <> cũng có một vài thanh kiếm sở hữu Kiếm Kĩ Phụ cực mạnh nhưng lại có sức mạnh vật lý cộng thêm là 0. Điều này làm cho giá trị sử dụng của thanh kiếm được cân bằng. Nhưng Độ Bền bằng 1 thì quá đáng lắm rồi! Mặc dù thanh kiếm này có cùng thuộc tính với hắn nhưng với Độ Bền này thì ngay cả đứa trẻ lên ba cũng có thể dễ dàng bẻ gãy nó. Chẳng lẽ cái <> chết tiệt này muốn chế giễu hắn là “phế nhân dùng phế kiếm” hay sao?

Eva im lặng từ đầu đến giờ cuối cùng cũng lên tiếng. Nàng nhẹ ôm vai hắn, dịu dàng nhắc nhở:

_ Chủ nhân, anh đừng vội nổi giận. Hãy xem Kiếm Kĩ Phụ kìa!

Nghe vậy, Draig lại nhìn vào bảng. Trên đó viết:

Kiếm Kĩ Phụ: <>

. Nội tại:Mọi sát thương vật lý và phép thuật lớn hơn độ bền của thanh kiếm đều bị hấp thụ và tích lũy trong Thế Giới Âm Dương dưới dạngsát thương chuẩn. Khi lượng sát thương tích lũy vượt quá 1,000,000 thì kiếm kĩ mới có thể được kích hoạt.

. Kích hoạt:Ngoài sát thương vật lý bình thường, đòn đánh thường đầu tiên sau khi kích hoạt kiếm kĩ này sẽ gây thêm toàn bộ lượngsátthương chuẩnđã tích lũy lúc trước. Nếu sau 3 giây mà đòn đánh vẫn chưa được tung ra thì kiếm kĩ sẽ tự động hủy, người chơi mất đi toàn bộ lượngsát thương chuẩnđã tích lũy được.

Thấy hắn đã đọc xong và lâm vào suy tư, Eva mới nở một nụ cười tuyệt đẹp. Nàng nói:

_ Anh đã hiểu ý em rồi chứ, thưa chủ nhân? Đây chính là thứ vũ khí phù hợp với anh nhất vào thời điểm này.

_ Tôi vẫn chưa hiểu lắm, cô giải thích đi! - Draig lắc đầu.

_ Vâng ạ! Chủ nhân, vài ngày trước, trong khi học ma pháp với lão Jimmy anh đã nhận ra điều gì đó, anh còn nhớ chứ?

Câu nói của nàng làm cho Draig nhớ lại chuyện ba ngày trước. Hôm đó, sau khi ăn trưa xong, lão Jimmy quyết định dạy cho hắn một vài ma pháp cơ bản để phòng thân.

Sử dụng ma pháp cơ bản khá đơn giản. Ma Pháp Sư chỉ cần học thuộc pháp trận rồi vận dụng Niệm Lực để vẽ nó ra mặt đất hoặc trong không khí. Bản chất của pháp trận là một câu chú ngữ đã có sẵn thuộc tính và được chuyển thành hình vẽ, nên sau khi được vẽ xong, nó sẽ tự biến thành ma pháp rồi phóng ra. Việc này thuần túy là vận dụng Niệm Lực, không cần câu thông với ma pháp nguyên tố nên ngay cả một Ma Pháp Sư “Vô thuộc tính” như Draig cũng làm được.

Phải công nhận lão Jimmy đúng là một giáo sư ưu tú và khiêm tốn. Lão giảng dạy cực kì chi tiết, dể hiểu, nhưng lão không hề tự đắc khi thấy Draig thực hiện được <> ngay lần đầu tiên, mà quy toàn bộ công lao cho tư chất “thiên tài” của hắn. Lão đâu có ngờ rằng, tên lười biếng này chỉ đơn giản là chọn học <> từ danh sách kĩ năng của <>, rồi tiêu hao MP để phóng ra mà thôi.

Sau khi nghỉ ngơi một lát, lão Jimmy nổi hứng biểu diễn ngũ giai Phong Hệ ma pháp <> cho hắn xem. Lão ngâm xướng chú ngữ cực kì nhịp nhàng, Phong nguyên tố trong không khí điên cuồng dao động xung quanh lão. Khi chú ngữ kết thúc, một vòi rồng cao đến 20m gào thét lao ra, xới tung mặt đất, mọi thứ xung quanh vòi rồng đều bị nó hút vào và nghiền nát. Cuối cùng, vòi rồng biến mất về phía con sông, để lại sau lưng nó một vệt dài tàn phá như vừa bị lật tung bởi một bãi địa lôi đồng loạt phát nổ.

Hoành tráng như thế, hủy diệt ghê gớm như thế, chỉ để đổi lấy một câu của Draig:

_ Sao nhỏ quá vậy?

Nghe xong câu đó, lão Jimmy gần như ngất đi vì huyết áp tăng cao.

Nhưng Draig thật sự không nói đùa. Trong <>, vòi rồng do <> cấp 5 tạo ra cao đến 50m, cho dù là cấp 1 thì cũng đạt đến 30m. Không thể nào nhỏ như vậy được.

Khi hắn đem chuyện này hỏi lão Jimmy thì bị lão mắng té tát. 50m? Ngươi cho rằng đây là Cấm Chú chắc? Mà Phong Hệ Cấm Chú <> cũng không thể tạo ra vòi rồng cao như thế được.

Bị mắng như xả lũ, hắn phải cuống quýt xin lỗi, lão mới chịu bỏ qua. Sau sự việc đó, hắn đã rút ra một kết luận kinh người: ma pháp, thậm chí có thể là tất cả mọi kĩ năng của thế giới này đều không thể nâng cấp. Ví dụ, Ma Đạo Sư ở đây có thể sử dụng cấm chú, nhưng chỉ là cấm chú cấp 1. Họ vĩnh viễn không thể nâng cấp nó lên cấp 2. Nguyên nhân rất đơn giản: họ không có <>!

_ Nhưng tôi vẫn chưa hiểu cô muốn nói gì? - Quay trở lại thực tại, Draig hỏi. Hắn đã đến trước cánh cửa mà ở sau nó là câu trả lời. Cái hắn cần bây giờ là một chiếc chìa khóa để mở nó ra.

_ Chủ nhân, em sẽ phân tích tất cả lại một lần, anh hãy chú ý lắng nghe nhé! - Eva nói, rồi dừng lại một chút như để sắp xếp thông tin trong đầu, nàng bắt đầu - Thứ nhất, anh cũng đã thấy rõ, kĩ năng của thế giới này không thể nâng cấp. Điều đó có nghĩa là sát thương của anh luôn luôn vượt trội hơn người khác. Lấy ví dụ ở Hỏa Hệ ma pháp, nếu anh và đối thủ đều là tam giai thì sát thương của hai người sẽ hoàn toàn chênh lệch, vì <> anh dùng là cấp 5, trong khi của đối thủ vẫn là cấp 1.

_ Nhưng tôi là “Vô thuộc tính” cơ mà, làm sao dùng được <> chứ? - Draig kêu lên - Cho dù tôi có tìm được cách hóa giải “Vô thuộc tính” ở <<đại thư="" viện="">> đi nữa, thì tam giai ma pháp cấp 5 vẫn tiêu tốn nhiều MP hơn cấp 1. Sát thương vượt trội hơn, đồng nghĩa với tiêu hao nhiều hơn, không thể coi là lợi thế được!

_ Đó cũng là vấn đề thứ hai mà em muốn nói, thưa chủ nhân! - Eva nhẹ nhàng cười - Chắc anh đã biết, MP cũng tăng trưởng theo cấp số cộng, nhưng không giống HP. Công sai của nó bằng với lượng MP ở level 1. Mà anh có MP khởi đầu là 1000, tức là khi đạt level 10, anh sẽ có 10000 MP, đạt level 100, anh có 100000 MP. So với lượng MP khởi đầu khoảng 200 đến 300 của Ma Pháp Sư bình thường thì đó là một con số khổng lồ đấy ạ.

_ Anh cũng đừng vội cho rằng MP nhiều thì có ích gì. Em biết, anh là một người chơi “Vô thuộc tính” nên chỉ có thể sử dụng ma pháp cơ bản. <> cấp 5 có 1000 sát thương, so với 7000 sát thương của tam giai cấp 1 <> thì chênh lệch có vẻ lớn. Nhưng trong chiến đấu, lẽ nào anh chỉ bắn duy nhất một cái Hỏa Cầu rồi thôi hay sao? Một cái không được thì bảy cái, mười cái,… cho dù là Cấm Chú cũng bị nghiền nát. Với lượng MP của anh thì việc này hoàn toàn khả thi. Đó là em còn chưa kể đến việc tăng MP nhờ tĩnh tọa hay ngoại vật đấy!

_ Có lý! - Khuôn mặt Draig bừng sáng, nhưng hắn ngay lập tức phát hiện ra vấn đề - Nhưng để làm được như vậy thì <> của tôi phải có cooldown cực thấp, khoảng dưới 1 giây. Dùng nhiều thì Độ Thuần Thục sẽ tăng nhanh, nhưng tính toán sơ thì cũng phải đến level 40 - 50 thì tôi mới max Độ Thuần Thục được. Mà trong thời gian cooldown thì lại không thể làm gì cả. Chẳng lẽ phải học thêm <> hay <> hay sao?

_ Đó là lý do mà <> cho anh thanh kiếm này đấy! - Eva nói - Nội tại của thanh kiếm là hấp thu toàn bộ sát thương vật lý và phép thuật tác động lên nó. Điều đó khiến nó trở thành một thanh kiếm bất hoại. Nếu anh biết sử dụng đúng cách thì nó sẽ là công cụ phòng thủ còn tốt hơn cả những tấm khiên nữa.

_ Ý cô là tôi nên dùng thanh kiếm này để chém ma pháp tấn công mình sao?

_ Đúng vậy đấy, thưa chủ nhân! Với lại, em đề nghị anh nên học thêm <>. Ma pháp này sẽ tăng cường tất cả các chỉ số về tốc độ, trong đó có cả tốc độ phản xạ. Như vậy thì anh không cần phải lo rằng mình không kịp vung kiếm để phòng thủ nữa. Hơn nữa, với tốc độ đánh được gia tăng thì anh hoàn toàn có thể đánh ngang tay với một Kỵ Sĩ.

_ Nói tóm lại, đấu pháp của anh sẽ là sự kết hợp của ma pháp và những đòn đánh thường. Tấn công bằng ma pháp, lấp đầy khoảng thời gian cooldown bằng kiếm pháp cực nhanh, rồi lại kéo giãn khoảng cách và tiếp tục tấn công bằng ma pháp. Điều này sẽ khiến đối thủ của anh không có thời gian nghỉ ngơi, hắn sẽ bị kiếm và Hỏa Cầu quấn lấy cho đến khi kiệt sức. Chủ nhân của em, nếu làm được điều này, anh sẽ trở thành Ma Pháp Kiếm Sĩ đầu tiên và duy nhất trên thế giới này! - Nói đến đây, Eva nở nụ cười rạng rỡ. Về sau Draig vẫn thề thốt rằng đó là nụ cười đẹp nhất mà hắn từng thấy ở nàng - Chủ nhân của em, anh… là độc nhất vô nhị!

_ Ma Pháp Kiếm Sĩ, Ma Pháp Kiếm Sĩ,… - Draig thấp giọng lẩm bẩm. Không có từ ngữ nào có thể diễn tả hết niềm vui sướng trong đôi mắt màu hồng ngọc tuyệt đẹp của hắn. Niềm hân hoan trào dâng trong lòng hắn và bật ra thành tiếng thét - TOẸT VỜIIIIIIIIIIIIIIIIIIII!