Hàn Đông cúp điện thoại rồi nói Lữ Nam Phương lái xe đưa mình đến huyện ủy, Lữ Nam Phương nói:

- Anh Đông, lại có chuyện gì vui mà nhờ tôi làm xa phu sao?

Hàn Đông cười nói:

- Cũng không tính là việc gì vui, phòng tổ chức gọi đến.

Lữ Nam Phương vừa lái xe vừa nói:

- Cái này là chuyện tốt, phòng tổ chức cho gọi chứng tỏ anh Đông sắp thăng chức, chẳng lẽ anh sắp lên làm bí thư? Rõ ràng là anh Đông tiến bộ rất nhanh.

Hàn Đông cười khổ nói:

- Nhanh cái gì mà nhanh, không phải chỉ là một cán bộ cấp khoa nho nhỏ sao? Đường phía trước còn rất xa.

Lữ Nam Phương cười hì hì:

- Không tồi, không bao lâu nữa thì cấp xứ sẽ vẫy tay gọi anh.

Hàn Đông nở nụ cười bất đắc dĩ, hắn nói:

- Dễ dàng như vậy thì quá tốt, hơn nữa càng lên cao càng khó khăn, nếu đi quá nhanh thì căn cơ cũng không vững, lý lịch không đủ.

Cha của Lữ Nam Phương là Lữ Quốc Trung thống soái quân khu Tây Nam, được ông nội của Hàn Đông chỉ dẫn, coi như là dòng chính của Hàn gia. Hơn nữa Hàn Đông lại cảm thấy Lữ Nam Phương rất thuận mắt, vì thế mà hai bên nói chuyện với nhau rất hòa hợp, không quá che giấu.

Lữ Nam Phương cười cười nói:

- Anh Đông là người tương lai rộng lớn, nhưng cũng không được tự do thoải mái như tôi. Ông lão bắt tôi đi bộ đội, tôi đánh chết cũng không chịu, vì xã hội bây giờ kiếm tiền mới quan trọng, có tiền thì còn thiếu thứ gì?

Hàn Đông tức giận nói:

- Tiền cũng không phải là vạn năng, cậu đấy, cũng đừng để tiền làm cho mờ mắt, còn nữa, cậu nhất định phải nhớ cho kỹ, quân tử ái tài đừng quá ái tiền.

- Yên tâm đi, anh Đông, tôi biết rõ nặng nhẹ.

Tuy Hàn Đông nói lời có ý khuyên bảo nhưng Lữ Nam Phương cũng không tức giận, dù sao Hàn Đông nói như vậy cũng vì muốn tốt cho hắn. Đồng thời với thân phận của Lữ Nam Phương thì muốn tìm chút thủ đoạn kiếm tiền cũng rất dễ dàng, chỉ cần không quá tham lam, căn bản đủ tiền chứ không thiếu.

Bảo vệ trước cổng huyện ủy còn nhớ chiếc BMW nên không ngăn cản, vì vậy mà mở cửa cho vào. Xe dừng lại trước khu văn phòng huyện ủy, Hàn Đông xuống xe nói:

- Nếu không thì cậu quay về chơi đùa với Ngưu Chí Không, xong việc tôi sẽ đi tìm.

- Cũng được, đến tối chúng tôi sẽ chúc mừng anh.

Lữ Nam Phương nói rồi chạy xe ra ngoài.

- Rất tốt, có xe BMW đưa đón.

Âm thanh của Trần Dân Tuyển từ phía sau vang lên, Hàn Đông xoay người thì thấy Trần Dân Tuyển đang đứng ở đầu cầu thang, trong tay cầm hai văn kiện nhìn về phía chiếc xe BMW vừa chạy đi, vẻ mặt có vẻ rất chăm chú.

Hàn Đông cười cười nói:

- Ha ha, tôi cũng chỉ đi nhờ xe mà thôi, sao trưởng phòng Trần lại xuống đây?

- Tôi không tự mình xuống thì để cho ai xuống đây?

Trần Dân Tuyển cười nói:

- Đúng rồi, Hàn Đông cậu lại tiến bộ nữa rồi, chuẩn bị khi nào thì mời khách?

Hàn Đông cười nói:

- Thứ bảy tôi sẽ liên lạc với anh, trưởng phòng Trần đang có việc sang bên khối chính quyền sao?

Trần Dân Tuyển khẽ gật đầu nói:

- Còn không phải vì chuyện của thị trấn Triệu Hoa của cậu sao? Được rồi, cậu cũng tranh thủ thời gian đi lên cho nhanh, trưởng phòng Tôn đang chờ.

Hàn Đông lên lầu, đi đến trước cửa phòng làm việc của Tôn Nghĩa Phương, sau đó hắn khẽ gõ cửa, bên trong truyền ra âm thanh trầm thấp của Tôn Nghĩa Phương:

- Vào đi!

Hàn Đông đẩy cửa tiến vào, hắn bình tĩnh nói:

- Trưởng phòng Tôn, anh tìm tôi sao?

- Ngồi đi!

Tôn Nghĩa Phương thản nhiên nói, cũng không đứng lên, hắn ngồi cách một chiếc bàn làm việc rộng rãi mà đưa mắt nhìn Hàn Đông, khi thấy Hàn Đông bình thản ngồi xuống, cơ thể thẳng tắp, trong lòng không khỏi có chút khó chịu. Tiểu tử này sao lại không giống như người thường, phải cực kỳ cẩn trọng mới đúng chứ? Hắn thật sự không biết Hàn Đông là người của hai thế giới, lại có xuất thân Hàn gia, kiến thức rộng, tâm tính và định lực đều mạnh, một vị cán bộ trưởng phòng cấp phó ban sao có thể sinh ra cho hắn bao nhiêu áp lực?

- Đồng chí Hàn Đông, tôi đại biểu tổ chức nói chuyện với cậu, căn cứ vào quyết định thảo luận của hội nghị thường ủy huyện ủy, đã bổ nhiệm cậu làm bí thư thị trấn Triệu Hoa, hy vọng cậu có thể làm hết bổn phận, an tâm công tác và lập được thành tích dưới sự lãnh đạo của huyện ủy...

Chưa đến một tháng mà Tôn Nghĩa Phương đã hai lần đại biểu cho tổ chức nói chuyện với Hàn Đông, tuy vị trí có chút thay đổi nhưng cũng là những lời nói tám nhảm bình thường. Hàn Đông tỏ ra rửa tai lắng nghe, chốc chốc còn gật đầu phối hợp, dù sao cũng đi ngang sân khấu mà thôi.

Hàn Đông rất bội phục Tôn Nghĩa Phương, người này không hỗ danh là trưởng phòng tổ chức, nói nhảm cũng có xâu có chuỗi, có trật tự rõ ràng, thậm chí nói không ngừng trong vòng nửa giờ. Hàn Đông không khỏi thầm nghĩ: Sau này mình nên cố gắng học tập công phu nói nhảm, vì người trên quan trường, nhiều khi không thể không nói những lời dài dòng.

Cuối cùng Tôn Nghĩa Phương nói với Hàn Đông, ngày mai hắn sẽ cùng phó bí thư Phùng Chấn Hoa cùng xuống thị trấn Triệu Hoa, tuyên bố quyết định xử phạt của huyện ủy, nói Hàn Đông đến cùng đi vào lúc tám giờ sáng.

Hàn Đông từ phòng tổ chức huyện ủy đi ra, lại đi vào phòng làm việc của Hoàng Văn Vận để báo cáo công tác. Từ những câu nói của Tôn Nghĩa Phương, Hàn Đông đã phân tích mình sở dĩ có thể tiến thêm một bước thành bí thư thị trấn cũng vì kịp thời kéo đầu tư của tập đoàn Kỳ Vọng đến Triệu Hoa, điều chủ yếu nhất vẫn là Hoàng Văn Vận cố gắng đề nghị, nếu không dù mình có thành tích thì cũng không tiến lên nhanh như vậy.

- Những gì nên nói tôi đều đã nói, sau này phải nhìn vào biểu hiện của cậu, nếu làm không tốt thì cũng đừng trách tôi rút chức của cậu.

Bí thư Hoàng dùng giọng đùa giỡn nói.

Hàn Đông kiên định nói:

- Bí thư Hoàng cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ cố gắng ứng phó, sẽ tuyệt đối không làm cho anh thất vọng.

Hoàng Văn Vận mỉm cười gật đầu nói:

- Vậy là tốt, tôi cũng rất tin tưởng với cậu. À, cậu nên đi báo cáo tình huống của tập đoàn Kỳ Vọng cho chủ tịch Thẩm, sau này chuyện xây dựng nhà máy ở An Khê thì cậu cần phải tốn nhiều tâm sức hơn, vấn đề liên quan đến thôn dân cũng phải làm cho tốt.

Hàn Đông cao từ đi ra, hắn xuống lầu đến bên ngoài phòng làm việc của Thẩm Tòng Phi, khi thấy Trịnh Vĩnh Trung đang ngồi trên bàn thư ký hý hoáy gì đó thì khẽ gõ cửa. Trịnh Vĩnh Trung ngẩng đầu lên, trên mặt là nụ cười tươi rói, hắn nói:

- Ôi bí thư Hàn, anh đã đến rồi.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Chào anh, thư ký Trịnh, tôi đến báo cáo công tác với chủ tịch Thẩm.

- Bí thư Hàn chờ một chút.

Trịnh Vĩnh Trung đứng lên rồi đi vào báo cáo, sau đó đi ra nói:

- Bí thư Hàn, chủ tịch Thẩm mời anh vào.

Hàn Đông nói lời cảm ơn, sau đó khẽ gõ cửa hai cái, nghe được âm thanh của Thẩm Tòng Phi, hắn đẩy cửa tiến vào dùng giọng tôn kính nói:

- Chào chủ tịch Thẩm, tôi đến báo cáo công tác với anh.

Thẩm Tòng Phi nở nụ cười thản nhiên nói:

- Đã đến thì ngồi đi.

Hoàng Tùng ngồi xuống chiếc ghế trước bàn làm việc rộng thùng thình của Thẩm Tòng Phi, hắn nhìn thẳng vào Thẩm Tòng Phi, cảm thấy nụ cười của đối phương có hơi lạnh. Hắn hiểu đối phương rất bất mãn với mình, xem ra hiểu lầm giữa mình và đối phương là khó thể nào loại trừ.

Thẩm Tòng Phi nhìn Hàn Đông, trong lòng có ý nghĩ, người này quá kiêu ngạo, tưởng có chút quan hệ là thích làm gì thì làm sao? Nếu không phải bí thư Hoàng coi trọng, với thái độ của Hàn Đông, căn bản cứ ngồi mãi ở cục thống kê.

- Chủ tịch Thẩm, tình huống tập đoàn Kỳ Vọng xuống khảo sát, anh có dặn dò gì không?

- Khá tốt.

Thẩm Tòng Phi gật đầu nói:

- Đây là một công lớn, nhưng sau này cậu cũng không thể bỏ mặc, cần phải hết sức phối hợp với phòng công thương để làm tốt công tác tiếp đãi với tập đoàn Kỳ Vọng.