Lâu Tự Ngọc thu yêu lực, mặc cho La An Hà ở bên cạnh đi lên áp tải nàng. Nàng biết lần này không chạy được nhưng lúc này nàng lại không thấy khổ sở đau tan nát cõi lòng như lần trước. Không vì cái gì khác mà chỉ vì gương mặt hết sức chờ mong của Triệu Thanh Hoài ở trước mặt. Ông ta càng chờ mong nàng khổ sở thì nàng lại càng cảm thấy buồn cười.

“Nếu ngài ấy hạ Đoạn Yêu Phù cho ta thì sao không tự tới bắt ta?” Nàng chăm chú nhìn vào đôi mắt Triệu Thanh Hoài sau đó ôn nhu hỏi, “Ngài ấy không có ở đây thì ông bắt ta có ý nghĩa gì?”

Khóe mắt Triệu Thanh Hoài giật giật trong một chớp mắt sau đó ông ta trầm giọng nói: “Chưa thấy quan tài chưa rơi lệ hả? Lâu Tự Ngọc, ngươi có phải cho rằng ta không biết trong bụng ngươi là cái gì hay không?”

Đuôi lông mày nhướng lên, Lâu Tự Ngọc thành thật nói: “Ta thật sự cho rằng ông không biết, mà ông cũng không nên biết.”

Trong bụng nàng có Yêu Vương nội đan. Chuyện này chỉ có 5 người biết chân tướng. Người của Hồ tộc bất kể thế nào cũng sẽ không nói ra ngoài, Tống Lập Ngôn cũng sẽ không đời nào nói ra, vậy còn dư lại cũng chỉ có một người —— Bùi Hiến Phú.

Cười khẽ ra tiếng, Lâu Tự Ngọc lắc đầu: “Đám đạo nhân các ngươi thật là, tai vạ tới nơi rồi còn không chịu đi đối phó với tà ám, ngược lại còn nghe lời hắn nói đi đối phó với ta.”

“Vậy chứng tỏ hắn cũng không nói dối.” Triệu Thanh Hoài tiếp nhận nàng từ tay La An Hà rồi khó có lúc có lễ mà dẫn đầu nói, “Mời Lâu chưởng quầy đi theo chúng ta.”

Lâu Tự Ngọc thở dài, bất đắc dĩ mà đi theo bọn họ về phía trước. Nàng muốn truyền hồn âm cho Tống Lập Ngôn nhưng hắn đã đi tới chỗ hồn âm không bắt được, cũng không thể liên hệ được.

Thảm quá, nàng bĩu môi nghĩ chuyến này gặp phải Đoạn Yêu Phù đúng là lành ít dữ nhiều.

Đám người Thượng Thanh Tư tới lần này thấy không cần mất nhiều sức đã bắt được yêu quái thì rất vui vẻ. Đặc biệt là La An Hà, hắn coi như thở ra một hơi, vì thế cắn răng nói: “Không phải ngươi rất lợi hại sao? Sao không thử giãy dụa một phen đi?”

Nàng không ngốc, lần trước nàng bị trọng thương một nửa là do bị Đoạn Yêu Phù phản phệ. Giãy dụa càng lợi hại thì bị thương càng nặng, còn không bằng chịu trói. Lâu Tự Ngọc chẳng thèm nhìn hắn mà chỉ đá đá dưới chân đi theo bọn họ về doanh địa.

“Sư phụ, con yêu quái này lợi hại thực sự, chúng ta chỉ cần bắt được nó là có thể phá được cục diện bế tắc trước mặt. Vì sao ngài lại không vui thế?” La An Hà đi tới bên cạnh La Vĩnh Sanh khó hiểu hỏi một câu này.

Môi La Vĩnh Sanh có chút trắng bệch, thất thần mà nhìn Lâu Tự Ngọc liếc mắt một cái rồi “Ừ” một tiếng. La An Hà líu lưỡi, trong ấn tượng của hắn thì sư phụ là người hòa ái, ôn nhu. Hắn chưa từng thấy ông ta sắc mặt khó coi như thế này.

“Đừng đi trêu chọc sư bá.” Có tiểu sư đệ hiểu rõ sự tình vội đi lên kéo La An Hà một phen, sau đó thấp giọng nói, “Hoa Diêu tiền bối đi rồi nên tâm tình của sư bá không tốt.”

“Có liên quan gì tới bà ta chứ?” La Vĩnh Sanh đột nhiên mở miệng khiến vài người cả kinh run lên.

Ngươi có bị điên không?

La An Hà lại không kiên nhẫn trừng mắt đám tiểu bối sau đó phất tay áo lên ngựa: “Lại có kẻ lám mồm thì ném lên núi bày trận, trên đó còn thiếu người đó.”

Tâm tình Triệu Thanh Hoài tốt nên khó có lúc trêu ghẹo một câu: “Nếu đệ thật sự luyến tiếc thì ta sẽ tìm cớ gọi người về cũng được.”

“Đệ không luyến tiếc.” La Vĩnh Sanh giận dữ, “Nếu huynh còn nhắc tới chuyện này thì huynh đi mà thúc giục Diệt Linh Đỉnh, đệ không thèm quản.”

“Được, được, được.” Triệu Thanh Hoài bật cười, “Đều nghe đệ.”

Trước khi Tống Lập Ngôn lên núi Triệu Thanh Hoài đã cố ý bảo hắn để Diệt Linh Đỉnh lại, nói là để trấn thủ doanh địa, tránh trường hợp có yêu quái nào đó dùng kế vây Nguỵ cứu Triệu. Lúc đó ông ta nói được cực kỳ có lý, Tống Lập Ngôn cũng không hề hoài nghi. Dù sao cũng là sư phụ mình, lại có tình nghĩa sư huynh đệ đời trước nên đến súc sinh cũng không tính kế hắn vào lúc này đúng không?

Nhưng Triệu Thanh Hoài đã dùng hành động chứng minh ông ta còn có thể súc sinh hơn một chút.

Sau khi Đoạn Yêu Phù có hiệu quả bọn họ lập tức áp tải Lâu Tự Ngọc về doanh địa không trì hoãn một khắc. Sau đó bọn họ lấy dùng pháp trận gọi Diệt Linh Đỉnh ra. Hiển nhiên bọn họ đã hiểu rõ đạo lý càng nói nhiều thì càng chậm trễ việc nên lần này Triệu Thanh Hoài cùng La Vĩnh Sanh không nói gì mà trực tiếp nâng nàng vào giữa pháp trận, dâng hương, hóa vàng mã, bày ra tư thế quyết hủy diệt nàng và nội đan.

Nhưng Diệt Linh Đỉnh cứ xoay tròn trên đầu nàng một vòng lại một vòng, mặc cho La Vĩnh Sanh thúc giục thế nào thì nó cũng không há mồm nuốt nàng.

Lâu Tự Ngọc nhìn nó cười: “Ngoan quá?”

Diệt Linh Đỉnh: Ong ong ong.

Lão tử không phải ngoan ngoãn mà là đã nhớ kỹ lần trước bị đánh, nếu nuốt ngươi sẽ lại bị đánh thủng bụng, lão tử mới không ngốc đâu!

La Vĩnh Sanh choáng váng, ông ta là người am hiểu nhất về thao túng pháp khí. Mặc kệ là pháp khí của mình hay của người khác thì ông ta cũng có thể tung phù chú thúc giục và pháp khí kia đều sẽ nghe theo. Theo lý thuyết thì Diệt Linh Đỉnh hẳn là cũng giống thế mới đúng.

Nhưng mặc cho ông ta tung ra bao nhiêu lá bùa thì Diệt Linh Đỉnh vẫn chỉ vây quanh Lâu Tự Ngọc mà không nuốt nàng. Chờ nó quay mệt mỏi rồi thì thậm chí còn rơi vào trong ngực Lâu Tự Ngọc, học người ta mà “Ong ——” một tiếng thở dài.

“Có lẽ bảo bối mệt rồi.” Nàng thổn thức, “Các ngươi cũng thật là tàn nhẫn.”

Triệu Thanh Hoài: “……”

Ông ta giận tím mặt, tiến lên muốn bắt lấy Diệt Linh Đỉnh nhưng bảo bối này lại rất hiểu chuyện. Nó ong một tiếng nhảy lên cao, xoay một cái bay thẳng đến hướng Kỳ Đấu Sơn.

“Bắt lấy nó cho ta!” Triệu Thanh Hoài tức giận đến dậm chân, “Một cái pháp khí thôi, mau bắt lấy nó!”

Người của Thượng Thanh Tư ở bốn phía đều động, đuổi theo hướng Diệt Linh Đỉnh bay đi. Nhưng tiểu gia hỏa này chỉ cho chủ nhân nhà mình mặt mũi còn người khác nó đều là ăn mềm không ăn cứng. Pháp khí tới bao nhiêu nó nuốt bấy nhiêu, pháp trận đánh úp lại cũng bị nó nuốt tất. Đã thế nó còn thỏa mãn tới nỗi run rẩy hết cả mình, tiếp tục phóng về phía Kỳ Đấu Sơn.

“Không ổn.” Triệu Thanh Hoài siết chặt nắm tay, “Nó muốn đi báo tin.”

La Vĩnh Sanh cảm thấy có lẽ mình là bị Hoa Diêu làm cho tức giận đến không thanh tỉnh nên mới không hiểu sư huynh nhà mình đang nói cái gì.

“Một cái pháp khí cho dù có linh tính thì cũng chỉ là một cái pháp khí, nó có thể đi báo tin sao?” Ông ta liên tục lắc đầu nói, “Cũng đâu phải thành tinh.”

“Đệ có điều không biết rồi.” Triệu Thanh Hoài vội la lên, “Đây là do người kia dùng tinh khí luyện ra nên nó vốn khác với các pháp khí khác.”

La Vĩnh Sanh cảm thấy buồn cười: “Nó có thể nói hả? Hoặc có thể viết hả?”

“…… À, cái đó thì không.”

“Thế nó dùng cái gì để báo tin?”

Cũng đúng, cho dù nó có thể về bên người Tống Lập Ngôn thì cũng không thể nói với hắn bên dưới đang xảy ra chuyện gì. Mày khẽ buông lỏng, Triệu Thanh Hoài khó chịu mà xoa xoa thái dương, thật vất vả mới bình tĩnh chút nhưng quay đầu lại thấy Lâu Tự Ngọc đang mỉm cười thì huyệt thái dương của ông ta lại nhảy dựng lên.

Không có Diệt Linh Đỉnh thì phải thu thập nàng ta thế nào đây?

“Triệu Chưởng Tư nhìn ta làm cái gì?” Lâu Tự Ngọc thật sự vô tội mà nhún vai, “Đó là bảo bối của Thượng Thanh Tư các người, nếu không trị được thì ta cũng chịu.”

“Ngươi rốt cuộc là cho hắn…… Cho bọn hắn ăn mê hồn dược gì?” Triệu Thanh Hoài giận sôi máu, “Đến cái pháp khí cũng che chở ngươi.”

Lâu Tự Ngọc lắc đầu, nói lời thấm thía: “Nói ta hạ mê hồn dược là quá mức hoang đường, vừa khinh thường ta vừa khinh thường ngài ấy. Cho dù ông không chịu thừa nhận chỗ tốt của ta thì cũng không cần phải lôi ngài ấy cùng xuống nước. Triệu Chưởng Tư, ngài ấy vì sao phải che chở ta thì ông là người rõ ràng nhất. Trước mắt người phải đối phó chính là Bùi Hiến Phú chứ không phải là ta, cái này ông cũng biết.”

“Nhưng ông đã bị tâm ma của mình làm mờ mắt.”