Editor: Zombie cưỡi Lợn
【 Tuần thứ mười hai – thứ sáu – tối 】

Bầu không khí vốn vô cùng kiều diễm lại vì Bạch Thịnh càng khóc càng nhiều hơn mà quét sạch sành sanh, Lăng Thần Nam môi liếm một cái —— mặn, anh có chút buồn cười ngồi một bên nhìn Bạch Thịnh lau mặt lau mũi, chợt nhớ tới dáng vẻ của đối phương vào lần đầu tiên đến phòng khám của mình —— cái dáng vẻ như không bình thường đó rất tối tăm nhưng lại gợi cảm, so với dáng vẻ sau đó hoàn toàn không cùng một thuộc tính, tại sao lúc đó mình lại không hoài nghi chứ.

Anh đưa tay sờ sờ ly trà của Bạch Thịnh, hỏi: “Nguội rồi, muốn đổi cái nóng không?”

Bạch Thịnh lắc đầu, dường như có chút ảo não, giọng nói có hơi nghẹt mũi: “Uống cái này.”

Lăng Thần Nam cười rộ lên: “Em không nói lời nào tôi còn tưởng em đột nhiên biến thành Kẹo Sữa chứ.”

Bạch Thịnh bắt đầu ngại ngùng, có lẽ cảm thấy mình quá ngu xuẩn, quá mất mặt, nên núp trong góc ghế sô pha, bên ngoài trời đã tối, chỉ có huyền quan là bật đèn sáng, hai người đều ngồi trong bóng đêm.

Lăng Thần Nam hỏi: “Có đói bụng không?”

Bạch Thịnh liền lắc đầu, Lăng Thần Nam nhún vai: “Được rồi, nhưng tôi đói, vậy tôi đi nấu mì ăn.” Dứt lời liền đứng lên đi xuống nhà bếp. Đợi một chốc, quả nhiên khóe mắt nhìn thấy Bạch Thịnh cẩn cẩn thận thận xuất hiện ở cửa phòng bếp, như nai con đang nhìn xung quanh một cái bẫy.

Lăng Thần Nam rửa sạch đậu mầm và cải xanh, sau đó đun dầu sôi rồi đổ hành gừng vào, hương hành tràn khắp phòng, rồi đổ nước vào nồi, tiếng nước vang lên xèo xèo làm người ta rất muốn ăn, anh cắt một trái cà chua bỏ vào trong, chờ nước  sôi mới khom lưng lấy mì sợi từ trong ngăn kéo, lúc khom xuống vô tình để lộ ra một vùng eo nhỏ.

Nai con nghe mùi liền tiến đến gần thêm một chút.

Cà chua trong nồi nước sôi cuồn cuộn không ngừng lăn lộn, Lăng Thần Nam lấy mì sợi ra thả vào nồi, mì gặp nước liền co lại, mềm ra, anh lại nắm thêm một ít mì, quay đầu hỏi: “Ăn hay không ăn?”

Nai con mở to mắt nhìn chằm chằm cái nồi, gật gật đầu.

Lăng Thần Nam cười với cậu: “Ăn nhiều bao nhiêu, cỡ này hay cỡ này?”

Bạch Thịnh vươn đầu ngón tay: “Cỡ này.”

Lăng Thần Nam không đùa cậu nữa, thả một nhúm mì sợi vào.

Bạch Thịnh nhìn anh lấy từ tủ lạnh ra một cái chén nhỏ, liền mất cảnh giác mà mon men tới gần xem, hỏi: “Đây là cái gì vậy?”

Lăng Thần Nam kéo màng giữ tươi ra: “Thịt đã xào ngày hôm qua, còn có trứng gà, hâm lại rồi để trên mặt.”

Bạch Thịnh giật giật mũi, chỉ vào mấy cái màu xanh sẫm bên trong, hỏi: “Cái này thì sao?”

Lăng Thần Nam kiên nhẫn giải thích: “Là trái ô liu, ăn rất ngon.”

Bạch Thịnh mặt đầy vẻ ước ao: “Thật tốt…”

Lăng Thần Nam bật cười: “Tốt cái gì, em cũng ăn.”

Bạch Thịnh lắc lắc đầu: “Anh tự mình làm nhiều đồ ăn ngon như vậy.”

Đây chẳng phải chỉ là rau dưa rất cơ bản và bình thường thôi sao? Lăng Thần Nam nghĩ thầm, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại biến thành: “Ăn ngon thì sau này nhớ thường xuyên ăn đấy.”

Bạch Thịnh sửng sốt, có chút thẹn thùng, lại có chút không rõ anh có ý gì, ấp úng xoay xoay tại chỗ hai vòng, Lăng Thần Nam bưng rau dưa còn nhiễu nước, nói: “Tránh ra nào.”

Bạch Thịnh lập tức dán sát tường, Lăng Thần Nam lại bảo: “Lấy chén, trong cái hộc tủ phía dưới kìa.”

Bạch Thịnh rất dễ chỉ huy, cậu mở cửa tủ lấy ra hai cái chén, Lăng Thần Nam liếc mắt nhìn, vui vẻ nói: “Chén nhỏ như vậy đủ chứa ‘nhiều cỡ này’ sao?”

Bạch Thịnh vỗ vỗ hai má, lại đổi hai cái chén lớn hơn, Lăng Thần Nam bắt đầu chỉ huy cậu lấy nước tương lấy muối, hâm nóng thịt xào, dọn bàn ăn, sau khi đại công cáo thành thì cảm thán: “Ai nha, được ăn cơm Tiểu Bạch làm rồi.”

Bạch Thịnh nghe ra giọng điệu trêu đùa của anh nhưng vẫn rất vui vẻ, cảm thấy mình đã giúp đỡ anh được một phen, sau khi bưng chén mình đến bàn ăn thì ngoắt ngoắt đuôi chờ anh, Lăng Thần Nam dọn dẹp kệ bếp một chút, rửa tay, lau khô, sau đó sờ sờ tóc cậu rồi mới ngồi xuống.

Da dẻ cái cậu này nhất định có cơ quan gì đó, vừa đụng vào liền đỏ mặt, Lăng Thần Nam nghĩ, thế nhưng đã quá muộn, giữ khoảng cách cái gì nữa, anh không làm được, thôi bỏ đi, anh tự giận mình mà nổi lên suy nghĩ tùy hứng, không muốn giãy giụa nữa.

Lăng Thần Nam ngồi đối diện cậu, trộn mỳ lên, nhìn đối phương ăn một miếng sau đó mở to hai mắt nói: “Ăn ngon!” Anh liền không nhịn được mà mỉm cười.

Như vậy là tốt rồi, anh cảm thán trong lòng.

Hai người trầm mặc ăn một chốc, Lăng Thần Nam chợt nhớ tới, nói: “Sao tôi lại có cảm giác mỗi lần ở cùng em thì em không phải đang ăn cũng chính là đang ngủ.”

Bạch Thịnh đang cắn một cây cải xanh trong miệng, nghe thấy loại miêu tả này hai má liền nổi màu hồng nhạt, vẻ mặt đau khổ trừng anh, Lăng Thần Nam cười rộ lên: “Không có gì không có gì, mau ăn đi.”

Bạch Thịnh yên lặng, suy nghĩ hồi lâu liền nói: “Em, em biết rửa chén, còn biết giặt quần áo.”

Thật sự để ý hả? Lăng Thần Nam cảm thấy buồn cười, nhướng một bên mày: “Ồ?”

Bạch Thịnh nhăn mặt: “Em còn biết kiếm tiền.”

Lăng Thần Nam bật cười: “Thế à, cái này tôi biết.”

Bạch Thịnh nhìn xung quanh một chút, có lẽ nghĩ đến tình hình thu nhập của Lăng Thần Nam mới ý thức được đối phương cũng biết kiếm tiền, thế là lại lâm vào suy tư.

Lăng Thần Nam nhìn cậu ủ rũ dùng đũa trộn mỳ, cố ý nói: “Ai nha, xem ra nuôi một cậu Tiểu Bạch không thể dùng làm gì mà, chắc sẽ không cần nữa.”

Bạch Thịnh cuống lên: “A! Em sẽ học!”

Lăng Thần Nam ra vẻ không tin, Bạch Thịnh vội vã bổ sung: “Hôm nay, hôm nay em ngồi xe bus đến! Em có thể tự mình ra cửa, mua đồ, hôm qua em đã vẽ xong vài bức bản nháp, em… em rất nhanh sẽ tốt lên!”

Nhìn vẻ mặt thành thật của cậu, trong lòng Lăng Thần Nam có chút chua xót nhưng lại ngọt ngào, còn có chút đắng, nhìn cậu chăm chú một chốc, cậu cũng nhìn anh chăm chú.

Lăng Thần Nam hỏi: “Vẽ cái gì?”

Vành tai Bạch Thịnh liền đỏ lên, thì thầm câu gì đó không nghe rõ, Lăng Thần Nam “Hả?” Một tiếng, cậu mới nhỏ giọng nói: “Vẽ anh.”

Lăng Thần Nam cảm thấy từ vai đến đầu ngón tay mình đều tê dại cả rồi, cứ như trên đỉnh đầu có một ngàn cây châm đang lơ lửng, lại như dưới chân là nham thạch núi lửa, suy nghĩ trong đầu hỗn độn, cảm quan lại dị thường rõ ràng. Anh rất hiếm khi làm ra động tác thân thể trước khi kịp suy nghĩ —— anh đứng lên, đi vòng qua bàn tới cạnh Bạch Thịnh, cứ như tầm mắt giao tiếp giữa hai người đã hóa thành một sợi dây câu trong suốt nhưng rất chắc chắn, siết chặt bọn họ lại với nhau.

Lăng Thần Nam luồn tay vào tóc cậu, bảo cậu ngẩng mặt lên, từ trên cao xuống, lần thứ hai hôn môi cậu.

Bạch Thịnh vội nắm lấy vạt áo bên eo anh, hơi hé môi, cho anh muốn gì anh cứ lấy, đầu lưỡi vừa mềm vừa ngọt, giữa hơi thở trộn lẫn mùi thuốc mê tình.

Một ngàn cây châm hóa thành xuân mưa rơi xuống.

Lăng Thần Nam dùng răng cắn nhẹ môi dưới của cậu, sau đó đứng thẳng trở lại, mà Bạch Thịnh thì không kìm lòng được đưa tay ôm lấy anh, chôn mặt vào bụng anh, Lăng Thần Nam sờ sờ tóc cậu, sau đó lại sờ sờ cổ cậu.

Thực sự quá tệ, Lăng Thần Nam nghĩ, mình bắt được nai con hay là bị nai con bắt đây?

Lăng Thần Nam vỗ vỗ cánh tay cậu: “Tôi nói này… em ngẩng mặt lên.”

Bạch Thịnh cọ cọ mặt trên áo anh vài cái, cằm không ngừng sượt qua cơ bụng của anh, lúc nhấc mắt, hàng mi xòe ra như cắt vào không khí mỏng manh giữa hai người.

Lăng Thần Nam thầm hôn cậu cả trăm lần trong đầu, sau đó nuốt một ngụm nước bọt, lầm bầm tự hỏi: “Lần này nên làm sao mới tốt đây?”

Bạch Thịnh giật giật cánh tay, ôm anh càng chặt hơn, cứ như sợ anh bỏ mình lại mà đi, bộ dáng sợ hãi cực kỳ giống với Kẹo Sữa, cậu nói: “Vậy… anh cũng thích em một chút đi, có được không…”

Lăng Thần Nam hít sâu một hơi, hỏi: “Một chút là đủ rồi sao?”

Bạch Thịnh chậm rãi gật đầu: “Nhiều một chút nữa thì tốt hơn.”

Lăng Thần Nam cười khổ một tiếng, Bạch Thịnh lại như chìm vào đam mê, có chút hoảng hốt nói tiếp: “Khi lặng lẽ nhìn anh em đã nghĩ như vậy, muốn được nói chuyện cùng anh, muốn được anh cười với em, muốn được anh thích em một chút xíu, em nhất định có thể được anh cứu.”

Lăng Thần Nam cúi đầu nhìn cậu: “Quả nhiên là em theo dõi tôi đúng không?”

Bạch Thịnh cắn môi một cái, nhưng vẫn thành thật mà gật đầu: “Xin lỗi, anh đã biết rồi sao?”

Lăng Thần Nam nói: “Lúc em nói mình tự khắc chế bản thân để không theo dõi tôi, tôi đã đoán được rồi, sau đó thì Chim Ruồi cũng nói.”

Bạch Thịnh nhíu mày, dường như bị tổn thương, hỏi: “Anh có ghét em không, có sợ em không?” Cậu lại giấu mặt đi, nặng nề nói: “Em thật sự chưa từng nghĩ tới việc… làm hại anh hay là cái gì khác, có lúc em thậm chí không xác định được mình thật sự đã đến gần anh rồi sao… Em chỉ, không biết phải làm sao bây giờ, rất muốn bắt chuyện với anh nhưng lại không làm được…”

“Cho nên… cho nên lúc mới gặp anh, được nói chuyện với anh, em rất vui… Tuy khi ấy không dùng thân phận của mình. Em muốn nói với anh nhiều chuyện lắm, nhưng lại sợ khi anh biết nhiều thì sẽ ghét bỏ em, em không biết nên làm gì, em không dám dùng thân phận của mình để đối mặt với anh, em sợ… nếu anh không thích em, nếu anh ghét em, thì em nên làm cái gì bây giờ.”

Khám và chữa bệnh nhiều lần như vậy, một đối một mà hàn huyên nhiều tiếng đồng hồ như vậy, có lẽ đây là lần mà Bạch Thịnh thẳng thắn nhất, Lăng Thần Nam nghĩ.

Bạch Thịnh đứng lên, tay vẫn cứ ôm eo anh, kề sát cả người vào anh, dùng chóp mũi cao cao của mình cọ mặt anh, nhẹ giọng nói: “Nhưng mà, vẫn không được, người khác ai cũng không được, chỉ có anh thôi.”

Cậu cẩn thận nghiêng đầu, hôn lên khóe miệng Lăng Thần Nam một cái, nói: “Cầu xin anh, cứu em với, chỉ cần thích em một chút là được rồi.”

Thì ra người vẫn luôn bồi hồi bên ngoài cạm bẫy chính là mình, Lăng Thần Nam rốt cuộc cũng hiểu rõ điều gì đó, nhưng ai biểu người đi nhầm vào cạm bẫy cũng đang rất vui vẻ chứ?

Anh giơ hai tay lên ôm lấy bờ vai gầy gò của đối phương, cong khóe miệng, nhẹ giọng nói: “Được.”