Editor: Zombie cưỡi Lợn
【 Tuần thứ ba mươi hai – thứ sáu – đêm 】

Bạch Thịnh buông đồ trong tay xuống nhìn anh một chốc, bỗng nhiên cậu nở nụ cười, nhưng đây không phải nụ cười của Bạch Thịnh.

Nụ cười của Bạch Thịnh phần lớn là ngại ngùng, e thẹn, có lúc là ngây thơ pha lẫn một ít ranh mãnh, còn nụ cười này không thuộc về Bạch Thịnh, cậu nhếch một khoé môi, hơi hất cằm như trông thấy một chuyện gì đó khiến cậu thoả mãn, mang theo tà khí ngông cuồng tự đại.

Sau đó, cậu giơ tay lên, chậm rãi vỗ tay, tiếng vỗ tay đột ngột vang vọng khắp phòng.

“Thật sự chỉ có anh, bác sĩ, còn đang nghĩ xem đến khi nào thì anh sẽ phát hiện đây.” Bạch Thịnh nói: “Vốn không muốn nói sớm cho anh như vậy, nhưng ngày hôm nay thật vui, có hơi thả lỏng nên mất cảnh giác.”

Lăng Thần Nam không rõ cậu có ý gì, theo bản năng mà cảm thấy bất an, anh phát hiện tay mình đang run lên, vì vậy lặng lẽ buông thỏng bên người, siết chặt nắm tay, nhưng thân thể vẫn không khống chế được mà hơi run rẩy.

“Đừng bày ra cái vẻ mặt đáng sợ này chứ, chẳng phải cho đến bây giờ chúng ta vẫn luôn ở chung với nhau rất khá sao?” Bạch Thịnh khẽ mỉm cười: “Nói thật, trước đây tôi vẫn cảm thấy bác sĩ rất dễ hiểu, mà bây giờ mới biết kỳ thực anh nói dối cũng rất giỏi đó, nếu không phải đã biết trước chân tướng, không chừng ngay cả tôi cũng bị anh lừa.”

“Khiến Thẩm Dần Xuyên bị hạ đo ván.”

Là Chim Ruồi! Lăng Thần Nam cực kỳ giật mình, người trước mặt anh vẫn luôn là Chim Ruồi?

Lần gặp mặt ban đầu còn chưa tính, nhưng bây giờ anh đã quá quen thuộc với hai người họ, không lý nào không thể phát hiện trong mấy tiếng đồng hồ!

Giọng Lăng Thần Nam bỗng trở nên nghiêm khắc: “Cậu xuất hiện bao lâu rồi? Tuần trước gọi điện thoại cũng là cậu, đừng bảo từ lúc ấy đến giờ vẫn luôn là cậu nhé.”

Đối phương đảo mắt một vòng, mím môi —— đây là thói quen nhỏ mỗi khi Bạch Thịnh đang sắp xếp lại ngôn ngữ trong đầu, cậu nghiêng đầu nói: “Có thể xem là vậy.”

“Cậu có thể xuất hiện liên tục như vậy từ lâu rồi sao?” Lăng Thần Nam cảm thấy sởn cả tóc gáy ——người trước mặt này nếu là Chim Ruồi, vậy vì sao cậu lại giả làm Bạch Thịnh?

“Cậu làm gì Bạch Thịnh rồi?!” Anh cao giọng chất vấn.

“Nói gì vậy?” Đối phương cười như không cười: “Tôi muốn xuất hiện bao lâu thì xuất hiện bấy lâu thôi.”

Sau đó cậu chậm rãi thu lại nụ cười, nhìn Lăng Thần Nam lộ ra thần sắc hoảng hốt mà hoài niệm, nhẹ giọng nói: “Mỗi lần biết tôi gặp nguy hiểm đều sẽ lộ ra vẻ mặt vô cùng lo lắng này, trước kia là ở nhà Lục Bách Chu, rồi khi chúng ta đang ăn cơm cùng nhau anh cho rằng Thẩm Dần Xuyên gọi điện đến cũng vậy, cũng bởi vì sự chân tâm thật lòng của anh mới khiến tôi không nhịn được mà yêu anh đó bác sĩ, dịu dàng với tôi như thế, thật đúng là giảo hoạt quá mà.”

Lăng Thần Nam thầm giật mình —— người nổi điên trong nhà Lục Bách Chu kia là Chim Ruồi, nhưng khi cả hai cùng ra ngoài ăn cơm, còn bị một cuộc điện thoại doạ sợ rõ ràng là Bạch Thịnh!

Trong đầu anh nảy lên một giả thiết hoang đường: Chẳng lẽ nhất cử nhất động của anh Bạch Thịnh cũng có thể nhìn thấy sao?!

Lăng Thần Nam bắt được một đầu mối, nhíu chặt mày hỏi: “Cậu nói tôi ‘cho rằng’ Thẩm Dần Xuyên gọi điện cho cậu… nên lúc đó cuộc điện thoại vừa tiếp liền bị ngắt kia là?”

“Ai mà biết đâu?” Đối phương không chút để ý nói: “Gọi nhầm đi, đoạn thời gian đó thỉnh thoảng hay có mấy cuộc như vậy, không ngờ lại giúp tôi được một đại ân, ai bảo anh lúc đó cứ muốn vĩnh biệt tôi chứ, vốn định sẽ bàn bạc kỹ càng, bỗng nhiên có một cuộc điện thoại gọi đến, thế nên thuận theo mà diễn thôi.”

Lăng Thần Nam hoàn toàn không cách nào tin được những gì vừa nghe, anh cảm thấy não mình lại thiếu oxi, lảo đảo, vịn lấy cạnh bàn mà hít sâu hai lần, mới hỏi: “Cho nên… cho nên đến cùng có bao nhiêu lần… đến cùng có bao nhiêu thời gian là cậu, mà không phải Bạch Thịnh…”

Người mà trước đây không lâu vẫn là chàng người yêu tươi trẻ đáng yêu lúc này lần nữa lộ ra nụ cười yếu ớt quen thuộc, kiên trì và dịu dàng nói: “Vẫn chưa rõ sao bác sĩ, từ đầu tới cuối, chúng tôi là một người.”

“Hay là, anh thích nghe tôi nói kiểu này hơn?” Cậu bỗng nhiên cúi đầu, cắn môi, giọng nói run rẩy như đang thẹn thùng đến muốn khóc lên: “Bác sĩ, em… em thích anh… xin lỗi vì vẫn luôn che giấu, xin lỗi…”

Sau đó, cậu nâng mắt ——một chút hơi nước bên trong cũng không có: “Như vậy, anh hiểu chưa?”

Bên tai Lăng Thần Nam như có tiếng sấm nổ oành, vang vọng trong đầu, không khống chế được mà lui về sau nửa bước, suýt nữa thì đứng không vững.

“Vậy cậu… rốt cuộc là ai?” Anh cảm thấy mình như đang bám bên rìa vách núi, ngửa đầu nhìn người có thể quyết định vận mệnh sinh tử của anh, đặt ra nghi vấn cuối cùng.

“Là ai ư?” Đối phương nghe vậy lại phì cười lên, cứ như thật sự bị cái câu hỏi này chọc cười, cười đến mức bả vai run rẩy, cậu một tay chống nạnh, cười đến khó mà dừng lại: “Lại hỏi cái câu này!”

Cậu dùng ngón tay xoa xoa khóe mắt, vừa cười vừa nói: “Nói vậy mà anh chưa hiểu hả? Đa nhân cách cái gì, từ đầu tới cuối chẳng hề tồn tại.”

Lăng Thần Nam cảm thấy từ khuỷu tay trở xuống đều đã tê dại, anh không còn sức nữa, buông lỏng tay ra, thân thể và tim cùng rơi vào vực sâu.

“Cho nên… từ đầu tới cuối, Chim Ruồi gì đó, căn bản chưa từng tồn tại.” Anh lẩm bẩm.

“Bác sĩ, anh nghĩ như vậy tôi thất vọng lắm đó.” Đối phương nói: “Người từ đầu tới cuối không tồn tại, phải là Bạch Thịnh mới đúng.”

Cậu dời tầm mắt, không chút để ý mà nhướng nhướng mày: “Hoặc là nói… tôi mới thật sự là Bạch Thịnh, ấy cũng chỉ là một cái tên mà thôi.”

Bầu không khí yên tĩnh đến mức làm người ta khủng hoảng.

“Không thể.” Lăng Thần Nam kiên quyết phủ nhận: “Làm sao có khả năng! Không ai, không ai có thể diễn xuất tốt đến mức này, dù cậu nhất thời có thể học được cách biểu hiện như em ấy, không nói đến việc chúng ta đã sống chung ba tháng, chẳng lẽ bác sĩ Lục phụ trách trị liệu cho cậu cũng không nhận ra sao? Điều này là không thể!”

Đối phương lạnh lùng cười, nói: “Theo lý thuyết thì đúng là không có khả năng, ở càng gần thì càng dễ bại lộ, huống chi nghề nghiệp của đối phương còn là bác sĩ tâm lý với mức nhạy cảm rất cao. Có điều, nếu như từ khi còn bé anh đã bắt đầu sắm vai một người khác, đeo cái mặt nạ này mà trưởng thành, mấy chục năm qua đều là như vậy, anh cũng có thể lừa thầy lừa bạn, lừa người nhà, lừa đồng nghiệp, thậm chí lừa cả chuyên gia tâm lý.”

Tựa hồ như rốt cục không cần phải che giấu nữa mà nói một hơi, khá là vui sướng thoải mái mà nói tiếp: “Từ nhỏ tôi đã phát hiện, nếu như dùng thân phận Bạch Thịnh, tôi có thể thoải mái tránh được các loại trừng phạt, bất kể là ai, chỉ cần trông thấy dáng dấp đáng thương vô tội kia, thì sẽ lập tức tha thứ cho, đồng cảm cho.”

“Thậm chí ngay cả ba mẹ tôi cũng không ngoại lệ, đổ mọi sai lầm và phiền phức lên một ‘nhân cách’ khác, đối với mọi người mà nói đều là một loại giải thoát, đúng không? Nói cái gì mà, làm sao chúng ta có thể nuôi ra đứa con trai như vậy, nó căn bản cũng không phải con trai chúng ta, đứa ngoan ngoãn đáng yêu này là người bị hại mới phải. Ha ha, có điều… cuối cùng biến đứa con trai mà bọn họ thích nhất thành đồng tính, cũng coi như làm một chuyện rất sảng khoái.”

“Huống hồ…” Bạch Thịnh cười nhạo nói: “Lục Bách Chu thật sự không hề nhận ra sao? Anh ta vẫn luôn cố gắng cảnh cáo anh, nhưng mà anh không nghe.”

Những lời này vô tình chui vào tai Lăng Thần Nam, khiến anh một câu cũng không nói được.

Bạch Thịnh không thèm để ý, nói tiếp: “Đã như vậy, tôi sẽ nảy lòng từ bi mà nói cho anh biết một chuyện, anh không tò mò nếu tôi không phải đa nhân cách, vậy vì sao lại đồng ý chuyển sang để Lục Bách Chu khám sao?”

Lăng Thần Nam nâng mắt nhìn cậu, đối phương đáp: “Thứ nhất, đương nhiên là bởi vì tôi rất có tự tin trong việc giả trang thành Bạch Thịnh. Thứ hai là vì… tên kia cứ ôm địch ý với tôi, từ ngày đầu tiên nhìn thấy tôi đã sinh lòng cảnh giác rồi, muốn đẩy tôi cách xa anh, anh ta lại quen biết anh thật lâu, hiểu rõ anh nhất, nên tôi rất ghét! Cho nên khi anh nói với tôi muốn chuyển bác sĩ, tuy mới đầu cảm thấy hơi mâu thuẫn một chút, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ thì tôi vẫn đồng ý.”

Lăng Thần Nam nhớ đến một ít chuyện mà Bạch Thịnh thỉnh thoảng chia sẻ với anh khi khám và chữa bệnh —— tỷ như việc cậu nói ở cùng Lục Bách Chu không có cảm giác an toàn, Lục Bách Chu lại ôm thái độ nghiêm khắc với anh, mãi đến khi y dùng chuyện Thẩm Dần Xuyên được giảm nhẹ hình phạt để thăm dò anh mà khiến anh nổi khùng suýt nữa tự mình hại mình đó, Lăng Thần Nam khó tránh được việc trách thầm đối phương, vô thức ít liên lạc với y, khiến mối quan hệ với y trở nên xa lánh.

Thì ra việc xa lánh này đã là kết quả được sắp đặt tỉ mỉ! Lăng Thần Nam choáng váng, tại sao? Chỉ vì quan hệ của bọn họ thân mật sao, bởi vì sợ hai người bọn họ trao đổi với nhau mà nhận ra đầu mối rồi làm hỏng kế hoạch của cậu ta à!

“Nhìn qua thì hồn nhiên yếu đuối, nhưng lại cực kỳ am hiểu việc thao túng lòng người, anh bất tri bất giác sẽ làm theo ý muốn của em ấy.”

Lời Thẩm Dần Xuyên bỗng nhiên vang lên trong đầu anh.

Anh nản lòng ngã lên ghế sôpha, Bạch Thịnh cũng đi tới ngồi bên cạnh anh, kéo tay anh nói: “Tay anh lạnh quá.”

Lăng Thần Nam không nói gì, kiên định rút tay lại, quay đầu đi không nhìn cậu.

Bạch Thịnh khoanh tay, hất cằm, từ trên cao nhìn xuống, tựa hồ như đang ghét bỏ bộ dáng hồn vía lên mây của anh: “Trông bộ dáng anh bị đả kích lớn như thế, có gì muốn hỏi thì nhân dịp này hỏi hết đi, tôi sẽ thành thật trả lời.”

Lăng Thần Nam lắc lắc đầu.

Bạch Thịnh không nhịn được nói: “Nhanh nhanh, thật sự không muốn biết hả? Sau này tôi không chắc sẽ tốt bụng như vậy đâu nha.”

Sau một hồi im lặng, Lăng Thần Nam rốt cục tìm được giọng của mình, thấp giọng nói: “Được rồi, vậy thì nói từ khi mới bắt đầu đi.”

Lăng Thần Nam: “Cậu tiếp cận tôi là vì giải quyết Thẩm Dần Xuyên, đúng không?”

Bạch Thịnh thản nhiên gật đầu: “Khi mới bắt đầu quả thật là như vậy, kỳ thực lúc đó không chỉ điều tra một mình anh, nhưng giai đoạn phát triển về sau không theo như ý tôi muốn, có điều… tổng thể mà nói thì vẫn tính là hữu kinh vô hiểm.”

Lăng Thần Nam bị lời giải thích nhẹ như mây như gió của cậu chọc tức không nhẹ, quả thực không biết phải hỏi từ đâu: “Cho nên dù không phải là tôi thì cũng sẽ là người khác, ý cậu như thế chứ gì?”

Bạch Thịnh nói: “Trên lý thuyết thì là vậy, mới đầu tôi vốn định chọn một nữ bác sĩ tràn đầy lòng đồng cảm, nhưng mà anh đừng hiểu lầm, tôi vốn không định yêu đương với bác sĩ tâm lý, chỉ có thể trách bác sĩ quá dịu dàng, ngay cả tôi cũng kìm lòng không được mà bị anh mê hoặc.”

Lăng Thần Nam đẩy cái vai đang dựa vào mình của cậu ra, ấn ấn huyệt thái dương, đau đầu hỏi: “Cho nên những tuần đầu kia cậu có ý gì? Giả vờ mình là người bạo hành mà không phải người bị hại bình thường chỉ vì để tôi chú ý? Vậy sau này… tại sao cậu cố ý để tôi trông thấy bằng chứng cậu điều tra tôi?” Trong đầu anh dày đặc các câu hỏi: “Còn Kẹo Sữa, cậu ta xuất hiện là vì cái gì?”

Bạch Thịnh bị đẩy ra cũng không giận, cậu dựa vào đệm ghế sô pha, bắt chéo chân, cười khẽ một tiếng, nói: “Ai biểu tâm đề phòng của anh lại nặng như vậy, chỉ cần tôi vừa dịch tới một chút là anh sẽ lùi lại thật nhanh, chút chuyện vi phạm cũng không chịu làm, cho nên lúc đó tôi nghĩ, nếu như chỉ gặp mặt anh một cách không đến nơi đến chốn như vậy, mỗi tuần một lần, thì biết tới bao giờ tôi mới có thể đẩy mạnh quan hệ đến bước tiếp theo đây, anh không chịu tin tưởng tôi, không sinh ra phản ứng di tình và ý thức trách nhiệm mãnh liệt thì tôi còn lâu mới có thể ảnh hưởng đến anh. Hơn nữa khi đó Thẩm Dần Xuyên muốn đưa tên tôi vào danh sách liên lạc trong trại giam, làm tôi rất nôn nóng, vì vậy tôi quyết định thử một ‘liều thuốc mạnh’ — nhất định phải đủ cá nhân, đủ kịch liệt, đủ cố chấp, mới có thể chạm vào tình cảm chân thật của anh, đây cũng là kết luận mà tôi tổng kết ra sau khi để ý đến bác sĩ lâu như vậy.”

“Về phần Kẹo Sữa, cái đó không nằm trong kế hoạch, ai biểu lúc ấy anh muốn chạy, đơn thuần làm Bạch Thịnh đã không thể giữ được anh, hại tôi chỉ còn nước lâm thời tạo ra một nhân vật như thế. Lần thứ nhất xuất hiện quá đột ngột, tôi vì dấu diếm chân tướng mà không dám lên tiếng.”

Lăng Thần Nam nhớ lại một chút, quả thực đến bây giờ Kẹo Sữa chỉ xuất hiện hai lần, đều là những lúc mình sắp lùi bước —— mới vừa quyết định phải giữ khoảng cách với đối phương thì Kẹo Sữa sẽ xuất hiện, làm mình lập tức mềm lòng. Mà sau đó, bất kể là ở trước mặt mình hay trước mặt Lục Bách Chu, Kẹo Sữa đều không xuất hiện nữa.

“Có điều lúc làm Kẹo Sữa cũng không tồi, có thể tuỳ ý theo sát bác sĩ mà làm nũng.” Bạch Thịnh thở dài nói: “Đáng tiếc vì cẩn thận để không lộ ra sơ hở nên phải nhẫn nhịn không dùng thân phận này nữa.”

Rất nhiều chi tiết nhỏ móc nối với nhau, việc Lăng Thần Nam chờ mong những lời Chim Ruồi nói lúc này thật chất là giả chỉ còn là hi vọng xa vời, anh thở hắt ra một hơi, suy sụp nói: “Hoá ra mình thật sự bước từng bước vào cái bẫy này, mình thật sự đã hại Thẩm Dần Xuyên rồi à…”

Bạch Thịnh bỗng nhiên nổi giận, bộ dáng hung ác của cậu rất giống Chim Ruồi, âm thanh bén nhọn, lớn tiếng nói: “Tên khốn kiếp đó có tội thì phải chịu! Chính anh đã tiếp xúc với hắn rồi mà còn nói như thế à! Những cái khác thì thôi đi, những chuyện hắn làm với tôi kia có cái nào không phải thật? Tôi bị hắn dằn vặt bao nhiêu lâu, bị hắn giam cầm, suýt chút nữa còn bị giết, ngày ngày sống trong sự khống chế của thuốc và tác dụng phụ, những đau đớn và dằn vặt mà tôi phải trải qua chẳng lẽ không phải sự thật!”

Lăng Thần Nam cũng tức giận nói: “Đúng, Thẩm Dần Xuyên có tội thì phải chịu, bây giờ hắn đã bị trừng phạt, mục đích của cậu đã đạt được, đùa giỡn tôi chắc cũng đã đủ rồi đúng không? Vậy tại sao hôm nay tôi về nhà cậu vẫn còn ở nơi này, chẳng phải nên cách xa tôi ra à?!”

“Đùa giỡn anh?” Bạch Thịnh nhíu mày, gằn giọng lặp lại từng chữ: “Đùa giỡn anh? Anh cảm thấy tôi đơn thuần chỉ vì tên rác rưởi kia mà ở cùng với anh? Anh cho rằng bất kể là ai tôi cũng có thể làm được đến mức này?”

Lăng Thần Nam: “Vậy đến cùng thì cậu…”

Bạch Thịnh lớn tiếng cắt ngang lời anh: “Bởi vì tôi yêu anh đó!”

Lăng Thần Nam nhếch môi, nói không ra lời.

Sau đó đối phương nhỏ giọng: “Những câu tôi đã nói với anh kia… những câu đó, đều là thật lòng…”

Trái tim vốn đã muốn chết lặng của Lăng Thần Nam lại lần nữa nhảy lên, anh nghi hoặc hỏi: “Cái gì…”

Sau đó anh nhớ tới, ‘những câu nói’ của Bạch Thịnh:

“Cho nên khi được trò chuyện với anh, em đã rất vui vẻ… Tuy mới đầu không phải là dùng thân phận mình.”

“Em muốn nói với anh nhiều chuyện lắm, nhưng lại sợ anh biết quá nhiều sẽ ghét bỏ em, em không biết phải làm gì, em không dám dùng thân phận của mình để đối mặt với anh, em sợ nếu anh không thích em, anh ghét em, vậy em phải làm cái gì bây giờ?”

“Nhưng mà, vẫn không được, người khác ai cũng không được, chỉ có anh.”

Hình như lúc đó cậu ấy nói như vậy.

“Cầu xin anh, cứu em với, chỉ cần thích em một chút là được rồi.”

Lời tỏ tình khi đó nghe ngọt ngào bao nhiêu, thì bây giờ trở thành tiếng cười nhạo đầy trào phúng bấy nhiêu.

Ký ức một khi mở ra, anh liền nhớ lại quãng thời gian khám và chữa bệnh mấy tháng trước —— bọn họ ngồi trong phòng làm việc của anh, anh hỏi Bạch Thịnh chuyện liên quan đến sự tồn tại của một nhân cách khác, đối phương chần chờ một chút — không phải là đang do dự nên biểu đạt như thế nào, mà là đang nhân cơ hội sắp xếp lại lời giải thích. Lúc đó cậu nói —— người kia tên là Chim Ruồi, thích hoa hướng dương, nửa đêm sẽ uống trà, hại cậu không ngủ được.

Nghĩ lại thì… Chim Ruồi, là hoa văn được vẽ trên cốc trà trong phòng làm việc của mình.

Hoa hướng dương, là bức họa được treo trên vách tường trong phòng làm việc.

Kẹo Sữa, là đống bánh kẹo cưới của đồng nghiệp đặt trên bàn anh.

Còn Bạch Thịnh, rõ ràng là người không dung nạp được đường lactoza nhưng lại uống sữa đậu nành latte, mà sự thực là mỗi lần rót nước ở nhà, đối phương đều sẽ pha trà.

Hết thảy những chi tiết nhỏ đó hiện lên trước mắt anh, tất cả manh mối đều xoay quanh anh.

Không phải không thấy mà là chính anh không muốn thấy.

Bạch Thịnh thấy anh cúi đầu không nói lời nào, liền từ đầu bên kia ghế sô pha bò qua hôn trán anh một cái, mềm mại nói: “Bác sĩ, anh ghét em sao? Chẳng phải anh nói không quan tâm em là gì, anh đều sẽ chấp nhận em mà.”

Lăng Thần Nam bỗng hất tay cậu ra, đứng lên —— anh vung tay quá mạnh, ‘bốp’ một tiếng đánh trúng cằm Bạch Thịnh, trên làn da trắng nõn lập tức xuất hiện một vết hồng, sắc mặt đối phương liền trở nên âm trầm.

“Đừng có dùng thân phận Bạch Thịnh để nói chuyện với tôi.” Lăng Thần Nam lạnh mặt nói.

Đối phương chậm rãi đứng dậy, không cười, mà nói rõ từng câu từng chữ: “Anh đang nói lung tung cái gì vậy, em chính là Bạch Thịnh.”

Cậu vừa định tiến về phía trước, Lăng Thần Nam liền lui về sau hai bước, chỉ ra cửa nói: “Cút khỏi nhà tôi đi.”

Hai người yên lặng nhìn nhau, ranh giới cân bằng vi diệu này là một sợi tóc vô hình, lúc bấy giờ nó đã đứt lìa.

“Lăng Thần Nam, có vài lời, dù em không nói ra miệng thì anh cũng biết rõ, vì để tránh phiền phức không cần thiết, hoặc để phòng ngừa anh ôm ấp mơ mộng hão huyền nào đó, em đây nói thẳng.” Bạch Thịnh nói mà không có cảm xúc gì: “Người vi phạm quy định mà yêu đương với bệnh nhân là anh, vì đối phương lạm dụng chức quyền, hại một phạm nhân sắp ra tù bị giam trong bệnh viện tâm thần cũng là anh, chuyện này một khi bại lộ, cuộc đời anh coi như chấm dứt.”

“Cho nên nói, đã đến nước này, anh không thể thoát khỏi em rồi bác sĩ à.” Đôi môi đẹp đẽ của cậu nói ra những lời tàn nhẫn nhất: “Nếu tất cả mọi người không phải người tốt, vậy thì đừng tốn sức ghét bỏ nhau làm gì, cứ tới đi.”

“Và em sẽ không đi đâu cả.” Bạch Thịnh nói: “Anh đừng nghĩ nhiều nữa.”