Mà cô thật sự cũng rất may mắn, vừa quay đầu lại đã lập tức nhìn thấy anh đang chậm rãi đi dọc theo vỉa hè.

Giống như ngày hôm qua, trên tay vẫn cầm một cuốn sách.

Cô không lập tức tới chào hỏi, bởi vì ở đây có rất nhiều người, cô đang đợi đến một nơi vắng vẻ để có thể thực hiện kế hoạch.

Vì vậy sau khi anh đi ngang qua cổng trường thì cô đã lập tức giơ bó hoa hồng trên tay lên để che mặt đi, nên lúc đi ngang qua anh không hề nhận ra, sau đó cô ôm bó hoa đi theo sát ở phía sau.

Ngay lập tức cô phát hiện ra rằng, chàng trai này được hoan nghênh hơn so với dự đoán của cô.

Cứ đi được một đoạn đường là có người cầm điện thoại chặn anh lại, lúc đó anh sẽ dừng lại để chụp ảnh với những người có thái độ tốt.

Sau khi chụp ảnh xong thì anh sẽ đi ra xa, còn những cô gái tìm anh chụp ảnh sẽ lấy tay ôm ngực và nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh từ xa.

Khó trách ngày hôm qua anh đột nhiên rủ cô chụp ảnh, có vẻ như anh đã rất quen với tình huống này và lầm tưởng rằng cô muốn chụp ảnh cùng anh.

Nhớ lại dáng vẻ bình tĩnh và thong dong của chàng trai ngày hôm qua, cô mím môi nhịn cười, hóa ra lại là người tự luyến.

Quả nhiên anh là sinh viên của khoa diễn xuất, cô đi theo anh rất lâu, cuối cùng thì đến một khu dạy học hẻo lánh, từ xa nhìn thấy anh quẹo vào một phòng học diễn xuất ở tầng một, cô thở phào một hơi rồi chầm chậm đi tới.

Bó hoa cô đặt rất lớn nên ôm trong ngực rất nặng, đi chưa được bao lâu thì đã không ngừng thở dốc, vì vậy cô muốn tìm một con đường nhỏ hoặc là phòng học không có ai để nghỉ ngơi một chút.

Khi đi ngang qua cửa phòng học diễn xuất thì đột nhiên một bàn tay từ bên trong vươn ra rồi nhấc cổ áo của cô lên để kéo vào.

Trong phòng họp không hề bật đèn nên ánh sáng rất mờ mịt.

Khương Thi dựa lưng vào cửa, tim đập dữ dội, vừa mệt vừa căng thẳng, tiếng hít thở trong bóng tối cũng vang lên rất rõ ràng.

Lục Kính bật đèn lên, rồi khoanh tay đứng cạnh bục giảng, từ trên cao nhìn xuống: "Cô không nhớ ngày hôm qua tôi đã nói gì sao?"Ngay khi đèn được bật lên, trong phòng học trống không chỉ có anh và cô.

Toàn bộ bức tường đối diện là một tấm gương cực lớn, cô nhìn thấy bản thân đang dựa vào cửa và xụi lơ, khuôn mặt đỏ bừng, thở hổn hển, trong trạng thái thảm hại chưa từng có, cô hít sâu mấy hơi để bình tĩnh lại hơi thở, ánh mắt sáng rực: "Anh đã phát hiện từ sớm rồi à?"Lục Kính có cảm giác bất lực muốn ôm trán, từ đâu ra lại có một bó hoa hồng đỏ thật lớn đi tới đi lui trong khuôn viên trường, không phát hiện mới là lạ.

Trong khoảng thời gian này anh chỉ muốn âm thầm học tập, không muốn xuất hiện trên tin tức về mình trên mạng xã hội sớm như vậy.

Khương Thi đứng lên rồi ôm bó hoa chậm rãi đi đến trước mặt anh, ngẩng mặt tươi cười, hai má ửng hồng, ánh mắt lấp lánh sáng lên: "Tặng cho anh.

"Hương hoa hồng nồng nặc phả vào mặt khiến cho chàng trai lùi lại phía sau một bước.

.