Beta: Chuột Túi

Diệp Ninh tiếp tục xem tài liệu về Tiêu Nhạc. Tài liệu nói, khi đó áp lực cạnh tranh rất lớn, Thôn Trung Quan được mệnh danh là Sillicon Valley của Trung Quốc. Nghe nói hàng năm ở thôn Trung Quan, có ít nhất hai ngàn công ty mới ra đời, nhưng số lượng có thể tồn tại được thì rất ít. Trong hai ngàn công ty này thì chỉ có 10% là có thể cầm cự được 2 năm. Trong 10% này thì chỉ có một phần mười là có thể tiếp tục và phát triển.

Những công ty duy trì hơn năm năm, kiếm được tiền lời, hơn nữa còn có cơ hội thành công thì vô cùng hiếm hoi.

Cùng xây dựng sự nghiệp với Tiêu Nhạc có một người bạn tên là Lỗ Phi. Lúc Lỗ Phi nhắc tới chuyện  này, đã nói như thế này: Vì để tiết kiệm tiền vốn, Tiêu Nhạc có thể nướng mình dưới ánh mặt trời, cùng các công nhân tạm thời ngồi xe ba gác chuyên chở những máy ghi đĩa kia. Thật ra khi đó, ngoại trừ cậu ấy ra thì công ty nhỏ kia chỉ có ba người, mỗi người đều có thể làm được công việc của cả ba người.

Cậu ta còn cảm thán: Mười năm sau, nơi được xưng là Sillicon Valley của Trung Quốc, vùng lên những công ty xuất sắc khiến cho Trung Quốc, thậm chí cả thế giới chú ý tới. Nhưng có lẽ mọi người chỉ chú ý tới vự vinh dự dưới ánh hào quang và trị giá tăng vọt sau khi đưa ra thị trường, mà quên đi lúc ban đầu khởi nghiệp chỉ là một khu vực làm việc không quá 10 mét vuông, không có máy điều hòa, chỉ có một chiếc quạt máy rẻ mạt chuyển động cà rục cà tàng.Thậm chí suốt đêm chúng tôi không ngủ, trong không gian chật chội đầy mùi mì ăn liền, mồ hôi ướt đẫm. Còn có hành lang chật hẹp, thậm chí ngay cả phòng vệ sinh cũng chứa đầy hàng.

Một người bạn khác của Tiêu Nhạc, tên là Thẩm Tòng Thụy, vốn là đối thủ cạnh tranh của Tiêu Nhạc, nhưng bị Tiêu Nhạc thu phục, lúc nhắc tới chuyện này đã nói như thế này: Lúc đó Tiêu Nhạc gọi điện thoại cho tôi, tôi không nhận, nhưng cậu ta lại chạy tới dưới lầu, nói cậu xuống đây ngay, nếu cậu không xuống thì tôi sẽ đi lên. Về sau tôi đành phải đi gặp cậu ta, cậu ta nói,  chẳng lẽ cậu đi theo tôi không tốt hơn so với hoàn cảnh bây giờ, tương lai rộng mở hay sao? Lúc đó tôi nhìn cậu ấy, cảm thấy trong mắt cậu ấy tràn đầy khát vọng thành công khiến tôi phải giật mình, liền đáp ứng.

Lần này mọi người cười ầm lên, ‘hủ’ lại được phổ biến, vì vậy mọi người nói giỡn: Bản lĩnh cua gái của Tiêu Nhạc là 100 điểm, giám định thành công.

Diệp Ninh xem tới đây, chợt  nhớ tới câu nói vụng về kia của Tiêu Nhạc:  Có thể tiếp tục kết giao hay không.

Anh ta thật sự có bản lĩnh cua gái sao?

Về sau công ty của Tiêu Nhạc chịu đựng vượt qua gian nan năm thứ nhất, sang năm thứ hai bắt đầu có lợi nhuận, phát triển, hơn nữa còn kiếm thùng vàng đầu tiên. Hai năm sau, công ty đã có hơn 100 người, tiền lời rất nhiều, còn đạt được danh tiếng trong nghề.

Có người nhắc tới công việc ở hải ngoại của Tiêu Nhạc, hỏi Tiêu Nhạc có ý nghĩ này từ lúc nào.

Tiêu Nhạc trả lời rất nghiêm túc: Thật ra thì đã sớm có ý định, chắc là khoảng 9 năm trước, lần đầu tiên tôi ra nước ngoài, đến nước Mỹ của người ta, chứng kiến bầu không khí trong lành, phòng ốc cao rộng, rừng Phong đỏ rực, giống như tranh vẽ vậy. Ngay cả ghế ngồi trong khu phố cũng nhìn rất đẹp, tôi đã suy nghĩ, nơi đây rất tốt, sau này tôi muốn phát triển công ty mình tới đây.

Có người hỏi thêm chi tiết, Tiêu Nhạc không nói gì khác, chỉ nói chuyện làm thị thực: Tôi xin thị thực nước Mỹ, chưa kết hôn, không có con cái, không có bạn gái, cũng không có trình độ học vấn cao, chỉ có công ty và tài sản, bị hoài nghi có khuynh hướng muốn di dân, cho nên bị từ chối hai lần. Lần thứ ba, tôi biết nếu mình bị từ chối một lần nữa thì có lẽ sẽ không còn cơ hội, cho nên trước khi bị nhân viên phỏng vấn từ chối, tôi đã nói với ông cụ da trắng tóc vàng người Mỹ kia suốt năm phút đồng hồ. Cuối cùng ông ấy cũng bị tôi thuyết phục, lấy được thị thực, thị thực du lịch.

Mọi người xôn xao hỏi lúc đó anh đã nói cái gì. Tiêu Nhạc cười cười, mọi người đoán đi.

Diệp Ninh lặng lẽ cắn chặt môi. Cô nhớ tới đó là lần đầu tiên trong đời cô lớn tiếng khóc vang khi mẹ cô qua đời. Trong tiếng khóc nức nở, có một bàn tay dịu dàng đưa khăn giấy tới cho cô, còn vụng về vỗ nhẹ bàn tay của mình.

Diệp Ninh đóng lại đoạn video này, tùy ý mở ra một cái khác, đây là một tiết mục giải trí. Trong video này, những người tiếp nhận phỏng vấn toàn là những nhà doanh nghiệp ưu tú trẻ tuổi, Tiêu Nhạc chính là khuôn mặt trẻ tuổi nhất.

Lúc mọi người nói tới đời sống tình cảm, có người hỏi Tiêu Nhạc, nói anh chưa bao giờ có bạn gái sao?

Tiêu Nhạc nói, đã từng có một người bạn gái, nhưng đã chia tay.

Đương nhiên người chủ trì sẽ hỏi, tại sao.

Tiêu Nhạc nói, lúc ấy vì muốn kết hôn, nhưng về sau tôi cảm thấy không phù hợp, nên chia tay.

Mọi người kinh  ngạc, hỏi vì sao.

Tiêu Nhạc nói, tôi cũng không biết. Ban đầu tôi và cô gái được người ta giới thiệu, người ta trực tiếp mắng tôi là cực phẩm, tát cho tôi một cái rồi bỏ chạy. Quay đầu lại người ta đã có bạn trai lập gia đình, còn sinh một em bé mập mạp, chia sẻ hình với tôi, khoe với tôi cô ấy hạnh phúc như thế nào.

Mọi người tiếc thương tiếc, hỏi tới, sau đó thì sao?

Tiêu Nhạc cười, sau đó tôi đã đi xem mắt.

Điều này khiến mọi người kích động, xem mắt?

Những người thanh niên đẹp trai tài giỏi khác có mặt ở đây đều xôn xao tò mò hỏi tới. Lúc này Tiêu Nhạc mới nhắc tới : Thật ra cũng không có gì, tôi muốn kết hôn, nên đi xem mắt. Kết quả trong lúc xem mắt, con gái người ta không thèm để ý đến tôi. Sau khi tôi nói được vài câu thì bị người ta khinh bỉ, chắc là con gái người ta cảm thấy phẩm chất của tôi đã bị tỳ vết, nhìn không thuận mắt, trực tiếp pass tôi rồi.

Mọi người nhao nhao bóp cổ tay, đây là loại người gì, có mắt không tròng!!! Biết bao nhiêu cô gái xem Tiêu Nhạc như nam thần mà!

Mọi người hỏi tới, sau đó thì sao?

Tiêu Nhạc cười, sau đó cảm thấy độc thân cũng không tệ, cho nên không nghĩ tới việc tìm kiếm nữa.

Mọi người tan nát cõi lòng.

Diệp Ninh xem tới đây, xoa xoa trán, im lặng một lúc lâu, lấy lại dũng khí xem tiếp tin tức của anh. Những năm gần đây hình như anh rất hiếm khi tham gia tiết mục gì. Chỉ là thỉnh thoảng có vài tấm hình, đều là một thân âu phục màu xanh thẫm, vẻ mặt nghiêm túc. Trước mặt giới truyền thông, anh càng ngày càng trầm mặc ít nói.

Mà hiện giờ, chuyện anh bị u não ác tính đã truyền khắp nơi trên mạng. Mọi người xôn xao thở dài, cũng có người phân tích tại sao loại bệnh ma quỷ này xảy ra trên người một người trẻ tuổi đẹp trai tài ba như vậy? Còn có người cố ý viết ‘Súp gà cho tâm hồn’ (Chicken Soup Series), ví dụ như cuộc sống ngắn ngủi đau khổ, thân thể quan trọng hơn gì đó.

Diệp Ninh muốn biết nhiều hơn về chuyện anh ngã bệnh, nhưng lại không hề có tin tức liên quan, chỉ biết anh đang trị liệu, người bình thường không nhìn thấy anh. Bởi vì anh có đám bạn bè giữ miệng rất cẩn thận về chuyện này, đội chó săn có người vây quanh khu lận cận bệnh viện mà cũng không đào ra được tin tức gì.

Diệp Ninh nhớ tới chị Trần đã từng nói, ngay cả con ruột của anh mà anh cũng không muốn gặp mặt sao?

Diệp Ninh đóng máy vi tính lại, tay chống trán, cố gắng tự nói với mình không nên suy nghĩ thêm nữa.

Cuộc sống bây giờ của cô rất có quy luật, mỗi ngày chăm sóc con trai, đi làm, tìm nhà ở, quá bận rộn, loay hoay đến mệt mỏi. Điều này khiến cô không thể nghĩ tới Tiêu Nhạc nữa.

Cô thật sự không suy nghĩ thêm, chỉ là thỉnh thoảng nằm mơ cô sẽ thấy anh.

Trong mộng, cô nhìn thấy mình 13 tuổi, co rút nơi đó, dùng ánh mắt sợ hãi nhìn từng khuôn mặt dữ tợn và khinh bỉ chunh quanh. Dưới ánh mắt dò xét của mọi người mà hai chân mảnh khảnh trắng noãn run lẩy bẩy.

Lúc này, có một người đàn ông xuất hiện, anh cầm một chiếc áo khoác, cúi người xuống, nhẹ nhàng đắp áo khoác lên cơ thể run rẩy của cô.

Giấc mộng này lần lượt kéo về, một lần lại một lần, đều là những động tác đó.

Khom lưng, đắp áo khoác, khom lưng, đắp áo khoác…

Chỉ cần chìm vào giấc ngủ, cô đều mơ thấy cảnh này. Sau khi tỉnh mộng, đầu Diệp Ninh đều đầy mồ hôi.

Hôm nay, cô đưa con trai đi nhà trẻ, sau đó vội vàng chạy tới công ty của bạn đi làm. Trong lúc bận rộn, điện thoại di động vang lên.

Vang lên bên tai là giọng nói lễ phép chuyên nghiệp: “Thưa cô Diệp Ninh, tôi là Tôn Khải Thụy của sở sự vụ luật sư Khải Thụy. Tôi có một phần văn kiện được người ta ủy thác giao cho cô.”

Diệp Ninh khẽ nhíu mày: “ Là người nào?”

Giọng nói của luật sư Tôn có vẻ áy náy: “Thưa cô Diệp Ninh, nếu như có thể, xin cô đọc phần văn kiện này đi.”

Diệp Ninh gật đầu: “Được.”

Gần đây quỹ đầu tư của công ty vô cũng bận rộn, bình thường Diệp Ninh ăn cơm đều gọi thức ăn ngoài. Chỉ là hôm nay cô rút ra một chút thời gian, thuận tiện đi gặp vị luật sư Tôn này luôn.

Luật sư Tôn giao lại cho Diệp Ninh một phong thư da trâu, rất dày, cầm trong tay nặng trịch, bên trên có phù hiệu niêm phong, là con dấu của sở luật sự Khải Thụy.

Trên mặt phong thư da trâu có viết: “Thân Khải[1] Diệp Ninh”.

Diệp Ninh nhìn luật sự Tôn: “Tôi muốn biết người nào đã giao cho tôi phần văn kiện này.”

Luật sự Tôn cười nhẹ: “Người ủy thác cho tôi là Tiêu Nhạc.”

Diệp Ninh cụp mắt xuống, nhìn mấy chữ ‘Thân Khải Diệp Ninh’ thật to trên phong thư da trâu. Thật ra có thể đoán được, nét chữ rồng bay phượng múa, lại có phần cứng cáp, nhìn có chút quen thuộc. Thậm chí cô còn có thể tưởng tượng ra, lúc viết phong thư này, người đó đã dùng bút vô cùng chậm chạp, từng đường từng nét, nghiêm túc viết xuống. Thậm chí nét cuối cùng của chữ ‘khẩu’ trong chữ ‘Khải’ đậm nét run rẩy.
(1)Tiếng Trung là 亲启, dịch đúng nghĩa thì cũng giống như ‘Private and Confidential’ (Riêng tư và Bảo mật). Phong thư nào có chữ này viết trên đó thì chỉ có người trên phong thư mới được mở ra đọc. Nhưng đoạn sau tác giả diễn tả nét bút nên mình giữ lại chữ Hán Việt luôn.