Kể từ ngày chậu xương rồng không còn ở ban công thì Trường Đông cũng trở thành một con người khác. Anh ta không thèm nói với tôi một câu càng không hề quản thúc tôi việc học, cứ tưởng cái gọi là tự do đó sẽ khiển bản thân được hạnh phúc nhưng thực ra tôi lại thấy ngột ngạt vô cùng. Nhiều lần tôi cố ý làm khó anh ta hoặc gây ra những xích mích nhỏ nhưng Trường Đông vẫn không hề đoái hoài gì tới tôi, từ ánh mắt tới lời nói đều giống như tôi đây chưa từng tồn tại trong cuộc sống của anh ta lấy một lần. Thực sự tôi không hiểu nguyên nhân gì đã khiến anh ta trở nên như vậy, chẳng lẽ là vì chậu xương rồng đã bị vứt bỏ sao ? Nhưng như vậy cũng không thể trách tôi được, người không cần nó là anh ta, lỗi của tôi chỉ là đã chăm sóc nó quá tận tình, chu đáo, nghĩ như vậy tôi lại càng không khỏi bực mình. Vậy là từ đó thế trận bắt đầu thay đổi hoàn toàn, nếu trước đây Trường Đông luôn lấy việc chọc giận tôi để mua vui thì hôm nay tôi lại làm như vậy với anh ta, cụ thể là cái gì anh ta nói có thì tôi sẽ nói không, cái gì anh ta ghét thì tôi thích và cái gì anh ta không vừa mắt thì tôi lại mang nó ra trưng bày. Không phải Trường Đông không nhìn thấy những trò lố này của tôi nhưng anh ta vẫn luôn giữ một gương mặt lạnh như sắt đá, thậm chí cũng chẳng để tâm tới những việc tôi làm mà cứ thế bỏ đi. Vậy là một buổi tối tôi chủ động sang gõ cửa phòng bên để làm phiền với một lí do duy nhất là tìm người giải giúp bài toán khó, vừa thấy tôi Trường Đông cũng chỉ im lặng rồi quay về bàn của mình, tôi rút hết bình tĩnh mà lên tiếng.

« Tôi có một bài tập không thể làm được, anh rảnh thì chỉ giúp tôi đi. »

« Anh đang bận. » Trường Đông chẳng thèm nhìn tôi cứ thế vừa tập trung vào cuốn sách trước mặt vừa trả lời.

« Dù vậy anh cũng không thể dành cho tôi được năm phút sao ? » Tôi vừa nói vừa tiến lại gần Trường Đông rồi chìa cuốn tập trước mặt anh ta, lại cố nhẫn nhịn mà nói tiếp.

« Dù sao anh cũng đã nhận trách nhiệm giúp tôi học hành trước mặt bố mẹ tôi, đừng nói anh định nuốt lời đấy chứ ? »

Lấy phụ huynh ra làm cái cớ để thu phục Trường Đông quả là ý kiến không tồi, vừa nghe tới đó anh ta liền dừng ngay mọi hoạt động lại mà đưa mắt nhìn thẳng vào tôi và trả lời.

« Vậy em cứ để xuống đó, anh sẽ làm giúp em. »

« Không. Tôi muốn anh hướng dẫn tôi cách giải thật cụ thể . » Tôi cứ giả bộ ngây ngô mà vòi vĩnh.

Anh ta thoáng thở dài rồi đưa tay cầm lấy cuốn tập trong tay tôi, chỉ chờ tới đó mà tôi cũng vui vẻ ngồi xuống bên cạnh và nở một nụ cười. Trường Đông sau một hồi suy nghĩ cuối cùng cũng giúp tôi làm được bài toán đó, vậy mà những gì chúng tôi đối thoại với nhau lại chẳng có chút liên quan nào.

« Đối với bài này đầu tiên em phải đặt điều kiện xác định đã. » Anh ta tập trung ánh mắt vào cuốn vở trước mặt mà nói với tôi.

« Thực ra tôi nghĩ mình chẳng có lỗi gì với anh cả. » Tôi đáp lời.

« Sau đó em phải gọi ẩn là số cần tìm. »

« Chỉ là một cây xương rồng thôi, anh có cần trở nên như thế không ? »

« Sau khi có ẩn thì dựa vào dữ kiện bài toán để lập một phương trình mới. »

« Tại sao anh cứ xem tôi như không tồn tại vậy ? »

« Chắc em biết cách giải phương trình này chứ ? »

« Tôi biết, biết rất rõ, anh không chỉ vô lí mà còn đối xử rất tàn nhẫn với mọi người. »

« Sau khi tìm được kết quả em chỉ cần đối chiếu điều kiện xác định nữa là xong. »

« Anh cứ làm như vậy đi, đừng tưởng tôi sẽ hạ mình để xin lỗi anh, anh đừng mơ nữa. »

Trường Đông đập mạnh cuốn tập xuống bàn, ánh mắt hướng về phía tôi đầy giận dữ rồi cứ thế hét lên.

« Mộc Đan ! Đủ rồi, anh đã hướng dẫn xong, em có thể ra khỏi nơi này. »

« Trường Đông ! Tôi chưa nói xong, anh nghĩ mình làm như vậy thì tôi sẽ bận tâm sao ? »

« Nếu không bận tâm thì em còn nói để làm gì ? »

« Tôi chỉ muốn cho anh biết điều này, người đem vứt bỏ chậu xương rồng ấy là anh, tôi chẳng liên quan gì việc này mà anh cứ tỏ thái độ như thế ? »

« Vậy sao ? Chậu xương rồng đúng là do anh vứt và em hoàn toàn vô tội phải không ? Anh thật không ngờ em lại là người như thế ? »

« Tôi là người thế nào ? Anh đừng tưởng mình tài giỏi mà thích nói gì cũng được. » Lần này thì tôi đứng phắt dậy và trừng mắt lên nhìn anh ta, chỉ còn thiếu nỗi không thể trào hết những giọt nước mắt tức giận ra bên ngoài.

« Anh sai rồi, đáng lẽ anh phải hiểu về em nhiều hơn.» Anh ta nói, bờ môi nhếch lên nở một nụ cười diễu cợt.

« Tôi cũng nghĩ mình đã nhìn nhầm anh. Coi như anh và tôi từ nay không còn quan hệ gì nữa. » Tôi nói rồi bỏ đi, vừa bước tới phòng mình thì bao nhiêu nước mắt cũng cứ thế mà tuôn trào xối xả. Tại sao chỉ vì một chậu xương rồng mà Trường Đông có thể đối xử với tôi như thế ? Anh ta ghét tôi đến vậy ư ? Tôi lại đưa tay đấm mạnh lên bên trái ngực mình, chẳng biết tại mỗi ngày trái tim này lại càng ngu ngốc hơn trước, dù cho Trường Đông đối xử với tôi thế nào tôi cũng không thể hận anh ta, cái mà tôi cảm nhận chỉ có sự tổn thương và day dứt trong lòng.

Kể từ ngày đó tôi và Trường Đông không còn nhìn mặt nhau nữa, ô cửa sổ phòng bên cạnh từ sáng tới chiều lúc nào cũng đóng kín bưng, rèm cửa bên trong cũng nằm ngay ngắn che hết tất cả con người lẫn đồ vật, chưa bao giờ trong đời tôi lại cảm thấy tồi tệ như lúc này.

Một buổi sáng nọ vừa tan học về lại có một người đứng chờ tôi ở trước cổng trường, đó không phải là Gia Huy càng không phải là Trường Đông, người mà tôi trông thấy lúc đó chính là Thục Linh. Trông thấy tôi mệt mỏi vác trên người chiếc cặp sách to đùng, chị ta cứ thế vui vẻ tiến lại gần mà nói.

« Mộc Đan, em có thể nói chuyện với chị được không ? »

Tôi cố gắng mỉm cười đồng ý rồi cùng ghé vào một quán nước gần nhất để nghe câu chuyện mà chị ta muốn nói với mình.

« Mộc Đan, chị thật sự biết ơn em. Cảm ơn em rất nhiều. » Thục Linh vừa cười vừa nắm lấy tay tôi mà nói trong hạnh phúc.

Tôi chẳng hiểu chuyện gì đang xẩy ra liền mở to mắt mà nhìn chị ta rồi hỏi lại.

« Chị có thể nói rõ được không ? Em chưa hiểu ra vấn đề gì cả. »

« Trường Đông đã quay lại với chị rồi, cuối cùng thì anh ấy cũng nói yêu chị và muốn chị ở bên anh ấy suốt đời. »

Tôi nghẹn lại ở cổ họng mình một viên đá khá to, cứ thế cố nở một nụ cười gượng gạo mà ấp úng.

« Em…chúc mừng chị…em… »

Tôi đưa li nước lên miệng mình nhấp một ngụm to nhất có thể rồi tập trung toàn bộ ánh nhìn và suy nghĩ theo lời của Thục Linh.

“Chị thật không ngờ Trường Đông lại nói những điều đó với chị, anh ấy nói rằng sẽ quên cô gái không xứng đáng trong lòng mình để mang đến cho chị một tình yêu hoàn hảo nhất.”

“Vậy sao chị lại cảm ơn em?”

“Trường Đông nói anh ấy nhận ra mình cần chị là nhờ sự giúp đỡ của em, bởi vậy chị mới đến tìm em như thế này.”

Tôi ngơ ngác nhìn Thục Linh và cũng chẳng hiểu chị ta đang nói gì? Chuyện Trường Đông với cô gái đó và Thục Linh thì liên quan gì tới tôi? Tôi cũng giúp anh ta nhận ra tình cảm của mình hồi nào chứ? Càng nghĩ đầu óc tôi càng rối bời lên, thật không biết Trường Đông đang muốn dở trò gì để hãm hại tôi nữa.

Đêm nay tôi lại ra đứng ở hành lang, cửa sổ phòng bên đã lâu không còn nhìn thấy được bên trong mà thay vào đó là những mảng đen mù mịt trông thật đau lòng. Tôi rất muốn hỏi Trường Đông rốt cuộc anh ta muốn gì mà lại nói những lời đó với Thục Linh nhưng rồi vẫn không thể. Từ khi tôi và anh ta quyết không nhìn mặt nhau thì cả hai đã chẳng còn mở miệng nói với nhau lấy một lời, mà tôi cũng có lòng tự tôn của mình, chính nó là thứ đã ngăn cản tôi không làm rõ mọi việc với Trường Đông ngày hôm nay.

Một ngày sau đó không xa, khi vừa trở về sau một buổi học căng thẳng thì vị khách lạ tôi gặp ở nhà mình chính là Thục Linh, tôi bước vào trong lúc mọi người đang trò chuyện với nhau rất vui vẻ, chỉ riêng Trường Đông chẳng thèm liếc mắt nhìn tôi lấy một lần còn bố mẹ và Thục Linh vừa thấy tôi đã nở nụ cười nồng nhiệt chào đón. Một hồi ngẩn người ra thì tôi cũng hiểu được nội dung cuộc nói chuyện của họ, vậy là hôm đó Trường Đông đã đưa Thục Linh về nhà giới thiệu bạn gái với bố mẹ tôi, tất nhiên ai cũng vui vẻ chỉ riêng tôi mỗi nụ cười trên môi đều chứa trăm phần đau đớn. Tôi vốn chẳng có tư cách gì để can thiệp vào chuyện tình cảm của Trường Đông, dù vậy bao nhiêu cảm xúc hỗn độn trong trái tim đã buộc tôi phải tìm gặp Trường Đông ngay đêm đó, còn nhớ là ba giờ sáng rồi tôi còn sang gõ cửa phòng anh ta. Trường Đông nhìn thấy tôi nhưng không hề ngạc nhiên, đèn bàn bên trong vẫn sáng rực lên cùng gương mặt hết sức tỉnh tảo đủ để biết được anh ta cũng đang không ngủ được như tôi.

“Tôi..tôi có chuyện….” Tôi cúi đầu nhìn xuống dưới nền nhà và nói.

Thực ra tôi đã gõ cửa phòng Trường Đông trong vô thức, cho tới khi anh ta mở cửa nhìn tôi thì tôi mới phát hiện ra mình đang làm một việc ngu ngốc như thế nào.

“Em có chuyện gì?” Anh ta hỏi.

Tôi cố nuốt khan lấy lại bình tĩnh, đằng nào đã tìm sang tận đây thì cũng phải nói rõ rang mọi việc mới có thể trở về.

“Anh nói với Thục Linh tôi đã giúp anh nhận ra tình cảm của mình là có ý gì?”

“Anh chẳng có ý gì cả.” Anh ta đáp.

“ Anh yêu Thục Linh thật sao? Không phải anh nói trong lòng mình chỉ có một người con gái…”

“Em quan tâm tới chuyện tình cảm của anh nhiều như vậy à?” Anh ta cướp lấy lời tôi rồi nhếch môi lên cười chế diễu.

“Tôi không quan tâm, chỉ là tôi muốn biết rõ những việc có liên quan tới mình.”

“Việc đó không liên quan tới em.”

“Nhưng tôi…”

“Nếu anh nói mình chỉ lừa gạt tình cảm của Thục Linh thì em sẽ thế nào?”

“Tại sao anh có thể làm như vậy? Anh là loại người thế sao?”

“Sao anh không thể là loại người như thế? Em cũng đâu hơn anh? Chẳng phải em cũng từng đem tình cảm Gia Huy ra làm trò mua vui cho bản thân sao?”

“Tôi không có.”

“Vậy sao em không ở bên cậu ta nữa?”

“Tôi..tôi…việc đó không liên quan tới anh.”

“Được rồi. Vậy coi như hai chúng ta không liên quan tới nhau. Em mau về phong đi và đừng tới tìm anh hỏi những điều vô nghĩa như thế nữa. »

Đó là câu cuối cùng tôi còn có thể nghe được từ miệng Trường Đông, cho tới khi đã thực sự tỉnh taáo hơn thì nơi tôi đang đứng chính là căn phòng của mình. Có lẽ anh ta nói đúng, tôi thì có tư cách gì mà trách móc về việc làm của anh ta? Tôi cũng từng lừa gạt tình cảm của Gia Huy, tôi cũng chưa bao giờ đối xử tốt với người mình thực lòng yêu cả, tôi là đứa nhu nhược và kém cỏi nhất trên đời.

Từ đó về sau Thục Linh rất hay tới nhà tôi chơi và bố mẹ tôi cũng đón tiếp chị ta rất nhiệt tình. Tôi đã có những tình cảm tốt với Thục Linh nhưng không vì thể mà có thể cởi mở hơn, nhất là những khi mọi người vui vẻ ngồi trò chuyện với nhau thì tôi lại lấy cớ bận học để lên phòng tự nhốt mình bên trong. Một lần đang nằm suy nghĩ viển vông thì chị ta tìm lên tận phong gặp tôi, vừa mở cửa ra tôi không khỏi ngạc nhiên mà nói.

“Sao chị lại lên đây?”

“Chị rất muốn nói chuyện với Mộc Đan, chúng ta có thể thân thiết như chị em thật sự được không?”

Tôi nở một nụ cười rồi cứ thế để Thục Linh vào bên trong trò chuyện với mình. Thực ra những gì chị ta nói vốn chẳng có liên quan mấy tới thứ gọi là tình cảm chị em đó mà ngược lại chủ đề chính của câu chuyện luôn là Trường Đông, vậy nhưng tôi luôn vui vẻ đáp lời.

“Em có biết Trường Đông thích thứ gì không?” Thục Linh hỏi tôi.

Hơi bất ngờ về câu hỏi này, chị ta là người yêu còn chẳng biết nữa là tôi, nghĩ vậy nhưng tôi chợt nhớ ra mà nói.

“Em cũng không rõ lắm, nhưng hình như anh ta rất thích cây xương rồng.”

Giờ lại tới Thục Linh nhìn tôi đầy kinh ngạc, chị ta vội vàng hỏi lại tôi.

“Em nói thật sao? Sao anh ấy lại bảo mình ghét nhất là cây xương rồng?”

“Không thể như thế được, rõ ràng…” Tôi cố cãi lại lời Thục Linh nhưng nói tới nửa chừng liền vội im lặng. Không biết Trường Đông đang diễn trò gì mà lại làm mọi thứ rối tung như thế, hay anh ta ghét tôi nên cũng ghét sang họ tộc nhà xương rồng luôn cỏ thể. Nghĩ vậy tôi lại buồn buồn mà cố đổi sang đề tài khác.

“Chị đang hạnh phúc lắm phải không?”

Thục Linh gật đầu với một nụ cười e thẹn, tự tôi cũng chẳng hiểu tại sao mình lại đi hỏi một câu khiến bản thân đau lòng như thế. Tôi không biết chị ta đang hạnh phúc đến cỡ nào nhưng vết thương trong lòng tôi như ngày một sâu hơn, nhất là khi đặt mình vào hoàn cảnh thế này.

Một buổi tôi đi học về nhưng trong nhà không có ai, vừa bước tới cửa phòng đã nghe thấy tiếng cãi vã ở phòng bên cạnh, mặc dù không phải là đứa thích nghe trộm chuyện người khác nhưng đôi chân tôi cứ thế bất động ở bên ngoài.

“Trường Đông, tại sao anh lại nói dối em?” Đó là tiếng của Thục Linh, giọng nói ngọt ngào ngày xưa đã được thay đổi hoàn toàn bằng sự giận dữ.

“Chuyện đó không liên quan tới em,việc gì em phải làm như thế?” Trường Đông cũng tức giận không kém mà trả lời.

“Em không cho phép anh ở bên cạnh em mà lại nghĩ tới người con gái khác, trong lòng anh chỉ được có một mình em thôi.”

“Anh không nhớ tới ai cả.”

“Anh có thể lừa gạt em nhưng không thể lừa gạt chính mình, nếu trong lòng anh không còn nhớ tới cô ta thì tại sao lại không thể nhận món quà này của em?”

“Vì anh ghét nó.”

“Không đúng, vì anh quá yêu nó nên anh chỉ muốn nó là thứ duy nhất tồn tại vì anh và cô ta.”

“Đủ rồi, em đừng nói nữa.”

“Trường Đông, em yêu anh.”

Tôi chẳng hiểu Trường Đông và Thục Linh đang nói cái gì, tôi càng không biết món quà họ nhắc đến quan trọng tới cỡ đâu, nhưng có lẽ lúc này tôi không nên cứ găm chân ở đây để biến mình thành một kẻ tội nghiệp, dù cho người trong lòng Trường Đông không phải là Thục Linh thì cô gái ấy cũng đâu phải là tôi. Tôi mệt mỏi định lết người bước xuống cầu thang thì phòng kia bất chợt vang lên một tiếng động lớn, bên trong Thục Linh cũng hét lên đầy đau khổ, tôi vì lo sợ chị ta mất bình tĩnh mà làm ra điều gì dại dột liền mở cửa phòng Trường Đông ra, chỉ sau đó một giây thôi có lẽ cả thế giới dường như chết lặng. Dưới nền nhà là một chậu xương rồng nhỏ đã vỡ toe, Thục Linh đứng quay lưng về phía tôi, trước mặt chị ta Trường Đông đang dùng tay mình giữ chặt bờ eo bé nhỏ, họ hôn nhau sau chút ánh sang yếu ớt chiều vào từ ô cửa sổ ngoài kia, chẳng khác gì một bức tranh sơn màu đẹp nhất. Tôi đứng bất động như một kẻ không hồn nhìn đôi tình nhân trẻ đang quấn quýt lấy nhau, không hiểu vì sao nơi lồng ngực lại trở nên đau rát, cho tới khi giật mình phát hiện một ánh mắt đang đau khổ nhìn vào thì đó cũng là lần đầu tiên tôi khóc trước mặt Trường Đông. Tôi cứ thế chầm chậm quay người bước đi trong vô thức, cuối cùng suốt mười bảy năm qua tôi cũng đã cảm nhận được sự mất mát lớn lao như thế nào khi nhìn người mình thương ôm hôn người con gái khác, không đau, chỉ là tự thấy thương hại chính mình. Tôi ngồi ở công viên một lúc lâu rồi lại lân la trên phố một mình lạc lõng, cho tới trước một tiệm cây cảnh nhỏ mới chịu dừng chân. Phía bên ngoài người ta bày biện đủ thứ xương rồng đẹp mắt, chậu nào cũng có một màu sắc và hình thù khác lạ nhau, tôi lại nhớ tới chậu xương rồng đặt trước ban câu mà ngẩn người một lúc lâu như thế.

“Cháu muốn chọn chậu nào?” Một ông cụ có mái đầu bạc trắng ôn tồn hỏi tôi, hơi bất ngờ nhưng tôi cố gắng mỉm cười đáp lại.

“Ông à, có phải xương rồng có sức sống mạnh mẽ lắm không?”

Ông cụ mỉm cười rồi cầm lên một chậu nhỏ ngay trước mặt và nói.

“Đúng là như vậy, nhưng nếu không biết cách chăm sóc thì nó sẽ chết.”

“Khi nào thì nó chết?” Tôi hỏi ông cụ mà đôi mắt cũng nhìn vào chậu xương rồng kia như kẻ mất hồn.

“Nếu tưới quá nhiều nước thì xương rồng sẽ chết.”

Tôi sững người cầm lấy chậu nhỏ ông cụ đưa cho, chỉ vừa trả tiền xong liền chạy vội về nhà như thể quên luôn mệt mỏi và tất cả những chuyện đã xảy ra, vậy mà vừa mới bước chân lên hết cầu thang lại giật mình nhớ tới những gì chiều nay đã thấy, bao nhiêu lời muốn nói không cánh nhưng đã vội bay. Cứ tưởng sẽ gõ cửa Trường Đông mà làm ầm lên với đủ thứ chuyện nhưng rồi tôi lại bước vào phòng mình với tâm trạng chẳng thể tồi tệ hơn. Tôi giải thích rõ mọi chuyện với Trường Đông thì đã sao? Anh ta sẽ vì thế mà thông cảm cho tôi rồi đối xử tốt hơn hay là thương hại ban phát cho tôi chút tình cảm? Chỉ là một chậu xương rồng thôi, anh ta và tôi có vì nó mà tốt hơn không? Tôi tự hỏi rồi lại tự trả lời với bản thân đừng mơ mộng thêm điều gì nữa, Trường Đông sẽ chẳng vì một chậu xương rồng mà đến với tôi đâu, mà tôi cũng chẳng cần thứ tình cảm đó. Tôi lặng lẽ trèo qua cửa sổ rồi đặt nhẹ chậu xương rồng lên ban công, chỉ mong ngày mai có ai đó nhìn thấy mà hiểu được cho tôi vài điều.

Sáng nay Trường Đông đã nhìn thấy chậu xương rồng nhỏ đặt ở ban công nhưng vẫn không nói gì, thái độ và sắc mặt với tôi vẫn lạnh lùng và xa cách như trước. Tôi chờ đợi anh ta một biểu hiện nhỏ thôi vậy mà Trường Đông lại cư xử hoàn toàn khác với những gì tôi mong muốn, coi như cả ngày hôm đó ngồi trong lớp mà tôi chẳng thể tập trung chút nào. Buổi tối trước khi đi ngủ tôi vẫn không quên ra ngắm chậu xương rồng nhỏ của mình, chẳng biết lí do gì đã khiến một đứa thờ ơ trước vẻ mộng mị của thiên nhiên như tôi lại đem lòng si mê nó, và rồi tôi lại đứng lập lò bên ngoài ô cửa sổ phòng bên, dù đèn ở trong vẫn sáng nhưng cửa đã đóng kín bưng và rèm đã che phủ hết nên cũng chẳng thấy gì.

Tôi bước lên giường đi ngủ với một mớ suy nghĩ lộn xộn, không biết Trường Đông thấy chậu xương rồng đó có hiểu cho lời xin lỗi của tôi không nhưng mỗi lần nghĩ tới đó thôi là lòng tôi lại thấy xôn xao. Lỡ như Trường Đông cũng ngốc nghếch mà không hiểu được tâm ý đó thì tôi có nên tìm gặp anh ta mà nói trực tiếp? Tôi đặt ra bao nhiêu câu hỏi cho bản thân để lại khiến lòng mình thêm nặng trĩu, thực ra việc anh ta nghĩ gì về tôi quan trọng như vậy sao, hay là tôi xấu xa tới mức muốn dùng cây xương rồng này để lôi kéo chút tình cảm vốn chẳng thuộc về mình? Tôi càng cố phủ nhận thì sự thật càng khốc liệt hơn, vì Trường Đông tôi đã trở thành một kẻ tồi tệ như vậy rồi.

Hai giờ sáng cả tôi và Trường Đông vẫn chưa ngủ, khi điện thoại lại đổ chuông mà người gọi không ai khác ngoài anh ta. Thực ra Trường Đông nghĩ gì mà lại làm như thế, tôi hồi hộp đưa máy lên áp sát má mình, chúng tôi cứ thế nói chuyện dù chỉ cách nhau một bức tường.

“Mộc Đan, anh có chuyện muốn nói với em.” Giọng nói thân thuộc ấy vang lên như xé tan luôn sự cô đơn trong căn phòng tối, dẫu vậy vẫn có chút buồn man mác bên lồng ngực trái mỗi người.

Tôi chỉ im lặng lắng nghe, ở bên kia anh ta lại nói tiếp.

“Tại sao em lại đặt chậu xương rồng đó ở ban công?”

Cứ tưởng tôi đã chuẩn bị sẵn mọi thứ chờ khi Trường Đông hỏi mà trả lời nhưng lúc này đây cổ họng tôi như nghẹn lại, không phải tôi không có gì để nói mà tôi chẳng thể nói được gì.

“Mộc Đan, em làm như vậy có vui không? Hay em muốn thêm lẫn nữa đùa giỡn với tình cảm của người khác?”

Tôi như chết lặng vì câu nói này của Trường Đông, mặc dù anh ta nói mười phần thì đến một phần tôi cũng không hiểu nhưng trong lòng lại cảm thấy chút gì chua xót. Rốt cuộc thì Trường Đông có ý gì mà lại nói như vậy với tôi? Tôi tắt máy rồi vội vàng đưa tay lên bịt miệng mình để không thể phát ra âm thanh, chỉ còn nghe tiếng nấc nơi cổ họng với những giọt nước mắt mặn chát. Không ngờ trong mắt anh ta tôi tồi tệ như thế, vậy mà khi mang chậu xương rồng đó về đây tôi đã cầu mong anh ta hiểu cho một chút tình cảm của tôi, dù sao thì điều đó cũng an ủi trái tim tôi được phần nào. Trường Đông không hiểu, suốt đời anh ta không bao giờ hiểu được tôi đã yêu nhiều ra sao, bởi vì cây xương rồng đó anh ta chỉ muốn dành riêng cho người con gái mình yêu nên ngay cả Thục Linh và tôi đều trở thành những kẻ dư thừa.