Người Cá Ở Biển Forever

Chương 13: Nhóc Dylan thích biển Forever như thế, chủ nhân ở đây còn rất chào đón nhóc ấy — sẽ không còn vùng biển nào hợp v�

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Velen gần như có thể chắc chắn, 70% lý do mà nghiên cứu viên ở đảo biển Forever mong ngóng phép thử này là do oán hận chồng chất với Alroy — nhận ra điều này, là do bọn họ vô cùng trắng trợn, cứ cười khằng khặc kinh dị vô cùng.

Cảm giác chuyên nghiệp ở cuộc họp trước đã bay sạch sau lời phủ định của Dylan sáng nay, mấy nghiên cứu viên có trình độ học vấn rõ cao như mấy con quỷ phá phách trước lễ vạn thánh, mấy người không phải trực trong phòng máy cũng cố tìm lý do để chui vào, sau đó nhìn màn hình cười hô hố.

“Không không không, đây là bọn tôi mừng thay cho đức vua đó chứ.” Giáo sư Nolan còn cố tô son trát phấn cho bọn họ: “Trở thành bạn với nhóc Dylan đáng yêu, thật là một chuyện tốt!”

“Anh nghĩ tôi tin chắc? Lúc mấy người bàn tán là “Cuối cùng Alroy cũng có ngày này?” Velen lại thấy đau đầu. Anh nhắm mắt lại, day day thái dương: “Càng ngày tôi càng thấy để nhóc Dylan ở lại đây không phải ý hay.”

“Đừng nói vậy mà, Velen yêu quý ơi,” giáo sư Nolan lắc lắc vai anh: “Nhóc Dylan thích biển Forever như thế, chủ nhân ở đây còn rất chào đón nhóc ấy — sẽ không còn vùng biển nào hợp với nhóc ấy hơn đây đâu!”

Trước kết luận của giáo sư Nolan, Velen hết đường phản bác.

Trong phòng điều khiển ồn ào, như chỉ có anh và mấy đồng nghiệp từ biển Singe đến là nghiêm túc ghi chép.

Đã sắp tới trưa, Alroy còn chưa phản ứng lại.

Velen lo là Alroy đã bỏ lỡ cuộc trò chuyện lúc sáng của bọn họ với nhóc Dylan, khi anh nói sẽ sự lo lắng này ra, mấy nghiên cứu viên bên biển Forever đều tỏ vẻ đừng lo: “Chúng ta có thể kéo dài phép thử này, đảm bảo tên đó nghe thấy thì thôi.”

Cái đám làm người ta chẳng tin nổi này làm Velen nghẹn cái câu hỏi “Nếu chọc giận Alroy thì tính sao đây.” lại, cũng thầm quyết định phối hợp cái trò đùa của mọi người.

Bữa trưa, vì không ai muốn rời khỏi phòng điều khiển ( nhân viên đến phiên nấu cơm quyết không chịu đi), tất cả mọi người đói meo nhìn nhóc con trong màn hình đang đuổi theo một con cá hồng* rất to.

*Cá hồng (danh pháp hai phần: Lutjanus sanguineus) là loài cá xương sống ở biển thuộc họ Cá hồng (Lutianidae) phân bố ở vùng biển Ấn Độ (Ấn Độ Dương) và phía Tây Thái Bình Dương. Đây là loài cá có giá trị kinh tế, ở Việt Nam, loài cá này chiếm 10 – 12% sản lượng cá đáy ở vịnh Bắc Bộ.

Dylan bắt nó rất dễ dàng, xử lí gọn xương và da cá, thịt cá đã được xử lí được nhóc cắt ra. Dylan đã từng hỏi tác dụng của camera dưới nước, Velen cũng từng giải thích cho nhóc. Hiện tại, nhóc người cá đã ăn đồ ăn vặt trước đó cũng không đói lắm, nhóc lắc lắc miếng thịt cá ngon lành khoe với camera, sau đó chậm rãi cắt nhỏ miếng thịt ấy cho vào miệng.

Bỗng chốc, tiếng bụng réo và tiếng nuốt nước bọt tràn ngập phòng điều khiển.

“Cục cưng bé nhỏ học hư rồi!” nửa phòng kêu rên.

“Alroy đang làm cái quái gì vậy? Sao còn chưa phản ứng gì cả?” nửa khác thì giận cá chém thớt.

Đang lúc mọi người đã chịu thua định ra ngoài tìm đồ ăn, đàn cá heo xuất hiện.

Lần này bọn nó cũng không mang con mồi tới, mà bọn nó lại truyền tin cho Alroy.

Một con cá heo thân mật vờn quanh Dylan, sau đó bơi sang một đầu khác, ý bảo Dylan bơi theo.

Nhóc người cá cũng không chần chừ, đi theo.

Bọn họ cũng không bơi đi xa, mục tiêu chỉ ở trong khu đá ngầm.

Có sự hỗ trợ của rất nhiều camera làm mấy nghiên cứu viên đang háo hức nhìn thấy món quà của Alroy.

Đây hẳn là một cái dây chuyền, được đặt trên một mỏm san hô. Bởi vì mực nước đã sâu tầm 30m, không đủ ánh sáng khiến mọi người rất khó phân biệt nó với những vật xung quanh. Lúc đầu Dylan cũng không nhìn thấy nó, là do cá heo bơi đến đó kêu nhóc con đến chỗ để món quà.

Dylan nhìn mỏm đá ngầm, trông có vẻ hoang mang. Nhóc nghiêng đầu sang bên cạnh, sau đó linh hoạt vung đuôi cá, bơi đến trước camera. Màn hình bắt đầu lắc lư, nghiên cứu viên hết cả hồn, nhưng màn hình càng ngày càng gần mỏm đá ngầm làm mọi người nhận ra: Dylan ôm camera chiếu sáng dưới nước đến chỗ đá ngầm.

Đèn pin trên camera chiếu sáng món quà, ánh sáng chói lòa trong màn hình làm mọi người phải nhắm mắt lại.

“Là dây chuyền đá quý?” có người đoán thế, “Với mức phản quang này, hẳn là đá quý đã qua tinh luyện. Rất nhiều thuyền bè đã đắm trên biển Forever, hẳn là Alroy đã tìm được một món quà “lấp lánh” trên mấy con thuyền đó.”

Cái nhẫn rơi vào xô nước lúc sáng của Wendy, lúc đi tìm nhóc người cá Velen đã phát hiện ra rồi. Nhưng vì giáo sư Nolan cứ năn nỉ, Velen đành thả cái nhẫn vào lại trong xô, để nó thành một phần của thí nghiệm buổi sáng.

Giờ, suy đoán của Velen và giáo sư Nolan đều được sáng tỏ: Alroy đúng là nghe trộm cuộc trò chuyện của bọn họ, hơn nữa hắn còn đang cố vãn hồi ấn tượng tồi tệ của mình trong lòng Dylan.

“Vì muốn cải thiện quan hệ với nhóc Dylan, đức vua còn tự đi nghe trộm!” “Alroy hiền hòa với đông loại quá đi!” “Chắc chắn là tên đó chưa từng có bạn!” “Làm sao đây? Giờ tôi lại thấy tên Alroy đó đáng yêu quá đi!”

Không khí thảo luận tưng bừng đã công bố cuộc thí nghiệm này thành công, “Đức vua nghe trộm” và hình ảnh Alroy cực khổ tìm quà ở những con thuyền đắm đầy đầu lâu xương xẩu ( trong tưởng tượng) khiến cho mấy nghiên cứu viên bị hành hạ đủ đường cảm thấy vừa hả hê vừa thỏa mãn.

Xế chiều, mọi người không được ăn trưa hô hào muốn mở tiệc, đến lúc Velen không nhịn nổi nữa muốn đi tìm nhóc con thì nửa phòng đã nghiêng nghiêng ngả ngả.

Velen và một đồng nghiệp cũ lái canô tới chỗ đá ngầm.

Dylan nổi trên mặt nước, đang nghịch đồ trong tay, canô mới ở đằng xa nhóc đã nhận ra.

“Tôi được một cái dây chuyền lấp lánh nè.” Dylan giơ món quà ra khoe với mọi người, ánh mặt trời rực rỡ ở biển Forever chiếu sáng bàn tay và cẳng tay của nhóc.

Velen tắt máy, để canô trôi đến trước mặt nhóc.

“Để cho chú xem thử được không?” Velen vươn tay đến chỗ nhóc.

Nhóc người cá vừa gật đầu vừa đặt dây chuyền lên tay anh.

“Ồ!” đồng nghiệp bên cạnh huýt sáo, ngạc nhiên chỉ vào dây chuyền: “Là kim cương hả? Lần đầu tiên tôi thấy viên kim cương lớn như này đấy.”

Velen ước lượng dây chuyền trong tay, lại chiếu mặt đá vàng nâu trước mặt trời, lúc sau, anh xác nhận với đồng nghiệp: “Là kim cương  — Nếu cậu để ý tin tức mấy năm trước thì có thể nhận ra nó.”

“Golden Eyes.” Mặt kim cương hình ôliu 420 carat với 76 viên kim cương có hình dạng khác nhau, giá trị cả cái dây chuyền này phải gần 3000$.

“Năm năm trước, khi thuyền “Công chúa Isabella” chìm, dây chuyền này đã mất tích. Rất nhiều người tin nó đã chìm xuống biển sâu cùng với con thuyền.” Velen nhìn đồng nghiệp khiếp sợ, bổ sung: “Giờ, giá nó chắc phải hơn 3600$.”

Khi nói mấy câu này Velen cũng không dùng laptop dịch lại, anh trả dây chuyền cho nhóc con: “Có cần chú đeo lên hộ không?”

Dylan lắc đầu, ngón tay nghịch nghịch nó, lầu bầu: “Vướng lắm, sẽ mắc vào tóc với tảo biển.”

Thấy nhóc có vẻ không vui lắm, Velen hứng thú hỏi nhóc: “Cháu không thích nó hả?”

Dylan hé miệng, vừa định trả lời thì lại do dự: “Có phải Alroy nghe thấy cuộc nói chuyện của chúng ta không?”

Món quà mà chủ nhân biển Forever tặng quá phù hợp, dù Velen không nói gì với nhóc người cá, Dylan cũng nghĩ đến vấn đề cuộc trò chuyện bị nghe thấy.

Velen không nói gì, chỉ gật đầu một cái.

“Được rồi.” nhóc người cá thở dài, sau đó dùng vẻ mặt “không thích” trả lời: “Tôi thích cái dây chuyền này.”