Lúc này Ninh Vương mới hiểu ra, nhưng người thì đã chết rồi, sao có thể nhận lỗi được. Lão liền phẩy tay áo nói:

- Dù thế nào, tên tiểu dân vô tri này nói như vậy, thực sự cũng quá là xui xẻo! Hừ! Giờ đã biết địa lý rồi, như vậy cũng tốt hơn, chư tướng theo Trẫm về doanh trại, chúng ta bàn bạc cụ thể hơn.

Đám văn võ im lặng không nói, cùng với Ninh Vương tức giận hầm hầm đi vào trong quân doanh.

Lý Tự Nhiên đi được vài bước, liền im lặng dừng lại, nhìn mặt hồ mờ mịt bỗng xuất thần:

- Ninh Vương, là A Đẩu không thể phò trợ đấy! Một câu nói của thị dân cũng có thể kiêng kỵ như vậy, nếu không phải trong lòng hoảng sợ đã trông gà hóa quốc thì sao có thể tới mức như vậy? Ây da! Đáng tiếc, đáng tiếc phụ thân ẩn nhẫn nửa đời, khổ tâm kinh doanh, cuối cùng không tránh khỏi vì cái trước mắt mà bị trúng gian kế của Dương Lăng.

Nếu không như vậy, phụ thân ở phương bắc ung dung khởi binh, liên hợp với Bạch Y Quân, kiếm chế biên quân và kinh doanh. Như vậy Giang Nam trống rỗng, mặc dù Ninh Vương vô dụng, tất nhiên cũng có thể thống lĩnh điều khiển, chống lại Bắc Kinh.

Hiện giờ phương bắc bình định, triều đình có thể tập trung toàn lực xuôi nam bình định. Mà Ninh Vương Chu Thần Hào không có trí như Chu Lệ, lại không có tài của Chu Lệ, thủ hạ binh tướng là một đám quân ô hợp, càng không thể so được với thiết giáp tinh anh chinh chiến luyện tập thường niên của Yến Vương và Bắc Nguyên được. Đại quân của Chính Đức vừa tới, liền giống như cục diện núi lở, cái lá cờ này còn có thể lợi dụng được sao?

Lý Tự Nhiên lo lắng trong lòng. Trong lòng y đã nhận định Ninh Vương lúc này khó mà thành được đại sự. Nếu ở lại bên cạnh Ninh Vương chẳng qua là đi vào chỗ chết mà thôi. Nhưng trong lòng y lại có chút hy vọng, không muốn bỏ đi vào lúc này. Hơn nữa căn cơ của Di Lặc giáo ở phương bắc bây giờ đã bị triều đình thanh trừ rồi, rời khỏi Ninh Vương lại có thể đi về đâu đây?

Ánh mắt của y dần chuyển về hướng bắc: Tái ngoại đang rơi vào cảnh hỗn chiến. Nếu đổi vào lúc bình thường, bản thân là người Hán khó mà trà trộn vào trong đó. Nhưng lúc này … loạn thế xuất hiện anh hùng. Việc những Man tộc này lấy người Hán nhiều mưu trí làm tướng xưa nay đều có. Di Lặc giáo muốn Đông Sơn tái khởi, có phải là có thể dựa vào thế lực của những kẻ ngu muội này không?

Lý Tự Nhiên vừa đi vừa nghĩ, trong lòng dần ngộ ra: Ninh Vương, cứ tiếp tục phù trợ lão là được, có thể bảo vệ được thì bảo vệ, không thể bảo vệ được thì bỏ lão ta mình xuất quan. Tái Ngoại rộng lớn bao la, cục diện chư hùng tranh bá, người văn võ song toàn như mình, đương nhiên là như cá gặp nước, còn lo không thể thực hiện được hoài bão sao?

Hôm sau khi trời vừa sáng Ninh Vương quân lục đục rút quân. Đại quân thủy bộ rút lui tới hồ Bà Dương, liên minh với viện quân Cửu Giang, nhất thời khí thế bừng bừng. Ninh Vương lên thuyền lớn trở hơn trăm cung tần người đẹp, khẳng khái nói với tướng sỹ ba quân:

- Thái tổ cao Hoàng đế đặt ra tổ huấn có nói: “Quân mà không minh, tiểu nhân lộng quyền. Phiên vương khởi binh vào thanh quân trắc.

- Hiện giờ, Hoằng Trị đế làm quân bất minh, vì cầu một Thái tử lấy an quốc làm nền tảng, bị bọn đạo chính lừa bịp, nhận con nuôi. Lại vì bạo bệnh thân vong không kịp tuyên bố rõ ràng chân tướng, đến nỗi quyền lực quốc gia bị người ngoài lấy được. Trẫm phụng mật chỉ của Thái hậu khởi binh quét sạch tôn thất, là theo tổ huấn hành sự, xuất sư hữu danh.

- Các ngươi đều là quân đội Cần Vương, tướng bảo vệ đất nước. Một khi quét sạch gian nịnh, ai ấy đều là thần có công, vinh hoa phú quý hưởng dụng bất tận. Chớ thấy quân ta hôm qua gấp gáp ứng chiến, mất đi ý chí và tiên cơ, bị Chính Đức áp chế. Nhưng tinh binh quân ta đầy đủ lương thực, không bị tổn thương đến căn cơ. Ngược lại Chính Đức thì sao? Tên tặc này trị nước vô phương, chỉ biết hiếu chiến. Đến nỗi trong nước, ngoài nước chiến sự liên miên. Quốc khố trống rỗng gần như sụp đổ rồi. Dù có nhất thời mạnh, cũng khó mà duy trì được!

Lão bước lên phía trước ba bước, đỡ lấy mạn thuyền lớn tiếng nói:

- Ở đây là hồ Bà Dương. Năm đó Thái tổ cao Hoàng đế đã từng ở đây, quyết chiến một trận với Trần Hữu Lượng, chiến đấu 36 ngày, cuối cùng đã giành được thắng lợi. Từ đó xác định được sở hữu thiên hạ. Hiện giờ, chúng ta cũng ở đây, quyết một trận tử chiến với quân phản loạn của Chính Đức. Cuộc chiến này thắng lợi, chúng ta sẽ chiếm lấy kinh sư, bình định thiên hạ!

Lão khoát tay một cái, thị vệ Ninh Vương phủ khiêng từng chiếc hòm đi lên boong tàu tầng thứ nhất của thuyền. Mở chiếc nắp hòm lên, bên trong từng thỏi vàng nguyên bảo, từng thỏi bạc nguyên bảo, chân châu, đá quý. Dưới ánh mặt trời chiếu sáng khắp nơi. Các tướng sỹ trên hồ thấy thế nhất thời hoa mày chóng mặt, ai nấy đều thể hiện rõ sự thèm thuồng.

Ninh Vương dương dương đắc ý nói:

- Trẫm, phải quyết chiến với Chính Đức ở đây một trận tử chiến. Ngày quyết chiến, chư vị phải toàn lực giết địch, dũng cảm tranh nhất, người xung phong dẫn đầu, thưởng nghìn vàng! Phàm người bị thương, đều thưởng trăm vàng! Kết thúc cuộc chiến, Trẫm lập tức theo lời ban thưởng, tướng sỹ ba quân có lòng tin tưởng không?

- Có! Có! Có!

Quân sơn tặc, quân thổ phỉ, quân thủy tặc, quân giả thần giả thánh nhiệt huyết bừng bừng, hứng khởi hoan hô mãnh liệt, tiếng “có” vang lên ầm ầm xen lẫn không ít từ “cần”. Hai luồng nhiệt huyết, ánh mắt kiên định nhìn chằm chằm vào hòm vàng bạc chất đống. Chu Thần Hào không khỏi cất tiếng cười lớn.

Khi lão quay người lại, sắc mặt lập tức hiện rõ vẻ lo lắng. Hai tay cũng hơi run run, lão cũng không phải đau lòng cho số tiền bạc được tích trữ hàng trăm năm của Ninh Vương Phủ này, mà bởi vì đám người Vương phi khi từ Cửu Giang tới, còn mang theo tin tức không tốt. Lý Sâm xuất binh từ Hồ Quảng, chia quân ra làm ba đường, lần lượt từ Tu Thủy, Thượng Lật, Liên Hoa ép tới. Quân Lưỡng Quảng, Phúc Kiến đã đột phá được phòng tuyến phía nam của họ, công hạ được Nam An, Cống Châu. Quân Chiết Giang công hạ được Quảng Tín, bao vây và đang thu hẹp lại.

Mà Chính Đức đích thân dẫn quân tinh nhuệ nam bắc, khí thế hừng hực, hùng hổ ép người. Trận chiến hồ Bà Dương làm thế nào có thể so được với trận chiến cùng năm đó của Trần Hữu Lượng và Chu Nguyên Chương được? Cuộc chiến đó ai thua thì kẻ đó mất giang sơn. Bây giờ lão thua thì sẽ mất mạng, còn Chính Đức thua thì sao? Chỉ cần lui binh thành Nam Kinh, ngồi chờ đại quân các lộ đánh lén qua đây liền thành công.

Đây là một trận cá cược tuyệt vọng. Lão đánh cược không phải là giang sơn, mà là biết rõ đây là một trận đánh cược điên cuồng tất bại: Giết người hàng nghìn, tự tổn thất tám trăm. Chu Thần Hào ta xong rồi. Chính Đức ngươi cũng đừng mơ được thoải mái.

Đại quân triều đình cuối cùng cũng đã đánh tới. Không những Chính Đức đích thân thống lĩnh quân tinh nhuệ hai kinh. Hơn nữa cha con Ngũ Văn Định cũng dẫn theo thủ quân An Khánh cũng đánh tới.

Quân Ninh Vương phía sau là hồ, đem toàn bộ đại pháo đặt lên thuyền chiến, dùng xích sắt để liên thuyền lại, tổ thành một bức tường thuyền. Đại quân trên bờ đào đất làm hào, xây đá làm tường, dùng để ngăn hỏa khí của quân Minh. Xem ra thì dùng pháo để tấn công, bộ binh thì dùng phòng ngự là chính, tìm cơ hội quyết chiến.