Trung - Việt: Linh Thần

(Có một số tên tiếng Trung cần chuyển sang Anh, mình không rành phần này nên có thể sẽ có sai sót kha khá, mình sẽ cập nhật lại sau nếu có thay đổi tên).

- --

"Tỉnh rồi à?" Một giọng nói vừa quen thuộc vừa khiến người ta chán ghét phá mạch suy nghĩ của anh.

Là Frukz.

Ngoài lớp thủy tinh bên trên xuất hiện một gương mặt nhã nhặn. Chàng trai có mái tóc dài màu nâu cột thành búi cười cười, đôi mắt hồ ly màu xám nhỏ dài hơi cong cong, ấn nút mở cửa khoang Y tế: "Nếu không tỉnh nữa là Thiếu tướng sẽ gây phiền phức cho tôi đấy."

"Bớt nói mát."

Là học sinh được viện trưởng Viện y học Đế quốc Clorokawa coi trọng nhất, là người giám sát hành động bắt người cá lần này, có ai dám gây phiền phức cho tên này chứ?

Dù sao thì Viện y học Đế quốc Saint Buren, gánh trên vai sứ mệnh nghiên cứu vaccine chống lại "Thần Khóc" cảm nhiễm lần kế và điều trị những người bị nhiễm hiện tại, liên quan đến sự tồn vong của cả Đế quốc Saint Buren, không những viện trưởng Wakuraba Clorokawa có được sự tín nhiệm của Hoàng đế, mà còn kết bạn qua lại với các quyền quý quyền cao chức trọng của Saint Buren, cùng với thế lực của Neux - đứng đầu Nghị viện Đế quốc, Hậu tước Valmont đại thần Tài chính tạo thành thế chân vạc, ba bên có lợi ích chung, là tồn tại không ai dám trêu chọc và đắc tội, kể cả Niga.

Medusa mở nắp thủy tinh ra, đứng dậy. Dịch dinh dưỡng còn sót lại chảy xuống từ trên cơ thể trần. Tầm mắt Frukz dừng lại đôi chút. Làn da anh trắng bệch, đường nét cơ thể vô cùng xinh đẹp, nhưng không phải mỏng manh, ngược lại còn có cơ bắp săn chắc, với lại trên người còn có nhiều vết thương lớn nhỏ rải rác, hình như đánh với người khác hàng năm để lại.

Trước khi trở thành quân y đội quân Hải dương của Đế quốc Saint Buren, tên này có lai lịch gì?

Chú ý đến ánh mắt thăm dò của đối phương, ánh mắt Medusa hơi nghiêm túc, nhanh chóng lấy đồ bên cạnh mặc vào: "Tôi hôn mê mấy tiếng rồi?"

Frukz uể oải đáp: "Không lâu, mới buổi chiều thôi. Nhưng cậu lại ngủ thêm hơi lâu, có lẽ công lao bắt người cá này sẽ mất rồi."

Ánh mắt Medusa trầm xuống: "Ý gì? Người cá kia sao rồi?"

"Vết thương rất nghiêm trọng, không biết có phải chết rồi không." Frukz thờ ơ cười, trong mắt hồ ly xám lại thoáng tia sắc bén: "Tôi phải nhắc nhở cậu, nếu người cá biến thành một thi thể, có thể công lao này sẽ biến thành phiền phức lớn của cậu đấy."

"Sao anh không cho tôi một liều đánh thức tôi sớm hơn?" Medusa hơi sợ, nhìn thời gian, sau đó mở cửa khu điều trị đi ra ngoài, Frukz chậm rãi theo sau, sờ thứ gồ lên sau tai.

"Ngài nói đúng lắm, cậu ta thật sự là lựa chọn thích hợp nhất." Frukz nhìn bóng dáng phía trước, cười cười: "Không hổ là 'hoa hồng Đế quốc'... còn xinh đẹp hơn trên ảnh, ai nhìn cũng thích, chắc người cá cũng không ngoại lệ."

Dừng lại một chút, anh ta lại nói: "Không sao, ban ngày nó rất có tinh thần, bây giờ đang ngủ rồi."

Một giờ sáng, trên tàu chiến vô cùng yên tĩnh, tiếng lạnh lẽo của bốt quân đội bước trên sàn vang lên khiến hai vệ binh đang vật vờ buồn ngủ ở cửa khoang tầng B1 bừng tỉnh.

"Me... Thượng úy Medusa?"

"Để tôi xuống đó." Medusa trầm giọng.

Hai vệ binh nhìn nhau: "Thiếu tướng đã căn dặn, không có sự cho phép của ngài ấy, không ai được xuống dưới."

"Thế thì các người mau đi bẩm báo với Thiếu tướng đi, nói là tôi phải xuống dưới." Medusa nhướn mày: "Tình huống của người cá rất nguy hiểm, là Thượng úy Y tế, tôi có trách nhiệm, sẽ đi xem xét ngay."

Không ai dám phiền Thiếu tướng ngủ, làm thế là tự tìm đường chết. Hai binh sĩ nhìn nhau, chẳng ai dám tiếp lời, Medusa nhìn bọn họ bằng ánh mắt sắc bén: "Nếu người cá chết trong đêm, có phải do các người chịu trách nhiệm không? Tránh ra! Có gì tôi gánh trách nhiệm."

Binh sĩ do dự nhường đường, Medusa kéo cửa ra, men theo cầu thang đi xuống dưới. Trong khoang tàu tối tăm có ánh nước phản xạ khiến người ta có cảm giác như đang xuống biển sâu lần nữa, đế giày chạm vào lớp nền vẫn hơi ẩm ướt, anh nhìn về phía hồ nước thủy tinh khổng lồ, một vầng sáng vàng lấp ló giữa biển nhân tạo, người cá ẩn giữa bóng râm, im thin thít, anh không thể đoán được tình huống của nó thế nào.

Medusa đến gần hơn một chút, dùng ngón tay gõ lên thủy tinh, phát ra tiếng vang lạnh lẽo, vầng sáng màu vàng kia vẫn im thin thít. Trái tim anh chùng xuống. Người cá không thể chết được, nó là quân cờ duy nhất để anh có thể đến gần kẻ thù.

Ảnh mở đèn trên đồng hồ đeo tay lên, ánh sáng xuyên qua lớp thủy tinh, chiếu lên phiến vảy màu vàng, khúc xạ ra vầng sáng lộng lẫy, chiếu sáng góc hồ nước, khiến anh có thể thấy rõ tình trạng người cá ở đáy hồ, đuôi vàng ngoằn ngoèo, vây cánh vàng rũ xuống, tóc đen che phủ nửa người trên, anh không thể thấy được chỗ vết thương của nó.

Trong gen người cá đều chứa sức phục hồi cho bản thân cực kỳ mạnh, anh rõ điều này, nhưng vẫn hơi căng thẳng. Nó không phải một người cá khỏe mạnh, anh không tin việc đóng băng không ảnh hưởng gì đến cơ thể nó, càng không tin vết thương mình gây ra để bắt người cá không nghiêm trọng... chắc chắn không phải vết thương ngoài da gì.

Anh lấy bộ đồ lặn trên tường xuống, nhanh chóng mặc vào, thấy Frukz chậm rãi đi xuống, tên đó khoanh tay cười híp mắt hỏi: "Cần tôi giúp gì không, Thượng úy? Hình như mấy nhân viên y tế cấp dưới của cậu ngủ cả rồi. Tuy công việc của tôi chỉ là giám sát và ghi chép, nhưng chuyện liên quan đến người cá..."

"Cảm phiền tiến sĩ Frukz canh thứ này giúp tôi." Medusa chỉ bánh răng cơ khí nối với dây xích trên hồ nước: "Đợi lúc tôi ra hiệu, phiền anh kéo người cá lên giúp tôi."

Thấy Frukz mỉm cười gật đầu, anh cười đáp lại, men theo cầu thang nằm trên đỉnh bên ngoài vách, cụp mắt nhìn bóng dáng màu vàng dưới đáy. Cứ thế kéo lên kiểm tra sẽ tiện hơn, nhưng đối với sinh vật sắp chết, bất kỳ hàng động lôi kéo nào cũng có thể là đòn chí mạng, anh không thể mạo hiểm như vậy. Medusa khom người nhảy vào trong nước.

Đồ lặn mỏng nhẹ khiến anh hành động nhanh hơn dưới biển sâu, anh cố nhịn cơn đau ở mắt cá chân, nhanh chóng lặn xuống đáy.

Người cá vẫn nằm đó, chỉ có mái tóc đen nhanh lay động theo nước, ánh sáng từ trên chiếu xuống, vây cánh màu vàng của nó bán trong suốt, giống như tấm áo choàng đan bằng lưới mỏng điểm xuyết cát vàng, Medusa vô thức chạm vào một chút, giống như lưỡi dao mảnh cứa vào lòng bàn tay, một vệt máu lập tức rỉ ra. Anh không để ý, cứ thế vỗ về tấm lưng cường tráng của người cá, chậm rãi nắm lấy bờ vai bị che phủ bởi mái tóc đen, cẩn thận lật nó lại.

Mái tóc đen của người cá đuôi vàng thiếu niên che phủ mặt, không thấy được nó đang nhắm mắt hay mở mắt, nhưng nó vẫn trầm tĩnh hệt như lần đầu thấy nó dưới sông băng, giống một vị thần Ai Cập cổ đại rơi vào tay anh, cơ thể ẩn chứa sức mạnh khủng khiếp bị đích thân anh trói bằng dây trói chuyên dùng cho người đột biến nhiễm virus vật chất tối... Bọn họ không có kinh nghiệm tiếp xúc với người cá, chỉ có thể chuẩn bị thứ này. Anh cứ cảm thấy tạo hình của nó giống dụng cụ tình thú SM nào đó, không biết có phải cái tên phát minh ra nó có khao khát kỳ lạ gì với mấy người đột biến không. Dây khóa graphene mềm và bền hơn kim loại quấn quanh cổ người cá, quấn qua hai vai nó, luồn dưới nách, sau lưng có thòng lọng cơ khí nhỏ có cực từ, nối với xiềng xích, có thể kéo được.

Dù bên ngoài vô cùng sắc tình, nhưng nó có thể phóng ra bức xạ sinh vật cực mạnh khiến người đột biến hành động chậm hơn, tác dụng thẳng vào xương sông, nhưng không biết có tác dụng với người cá không... Dù sao thì anh cũng từng thử trên người tù binh cường tráng nào đó trong phòng dùng hình của tàu chiến, kiểm chứng nó có hiệu quả với con người, có thể khiến con người mất kiểm soát tại chỗ, biến thành một đống bùn. Nhưng cũng không biết có phải vì trói chặt quá không mà vết thương trên vai và ngực người cá bị "Ceto" gây ra không có xu hướng lành lại, nhất là vết thương xuyên thấu ở ngực, da thịt lật ra cuộn lại, thậm chí có thể thấy được cả xương trắng.

Nghiêm trọng quá, anh phải đưa nó lên để chữa trị.

Anh bơi xuống chút nữa, đỡ gáy người cá, ôm nó lên, ở khoảng cách gần thế này, anh mới thấy rõ hình dáng totem vàng sậm giữa ngực người cá. Hình như là mặt trời, nhưng cũng gần giống một con mắt.

Không có thời gian quan sát tỉ mỉ, anh chuyển tầm mắt, nhìn lên đỉnh đầu, đang định nói với Frukz, cổ tay đã bị siết chặt!

Bàn tay có màng nóng hổi tóm lấy anh.

Đuôi cá vàng quấn quanh cẳng chân anh, hơi nóng xuyên qua đồ lặn vào đến tận da thịt xương tủy, nhưng không bằng nhiệt độ như dưới đáy biển. Medusa chuyển ánh mắt, đối diện với đôi mắt xanh lục lộ ra dưới mái tóc đen nhánh.

Người cá thiếu niên nhìn anh chằm chằm, đôi mắt trong veo... chẳng hề có tia hỗn loạn nào sau khi tỉnh dậy từ cơn mê, càng không có dấu hiệu yếu ớt sắp chết.

Hình như lúc nãy chỉ là trạng thái yên tĩnh để săn bắt thôi.

Anh không nên sơ suất, truyền thuyết nói rằng sinh vật này có trí tuệ cực kỳ cao, thậm chí còn vượt cả con người.

Anh cố gắng giữ bình tĩnh không nhúc nhích, mặc người cá nhìn anh chằm chằm. Khác với lần đầu dưới đáy biển, hình như nó không muốn tấn công ngay, bây giờ anh mới phát hiện đôi mắt xanh của nó thật sự rất xinh đẹp, khiến anh nhớ đến cực quang anh thấy gần đây, chính là mau xanh đó, sâu thẳm, thần bí, quyến rũ, ẩn chứa tính hoang dã tràn trề sức sống, khiến người ta cảm nhận được sự nguy hiểm, nhưng lại dễ bị sa lầy, bị mê hoặc. Chắc chắn đây không phải đôi mắt con người có được, mà là đôi mắt chỉ thuộc về động vật hoang dã, với lại còn là thú dữ. Chỉ chểnh mảng trong giây lát, mặt anh đã cảm thấy âm ấm, người cá chạm vào mặt anh bằng bàn tay có màng. Móng tay sắc nhọn lướt qua mặt, mũi, môi anh... anh vẫn 'án binh bất động', nhìn nó đến gần hơn, chậm rãi bơi quanh anh, híp mắt đánh giá. Anh cũng chuyển động cơ thể theo nó bơi, tránh để lưng và gáy mình lộ trước kẻ săn mồi biển sâu chưa rõ này.

Dù trông tuổi tác nó không lớn, nhưng lần gặp đầu tiên, anh đã biết được tính nguy hiểm của nó rồi, mắt cá chân vẫn đang đau điếng chính là bằng chứng tốt nhất.