Trong mắt Tiêu Nhạc dường như vẫn còn mang theo vẻ mơ màng vừa mới tỉnh ngủ: “Sữa tươi?”

Diệp Ninh vội vàng gật đầu: “Vâng, tôi đi lấy cho anh một ly.”

Nói xong, cô đi một vèo vào phòng bếp.

Tiêu Nhạc khẽ tựa vào trên cửa, nhìn cô giống như con thỏ nhỏ bị giật mình.

Diệp Ninh mang tới một ly sữa rất nhanh. Nam Nam dễ bị dị ứng, có một số sữa tươi cậu bé không thể nào uống được. Năm đó sau khi cô dứt sữa bột cho nó, vì chọn sữa tươi mà mất không biết bao nhiêu tâm tư, cuối cùng cũng chọn được loại sữa tươi Yonsei. Bình thường cậu nhỏ vẫn uống sữa thanh trùng, nhưng mùa hè ở nhà thì có sẵn sữa tươi Yonsei.

Diệp Nam đưa sữa cho Tiêu Nhạc: “Nam Nam rất thích uống loại này.”

Tiêu Nhạc gật đầu, nhận lấy sữa tươi, thuận miệng nói một câu: “Nam Nam thích uống, tôi cũng thích uống.”

Nói xong anh uống một hơi cạn sạch.

Sau khi uống cạn, anh còn liếm liếm bờ môi còn sót sữa lại. Môi anh nhìn cương nghị, lúc bình thường có vẻ lạnh lùng cứng rắn, bây giờ lại dính một lớp chất lỏng trắng đục, còn liếm liếm như vậy, anh nhìn có chút trẻ con, lại có chút mị hoặc hấp dẫn.

Cảm giác khó nói thành lời, Diệp Ninh không khỏi nhớ tới Nam Nam khi còn bé, Nam Nam ham bú sữa mẹ, sẽ dùng ánh mắt chờ đợi như vậy nhìn mình.

Trong đầu cô ‘bùm’ một tiếng, mặt cô nóng lên, tay chân lập tức không biết nên để chỗ nào, cô lắp bắp nói: “Tôi, tôi về ngủ trước.”

Tiêu Nhạc nghiêng đầu, nghiêm túc nhưng lại khó hiểu: “Em đánh thức tôi dậy chỉ vì bảo tôi uống sữa tươi?”

Diệp Ninh vội vàng gật đầu: “Phải, đúng vậy. Sữa tươi có chứa nhiều chất khoáng phong phú, can-xi, phốt-pho, sắt, kẽm, đồng, man-gan, mô-lip-đen, là bắt nguồn tốt nhất cho cơ thể. Hơn nữa, tỉ lệ can-xi phốt-pho rất thích hợp, có lợi cho việc hấp thu. Sữa chính là thực phẩm có nhiều chất can-xi bổ dưỡng nhất cho thiếu nhi thanh thiếu niên.”

Cô nói những lời này rất có thứ tự, giống như đọc thuộc lòng ngữ văn thời trung học vậy. Tiêu Nhạc nhớ tới trước đó cô cũng đọc cho mình một bài về nước rau cần…

Anh có cảm giác trán mình lộ ra ba đường đen: “Đây là em đọc cho Nam Nam nghe hả? Đó là lý do mà tôi cũng cần bổ dưỡng can-xi?”

Diệp Ninh ngẫm nghĩ có cái gì không đúng, không thể làm gì khác hơn, đành nói: “Trước khi ngủ uống ly sữa nóng có thể trị thần kinh suy nhược, mất ngủ.”

Tiêu Nhạc nhíu mày nhìn gương mặt ửng hồng của cô, màu mắt đổi đậm hơn, giọng nói mang theo chút khàn khàn: “Nhưng vốn là tôi đang ngủ ngon giấc…”

Diệp Ninh vội vàng cả vú lấp miệng em: “Uống hết ly sữa anh sẽ ngủ ngon hơn! Tôi đi ngủ trước, bái bai!”

Nói xong, cô xoay người bỏ chạy.

Tiêu Nhạc siết chặt ly sữa trống không, dựa lên khung cửa, hơi nghiêng đầu, nhìn Diệp Ninh giống như đang hoảng hốt chạy trốn.

Anh cúi đầu, khóe miệng hiện lên nụ cười dịu dàng.

************************************

Ngày hôm sau, Diệp Ninh có chút nhức đầu, không biết có phải nhìn điện thoại di động quá nhiều hay không? Đương nhiên, cũng có thể là bởi vì cô ngủ không ngon, ban đêm cô nằm mơ liên tục, trong mộng đều là Tiêu Nhạc.

Có lúc là bóng lung của một thiếu niên gầy yếu, nắm chặt quả đấm đứng trong gió rét. Có lúc lại là một nhà doanh nghiệp trẻ tuổi trầm ổn, mắt nhìn xuống mọi người cười cười nói nói. Một lát sau anh lại biến thành một cậu nhóc con, ngước mặt nhìn cô.

Cô cúi đầu, sợ hết hồn, nghĩ thầm, đây không phải là Nam Nam sao!

Buổi sáng tỉnh lại, ôm chăn, đột nhiên cô cảm thấy lúc mặt mù trước kia cũng rất vui vẻ.

Loại vui vẻ ngớ ngẩn.

Vội vàng làm xong bữa sáng và bữa trưa, cô tùy tiện ăn chút gì đó rồi hấp tấp chuẩn bị đi làm. Mới vừa mở cửa ra thì nghe Nam Nam nói: “Xe mẹ vẫn còn ở tiệm 4S mà.”

Lúc này Diệp Ninh mới nhớ ra: “Mẹ gọi xe!”

Nam Nam nhướng mày lên đề nghị: “Mẹ ngồi xe papa đi, bây giờ mẹ gọi xe không được đâu.”

Nam Nam còn nhỏ, nhưng đã có kinh nghiệm. Lúc này là giờ cao điểm, gọi xe rất khó!

Diệp Ninh còn chưa nói gì thì Nam Nam đã đẩy đẩy cánh tay Tiêu Nhạc: “Papa, papa, papa lấy chiếc Porche của papa đưa mẹ con đi làm đi!”

Tiêu Nhạc buồn cười nhìn con trai giao nhiệm vụ cho mình: “Được.”

Diệp Ninh dở khóc dở cười: “Không sao, tôi đi một mình cũng được, không cần phiền phức vậy đâu.”

Tiêu Nhạc ngậm một cái ống hút, ống hút cắm trong ly nước cần xanh mượt.

Anh vừa hút, vừa nói chuyện, âm thâm có chút không rõ ràng: “Andy đang đợi dưới lầu.”

Diệp Ninh hết lời.

***********************

Đi xuống lầu, leo lên chiếc Porsche. Hôm nay tài xế không phải là người trung niên cười hề hề, mà là chàng trai đầu húi cua ngày hôm qua, Tiêu Nhạc gọi cậu ta là Andy.

Andy là một người tiết kiệm lời nói, im lặng lái xe. Chỉ đến khi đi ngang qua đầu đường, cậu ta mới hỏi Diệp Ninh: “Đi cao tốc ạ?”

Phía trước có một đoạn đường phải đi cao tốc, chỉ là đi cao tốc lúc này rất dễ bị chận lại.

Diệp Dinh lắc đầu: “Không cần.”

Cậu ta lái xe rất nhanh, nhưng cũng rất chắc tay. Chờ đến khi tới lầu dưới của Diệp Ninh, xe mới dừng hẳn lại.      Diệp Ninh đang định mở cửa xuống xe thì cậu ta đã xuống xe trước, giúp Diệp Ninh mở cửa.

Thái độ mở cửa của anh ta lạnh lùng nhưng rất cung kính.

Diệp Ninh có vẻ lúng túng, nhưng cô cũng chỉ gật đầu cười với Andy.

Vào tới công ty, lúc chờ thang máy, đúng lúc gặp được một đồng nghiệp, là một đồng nghiệp nữ, có chút nhiều chuyện nhìn Diệp Ninh: “Người với vừa đưa cô tới bằng chiếc xe kia, chiếc Porsche đó, là người nào? Bạn trai cô hả?”

Diêp Ninh vỗ trán cười: “Không không không, đừng hiểu lầm, không phải bạn trai!”

Đồng nghiệp nữ mập mờ nháy mắt về phía Diệp Ninh: “Người theo đuổi? Nhìn điều kiện không tệ nha, có tiền có ngoại hình!”

Dĩ nhiên Diệp Ninh không nỡ nói đó chỉ là một tài xế… đành thuận miệng nói: “Không phải là người theo đuổi, là bạn của một người bạn, biết xe của tôi bị hư, thấy tôi không lái xe tới, nên thuận đường đưa tôi tới đây.”

Đồng nghiệp nữ lại không nhịn được nhiều chuyện, bắt đầu hỏi thăm Diệp Ninh về Andy.

Diệp Ninh thầm nghĩ, nếu như cô ấy biết được đó chỉ là một tài xế, không biết cô nàng sẽ suy nghĩ như thế nào, là cảm thấy dù sao cũng có ngoại hình cũng nói chuyện được, hay là vội vàng xa cách?

Hiện tại Diệp Ninh chịu trách nhiệm việc phát hành cổ phiếu và quản lý quỹ đầu tư. Trên danh nghĩa, quản lý đầu tư là do một người đồng nghiệp khác đảm nhiệm, quyết định sách lược cụ thể lại là do Diệp Ninh bên này thuật lại ngoài miệng. Làm như thế thì có thể vượt qua vách tường khống chế phong hiểm của việc phát hành cổ phiếu và quản lý quỹ đầu tư, tránh né phong hiểm một cách hợp lý, cũng như sẽ không lưu lại dấu vết gì. Nhưng 30% của quỹ đầu tư thu vào sẽ được phân chia cho Diệp Ninh bên này.

Đối với Diệp Ninh mà nói, đây là khiêu chiến có tầm cỡ, chỉ là cảm giác thành tựu lại rất lớn. Nếu như sử dụng thích đáng, vào dịp cuối năm cô sẽ thu vào môt khoản không nhỏ.

Tuy nhiên, điều này cũng tạo ra áp lực công việc rất lớn đối với cô. Một buổi sáng chìm ngập trong các loại số liệu khiến mắt cô cay xè. Buổi trưa cô ra ngoài ăn chút gì, thuận tiện tán gẫu với Thịnh Xương Thịnh về chuyện hàng ngày, sau đó trở lại xem tin tức.

Cô nhớ tới trang blog tối hôm qua, nên mở ra xem.

Kết quả vừa mở ra, phát hiện một đám nhiều chuyện, chỗ nào cũng nhúng tay vào, quậy chuyện ngày hôm qua lên một lần nữa. Đại khái là: BMW hệ số 5 đụng phải Volkswagen; chủ xe Volkswagen nhìn từ xa giống như là một mỹ nữ, vì vậy tài xế của tổng giám đốc tập đoàn Nhạc Ninh tức giận đụng và BMW hệ số 5 báo thù rửa hận!

Tin tức này thật đúng là sôi trào, có người cho rằng Tiêu Nhạc của tập đoàn Nhạc Ninh lấy mạnh hiếp yếu, trả thù một cách khoái trá, cũng có người nói tài xế nhà giàu chuyên quyền độc đoán. Vừa lúc đó, có một loại tin tức bùng nổ khác xuất hiện!

Tấm hình Tiêu Nhạc đeo mắt kính đen lúc trước xuất hiện trên mạng, có người phân tích thật lâu, cuối cùng kết luận đây chính là Tiêu Nhạc!

Hơn nữa Tiêu Nhạc còn dẫn theo một đứa bé!

Một đám fans lập tức tan nát cõi lòng, anh cũng có con riêng sao???! Còn là một người cha vui vẻ?

Diệp Ninh nhìn hình con trai của mình trên internet, hình đó mặc dù mờ mờ, nhưng chính là con trai của mình! Đứa con mà cô thương yêu không dứt, không ngờ trong lúc vô tình lại bị cuốn vào thế giới thị phi như vậy!

Cô cầm điện thoại di động lên, cân nhắc một hồi, cuối cùng vẫn là quyết định gọi điện thoại cho Tiêu Nhạc.

Ai dè gọi đi mà điện thoại di động của Tiêu Nhạc đã tắt máy.

Nguyên cả buổi chiều, cô gọi nhiều lần, đều là tắt máy.

Mãi đến khi tan sở, cô vội vàng xuống lầu, mới vừa xuống tới lầu dưới thì nhìn thấy chiếc xe Porsche. Andy kéo cửa sổ xe xuống nhìn mình.

Cô vội vàng chui vào xe.

Sau khi vào trong, cô chợt nhớ tới Andy cũng bị lộ ra ánh sáng, nếu để cho đồng nghiệp nhìn thấy, khó tránh bị lộ tẩy!

Dọc theo đường về, cô mệt mỏi xoa mi tâm, cảm giác cuộc sống của mình hết được bình an nữa rồi.

Sau khi về đến nhà, cám ơn Andy xong, cô xuống xe, vội vàng chạy vào trong.

Vừa vào tới hành lang thì đụng phải Tiêu Nhạc. Tiêu Nhạc giống như vừa mới từ bên ngoài trở lại, trong tay xách theo một túi đồ ăn, nấm hương cà chua gì đó. Bộ dạng sinh hoạt thường ngày trong nhà và bóng dáng cao lớn mặc âu phục cùng mắt kính đen  thật không hợp nhau chút nào. Đi bên cạnh anh còn có Nam Nam, Nam Nam mang dép lê, gặm kẹo đường.

Ngay lúc này, Diệp Ninh đã không còn để ý tới chuyện con trai ăn nhiều kẹo đường sẽ không tốt cho sức khỏe nữa, cô trực tiếp hỏi thẳng: “Anh có đọc tin tức trên mạng không?”

Tiêu Nhạc rất bình tĩnh, vô tội hỏi: “Tin tức gì?”

Diệp Ninh lắc đầu bất đắc dĩ: “Trên mạng lan tràn chuyện ngày hôm qua, có người chụp được hình của anh và Nam Nam, hình không rõ, nhận không ra, nhưng chính là Nam Nam!”

Tiêu Nhạc gật đầu: “Có thấy.”

Diệp Ninh nhìn bộ dạng thờ ơ của anh càng thêm hết chỗ nói: “Nam Nam vẫn còn nhỏ.”

Trẻ con còn nhỏ như vậy, chẳng khác nào đặt nó trên đầu ngọn sóng. Diệp Ninh hiểu được dân tình trên internet rất đáng sợ. Chuyện như thế đó, ngay lúc này, hấp dẫn như vậy, nếu bị người ta nhận ra, người khác không nói gì, cho dù có nói gì, Diệp Ninh cũng không cam lòng có người công kích Nam Nam, cho dù là công kích bằng từ ngữ!

Dường như Tiêu Nhạc không hề để ý: “Vậy thì thế nào?”

Diệp Ninh có chút muốn bóp chết anh, mình sốt ruột cuống cuồng cũng gọi không tỉnh một người không biết quan tâm! Cô nhấn mạnh: “Nam Nam là một đứa bé, chỉ là một đứa bé rất bình thường!”

Nam Nam có chút không hiểu chuyện gì xảy ra, bối rối nhìn mẹ.

Tiêu Nhạc ngắt ngắt khuôn mặt nhỏ bé của Nam Nam, cười: “Không sao, ngày mai sẽ không còn nữa.”

Ngày mai sẽ không còn nữa? Cái gì mà mai sẽ không còn nữa?

Diệp Ninh nhìn Tiêu Nhạc dẫn Nam Nam bình tĩnh thản nhiên vào thang máy. Cô phát hiện mình và Tiêu Nhạc có chút chướng ngại về mặt giao thiệp.

Diệp Ninh cũng bước vào thang máy, nghiêm túc nhìn Tiêu Nhạc: “Chiều hôm nay tôi gọi điện thoại cho anh, anh đã tắt máy.”

Tiêu Nhạc gật đầu, nói giống như là chuyện đương nhiên: “Phải rồi, tôi tắt máy.”

Diệp Ninh lập tức cứng họng, cô nhìn chằm chằm Tiêu Nhạc một hồi mà vẫn không biết phải nói cái gì. Cô lấy túi đựng đồ ăn trong tay Tiêu Nhạc nhìn một chút, suy nghĩ tối nay làm món gì đây.

Đột nhiên cô suy nghĩ thông suốt, con trai cũng không phải là con của chỉ mình cô, cứ để cho anh chăm sóc đi.

Cô sốt ruột cũng chỉ vô dụng thôi.