- Tôi là Thẩm Tòng Phi, anh đến đây một chút.

Thẩm Tòng Phi nói rất ngắn gọn.

Hàn Đông cảm thấy rất bất ngờ, thậm chí còn không kịp phản ứng thì Thẩm Tòng Phi đã cúp điện thoại. Hắn chợt sững sờ, Thẩm Tòng Phi có ý gì? Giọng điệu của đối phương sao lại không tốt như vậy?

- Có lẽ là mình phản ứng quá nhạy cảm.

Hàn Đông thầm nghĩ, hắn đi đến cửa phòng làm việc:

- Chủ nhiệm Triệu, anh sắp xếp xe để tôi đến văn phòng khối chính quyền huyện.

Triệu Nhân Thuận đứng lên nói:

- Cục trưởng Hàn, xe đã đi ra rồi.

Hàn Đông khẽ giật mình:

- Vừa ra sao?

- Đúng vậy, cục trưởng Hoàng vừa sử dụng.

- Được rồi.

Hàn Đông trầm mặt xuống, trong cục thống kê chỉ có vẻn vẹn một chiếc xe, phó cục trưởng muốn sử dụng thì ít nhất phải hỏi văn phòng xem mình có sử dụng xe hay không chứ?

Hàn Đông xuống lầu bắt xe, khi ngồi lên xe hắn thầm nghĩ:

- Chẳng lẽ là Hoàng Tùng giở trò, Thẩm Tòng Phi mới gọi mình sang?

- Nhưng mình có thể lên làm cục trưởng cục thống kê cũng nhờ sự giúp đỡ của Thẩm Tòng Phi, đối phương và mình phải là người một phái mới đúng chứ?

Xe đến khu văn phòng khối chính quyền huyện, Hàn Đông còn chưa kịp suy xét có chuyện gì xảy ra đã phải thanh toán tiền bước xuống xe đi vào. Hắn đến dưới lầu hỏi phòng làm việc của Thẩm Tòng Phi, sau đó hỏi vị thư ký trẻ tuổi ngồi ở gian bên ngoài:

- Chào anh, tôi là Hàn Đông người cục thống kê, chủ tịch Thẩm gọi tôi đến, làm phiền anh đi vào thông báo một tiếng.

Viên thư ký trẻ nở nụ cười nói:

- Thì ra là cục trưởng Hàn, tôi là Trịnh Vĩnh Trung, anh chờ một lát nhé?

Trịnh Vĩnh Trung nói xong thì đứng lên đi đến gõ cửa và bước vào phòng trong.

Dựa theo quy định thì phó chủ tịch không được phân phối thư ký chuyên trách, nhưng thực tế thì mỗi vị phó chủ tịch huyện đều có thư ký chuyên trách, như vậy sẽ thuận tiện cho công tác.

Ngay sau đó Trịnh Vĩnh Trung đã từ bên trong đi ra, hắn gọi Hàn Đông đến gần, sau đó khẽ nói:

- Chủ tịch Thẩm có tâm tình không tốt lắm.

- Cám ơn anh.

Hàn Đông gật đầu nói, sau đó đến gõ cửa.

- Vào đi.

Âm thanh của Thẩm Tòng Phi thật sự không nghe ra vui buồn gì cả.

- Chào chủ tịch, tôi là Hàn Đông, đến báo cáo công tác với anh.

"Báo cáo công tác?"

Thẩm Tòng Phi vừa nghe vậy thì trong lòng chợt bốc hỏa, hắn cố gắng cưỡng chế, sau đó thả tờ báo trong tay xuống:

- Ngồi đi.

Hàn Đông quy củ ngồi xuống, ánh mắt nhìn thẳng vào Thẩm Tòng Phi, đây là một người đàn ông trung niên có hơi mập, cặp mắt thâm thúy sâu sắc, giống như đang suy xét vấn đề gì đó.

- Cục trưởng Hàn, anh công tác bận rộn lắm sao?

Hàn Đông nghe rõ câu hỏi của Thẩm Tòng Phi mà trong lòng căng thẳng, rõ ràng lãnh đạo đang bất mãn với mình.

Hàn Đông cẩn thận nói:

- Tất cả cũng bình thường, tôi vừa mới đến, có rất nhiều công tác cần phải tự làm, tôi vốn định đợi tất cả đi vào trật tự, như vậy mới báo cáo công tác với anh.

Thẩm Tòng Phi nhướng mày lên, uống một ngụm trà, vẻ mặt hơi hòa hoãn, sau đó hô ra gian ngoài:

- Tiểu Trịnh, châm trà cho cục trưởng Hàn.

Hàn Đông thoáng thở ra một hơi, xem ra vấn đề là mình không kịp thời đến báo cáo công tác cho lãnh đạo. Nói trắng ra thì Hàn Đông thật sự không hài lòng vì công tác hiện tại của mình, nhưng dù hắn được sắp xếp vào vị trí không đáng hài lòng, nhưng thật ra trên trán hắn đã có khắc tên của Thẩm Tòng Phi, dù tình huống là thế nào, ai cũng coi hắn là người của chủ tịch Thẩm, tất nhiên ngay cả chủ tịch Thẩm cũng nghĩ như vậy.

Từ khi đi ra khỏi phòng làm việc của Thẩm Tòng Phi thì Hàn Đông lại có chút nghi hoặc, giống như vấn đề không chỉ đơn giản là như vậy, vì Thẩm Tòng Phi nói gần nói xa, ý nghĩa là mình an tâm công tác, cố gắng tạo ra thành tích thì lãnh đạo sẽ xem xét, còn nói cán bộ trẻ tuổi cần phản ổn định một chút, cần phải đặt nặng công tác.

- Hắn muốn gì?

Hàn Đông khó hiểu:

- Hình như ngoài vấn đề không kịp thời báo cáo công tác, mình cũng không có gì sai thì phải.

Hàn Đông đi đến cầu thang thì gặp chủ tịch Phương Trung đang chắp tay sau lưng đi lên, mái tóc óng mượt, chải chuốt cực kỳ cẩn thận.

Thạch Dũng nhắm mắt đi sau lưng Phương Trung, trong tay cầm một chiếc cặp da, một ly nước giữ nhiệt.

Hàn Đông tranh thủ đứng sang bên cạnh, hắn cung kính nói:

- Chào chủ tịch Phương.

- Ừ!

Phương Trung chỉ khẽ lên tiếng, ánh mắt quét lên mặt Hàn Đông:

- Vội đến báo cáo công tác cho chủ tịch Thẩm sao?

Không đợi Hàn Đông trả lời, Phương Trung đã chắp tay đi lên lầu.

Thạch Dũng đi theo phía sau, không chớp mắt, giống như căn bản không nhìn thấy Hàn Đông.

"Hừ!"

Hàn Đông thầm mắng một câu.

Tâm tình của hắn khá bức bối.

Hàn Đông đi đến cổng khu văn phòng khối chính quyền, hắn không vội vàng gọi xe đi về, hắn chậm rãi đi trên con đường ầm ĩ tiếng người xe, gió lạnh thổi qua, lửa giận của hán cũng dần hạ nhiệt.

Nơi nào có người thì chỗ đó sẽ khó tránh khỏi tranh đấu, quan trường là một mớ quan hệ cực kỳ phức tạp, Hàn Đông lại là người mới, không có căn cơ, gặp chút chuyện ngăn trở chỉ là chuyện bình thường.

Dưới lầu khu văn phòng cục thống kê có dừng lại một chiếc xe jeep, bên cạnh còn có một chiếc Santana màu đen.

Hàn Đông khẽ giật mình, lại là vị lãnh đạo nào đến đây? Hắn bước nhanh lên lầu, vừa đến lầu hai thì gặp một người đàn ông trung niên mặt đen được mọi người vây quanh đi đến.

Khi thấy Hàn Đông thì trên mặt Hoàng Tùng có chút đắc ý, hắn nói với người đàn ông mặt đen:

- Bí thư Vương, đây chính là cục trưởng Hàn của chúng tôi.

Hàn Đông vừa mới nở nụ cười nghênh đón thì người đàn ông mặt đen đã cau mày lên tiếng:

- Anh là Hàn Đông sao? Giờ này mà còn không có mặt ở văn phòng, đi đâu vậy? Có còn kỷ luật công tác nữa không?

- Tôi đến báo cáo công tác cho chủ tịch Thẩm.

Hàn Đông cẩn thận giải thích, trong lòng rất ngột ngạt, hắn nhìn vẻ mặt đắc ý của Hoàng Tùng, mà hận không thể đấm vào mặt đối phương.

- Phải vậy không?

Người đàn ông trung niên mặt đen từ chối cho ý kiến:

- Tôi thấy công tác ở cục thống kê có hơi rời rạc, cũng không biết một cục trưởng như anh làm ăn thế nào, tôi thấy lần sau nên đệ trình lên huyện ủy xem xét mới được.

Người đàn ông trung niên mặt đen nói xong thì chắp tay sau lưng đi xuống lầu.

Hàn Đông tranh thủ thời gian đi xuống bên dưới, vì hắn còn chưa biết đối phương là ai mà bị phê bình, vì vậy mà trong lòng hắn bùng lên lửa giận.

Người đàn ông trung niên mặt đen đứng lại bên cạnh chiếc Santana, cùng bắt tay với Hoàng Tùng, Cát Văn Quốc, Triệu Nhân Thuận, cũng không thèm nhìn Hàn Đông mà tiến vào trong xe, sau đó đóng ầm cửa lại.

Chiếc Santana chạy ra khỏi cục thống kê, phía sau bùng ra hai luồng khói đen.

- Tốt lắm, mọi người đừng đứng chỗ này nữa, mau về cương vị công tác.

Hoàng Tùng vung tay giống như một lãnh đạo thật sự, trên mặt không che giấu được vẻ vui sướng.

Hàn Đông dùng ánh mắt hung hăng nhìn Hoàng Tùng, sau đó hỏi Trâu Cương:

- Vị vừa rồi là ai?

Trâu Cương nói:

- Bí thư Vương của ủy ban kỷ luật.

Hàn Đông chợt sững sờ, không thể tưởng được hậu trường của Hoàng Tùng lại là Vương Tiến Quý, mà Vương Tiến Quý này chính là phó bí thư huyện ủy, thường ủy huyện ủy, bí thư ủy ban kỷ luật huyện ủy, là một nhân vật có thực quyền trong huyện.

Khi thấy vẻ mặt âm trầm của Hàn Đông thì Trâu Cương cẩn thận đi ra sau vài bước, lúc này tâm tình của lãnh đạo không được tốt, tốt nhất không nên đứng trước mặt lãnh đạo, nếu không sẽ là nơi trút giận.

Vẻ mặt đám cán bộ trung tầng lộ ra vẻ vui sướng, Hoàng Tùng có thể dựa vào Vương Tiến Quý, như vậy đó là viên thuốc an thần cho bọn họ, sẽ an tâm đi theo Hoàng Tùng.