4.

Không biết trực giác của tôi có sai không mà từ hôm đó trở đi, Tống Hà đối xử với tôi càng lãnh đạm hơn.

Lúc sắp phải nộp luận án, Tống Hà càng bận rộn, đã gần một tuần hai chúng tôi không gặp mặt nhau rồi. Mãi cho đến hôm sinh nhật Tống Hà tôi mới mang bánh kem chính tay làm đến chỗ anh ở tìm anh.

Mở cửa ra thì nhìn thấy anh ấy đang cùng cả nhóm người náo náo nhiệt nhiệt chuẩn bị cắt bánh kem. Mà bạn cùng phòng cũng ở đấy, Tống Hà còn đang ôm lấy cô, tay cầm tay cùng nhau cắt bánh.

Bầu không khí trong phòng chớp mắt yên tĩnh đến kì quái.

Nhìn thấy tôi đến, Tống Hà mặt không đổi sắc, tay cũng chẳng buông ra nói: “Tiếp tục đi.”

Cho đến khi bạn cùng phòng rút tay ra, anh ấy mới dùng một ánh mắt phức tạp nhìn tôi. Rất nhanh cũng có người tiếp lời giải thích: “Hôm nay cũng là sinh nhật của Đường Tịnh nên tụi này mới để cho hai người đó cùng cắt bánh, cậu đừng hiểu lầm nha.”

Nghe lý do vụng về như vậy, tâm trạng tôi chìm xuống đáy cốc. Làm sao không hiểu lầm cho được chứ? Tất cả những uỷ khuất, bất an, nghi hoặc những ngày qua đều bùng nổ trước một màn ân ái của hai người bọn họ.

Tan tiệc, tôi cùng Tống Hà cãi nhau một trận, hay nói đúng hơn là chính tôi đang đơn phương phát hoả.

“Em mới là bạn gái anh mà, sao sinh nhật anh tổ chức còn chẳng để cho em biết?”

“Anh bận rộn đến mức này sao? Cùng cô ấy cắt bánh kem thì được nhưng một tin nhắn cũng chẳng có thời gian gửi cho em hay sao?”

Sau đó, tôi nghẹn ngào: “Tống Hà, anh có còn muốn ở bên em không vậy?”

Đáp lại tôi vậy mà là sự yên lặng.

Tôi vịn vào ghế, dần dần ngồi xổm xuống, vùi mặt vào hai cánh tay yên lặng rơi nước mắt.

Anh Tống Hà, người làm việc gì cũng nói với tôi, nói tốt nghiệp sẽ cưới tôi về nhà, trước nay đều không để tôi phải suy nghĩ lung tung - cuối cùng cũng chẳng còn gì để nói với tôi nữa rồi.

Dần bình tĩnh lại, tôi nói lời chia tay. Nghe được câu này Tống Hà cũng chỉ lạnh lùng bảo tôi: “Tuỳ em.”

5.

Chia tay được năm ngày, bạn của Tống Hà đến khuyên giải: “Ngày hôm đó là do bọn anh bất ngờ đến tổ chức sinh nhật cho Tống Hà, cậu ấy cũng chẳng biết trước. Mạnh Tư, cậu ấy có chỗ sai. Nhưng mà trong lúc cậu ấy bận viết luận văn tốt nghiệp, em không thấy em quá dính người rồi hay sao? Cho dù là người yêu thì cũng nên cho đối phương một chút không gian đúng không?”

Bạn cùng phòng cũng bất đắc dĩ nói: “Tư Tư, mình có người trong lòng mà, ảnh chụp cũng cho cậu xem rồi, Tống Hà còn là bạn trai cậu, sao mình lại giành được chứ.”

Lời của bọn họ khiến tôi suy nghĩ thật lâu, cũng từng hoài nghi có phải do bản thân đã quá cảm tính, quá xúc động rồi hay không, nên tôi quyết định sẽ tìm Tống Hà nói chuyện rõ ràng.

Ai ngờ lại gặp được một màn kia.

Chúng tôi vừa chia tay một tuần, anh ấy đã gấp gáp chấp nhận lời tỏ tình của bạn cùng phòng tôi rồi.

Thật đúng là không có kẽ hở mà.

6.

Ngay tối hôm đó tôi liền mang Tam Thất đi, do ở ký túc xá không thể nuôi chó nên tôi đành mang nó về nhà.

Cả tối tôi nhốt mình trong phòng, cả tâm trí đều là hình ảnh bọn họ hôn nhau, thậm chí còn vô thức “bổ não” thêm càng thân mật. Da đầu từng đợt căng thẳng, trong lòng càng nghẹn đến hoảng.

Vì vậy, tôi đăng bài dưới chủ đề “Vừa chia tay đã quen người mới” trên mạng, đem hết uỷ khuất cùng đau lòng trong những ngày qua giải toả ra. Không ngờ tới lúc ngủ dậy thì hot rồi, có đến 99+ thông báo.

“Sao bạn vừa đề nghị chia tay anh ta liền đáp ứng vậy trời?”

“Đồng ý với lầu trên, thời gian ngắn như vậy thì làm gì có chuyện quen người mới, chẳng qua là tìm cái lý do quang minh chính đại để cho tiểu tam lên chính thức thôi.”

Cư dân mạng thông qua địa chỉ IP hiển thị kết hợp với một số khung cảnh tôi miêu tả tìm ra trường học chúng tôi, thậm chí moi ra được chuyện đương sự là tôi và Đường Tịnh.

Bài viết nhanh chóng lên top với số lượng lớn các sinh viên cùng trường vào thảo luận.

“Đường Tịnh lớn lên nhìn cũng khá đơn thuần không ngờ vậy mà đi làm tiểu tam, mắc ói.”

“Tui biết bạn trai người đăng bài nè, học ở khoa Toán bên cạnh á, nhìn đẹp trai giọng cũng hay, hèn gì chị gái bị trà xanh đào góc tường.”

“Chỉ có mình tui để ý là người đăng bài nói xem phim xong thì thấy tra nam gài hai nút sơ mi trên cùng thôi hả? Là muốn che giấu gì đây...”

Tôi nhìn phía dưới ngày càng nhiều bình luận, trong lòng phức tạp không rõ là cảm xúc gì. Rất nhiều cuộc điện thoại gọi đến tôi còn chưa tiếp, tin nhắn lại càng không đếm nổi, toàn bộ đều là của Tống Hà.

Tôi nhẹ nhàng tắt điện thoại, đi xuống lầu định tìm mua vài món ngon ăn. Từ xa đã trông thấy Tống Hà đứng dưới lầu, thấy tôi xuất hiện anh ta ngay lập tức bước tới, lạnh lùng ra lệnh cho tôi: “Xoá bài đăng ngay.”

7.

Nhớ đến những bình luận trên mạng, tôi nhịn không được hỏi anh ấy: “Hai người rốt cuộc là gian díu với nhau từ lúc nào thế? Là từ buổi xem phim hả? Hay trước đó?”

Tống Hà mặt không cảm xúc nhìn tôi: “Mạnh Tư, giờ nói cái này có còn ý nghĩa gì không?”

Anh ta không trả lời trực tiếp cho tôi nghe, cũng chẳng phủ nhận. Tôi đột nhiên cảm thấy muốn cười, cười tôi, cũng cười anh ta.

Thật khó hiểu mà.

“Nếu như anh không còn thích em nữa thì có thế nói thẳng ra mà. Em cũng sẽ không bám riết lấy anh mãi đâu, tại sao...”

“Tôi nhắc lại lần nữa, sự việc này có phát triển đến mức nào thì cô cũng chẳng được lợi gì đâu, xoá bài viết đi.” – Giọng anh ấy hạ thấp xuống mang theo ý cảnh cáo, giống như đang mất kiên nhẫn.

Tôi im lặng nhìn anh ta, có chút ngạc nhiên. Đây còn có là Tống Hà mà tôi biết không vậy?

Lúc nhỏ gia cảnh nhà tôi cũng không tốt lắm, trong lớp có bạn nữ nhìn tôi không thuận mắt nên vu khống tôi trộm đồ của cô ta. Cô ta nắm tóc tôi, “lục soát” từ cặp tôi ra một cái kẹp tóc nơ, ngang ngược kẹp lên tóc tôi ra oai: “Mày từ nhỏ đến lớn chắc chẳng có được thứ đồ này đúng không? Cả cái kẹp tóc mười mấy đồng cũng trộm, trong nhà rốt cuộc nghèo cỡ nào vậy?”

Lúc đó tất cả mọi người đều mắng tôi là kẻ trộm, chỉ có Tống Hà đứng ra bình tĩnh kể rằng, chính mắt anh ấy nhìn thấy bạn nữ đó tự tay bỏ cái kẹp tóc vào cặp tôi.

Nhờ sự kiện đó nên tôi và Tống Hà mới dần dần thân nhau. Nhưng bây giờ, Tống Hà tuy ít nói nhưng sẽ bảo vệ tôi không bị người khác bắt nạt lúc nhỏ, ấy vậy mà chưa nghe tôi nói hết câu thì kiên nhẫn cũng mất rồi.

Người anh ấy bảo vệ cũng chẳng phải tôi nữa.

Bi thương cùng chua xót nồng đậm đến mức tôi có chút chống đỡ không nổi.

Cuối cùng tôi thấp giọng nói: “Em không xoá đâu” rồi bỏ đi.

Đến tối, khi tôi xuống lầu nhận hàng bỗng nhiên cảm giác được có nhiều người chỉ chỉ trỏ trỏ, ánh mắt nhìn tôi rất kỳ quái.

“Kẻ tám lạng người nửa cân, hai người này tính ra chẳng có ai tốt đẹp.”

“Muốn nổi tiếng đến điên rồi hay gì.”

Đột nhiên có dự cảm chẳng lành.

Tôi vội lên lầu mở điện thoại, phát hiện có người ẩn danh bình luận dưới bài viết của tôi. Còn có thêm hình làm bằng chứng.

“Nửa năm trước, người nào đó đã sớm phản bội bạn trai mình cùng người khác đi thuê phòng!”

Bên trên còn tự nhiên viết một đống lớn, nói tôi lúc đó làm sao giấu giấu diếm diếm bây giờ lại quay sang hất nước bẩn vào chính bạn trai và bạn cùng phòng mình.

Trong hình là tôi và một người con trai cao lớn đứng ngay trước cửa khách sạn. Tôi kéo đến chỗ cánh tay đang đặt ở eo tôi của người đó, lôi lôi kéo kéo trông rất mập mờ. Ánh sáng cũng không rõ ràng, chỉ nhìn thấy anh ta đang cúi đầu nhìn tôi.

Người này, quả thật không phải là Tống Hà.

8.

Chắc là do bài viết tôi đăng đang quá được quan tâm nên bình luận này cũng nhanh chóng hot theo. Một bộ phận dân cư mạng lập tức quay xe, đem những lời lúc trước mắng Đường Tịnh mắng ngược lại tôi, hơn nữa mắng còn khó nghe hơn.

Đột nhiên lại có thêm bình luận lên top.

“Ể, bạn nam này chẳng phải là Thẩm Gia Hoà cao quý lãnh diễm ở trường Đại học A kế bên hay sao?”

Phía dưới có mấy bình luận được nhiều like trả lời lại.

“Không thể nào đâu! Thẩm Gia Hoà sao nhìn trúng chị gái này được?”

“Thẩm Gia Hoà hình như có bạn gái rồi mà, hoa khôi khoa Tiếng Trung hay sao ấy.”

“Ái chà, hoá ra Mạnh Tư bản thân cũng là tiểu tam sau lại bị người ta giật lại!”

Tôi tức muốn chết liền lấy điện thoại gọi cho bạn cùng phòng: “Bình luận là do cậu viết?”

Bạn cùng phòng vừa cười nói: “Đúng vậy thì sao nào. Mạnh Tư, cậu đã có lòng khai chiến thì mình cũng đáp trả lại thôi.”

Tôi còn đang nghĩ nên nói gì thì bên kia điện thoại đột nhiên truyền đến tiếng kêu lên: “Em đang gọi điện thoại mà.”

Bạn cùng phòng cười nhẹ, giọng điệu nghe ra cũng có chút dồn dập. Tạp âm bên kia cùng tiếng của Tống Hà cũng truyền đến tai tôi: “Còn gì để nói với cô ta nữa.”

Sau đó liền chẳng còn tiếng nói nào, nhưng vẫn còn nghe rõ tiếng hô hấp ngày càng nặng nề của hai kẻ kia cùng với tiếng kéo khoá nho nhỏ phát ra.

Tôi cúp máy, tay cầm điện thoại nãy giờ có hơi run rẩy.

Bình tĩnh lại, nhìn thấy bản thân đã bất tri bất giác gửi một tin nhắn cho người bạn trên Wechat: “Xin lỗi nha, làm liên lụy tới cậu rồi, tôi sẽ xử lý chuyện này thật sạch sẽ. Thật sự rất xin lỗi.”

Qua vài phút ngắn ngủi thì nhận được trả lời: “Không có gì.”

Chỉ ba chữ ngắn gọn như thế cũng đủ làm tôi thả lỏng bản thân. Thật ra tôi với Thẩm Gia Hoà cũng không tính là quá thân thiết, đối với cậu ta có lẽ là một tình huống “nằm không cũng dính đạn”.

Thẩm Gia Hoà là người bạn của em họ tôi, nửa năm trước em họ có mang cậu ấy cùng nhau đến chỗ tôi chơi, khách sạn đó cũng do tôi giúp họ đặt sẵn.

Lúc đó tôi đang cúi đầu trả lời tin nhắn thì xém chút bị chiếc xe trên đường đúng trúng, may có Thẩm Gia Hoà kéo tôi lại. Bạn cùng phòng hôm ấy cũng có mặt, chắc là cô ấy cũng đã âm thầm chụp ảnh lại rồi.

Tôi chỉ cảm thấy thế giới này thật sự là rất kì quái.

Cho dù tôi, em họ, còn có Thẩm Gia Hoà đều đứng ra giải thích, lấy cả thông tin thân phận lúc đó đặt phòng ra thì dân cư mạng cũng chẳng mảy may để ý. Hoặc có lẽ, cái mà họ muốn thật ra không phải sự thật, mà chỉ là những tình tiết càng gay cấn hơn cùng với kết quả ai thắng ai thua.

Cuộc sống của tôi cũng ít nhiều bị ảnh hưởng, ở trường học cũng hay bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ. Thời điểm đó bạn cùng phòng có gửi tin nhắn đến, nói muốn hẹn tôi gặp mặt nói chuyện cho ra trò.

(Còn tiếp)