Suốt một tuần lễ, Diêm Lệ luôn cố tình giữ khoảng cách với Hướng Dương Diễm. Mà Hướng Dương Diễm hình như cũng hiểu được dụng ý của cô nên không bám lấy cô như trước nữa.

Cô vốn là muốn suy nghĩ thật kỹ rồi mới trả lời Tiểu Diễm nhưng đến giờ cô vẫn chưa biết nên trả lời như thế nào. Cô tính tiếp tục trốn tiếp nhưng kì thi giữa kì lại sắp đến, nếu cô không huấn luyện cho Tiểu Diễm thì thế nào nó cũng rớt.

Tối nay cô hẹn Tiểu Diễm mười giờ ra sân tập bóng. Cô còn chưa tới sân bóng thì đã thấy hàm răng sáng bóng của nó dưới ánh đèn đường.

Đáng ghét! Cô hồi hốp muốn chết mà tên nhóc lại vui vẻ như vậy sao?

“Cười cái gì mà cười? Nhặt được vàng à?” Diêm Lệ không cam lòng liếc Hướng Dương Diễm.

Là ai hại cô mấy ngày nay không ngủ được? Vậy mà bây giờ lại còn dám cười à!

“Thấy em nên anh mới vui đó!” Câu trả lời này làm tai cô đỏ ửng lên.

“Em nói chuyện này để làm gì? Tập bóng nhanh lên!” Diêm Lệ xấu hổ dùng sức ném quả cầu cho Hướng Dương Diễm.

“Được rồi!” Lại là cái chiêu cười khúc khích.

Tập một lát thì Hướng Dương Diễm đã thở hỗn hển thiếu chút nữa ngã xuống đất. Diêm Lệ thì ngược lại, gương mặt rất là vui vẻ.

“Rất tốt! Em tiến bộ rất nhanh. Thi giữa kỳ lần này chủ yếu là chạy ba bước ném bóng, em làm cũng không tệ, còn phần dẫn bóng thì hơi tệ một chút, nhưng đó cũng không phải là vấn đề.”

“Có thật không?” Gương mặt đầy mồ hôi nở nụ cười, dưới ánh đèn chiếu rọi càng thêm mê người.

“Đúng vậy!” Cô cố tình nói lớn để che giấu nội tâm rối loạn của mình.

Nhưng mà Hướng Dương Diễm cũng không để ý, ngay sau đó lại nói: “Lệ!”

“Cái gì?” Chẳng lẽ tên nhóc này muốn cô trả lời sao?

Diêm Lệ đang phiền não không biết nên trả lời thế nào thì không ngờ, Hướng Dương Diễm lại nói sang chuyện khác.

“Em dạy anh Dunk (tay không nhét bóng vào rổ) có được không?”

“Cái gì?” Cô sửng sốt một chút.

“Anh muốn học Dunk (tay không nhét bóng vào rổ)! Chắc anh cũng đủ cao phải không?”

Cuối cùng Diêm Lệ cũng hiểu được Hướng Dương Diễm muốn nói gì, cô thẹn quá hóa giận nói: “Muốn chị dạy sao còn không mau đứng lên?”

Tên nhóc đáng ghét! Hại cô hồi hộp!



“Tiểu tử, cậu có được không đó?” Một bạn học nam choàng tay qua cổ Hướng Dương Diễm

“Giả bộ ngốc! Bỏ tay cậu ra, cậu xiết tớ nghẹt thở quá.”

Bạn học nam to con nghe vậy càng thêm xiết tay vào: “Cái gì mà giả bộ ngốc? Muốn ăn đòn phải không? Tớ tên là Trang Khải.”

Ngược lại Hàn Liệt đứng một bên thì nhàn nhạt cười: “Có chuyên gia chỉ đạo nên kỹ thuật của cậu ấy không ai có thể sánh nổi, ngay cả nói chuyện cũng lớn tiếng hơn lúc bình thường.”

“Đương nhiên!” Hướng Dương Diễm nói xong, đột nhiên ngoắc tay lại ném Trang Khải qua vai.

“Cậu dám ném tớ sao?” Hình như Trang Khải không bị gì, cậu ta lập tức bò dậy chuẩn bị đánh nhau với Hướng Dương Diễm.

Mặc dù hai người là bạn tốt nhưng đôi khi cũng có động tay động chân với nhau. Vì hai người đều có tập võ nên động tác rất đẹp mắt, người vây càng ngày càng nhiều.

“Đừng đùa nữa, thầy giáo tới rồi.” Hàn liệt thờ ơ lạnh nhạt hồi lâu rốt cuộc cũng lên tiếng ngăn lại.

Nói cũng kỳ quái, vốn là hai người đang đánh nhau rất hăng thế mà bây giờ đồng phục lại rất ngay ngắn chỉnh tề, không thể nhìn ra là mới trải qua một trận ẩu đả, tiếng than thở xung quanh lại càng nhiều thêm.

“Có chuyện gì vậy?” Diêm Lệ cùng đi tới với Dương Văn Thịnh, cô tò mò hỏi.

“Lệ!” Hướng Dương Diễm theo bản năng kêu lên, thật may là Hàn Liệt đứng bên cạnh đã kịp thời che giấu: “Thầy Dương cũng tới đây sao?”

“A... còn tay trong tay với nhau nữa… thật là mờ ám.” Một học sinh không biết chuyện la lên, sắc mặt của Hướng Dương Diễm càng ngày càng khó coi.

Đương nhiên là Diêm Lệ cũng chú ý tới, cô vội vàng quát: “Im lặng! Ba phút sau bắt đầu thi, mọi người đến đứng dưới vòng rổ. Đúng rồi, thầy Dương tìm tôi có việc gì sao?”

Thành thật mà nói cô cũng cảm thấy kỳ quái, Dương Văn Thịnh tới đây làm gì? Hơn nữa hai người bọn họ từ phòng làm việc đi tới đây cũng có không ít thời gian, nhưng mà anh ta cứ nói lan man suốt.

“Không có việc gì, tôi không có lớp nên tìm cô nói chuyện một chút... Có phải là quấy rầy cô không?” Dương Văn Thịnh khách sáo hỏi.

Diêm Lệ không muốn nói nhiều, cô nói: “Cũng không có gì là quấy rầy nhưng mà lớp tôi phải thi, chỉ sợ là không có thời gian nói chuyện với anh.”

Dương Văn Thịnh không biết làm sao nhưng vẫn cố ý ở lại: “Không sao, dù sao tôi trở về cũng ngồi có một mình.”

Người sáng suốt vừa nhìn là có thể thấy tâm ý của anh nhưng Diêm Lệ lại đang bận rộn dạy bảo cho Hướng Dương Diễm nên không thấy được.

“Hướng Dương Diễm, em tới đây một chút, những người khác đi luyện bóng trước!” Cô cố ý gọi Tiểu Diễm ra một góc.

Người bị kêu tên hình như rất cao hứng: “Lệ, em tìm anh à?”

“Bây giờ mà còn cười được! Mấy thứ chị dạy em, em còn nhớ không?” Diêm Lệ nói.

“Nhớ!”

“Vậy thì tốt.” Cô nhìn thấy nụ cười của Tiểu Diễm thì gương mặt liền mặt nóng lên, cô vội vàng quay đầu sang chỗ khác.

Sau khi Hướng Dương Diễm thi xong thì đi chơi bóng với bọn Hàn Liệt.

“Diễm, có tiến bộ đó!” Hàn Liệt nói.

“Đúng vậy! Lúc dẫn bóng không cùng tay cùng chân rồi!” Trang Khải tiếp lời.

“Còn phải nói à! Gọi tớ là người bay đi!” Hướng Dương Diễm giơ tay lên chuẩn bị ném rổ.

“Nói mạnh miệng quá! Thua nè!” Trang Khải vung tay chặn quả bóng lại.

“Cậu rất đáng ghét! Cho tớ lọt một trái sẽ chết sao?” Hướng Dương Diễm oán trách.

“Em Hướng, chúng ta chơi với nhau một trận được không?” Dương Văn Thịnh đột nhiên đi tới nói.

“Hả? Thầy Dương, không phải thầy đang nói chuyện với cô giáo của tụi em sao?” Trang Khải hỏi.

“Cô giáo của các em bận việc nên thầy không quấy rầy. So tài với thầy một trận được không?” Dương Văn Thịnh có chút lúng túng.

Bởi vì Diêm Lệ đang bận chấm điểm thi cho học sinh nên anh không thể nói chuyện với cô ấy cũng không thể giúp cô ấy một tay. Anh không thể làm gì khác hơn là tìm việc khác để làm.

“Được! Thầy chọn hai người, chúng ta ba đấu ba.” Hướng Dương Diễm nhao nhao nói.

“Này, hình như cậu rất cao hứng thì phải?” Hàn Liệt cảm thấy kì quái với thái độ hứng phấn của Hướng Dương Diễm, anh tranh thủ nói nhỏ bên tai cậu ấy.

“Đương nhiên! Thầy ấy là tình địch của tớ, không nhân cơ hội này chỉnh một trận thật là lãng phí.”

“Cậu xác định là cậu chỉnh thầy ấy hay là thầy ấy chỉnh cậu?” Hàn Liệt buồn cười hỏi ngược lại.

“Hả? Tại sao?”

“Bởi vì thầy ấy là thầy giáo thể dục, mà cậu lại bất hạnh là người không có tư chất thể dục.” Hàn Liệt nói.

“Đúng vậy! Vậy làm sao bây giờ?” Lúc này Hướng Dương Diễm mới nhớ ra điều này, thiên tài vốn “có chút khác người”.

“Nhưng mà mục đích của cậu không phải chỉ có một thôi sao?” Hàn Liệt cười hỏi.

“Đúng vậy! Cậu có biện pháp gì không?” Chỉ cần đánh đuổi được tình địch có sức uy hiếp lớn nhất ra khỏi Lệ là được.

“Biện pháp thì có nhưng mà cậu có chịu hy sinh hay không?”

“Chỉ cần có hiệu quả thì cái gì tớ cũng làm!” Hướng Dương Diễm nói như đinh chém sắt, không hề chú ý tới ánh mắt đùa dai của Hàn Liệt.

“Này! Hai cậu mau lại đây! Nói nhỏ cái gì đó?” Trang Khải hét lớn.

“Tới đây!” Hướng Dương Diễm trả lời, sau đó hỏi Hàn Liệt: “Liệt, biện pháp cậu nói là gì vậy?”

“Đến lúc đó cậu sẽ biết.” Hàn Liệt cười bí hiểm…



Mặt trời lên cao, tất cả học sinh đều chạy tới xem bọn Hướng Dương Diễm tranh tài.

Sáu người trên sân bóng không ai nhường ai, động tác của Hàn Liệt gọn gàn, chuyền banh từ tay này sang tay kia, sau đó ném cho Hướng Dương Diễm đứng dưới vành rổ.

“Diễm, trực tiếp ném vào rổ!” Trang Khải hét lên.

“Được, xem tớ này!” Hướng Dương Diễm vọt lên trên chuẩn bị ra một cú Dunk (tay không nhét bóng vào rổ), không ngờ bóng vừa chạm phải vành rổ lại bị Dương Văn Thịnh đánh bật ra ngoài.

“A!” Hướng Dương Diễm ngã xuống đất, anh hét lên không phải vì cú Dunk (tay không nhét bóng vào rổ) thất bại, mà là không biết người nào quét chân của anh một cái làm anh ngã nhào, khuỷu tay phải của anh tiếp xúc thân mật với mặt đất.

“Đau! Đau quá!” Tuy nói là đàn ông không thể rơi nước mắt nhưng gãy xương là chuyện con người không thể chịu được, vành mắt của Hướng Dương Diễm ngân ngấn nước mắt.

“Diễm thật đáng thương!” Nhiều bạn học nữ khó nén được cảm xúc.

“Đừng vây quanh như vậy, cản hết không khí, mấy người muốn hại cậu ấy bị sốc sao?” Hàn Liệt ở một bên lạnh lùng nói, mọi người nghe vậy liền tản ra nhưng mà vẫn có vài người nhân cơ hội này trộm nhìn Hướng Dương Diễm vài cái.

“Làm sao bây giờ?” Mọi người nhìn về phía Dương Văn thịnh. Thầy giáo thể dục chắc là biết cách xử lý vết thương?

“Thầy giúp em xem một chút.” Dương Văn Thịnh nâng tay phải của Hướng Dương Diễm lên kiểm tra vết thương. Lúc này một hòn đỏ nhỏ không biết ở đâu bay tới điểm vào huyệt đạo trên cánh tay của Hướng Dương Diễm.

Cánh tay tê rần, Hướng Dương Diễm hôn mê bất tỉnh…

Lần này Hướng Dương Diễm không lên tiếng nhưng mọi người đứng xung quanh lại hét lên.

“Tiểu Diễm, tỉnh tỉnh!” Trang Khải lắc lắc Hướng Dương diễm, nhưng cậu ấy đã hôn mê.

“Cậu ấy bất tỉnh thật rồi!”

“Đều là do thầy Dương! Nếu không phải tại thầy chặn cú ném đó thì cậu ấy đã không bị gãy tay, bây giờ đau đến nỗi hôn mê rồi.” Mấy bạn nữ trước giờ luôn ủng hộ Hướng Dương Diễm bắt đầu làm khó dễ.

Các bạn học trai mặc dù không mê luyến Hướng Dương Diễm nhưng vẫn đồng tình với thương tích của cậu ấy. Bởi vậy họ không thể tha thứ cho lỗi lầm của Dương Văn Thịnh: “Có khi nào bị liệt luôn không? Thầy Dương không phải rất rành sao?”

“Hả... Thầy...” Dương Văn Thịnh bị mọi người nói đến á khẩu không trả lời được, sau đó anh nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Diêm Lệ trong đám người.

“Chuyện gì đang xảy ra?” Cô lo lắng nhìn Hướng Dương Diễm đang bất tỉnh nhân sự.

Không phải vừa rồi tên nhóc này còn rất năng động sao? Sao bây giờ lại nằm im một chỗ vậy?

“Cô Diêm, ngại quá, là tôi xử lý không tốt.”

“Cái gì gọi là xử lý không tốt? Anh làm gì nó vậy?” Diêm Lệ quýnh lên, giọng nói cũng lớn hơn rất nhiều.

“Tôi...” Dương Văn Thịnh giật mình nhìn cô, anh không hiểu tại sao cô lại tức giận như thế.

“Quên đi! Tôi đưa em ấy về phòng y tế trước, phiền anh chấm điểm thi thay tôi, cám ơn!” Diêm Lệ nhàn nhạt nói.

“Cô giáo, em giúp cô đỡ bạn ấy.” Trang Khải xung phong nhận việc, ôm ngang Hướng Dương Diễm đang hôn mê lên.

“Cám ơn.” Cô gật đầu.

Đợi đến khi ba người họ đi xa, trên sân bóng mới bắt đầu râm ran trở lại.

“Không chơi nữa phải không? Vậy tớ cũng đi.” Hàn Liệt đi tới trước mặt kẻ bại trận Dương Văn Thịnh nói: “Ngại quá, đã làm phiền thầy!”

“Hả?” Dương Văn Thịnh nhìn bóng lưng thong thả bỏ đi, anh hoàn toàn không hiểu cậu ta nói gì.

Nhưng mà vừa nhớ tới ánh mắt lạnh lùng của Diêm Lệ thì tim anh liền lạnh đi…



Vì Hướng Dương Diễm bị thương quá nặng nên Diêm Lệ chỉ băng bó đơn giản cho anh rồi trực tiếp mang anh về nhà. Sau đó, gọi điện bảo Diêm Định Sinh đến khám.

Thật ra thì cũng có thể đưa tới bệnh viện nhưng cô muốn chắc chắn là cánh tay của tên nhóc này sẽ không để lại di chứng. Mà cô chỉ tin tưởng tay nghề của Diêm Định Sinh.

“Tên nhóc này, không thể để cho chị yên tâm một lúc sao?” Cô vuốt ve khuôn mặt Hướng Dương Diễm đang ngủ say, động tác nhẹ nhàng cứ như là sợ sẽ đánh thức anh vậy.

Diêm Định Sinh và Hướng Dương Hi đi vào, sắc mặt của hai người cũng không tốt hơn chút nào: “Chị Lệ, Tiểu Diễm sao rồi?”

“Em ấy bị gãy xương.”

“Làm sao em ấy bị gãy xương? Còn hôn mê bất tỉnh nữa?”

“Có một vị thầy giáo không cẩn thận nên… chị nghĩ là do em ấy đau quá nên ngất đi. Anh mau tới xem Tiểu Diễm một chút đi.” Diêm Lệ nhìn về phía diêm Định Sinh.

“Trời, xương khuỷu tay bể hết! Một đứa trẻ mà em cũng không chăm sóc được, thật là…” Diêm Định Sinh nói.

Diêm Lệ nghe vậy thì mặt đen đi một nửa: “Tại sao có thể như vậy? Anh mau trị cho nó đi.”

Tiểu quỷ này còn hôn mê như vậy nữa thì cô sẽ phát điên mất.

Mặc dù gãy xương không phải là bệnh nan y nhưng nhìn sắc mặt Tiểu Diễm trắng bệnh, lòng cô không khỏi đau đớn.

“Được được... không phải là anh đang chữa trị sao?”

“Anh Định Sinh, anh nhất định phải chữa khỏi cho Tiểu Diễm đó.” Hướng Dương Hi lo lắng nhìn em trai mình.

“Biết rồi!” Diêm Định Sinh cười đáp, lập tức xử lý vết thương của Hướng Dương Diễm.

Anh thành thục bôi thuốc ở khuỷu tay rồi bắt đầu chỉnh xương cho Hướng Dương Diễm. Đến khi mọi chuyện xong xuôi cũng đã là nửa đêm.

Hướng Dương Hi ngồi ngay đầu giường đã bắt đầu buồn ngủ. Còn Diêm Lệ thì không hề buồn ngủ chút nào, cô nhìn chằm chằm vào người đang hôn mê nằm trên giường, tâm loạn như ma.

“Đại công cáo thành! Hô… mệt chết mất.” Diêm Định Sinh vừa nói vừa dọn dẹp hòm thuốc.

“Anh Định Sinh...” Hướng Dương Hi xoa xoa đôi mắt cho tỉnh táo: “Tiểu Diễm sẽ khỏi hẳn chứ?”

“Chuyện đó là đương nhiên!” Từ trước đến giờ anh luôn tự hào với tay nghề của mình.

“Cám ơn anh...” Diêm Lệ im thin thít cuối cùng cũng mở miệng nói, gương mặt lộ vẻ mệt mỏi.

“Chị Lệ...” Hướng Dương Hi cũng chú ý tới điều đó.

“Đừng lo lắng! Tên nhóc này nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe lại liền. Nhớ chuẩn bị mấy loại thức ăn tốt cho xương cốt.”

“Vâng. Nhưng chừng nào Tiểu Diễm mới tỉnh lại?” Cô lo lắng nhìn người đàn ông nằm trên giường.

“Anh sợ Tiểu Diễm tỉnh lại lúc anh đang trị liệu nên đã cho nó uống nửa viên thuốc ngủ. Sáng mai nó sẽ tỉnh lại.”

“Vậy thì tốt.” Diêm Lệ thở phào nhẹ nhỏm, sau đó tiễn Diêm Định Sinh và Hướng Dương Hi ra về, còn mình thì ở lại chăm sóc cho Hướng Dương Diễm.

Cô ngồi bên giường chăm chú nhìn gương mặt đang say ngủ của Hướng Dương Diễm. Theo từng giây từng phút trôi qua, giọng nói trong lòng cô lại càng rõ hơn.

Cô sẽ không quên được cảm giác lúc nhìn thấy Tiểu Diễm xỉu ở sân bóng. Khi đó cô cảm thấy khó thở, cô tưởng rằng tim mình đã ngưng đập luôn vào lúc đó. Cô không thể kiểm soát được chính mình, cô muốn đánh người.

Khi đó cô không hiểu là tại sao nhưng sau khi bình tĩnh lại cô đã hiểu ra, Tiểu Diễm đối với cô rất quan trọng.

May là, mọi chuyện không quá muộn…

“Thật may... Thật may là em không sao...” Cô vuốt mặt Hướng Dương Diễm, tự lẩm bẩm.

Ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng tỏ, cô nắm chặt lấy tay anh, trong lòng đã có đáp án…

Hết chương 7