*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dịch: Khởi Linh
***
Ngày thứ ba, Tư Nam khoanh chân ngồi ở giữa giường, u ám nói: “Anh đừng tới đây.”
Chu Nhung dựa một bên vai vào khung cửa, ánh nắng hắt lên người, đi chân trần mặc một chiếc quần rằn ri, hình như muốn đến gần một chút song lại không dám lắm: “Em…….đồng chí Tiểu Tư, rốt cuộc em không hài lòng ở chỗ nào?”
“Không có,” Tư Nam lạnh lùng nói, “Đều rất tốt.”
“Nhưng trông em có vẻ rất không hài lòng ý.”
“Anh nhìn lầm rồi.”
“Nhung ca không nhìn lầm.”
Lửa nóng của lần phát tình đầu tiên đã trôi qua, bình thường Omega sau khi bị đánh dấu sẽ có những thay đổi ví dụ như cảm thấy mệt mỏi, mềm nhũn cả người, vừa lòng thỏa ý, vô cùng dựa dẫm vào Alpha, đây thường được tục xưng là kỳ trăng mật; đồng thời khi hai bên phát triển tình cảm thần tốc, cũng là để chuẩn bị cho lần phát tình tiếp theo.
Mặc dù có một số Omega hoặc Alpha không cởi quần thì không nhận người── cơ bản không có dạng Alpha này── cũng sẽ đợi sau khi kì phát tình kết thúc, đách thèm đến cái chày của đối phương nữa mới tìm cớ giải quyết.
Cơ mà Tư Nam thiên phú dị bẩm.
Hắn căn bản không thèm đợi cởi quần, trong một giây khi Chu Nhung đang vắt óc suy nghĩ, chuẩn bị chém hai câu tâm tình để hâm nóng bầu không khí, hắn đã tung một cước đạp chàng Alpha này xuống đất.
Tư Nam đạp là đạp thật, khác hẳn với cái kiểu làm nũng tán tỉnh của Omega, nếu không phải Chu Nhung kịp phản ứng nhanh thì bây giờ đã bị phế rồi. Vì thế Chu Nhung vô cùng cảm thấy tủi thân, chỉ vào phía dưới của mình hỏi: “Xin hỏi em có ý kiến gì với nó không, đồng chí Tiểu Tư? Em nói ra để anh chuyển lời đến nó, anh nhất định sẽ bảo nó cải tiến.”
Đồng chí Tiểu Tư mặt không cảm xúc: “Anh có thể để nó thu nhỏ lại không?”
“……………..” Chu Nhung thành thực nói: “Nó nói nó cảm thấy em khá thích nó, hai ta có thể khoan dung một chút với cái khoản cứng này, thương lượng biện pháp làm nó xìu xuống được không. Em biết Nhung ca cũng rất cố gắng học tập mà……”
“Không,” Tư Nam nói, “Anh là cái đồ máy đóng cọc.”
Một tay Chu Nhung ôm vai, tay kia đỡ trán, khóe môi hơi hơi giật giật.
Tư Nam cực kì có khiếu trong việc đặt biệt danh cho người khác, nói ví dụ như dư âm ba ngày không dứt của từ đồ gà trống của Quách Vĩ Tường, nhìn cái tướng này thì rất có thể máy đóng cọc cũng sẽ theo bản thân y suốt đời, nhỡ may sau này đến căn cứ Nam Hải, thấy thành viên khác của bộ đội 118….
Tư Nam cuốn tròn chăn, quay lưng đi, lòng sinh hờn dỗi.
Cơn hờn của Tư Tiểu Nam cũng không được bao lâu, ngay chiều hôm đó, hơi nóng của lần phát tình thứ hai ào ào kéo tới, thổi sạch tất cả ý thức của hắn.
Lần này Chu Nhung cực kì giàu tinh thần mạo hiểm, y thử mấy tư thế từng xem trong sách đen, phát hiện Tư Nam kích động không đỡ nổi── là khoái cảm sung sướng tạo thành kích động hay kích động vì phản đối cảm xúc bùng nổ thì khó mà nói được, dù sao có một dạo, Chu Nhung xác định nếu trong tay Tư Nam có súng, nhất định sẽ không hề do dự bắn bỏ mình.
Tư Nam ngủ đứt quãng mấy tiếng đồng hồ, cứ bốn mươi lăm phút sẽ được Chu Nhung hôn tỉnh một lần, mơ màng uống chút nước đường muối hoặc sữa bò, bổ sung lượng nước hao tổn của kì phát tình.
Cứ bón vài lần như thế, cuối cùng hắn cũng tỉnh dậy từ trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, còn chưa kịp tung chân đạp thêm một cú, đã phát hiện bản thân bị mạnh mẽ đẩy xuống đè ở trên giường.
Chu Nhung dạng tay dạng chân, vây chặt tứ chi của hắn, nhìn từ trên cao xuống, nghiêm túc nói: “Em có thể nói cho anh biết trước tư thế cơ thể nào khiến em khá hài lòng không?!”
Tư Nam: “……………….”
“Làm nhiều hơn nữa thì anh cũng chả rõ đâu. Trường quân đội nghiêm cấm xem phim ảnh sex. Nhớ năm đó bọn anh phải bao cơm bốn năm thì thằng bạn khoa gián điệp trên mạng của phòng sát vách mới down được mấy thứ tài liệu thế này trên internet xuống, cũng bởi thế mà suýt nữa liên đới trừng phạt cả hệ đấy, thảm vô cùng luôn. Đâu ai ngờ qua nhiều năm như thế, vẫn có ngày anh dùng đến nó, đống tranh ảnh này thực đúng là nền tảng sinh sản của con người mà………….”
Tư Nam giãy dụa giơ một tay ra, nhận xét:
“Máy đóng cọc.”
Sau đó một tiếng ầm kinh thiên động địa vang đến, Chu Nhung bị hắn quật ngã té thẳng xuống giường.
Kì phát tình của Omega tùy theo từng cá nhân mà khác nhau, có ba, năm ngày thậm chí đến bảy ngày, liên quan trực tiếp đến nồng độ pheromone trong cơ thể. Tư Nam do vì trường kỳ dùng thuốc ức chế nên pheromone cực kì nhạt, thêm nữa bây giờ đang là mùa đông nên kì phát tình cũng sẽ không duy trì lâu lắm, vì thế chỉ tiếp tục thêm ba ngày.
Đến ngày thứ ba, Chu Nhung bỉ ổi lấy lý do nghiên cứu hôn lấy hôn để Tư Tiểu Nam thực hiện một trăm lẻ tám tư thế, từ trung thực đến bình thường, bảo thủ, không còn cái kiểu kì quặc hiếm lạ trong đống phim ảnh đen, mà là tư thế trong sách giáo khoa sinh lý của Alpha.
Tới đây, Tư Nam rốt cuộc đã hài lòng, thậm chí bắt đầu thích thích, khiến Chu Nhung cực kì hồ hởi cùng phấn khích.
Thế nhưng mà, cách thức Chu Nhung thổ lộ phấn khích và tình yêu chính là đè hắn xuống dùng một tư thế hự hự suốt hai tiếng, thể lực cứ phải dùng từ kinh người để đánh giá. Tư Nam không thích dạng thể lực kinh người này cho lắm, cuối cùng tới khi tỉnh lại, Chu Nhung không đè hắn hôn hôn làm tiếp thêm một trăm lẻ tám lần nữa, mới miễn cưỡng quạt bớt lửa giận hừng hực của hắn.
“Em có biết có một giống cá tên là cá nóc (*)không?”
Tư Nam trả lời lạnh như băng: “Em không ăn mấy thứ đồ linh tinh.”
“Không không, cá nóc ăn ngon lắm, để hôm nào anh nấu cho em ăn.” Chu Nhung trìu mến nói, “Chả qua ý của anh là bây giờ trông em như con cá nóc ý……………….”
***
Tuyết đã ngừng rơi, dãy núi sừng sững hùng vĩ, nối liền từ đất đến trời, dòng sông trong suốt lấp lánh xuyên qua thung lũng, chảy về dải tuyết mênh mông bao la dài trăm ngàn dặm của phương xa.
Trong phòng bếp, hơi than đã được hun nóng. Chu Nhung đạp tuyết chẻ bó củi quay về nổi lửa, nướng bánh mì, nướng thịt cho bữa trưa, đun nước nóng xào rau nấu canh, dùng đệm mềm bọc bừa bãi bếp lò thành một cái ổ nho nhỏ ấm áp, bảo Tư Nam gối trên đùi mình nghỉ ngơi, nói chuyện câu được câu không.
Chu Nhung vốn là dạng người nói nhiều, rất nhiều chuyện cũ vừa bình thường vừa buồn tẻ vào trong miệng y đều trở nên cực kì thú vị. Y nói hồi bé có một năm, quê nhà gặp phải bão tuyết, lúc quân đội đến cứu hộ thì phải trải chăn ra đất nằm nghỉ trong trại trẻ mồ côi, y nhìn quân trang với súng ống mà ao ước vô cùng, liền cầm toàn bộ số số kẹo mình gom góp được cho các chú bộ đội ăn. Kết quả không chỉ không mất cái kẹo nào, lúc về còn được nhét thêm một thanh sôcôla, sau đó khi y tốt nghiệp cấp ba xong thì báo danh nhập ngũ, cái năm làm tân binh năm nhất nổi tiếng gần xa vì tài xạ kích nên được chọn vào nhóm bộ đội đặc chủng, về sau được cử đi học trường quân đội còn giành được học bổng……..
“Học bổng cũng chả làm việc gì có ích cả.” Chu Nhung tiếc nuối nói, “Toàn bị anh trèo tường chạy ra ngoài đốt vào xiên thịt hết.”
Tư Nam nhớ tới cái gì đó, hỏi: “Anh vào bộ đội đặc chủng năm đầu thì được đi thi đấu quốc tế?”
“Năm ba.”
“………………Anh bao tuổi tốt nghiệp cấp ba?”
“Mười sáu.” Chu Nhung nói, “Tiểu học nhảy cóc hai lớp, xí hổ ghê, vì để tranh thủ Alpha phải ít nhất mười sáu tuổi mới được nhập ngũ.”
Đầu của Tư Nam gối lên bắp đùi y, nằm ngửa trên mặt đất, khoanh hai tay cau mày; Chu Nhung khiêm tốn khom người.
“Nhưng giờ ngẫm lại mới thấy, thiếu niên Omega anh gặp trong cuộc thi đó mới thực sự lợi hại.” Chu Nhung nói tiếp: “Mười lăm tuổi, được quốc gia đặc biệt cử đi, ý chí kiên cường, giả heo ăn thịt hổ, hành động hồn nhiên sẵn có…….Oscar còn nợ cậu ta một tượng vàng đấy. Xem ra trên đời này, tại một xó mà chúng ta không biết, thực sự có đối thủ cường đại khó tưởng nổi, thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân á.”
Tư Nam mỉm cười nói: “À? Em cũng thấy thế. Anh nghĩ bây giờ cậu ta còn sống hay không?”
Chu Nhung đang thổn thức, đột nhiên cảnh giác giật giật lỗ tai: “Anh không biết! Đã mười năm rồi! Anh tuyệt không muốn biết gì hết!”
“Nhỡ cậu ta rất nhớ anh, lưu luyến không quên anh thì sao?” Tư Nam giảo hoạt nói.
Chu Nhung lập tức tỏ thái độ: “Không thể nào, coi anh là thằng ngu sao? Bị lọt hố lần hai?”
Tư Nam bật cười ha ha.
“Thời trẻ trâu bị lọt thì lọt, bây giờ trên người suy nghĩ nhiều thứ quá không lọt được đâu.” Chu Nhung hậm hực nói, “Bây giờ đâu thể so với ngày xưa, huống chi còn có……còn có em mà.”
Ngọn lửa bùng cháy phát ra thứ ánh sáng chói lòa, nụ cười của Tư Nam dần biến mất, hình như bị thứ cảm xúc vô danh nào đó mà phức tạp nào đó bao phủ.
“Sau đó thì xảy ra chuyện gì?” Một lúc sau Tư Nam nhẹ giọng nói: “Sau cuộc thi bộ đội đặc chủng, anh về nước làm cái gì?”
“Được cử đi học trong trường quân đội, vào năm tốt nghiệp thì cấp trên đến chọn người, trong tổng số hai ngàn người thì chọn được ba, trong đó có anh.” Chu Nhung nói, “Kiểm tra từ tình hình chính trị, bối cảnh gia đình, các mục thành tích, tố chất tâm lý, đến cả mặt mũi và chiều cao nữa. Khi đó còn không biết đi làm gì, cho rằng chọn làm nhân viên tình báo, sau mới rõ là chọn làm vệ sĩ cho trung ương.”
“Chẳng phải Beta được ưu tiên chọn làm gián điệp sao?” Tư Nam cười nhạo y, “Sau đó thì sao?”
“Làm được mấy năm, gặp được khá nhiều nhà lãnh đạo, lúc có ai đó ra nước ngoài thăm viếng còn phải đi kè kè bảo vệ bên người.” Chu Nhung nói tin tức thời sự thường hay xuất hiện, tên người nổi tiếng, cười nói: “Sau thì lập được vài công trạng, liền được thăng chức làm vệ sĩ bảo vệ quốc khách, đó là một công việc đòi hỏi sự vô cùng ổn trọng vững chắc, còn anh thì không làm được cho lắm…..”
Trong ánh lửa, Tư Nam đánh giá đường nét sâu sắc nổi bật của khuôn mặt Chu Nhung, “Anh là người như vậy mà.”
Những lúc không cần nghiêm chỉnh thì Chu Nhung sẽ lưu manh vô cùng, song mỗi khi cần thiết, y sẽ là người cẩn thận và ổn trọng nhất, có thể nắm được đại cục── điểm này khác hẳn với Tư Nam.
Tư Nam là một chuyên gia tác chiến đơn độc, hắn có thể đơn thương độc mã hóa giải tình thế nguy hiểm, nhưng để hắn ra lệnh cho đoàn đội đi bảo vệ người khác, thì khá khó giải quyết.
“Anh không phải.” Chu Nhung nở nụ cười, hình như có chút u buồn.
Tư Nam giơ tay chọc chọc cằm y: “Thế sao anh bị điều xuống 118?”
Ban đầu Chu Nhung không muốn nói, nhưng dù sao bây giờ đang mùa đông dài dằng dặc, không có việc gì làm, trong phòng lại ấm áp, Tư Nam nhoài người gối trên đùi y chọc nhẹ, chọc đến nỗi tim y cũng nao nao theo. Sau phút đùa vui, y cuối cùng cũng tước vũ khí đầu hàng: “Tại địa điểm đón tiếp khách ở nước ngoài……..anh phạm phải một lỗi không lớn cũng chằng nhỏ.”
“Anh quyến rũ con gái tổng thống nhà người ta à?” Tư Nam trêu chọc nói.
“Không, bọn anh đã được huấn luyện đặc biệt, có tính chống cự cực mạnh với mùi pheromone của Omega.” Chu Nhung mặt thoáng có chút đỏ lên, nói: “Đó là vào mùa đông, trong đội có một người trẻ có sở trường đánh lén tuyệt hảo, đến khi theo anh chấp hành một……nhiệm vụ có tính chất kiểu như lễ nghi ấy, kết quả không cẩn thận làm ba ngón tay đông cứng dính vào hàng rào cảnh giới.”
“Lúc ấy nhiệt độ ngoài trời xuống dưới hơn âm hai mươi độ, sau khi được thông báo anh lập tức bảo người dùng nước nóng giúp cậu ra rã đông, nếu không không chỉ ngón tay bị hỏng, mà cậu ta cũng xong đời. Tuy nhiên, điều phối viên lại yêu cầu anh mặc kệ, dù sao khi đó…… báo chí truyền thông nước ngoài thích viết gì thì viết, nhỡ để họ chụp được ảnh, về mặt hình tượng………….”
Chu Nhung lắc đầu cười cười.
Tư Nam là người vô tổ chức vô kỷ luật, cũng không thấy có gì: “Anh kiên trì đợi tuyết tan?”
“Họ không mang nước ấm tới.”
“Thế anh…………….”
“Anh dùng tay không bẻ hàng rào,” Chu Nhung bất đắc dĩ thừa nhận, “Bị rõ nhiều người chụp ảnh, mất mặt lắm ý.”
Tư Nam nghĩ đến cảnh tượng súng dài pháo ngắn không ngừng oanh tạc ấy, khóe miệng cong lên.
“Chuyện này vừa hay được gây to lên, không ngừng phát triển, biến thành một trong những trò bẩn công kích lung tung. Dù sao thì khi anh vẫn đang mơ hồ không rõ đã bị điều xuống 118, vừa may thiếu tướng Tiền đang cần người, anh cũng có quan hệ cũ với nhóm bộ đội đặc chủng, nên vào 118 luôn.” Chu Nhung phẩy tay, nói: “Chuyện sau đó thì vậy đấy. Nhưng thực ra ở trong 118 tự do hơn trong trung ương, tiền lương phúc lợi chẳng kém, còn được thường xuyên dùng tiền của công……….”
“Ừm.” Tư Nam tiện tay bóp bóp khóe miệng Chu Nhung, đứng dậy cầm cốc nước, mỉm cười nói: “Nếu như anh không vào 118, chúng ta sẽ chẳng gặp được nhau rồi.”
Nếu Chu Nhung không bị điều xuống 118, Tư Nam sẽ không nhìn thấy đoàn người bị đàn zombie bao vây trong tòa nhà để xe sau buổi trưa hè oi ả hỗn loạn đó.Tư Nam sẽ không gặp được tiểu đội bộ đội đặc chủng, sẽ không kết bạn với Alpha thoát khỏi thành phố T, cũng sẽ không tiến vào quân khu B nguy hiểm bốn phía ở dưới lòng đất; họ sẽ không có cơ hội tìm được kháng thể và tài liệu quý giá, giờ phút này chắc cũng sẽ không có người dùng tính mạng đổi lấy tin tức, ngồi máy bay trực thăng lái thẳng đến Nam Hải xa xôi.Số phận như một mắt xích nối cái này với cái kia, như quân bài domino vô hình trong bóng tối, trước khi thảm họa bùng phát, tất cả đã được viết bằng phục bút (**) chỉ để vì ngày hôm nay.Chu Nhung nhìn chằm chằm vào ngọn lửa đang bùng cháy, ánh sáng nơi đáy mắt khẽ lóe ra.
“Thế nên hai chúng ta nên ở bên nhau,” Y chậm rãi nói: “Chẳng thể tách ra, mà đã sớm được định sẵn.”
***
Giá rét trở thành tấm khiên tự nhiên ngăn trở virus, trong căn nhà xi măng bé nhỏ luôn độc lập một mình này, vẫn ấm áp như xuân.
Tư Nam không nói, Chu Nhung cũng sẽ không đáp, tuy rằng trong lòng họ đều biết, nếu cuộc sống có thể tiếp tục thế này cho đến vĩnh viễn thì thật là tốt.
── Một chốn đào nguyên ấm áp và hòa bình như trong mơ, ngăn cách với thế giới, chỉ có mình đôi ta.
Thế nhưng mà, điều này là không thể.
Ngày mười lăm tháng giêng, tết Nguyên Tiêu, núi rừng tuyết trắng cuối cùng đã tan ra, lớp băng dày trên mặt song cũng nứt thành một đường rất nhỏ. Chu Nhung sắp xếp lại đống đồ vật tư còn thừa, chặt mấy bó củi xếp ở trong sân cho người sau đến còn có cái để dùng, một tay ôm vai Tư Nam, đứng trước căn nhà xi măng, hôn lên mái đầu của hắn.
“Bây giờ di chuyển xuống phía Nam chắc sẽ không đụng độ đàn zombie đông đúc đâu, chúng ta đi xuôi theo đường quốc lộ, tiến thẳng đến thị trấn tiếp tế tiếp, đến vùng duyên hải rồi mới tìm cách liên lạc. May là thiết bị định vị không bị hỏng hóc, nếu đám Nhan Hào Xuân Thảo đã đến được căn cứ Nam Hải, tới khi nhận được tín hiệu, nhất định sẽ báo cáo với cấp trên.”
Chu Nhung hí hoáy tháo cái hoa tai đính rubi trên vành tai Tư Nam xuống, Tư Nam khoanh tay trước ngực, ngắm nhìn núi rừng trùng điệp trước mắt, lớp tuyết đọng màu trắng chiếu vào đáy mắt hắn, lóe ra thứ ánh sáng rực rỡ.
“Nếu……….” Chu Nhung chậm rãi nói, hơi ngập ngừng.
Tư Nam dùng ánh mắt hỏi anh bị sao thế.
“Nếu em vẫn muốn ở đây thêm hai ngày,” Chu Nhung rõ ràng đã chọc lọc từng từ một: “Chúng ta cũng có thể ở chỗ này, nấn ná thêm……….”
Tư Nam vỗ vai y, bước đến chỗ xe SUV, không thèm ngoảnh đầu, cười nói: “Suy diễn quá.”
Trong hai mươi ngày nghỉ ngơi này, vì được Chu Nhung chăm sóc chu đáo từng li từng tí, bình an vượt qua kì phát tình, cơ thể với tinh thần của Tư Nam đã hồi phục đến trạng thái tốt nhất, thậm chí còn khỏe hơn cả lúc hắn gặp tiểu đội của Chu Nhung ở thành phố T.
Vết sẹo do bị điện giật trên cổ tay và khuỷu tay đều đã biến mất, kí ức u ám với tuyệt vọng không một ai biết kia, giống như nước thủy triều rút khi bình minh đến, chui về một góc tăm tối bí mật.
“Đi thôi!” Tư Nam ngồi trên ghế lái, khởi động xe, một tay chống lên cửa xe. Cái tướng kia y như anh con lai đẹp trai lái con xe đắt tiền dũng mãnh đâm bừa bãi trên đường phố New York, huýt sáo với Chu Nhung, khóe miệng nhếch thành một đường cong xinh đẹp: “Còn ngơ ra đó làm gì? Lên đi!”
Chu Nhung cười ngặt nghẽo, tiến đến ôm Tư Nam chui vào xe, vác trên vai chuyển sang ghế phó lái, ngang ngược vô lý lấy dây an toàn cài lên người.
“Anh lái xe, hiểu không cưng?” Ngón trỏ đầy vết chai do dùng súng khều cằm Tư Nam, cười nói: “Em phụ trách ăn tết, đi ngủ, cứ mỗi mười km phải xoa bóp cổ để anh giải buồn; tổ chức phân công rõ ràng, đồng chí Tiểu Tư có ý kiến gì không?”
Băng rã tuyết tan, đường núi uốn lượn.
Chu Nhung kéo cửa kính thành một khe nhỏ, huýt sáo trong gió lạnh, một tay lái xe, tay kia để trên đầu gối Tư Nam.Tư Nam gác chân ăn món “Bánh trôi” Chu Nhung dùng bột mì và đường đun chín, có lúc còn bón cho y một cái, xem xét kĩ càng tấm bản đồ đường quốc lộ rách nát.
Đuôi xe SUV xả khói, dưới màn trời mênh mông, hướng về cuối dãy núi, chạy thẳng đến phía Nam trong muôn nghìn mảnh khói.
Chú thích:
(*)Cá nóc:
(**)phục bút: một thủ pháp văn học nghệ thuật, dùng những chuyện hoặc vật tưởng chừng râu ria trong đoạn đầu làm gợi ý/ám hiệu cho sự kiện hoặc nhân vật nào đó sắp xuất hiện trong đoạn sau.