Cái chân và cánh tay tìm được cũng không hoàn chỉnh, là bị cắt ra nhét vào túi. Có lẽ là cách ngày bị sát hại đã được không ít ngày rồi nên thi thể thối rữa, ruồi nhặng bay lung tung, trứng côn trùng đầy ứ bên trong.

Tần Phong vạch túi ra nhìn một cái rồi liền quay mặt đi.

Thấy Lâm Phạm ghé tới gần, anh liền đẩy cô ra: “Không có gì để xem đâu.”

Anh đứng dậy, nhìn về phía đống rác cực đại trước mặt, đã có cảnh sát đang tìm kiếm: “Mảnh người báo án phát hiện ra là mảnh nào?”

Tiểu Vương chỉ chỉ vào chân.

“Cánh tay thì được tìm thấy ở bên kia.”

Pháp y Lưu đeo khẩu trang lên, xử lý mấy mảnh xác. Tần Phong đạp lên đống rác mà đi. Lâm Phạm nhìn một cái, suýt chút nữa đã nôn ra, sắc mặt trắng bệch, đi theo Tần Phong về phía trước.

Núi rác quá lớn, mảnh xác rất khó tìm.

Lâm Phạm không đi theo Tần Phong nữa mà cô nhặt một cây gỗ lên, tìm men theo con đường nhỏ. Cô ngửi thấy được mùi xác thối.

Lại có một túi nhựa nữa, xung quanh đầy ruồi nhặng bay. Cô chọc chọc cái túi, hô lên: “Tần Phong!”

Tần Phong rất nhanh đã đi tới trước mặt cô, mở túi ra. Lâm Phạm bị dọa cho ngã bệt xuống núi rác. Một cái đầu người lồ lộ phơi ra. Tiểu Vương kéo Lâm Phạm lên, lấy máy ảnh ra chụp lại.

Có cái mũi thính ngang với chó của Lâm Phạm, rất nhanh đã tìm được tứ chi và đầu.

Lâm Phạm bị mùi làm cho suýt chút nữa ngất xỉu. Cô đi vòng qua đống rác, chạy một vòng, thật sự không có phát hiện gì nữa mới lắc đầu: “Hết rồi.”

Mặt trời ngả về tây, trên trời từng đám mây lớn rực rỡ vô cùng.

Tần Phong cởi găng tay ra, kéo Lâm Phạm ra khỏi đống rác.

Có đầu thì dễ tìm nguồn gốc thi thể rồi. Tần Phong còn chưa về tới cục đã nhận được điện thoại.

Trong thùng rác ở quảng trường trung tâm thành phố đã phát hiện một túi thịt, nghi là thịt người. Tần Phong liền quay đầu chạy thẳng đến quảng trường trung tâm thành phố. Mùi trong xe không hề dễ ngửi. Lâm Phạm mở cửa sổ ra, để gió thổi vào, không hiểu sao lại nghĩ tới người đàn ông mặc tây trang cô nhìn thấy đêm đó.

Túi thịt ở quảng trường trung tâm thành phố là do một công nhân vệ sinh môi trường phát hiện. Chị ta nhìn thấy trong thùng rác có một cái túi đựng gì đó, còn lạnh lạnh, tưởng là thứ gì dùng được, mở ra xem thì thấy thịt. Chị ta đảo một hồi, mò ra được một bộ phận sinh dục nam, sợ đến mức hét lên một tiếng.

“Thùng rác này bao lâu thì dọn một lần?”

“Mỗi ngày dọn một lần, có lúc người đông thì một ngày dọn hai lần.”

Thi thể vẫn chưa thối rữa, trong túi còn có máu.

“Tiểu Vương, đi trích xuất camera an ninh gần đây đi.”

Lâm Phạm xoa xoa mũi, cả người lạnh run. Trời đã tối rồi.

Thùng rác quanh đây đều được tìm hết một lượt, không phát hiện mảnh xác nào nữa.

“Về cục.”

Lâm Phạm lên xe, ánh mắt đột nhiên lướt qua chỗ quảng trường. Người đàn ông cao gầy mặc tây trang đang lẳng lặng nhìn về phía thùng rác. Trái tim cô run lên, vừa định kêu dừng xe thì người đàn ông đó đã biến mất.

Thi thể được đưa về, trải qua khám nghiệm thì mảnh xác ở quảng trường và tứ chi ở bãi rác là thuộc về cùng một người.

Lâm Phạm thấy thi thể liền bị kích động, tim đập lên bang bang. Cô theo Tần Phong đi vào phòng giải phẫu.

“Tuổi tác của người chết chừng bốn mươi đến bốn mươi hai, thiếu mất một đoạn thân thể, phỏng đoán cao chừng một mét bảy ba.”

Lâm Phạm lặng lẽ nói: “Có thể tới một mét bảy lăm.”

Tần Phong quay đầu, ánh mắt sắc bén: “Cái gì cơ?”

“Căn cứ theo mức độ thối rữa của thi thể thì thời gian tử vong là chừng một tuần. Vì đã để đông lạnh rồi mới vứt xác nên tôi không dám xác định quá chắc chắn về thời gian tử vong. Dạ dày cũng không tìm thấy, càng không phỏng đoán được.”

Mảnh xác không mặc quần áo, khó mà đoán chừng được.

Tần Phong lật túi đựng thi thể ra xem, chỉ là túi rác màu đen rất bình thường, không có gì đặc biệt.

Lâm Phạm trốn sau lưng Tần Phong, cố lấy dũng khí nhìn gương mặt thối rữa của người đàn ông một cái: “Tôi từng gặp linh hồn của ông ta. Chừng bốn mươi tuổi, người thật nhìn trẻ hơn so với thi thể, chiều cao khoảng một mét bảy mươi lăm.”

Phần mặt của thi thể đã thối rữa rất nghiêm trọng rồi, chỉ có thể suy đoán từ đường nét đại khái. Nghe vậy, Tần Phong liền nhìn cô: “Cô nhìn thấy lúc nào?”

“Thứ tư tuần trước.”

“Hôm nay là thứ sáu, chín ngày rồi.” Pháp y Lưu nói.

“Có chắc không?” Tần Phong hỏi.

“Chắc là vậy.”

Tần Phong đi ra ngoài gọi điện thoại, hỏi về tin tức người mất tích được báo cáo lên gần đây. Lâm Phạm nhìn thi thể, giờ cô thật sự đã rất đói rồi.

Điện thoại Lâm Phạm đổ chuông. Cô vội vã lui ra ngoài, đứng ở hành lang nghe máy.

“Tiểu Lâm, cô đã tìm được phòng chưa?”

“Ừm ừm, tìm được rồi.” Lâm Phạm mò được chìa khóa trong túi áo, nói: “Ngày mai tôi sẽ dọn đi ngay.”

“Tôi nói với người ta rồi, tối nay ký hợp đồng.”

“Lát nữa tôi sẽ về.”

Tiếng bước chân tới gần, Lâm Phạm ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tần Phong, nói với bên kia: “Tối nay tôi sẽ dọn luôn.”

“Vậy được, vé xe tôi đặt là sáng mai rời khỏi đây.”

“Được, tạm biệt.”

Cúp điện thoại, Tần Phong nói: “Tối nay cô muốn chuyển nhà sao?”

Lâm Phạm gật đầu.

“Có cần giúp đỡ không?”

“Không cần.” Lâm Phạm nói: “Anh cứ làm việc đi, tôi về dọn dẹp đồ đạc trước.”

“Lại có người dân báo cảnh sát đã phát hiện ra mảnh xác. Tối nay chắc tôi không về được rồi. Đồ nhiều quá thì cứ bỏ đấy, sáng mai tôi sang giúp cô.”

“Không cần không cần đâu. Anh cứ làm việc đi, tôi đi đây.”

Lâm Phạm ra khỏi cục cảnh sát, chạy thẳng tới trạm xe buýt. Lần này cô không gặp người đàn ông kia nữa. Đồ của cô vốn không nhiều, huống hồ cô sắp tới nhà Tần Phong, có rất nhiều thứ đều không tiện đem theo. Nghĩ đến căn hộ đó của anh, sự tự ti của Lâm Phạm lại nổi lên.

Quần áo để thay xếp vào một túi, sau khi lấy được tiền đặt cọc và một phần tiền thuê phòng mà chủ nhà đưa cho cô, cô gái đó liền giúp cô đem đồ xuống lầu.

“Cảm ơn cô hôm đó đã giúp tôi.”

Lâm Phạm bỏ túi xuống, nhìn cô gái mà mỉm cười: “Bất kể gặp phải chuyện gì, hãy nhớ là tìm cảnh sát nha. Đàn ông đánh người không thể ở bên được. Rồi cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt lên mà. Chúc cô ngày càng thăng tiến.”

Cô gái vỗ vai Lâm Phạm, quay đầu nhìn về phía xa, nụ cười trên mặt dần tan biến.

“Trước đây tôi cứ luôn cảm thấy hôn nhân chính là cả đời, không thể rời đi không thể chia cách. Đã theo anh ấy rồi thì cả đời đều là người của anh ấy...”

“Cô là một cá thể độc lập, không có liên quan đến bất kỳ người nào hết.” Lâm Phạm cũng không biết nên nói gì mới tốt. Những lời này là bà nội cô đã từng nói: “Chúc cô may mắn, tôi đi đây.”

“Tạm biệt.”

Lâm Phạm xách túi đi ra khỏi tiểu khu. Giờ này đã không còn xe buýt nữa rồi. Cô vẫy một chiếc taxi lại, ngồi lên, nói địa chỉ. Cô nhắm mắt tựa vào ghế, nghĩ đến vụ án hôm nay, đột nhiên thấy bên cạnh lành lạnh. Lâm Phạm hoảng sợ trong lòng, chầm chậm mở mắt ra. Bên cạnh có một người đàn ông đang ngồi, dáng ngồi thẳng tắp, tây trang trên người không có chút nếp nhăn nào.

Lâm Phạm nuốt nước bọt, nhìn góc nghiêng của ông ta, đẹp hơn lúc bị thối rữa, nhìn cũng không già đến thế. Ông ta có vẻ rất sạch sẽ, da trắng nõn.

Tầm mắt của Lâm Phạm rơi xuống móng tay ông ta. Móng tay cắt rất phẳng, là một người đàn ông trung niên rất lịch lãm.

Ông ta cũng quay đầu sang, ánh mắt ôn hòa nhìn Lâm Phạm. Hai người nhìn nhau.

“Cô gái à, đi đường này sao?”

Lâm Phạm hoàn hồn, quay đầu nhìn con đường bên ngoài, không hề biết là đâu cả: “Sao cũng được ạ.”

Cô nhìn chỗ ngồi sau trống trơn trong gương chiếu hậu, nhắm mắt lại, chôn mặt vào đệm ghế ngồi.

“Cô nhìn thấy được tôi à?”

Lâm Phạm không muốn nói chuyện, vùi mặt vào lòng bàn tay.

“Cô gái, cô sao vậy? Say xe sao?” Tài xế taxi là một người rất nhiệt tình.

Lâm Phạm lắc đầu: “Không ạ.”

Hồn ma người đàn ông trung niên tiếp tục hỏi: “Làm sao cô nhìn thấy tôi được? Cô là người hay ma?”

Cuối cùng cũng tới rồi. Lâm Phạm xuống xe, xách túi đi vào tiểu khu. Tiểu khu cần phải quẹt thẻ mới vào được. Lâm Phạm lại gọi điện thoại cho Tần Phong. Hồn ma người đàn ông trung niên đi theo cô với khoảng cách không gần không xa, cũng không nói gì.

“Lâm Phạm?” Giọng của Tần Phong rót vào tai.

“Anh Tần, hình như vào tiểu khu phải quẹt thẻ.” Lâm Phạm đột nhiên cảm thấy câu này nói ra rất ngượng ngùng, mặt hơi nóng lên: “Tôi đang ở cửa tiểu khu.”

“Đợi tôi hai mươi phút.”

Anh cúp điện thoại. Lâm Phạm đặt túi xuống, ngồi xổm bên đường. Điện thoại phát ra âm thanh báo pin yếu.

Người đàn ông kia cũng ngồi xuống, Lâm Phạm nhìn chân ông ta. Hồn ma trong truyền thuyết đều không có chân, nhưng những hồn ma cô gặp ở Giang Thành đều có chân. Lẽ nào ma ở thành phố đặc biệt hơn sao?

“Sao bác lại chết?”

“Tôi không thể nói cho cô biết được.”

“Bác biết à?”

Ông ta gật đầu.

Hai người ngồi song song, ông ta nhìn về nơi xa: “Sao cô lại có thể nhìn thấy ma?”

“Tôi cũng không thể nói cho bác biết được.”

Ông ta cười cười, gương mặt trắng bệch nhìn có vẻ không còn kinh khủng như vậy nữa: “Cô có biết làm sao tôi có thể rời khỏi nơi này được, sao lại không có quỷ sai đến đưa tôi đi không?”

Lâm Phạm thật sự đã nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này: “Chắc do ông là ma chết oan.”

“Có ý gì?”

“Hình như ma chết oan khó vào luân hồi đấy. Bác chết như thế nào vậy?”

Người đàn ông lắc đầu, ánh mắt sâu xa.

Tuổi ông ta còn lớn hơn ba Lâm Phạm. Lâm Phạm thật sự không biết mình có thể nói gì với ông ta.

“Bác không muốn cảnh sát bắt được hung thủ sao?”

“Không muốn.”

“Tại sao?”

Ông ta lắc đầu, không nói gì.

Lâm Phạm thở dài một hơi: “Tôi nghe nói hồn ma chết oan sẽ luôn quanh quẩn trên thế giới này, không thể vào luân hồi, cứ phiêu du không chết không bị tiêu diệt như vậy. Rất đáng thương.”

“Cô đang thuyết phục tôi đấy ư? Cô là cảnh sát à?”

Lâm Phạm lắc đầu: “Tôi không phải.”

“Tôi thấy cô đi cùng cảnh sát. Các người đã tìm được thi thể của tôi.”

Lâm Phạm quay sang nhìn chằm chằm ông ta. Người đàn ông không nhúc nhích, vẫn yên lặng nhìn về nơi xa như trước: “Vậy thì không đầu thai nữa.”

Lâm Phạm lần đầu gặp ma cố chấp như vậy, cũng rất tò mò: “Bác à.”

Người đàn ông đứng lên: “Tôi phải đi rồi.”

“Bác đi đâu? Không muốn để cảnh sát bắt được hung thủ thật à?”

Ông ta quay đầu nhìn Lâm Phạm, cười cười: “Có những thứ còn quan trọng hơn mạng sống.”

Chiếc xe hơi màu đen nhanh chóng chạy tới, ông ta liền biến mất giữa không khí. Lâm Phạm há miệng muốn nói thì xe đã dừng ngay trước mặt. Cửa kính thủy tinh trượt xuống, lộ ra gương mặt của Tần Phong. Anh nghiêng đầu ra hiệu: “Lên xe.”

Lâm Phạm ném đồ vào ghế sau, kéo cửa ghế phó lái ra, ngồi vào.

“Vừa nãy cô nói chuyện với ai đấy?”

“Người bị chết đó.”

“Hung thủ là ai?”

“Không biết, ông ấy không muốn nói.” Lâm Phạm rất buồn bực: “Ông ấy lại không sợ vĩnh viễn không đầu thai được, không sợ phiêu du trên thế giới mà không bị tiêu diệt. Đúng là lạ thật. Ông ấy biết rõ hung thủ là ai, bắt được là ông ta sẽ có thể giải thoát mà.”

Tần Phong gõ lên vô lăng một cái, quẹt thẻ đi vào hầm đỗ xe.

“Có lẽ người giết ông ta rất quan trọng với ông ta.”

Lâm Phạm quay đầu nhìn chằm chằm gương mặt anh: “Anh với ông ấy nói hơn kém nhau có một câu thôi.”

“Ông ta nói gì?”

Tần Phong dừng hẳn xe lại, cởi dây an toàn.

“Ông ấy nói có những thứ còn quan trọng hơn mạng sống.”

Tần Phong mở cửa xe sau, lấy túi của Lâm Phạm ra, đi vào thang máy: “Ăn cơm chưa?”

Lâm Phạm xách túi chạy theo Tần Phong: “Còn chưa kịp ăn. Túi nặng lắm, để tôi cầm đi.”

Cửa thang máy mở ra, Tần Phong đẩy cô vào: “Ngoan ngoãn chờ đó đi.”

Anh đi vào thang máy, ấn số tầng. Anh quay đầu nhìn Lâm Phạm, đối diện với cặp mắt trắng đen rõ ràng của cô, ngập ngừng một chút rồi nói; “Sau này đừng tùy tiện nói cô có thể thấy ma ở bên ngoài nữa, không tốt cho cô đâu.”