Triệu Nhân Thuận chuyển vài xấp tài liệu dày cộp đến đặt trên bàn làm việc rồi nở nụ cười nói:

- Chủ nhiệm Trâu, đây là tất cả tư liệu về công tác tài vụ và hậu cần của cục thống kê, mặt khác chỗ này còn có vài giấy tờ chưa làm tốt công tác bổ sung, cục trưởng Hoàng đã ký, tôi sẽ phải điền vào những con số cụ thể.

Trâu Cương cười nói:

- Tôi trước kia cũng chưa từng làm qua công tác này, không bằng thế này đi, anh đến chỉ điểm, để tôi tự điền vào, miễn sau này lại gây phiền cho anh.

Triệu Nhân Thuận lúc đầu sững sờ, sau đó lại cười, như vậy thì tốt, nếu có vấn đề gì thì mình càng dễ nói, vì vậy mới nói:

- Đúng rồi, sao tôi không nghĩ ra nhỉ? Tôi nói anh điền số, rất đơn giản, hai chúng ta sẽ cùng làm.

Triệu Nhân Thuận mở ngăn kéo đưa hóa đơn cho Trâu Cương, sau đó lại lấy ra một bản "Hóa đơn công tác" đưa ra, sau đó nói:

- Anh xem, đây là một bản mà tôi đã điền số sẵn, anh chỉ cần dựa theo đó mà làm là được, chú ý ngày, nếu không sẽ sai lệch.

- Không có vấn đề, tôi sẽ không tính sai.

Trâu Cương cười nói, hắn tìm bút và giấy, sau đó suy xét, lại buông bút, giống như chợt nhớ đến thứ gì đó:

- À, tôi lại quên, vừa rồi cục trưởng nói tôi đưa những tài liệu này đến phòng làm việc của anh ấy.

Trâu Cương nói xong thì vung tay ôm lấy tất cả hóa đơn và tài liệu trên bàn đi ra ngoài.

Vẻ mặt Triệu Nhân Thuận chợt biến đổi:

- Này...Anh...Chờ chút.

Trước đó Triệu Nhân Thuận muốn lấy ra hóa đơn để làm mẫu cho Trâu Cương điền vào những gì chưa hoàn thành, hắn nghĩ rằng sau này muốn lấy lại cũng dễ dàng mà thôi.

Nhưng Trâu Cương lại không nghe lời của Triệu Nhân Thuận, ôm tài liệu chạy ra khỏi phòng, khi Triệu Nhân Thuận đuổi theo ra ngoài thì Trâu Cương đã gõ cửa tiến vào phòng làm việc của Hàn Đông.

Triệu Nhân Thuận thầm nghĩ, đúng là xấu, hắn giậm chân xoay người đi tìm Hoàng Tùng. Đến phòng làm việc của Hoàng Tùng, Triệu Nhân Thuận đẩy cửa bước vào rồi la lên:

- Cục trưởng Hoàng...

- Sao vậy?

Hoàng Tùng buông hai chân đang đặt trên bàn công tác xuống rồi giận tái mặt nói.

Triệu Nhân Thuận lúc này mới tỉnh ngộ là mình quên chưa gõ cửa, hắn tranh thủ thời gian giải thích:

- Cục trưởng Hoàng, là thế này, vừa rồi...Vừa rồi cục trưởng Hàn để tôi chuyển giao công tác của khối tài vụ và hậu cần cho Trâu Cương.

Hoàng Tùng chợt sững sờ:

- Có chuyện gì xảy ra? Sao tôi không biết?

Lẽ ra chuyện điều chỉnh phân công văn phòng xảy ra, Hàn Đông cũng nên báo cho Hoàng Tùng một tiếng.

Triệu Nhân Thuận nói:

- Ai biết được? Sợ là cục trưởng Hàn thấy tôi không vừa mắt, biết tôi là người của anh, vì vậy muốn chỉnh anh.

Hoàng Tùng nhíu mày:

- Anh nói gì vậy? Có vấn đề gì sao?

Triệu Nhân Thuận dùng giọng lo lắng nói:

- Nhưng cục trưởng Hoàng, còn vài hóa đơn chưa kịp thu xếp...

Hoàng Tùng đứng lên thật mạnh, sau đó trừng mắt nhìn:

- Không phải đã nói anh sớm làm tốt sao? Anh làm thế nào vậy?

Triệu Nhân Thuận gục đầu xuống dùng giọng hèn mọn nói:

- Hai ngày qua tôi bề bộn nhiều công tác, vì vậy...

- Được rồi, anh đi ra đi.

Hoàng Tùng chán ghét khoanh tay ngồi xuống, sau đó cầm lấy bút trên bàn, khẽ vạch một đường thật mạnh trên tờ báo tao nên một vết rách, không biết trong miệng đang nguyền rủa điều gì.

Triệu Nhân Thuận vâng lời đi ra, thuận tay đóng cửa lại, trong lòng rất lo lắng nhưng vẻ mặt lại tỏ ra như không có vấn đề gì.

Hoàng Tùng phát hỏa trong phòng làm việc, một lát sau hắn âm trầm gọi một cuộc điện thoại, sau đó đi đến phòng làm việc của Hàn Đông, trên mặt khôi phục nụ cười.

- Cục trưởng Hoàng đến đấy à, mời anh ngồi.

Hàn Đông cười nói, sau đó móc thuốc ném cho Hoàng Tùng.

Hoàng Tùng nhận lấy, nhìn qua, thấy là thuốc Trung Hoa thì cười hì hì nói:

- Vẫn là cục trưởng Hàn hút thuốc tốt.

Hoàng Tùng lấy bật lửa ra, xoẹt một tiếng, châm thuốc cho mình, hít vào một hơi ngon lành rồi nói:

- Cục trưởng Hàn, là thế này, không phải anh vừa đến nhận chức sao? Tối nay để cho văn phòng sắp xếp, mọi người cùng tụ tập dùng một bữa cơm, xem như đón gió tẩy trần cho anh.

Hàn Đông khoát tay nói:

- Thứ này nên miễn, cũng không cần một bữa cơm như vậy.

Hoàng Tùng cười cười nói:

- Điều này nên chứ? Mọi người cũng cần có cơ hội như vậy để làm thân với cục trưởng.

Hàn Đông suy xét lại và gật đầu đồng ý:

- Vậy thì được, nhưng làm đơn giản một chút.

- Được, tôi sẽ đi sắp xếp.

Hoàng Tùng hít vào một hơi thuốc rồi đi ra ngoài.

Hàn Đông nhìn hình bóng Hoàng Tùng biến mất mà cười nhạt, tiểu tử này quả nhiên có thể chịu được áp lực, rõ ràng trước đó Triệu Nhân Thuận vội vàng đến tìm nhưng bây giờ đối phương lại tỏ ra giống như không biết gì, nụ cười trên mặt lại tự nhiên như vậy.

Sau khi nói chuyện với Lưu Thúy Phân, Hàn Đông biết phó chủ nhiệm văn phòng là Trâu Cương bị Hoàng Tùng liên tục chèn ép, nếu không thì sẽ chẳng đến lượt Triệu Nhân Thuận làm chủ nhiệm văn phòng cục thống kê. Vì vậy Hàn Đông tìm Trâu Cương đến nói chuyện, hắn để lộ ra chút ý, Trâu Cương đã nhanh chóng tỏ ra thuần phục. Trâu Cương cũng là người thông minh, trực tiếp ôm lấy tất cả tài liệu tài vụ và hậu cần, còn tìm ra những phần có liên quan đến Hoàng Tùng, tổng cộng có chín ngàn đồng có liên quan, nếu truy cứu trách nhiệm thì Hoàng Tùng và Triệu Nhân Thuận thật sự khó chạy thoát.

Nhưng Hàn Đông tạm thời không muốn động đến bọn họ, nếu Hoàng Tùng biết tốt xấu mà phối hợp với mình, như vậy hắn sẽ tạm thời đặt vấn đề xuống, vì nắm bom trong tay sẽ có lực uy hiếp rất lớn.

Hành vi vừa rồi của Hoàng Tùng thật sự giống như chìa ra một cành ô liu, vì vậy Hàn Đông quyết định quan sát trước rồi nói sau.

Sáu giờ, Hoàng Tùng và Cát Văn Quốc cùng đến gọi Hàn Đông, nói tất cả mọi người đã tụ tập đông đủ. Khi thấy nụ cười của Hoàng Tùng thì Hàn Đông đã cảm thấy buồn cười, cho rằng cùng Cát Văn Quốc đi đến thì có thể nói rõ được vấn đề gì sao?

- Cục trưởng Hàn.

- Cục trưởng Hoàng!

- Cục trưởng Cát.

Ba người Hàn Đông xuống lầu, mọi người đều chào hỏi.

Đây đều là cán bộ trung tầng của cục thống kê, bọn họ phần lớn là người của Hoàng Tùng, chỉ cần nhìn vào ánh mắt và cách chào hỏi là biết ngay.

Hàn Đông cười cười, hắn cũng không quan tâm đến những vấn đề này mà quay đầu hỏi Hoàng Tùng:

- Chúng ta đi qua thế nào?

Tuy Triệu Nhân Thuận và Trâu Cương đều ở bên cạnh nhưng Hàn Đông cố ý không hỏi bọn họ.

Hoàng Tùng kìm nén cảm giác bực bội, hắn nở nụ cười nói:

- Trong cục có một chiếc xe jeep, chúng ta ngồi xe đi qua, bọn họ tự đi bộ.

Cát Văn Quốc lặng yên đứng bên cạnh, trong miệng ngậm điếu Trung Hoa mà Hàn Đông vừa ném cho, tuy chỉ còn một đoạn thuốc nhưng hắn cũng không vứt bỏ.

Hàn Đông nhìn mọi người rồi nói:

- Nếu đã không đủ xe, chúng ta cũng không cần đi xe.

Hoàng Tùng chợt sững sờ, sau đó gật đầu nói:

- Cũng được, cũng không quá xa.

Hoàng Tùng nói vậy nhưng lại rất tức giận, đã hỏi, lại không ngồi xe, không phải coi mình là trò đùa sao? Vì vậy trong mắt hắn lóe lên cái nhìn oán hận, mượn cớ nói chuyện với một trưởng khoa ở bên cạnh để bỏ qua Hàn Đông.

Sau khi rời khỏi cục thống kê, đi được vài trăm mét thì đi đến quán ăn Bách Vị Viên mà Triệu Nhân Thuận đã đặt bàn.

- Ha ha, hoan nghênh cục trưởng Hoàng hôm nay mang người đến ủng hộ quán.

Ông chủ mập mạp của quán Bách Vị Viên bắt tay Hoàng Tùng, xem ra hai bên rất quen thuộc.

Hoàng Tùng nở nụ cười, hắn nói làm phiền ông chủ, nhưng lại không giới thiệu thân phận của Hàn Đông, giống như nói mình là lãnh đạo của nhóm này. Rõ ràng trong lòng hắn vẫn còn bực bội, vẫn còn tức giận với hành vi vừa rồi của Hàn Đông.

Cát Văn Quốc nãy giờ yên lặng không nói gì nhưng cũng không khỏi nhíu mày:

- Ông chủ Đường, hôm nay chúng tôi đưa cục trưởng Hàn đến đón gió tẩy trần, anh cần phải làm các món ăn tinh tế một chút.

Hoàng Tùng cười ha hả, lúc này mới giống như chợt nhớ ra mà giới thiệu Hàn Đông cho ông chủ quán. Ông chủ quán thấy Hàn Đông còn trẻ mà đã là lãnh đạo một đơn vị, vì vậy có chút giật mình, tranh thủ thời gian vươn tay, mặt béo núng nính thịt:

- Ôi, quý hóa quá, cục trưởng Hàn là lãnh đạo trẻ tuổi tài cao, sau này mong anh quan tâm đến quán hơn.

Hàn Đông cười cười khẽ bắt tay với ông chủ quán, sau đó khách khí nói hai câu, lại bị đám nhân viên vây quanh đi vào phòng. Tất nhiên đi vào hăn sẽ ngồi ở vị trí chủ vị mà không nhường ai, Hoàng Tùng và Cát Văn Quốc ngồi hai bên trái phải, những người khác đều ngồi quanh bàn theo chức vị.

Ông chủ Đường đi đến hỏi:

- Các vị lãnh đạo, có phải bây giờ mang thức ăn lên chưa?

Không đợi Hàn Đông trả lời, Hoàng Tùng đã gật đầu:

- Được, đưa lên.

Hàn Đông hơi nhíu mày, tiểu tử này xem ra muốn đấu với mình.