-Tỷ tỷ, còn chưa tắm xong sao? Vĩnh Thuần cố ý hô lớn một câu, sau đó mang theo nụ cười xấu xa mà đẩy mạnh cửa vào, công chúa Vĩnh Phúc đáng thương đang ngồi trong bồn tắm giống như một con chim nhỏ rơi vào trong nước bị sốt vậy, vừa thấy nàng bước vào thì công chúa Vĩnh Phúc lập tức thở phào, vui vẻ nói: -Không tìm được hắn sao?
Công chúa Vĩnh Thuần kinh ngạc mở to hai mắt, lấy làm lạ hỏi: -Hắn không đến đây? Người đâu? Muội chính mắt nhìn thấy hắn lên thuyền mà.
-Hắn lên đây? Công chúa Vĩnh Phúc căng thẳng, vội vàng kéo một tấm khăn lụa sang che lấy ngực:
-Muội muội, tỷtỷ sợ sắp chết rồi, chi bằng chúng ta bỏ đi.
Công chúa Vĩnh Thuần ngạc nhiên nói: -Có bỏ hay không thì nói sau đi, muội rõ ràng nhìn thấy hắn lên đây, người đâu rồi?
Công chúa Vĩnh Phúc sửng sốt, ngẫm nghĩ một chút rồi nói: -Tỷtỷ và Tương Nhi đổi phòng, muội có nói với hắn là đến phòng chữ Bính tìm tỷ không?
-Hả? Ai nha, muội cho rằng hắn biết, muội quên rồi, hắn chắc không xông vào phòng của Tương Nhi chứ? Công chúa Vĩnh Thuần vỗ trán, vội vàng đi về phía phòng Tương Nhi.
Trong phòng Tương Nhi, một đôi nam nữ đang lúng túng đối diện với nhau, đột nhiên, Dương Lăng lại che kín lại khe cửa đang hé ra một chút kia lại, Tương Nhi hoảng sợ giật mình, vội vàng ôm lấy hai vai căng thẳng hỏi: -Ngươingươi muốn làm gì?
-Suỵt, đừng làm ồn. Dương Lăng không dám tiến lên, đứng phía sau cánh cửa ra sức khoát tay, nhỏ giọng nói: -Công chúa Vĩnh Thuần lên đây, ta sợ nàng ấy nghe thấy.
Tương Nhi vừa nghe thì vừa gấp gáp vừa xấu hổ, bụm mặt nói: -Nếu bị người ta nhìn thấy thì ta cũng không muốn sống nữa, ngươi đi mau, ngươi đi mau. Nàng mới nói đến đây, đột nhiên nhớ ra vừa che mặt thì cảnh xuân trước ngực liền lộ ra.
Tương Nhi nhìn thấy ánh mắt của hắn, nhất thời xương cốt đều mềm nhũn, nàng hận không thể móc đôi mắt đáng ghét của Dương Lăng ra mà giẫm lên như giẫm bong bóng cá, nhưng lại không dám lớn tiếng, mấy câu nói ra lại mang theo mấy phần cầu xin: -Ngươi đi nhanh lên, ngươi muốn hại ta không còn mặt mũi gặp người khác thì mới được sao?
Dương Lăng cực kỳ sốt ruột nói: -Không phải là ta không muốn nha, Vĩnh Thuần ở bên ngoài làm sao ta đi ra được, nếu bị bắt gặp thì chi bằng không đi nha, hay là công chúa mặc y phục vào rồi người đi trước đi
Chu Tương Nhi cũng cực kỳ gấp gáp nói: -Cho dù ta đi rồi thì ngươi tránh trong phòng ta thì không sao à? Ra bằng cửa không được thì chạy bằng cửa sổ đi.
-Cao bốn tầng lầu nha tiểu công chúa của ta, ta nhảy ra ngoài sẽ biến thành bánh bao thịt đó.
-Ta mặc kệ ngươi chết hay không, lên trời cũng được xuống đất cũng được, ngươi phải đi nhanh lên.
Một đôi tiểu oan gia đang đấu khẩu ngươi một câu ta một câu với nhau, công chúa Vĩnh Thuần "vù" một tiếng đẩy cửa ra, nóng nảy gấp gáp đi vào: -Tương Nhi
Tương Nhi ngây ra như phỗng nhìn nàng. Không đúng, là nhìn Dương Lăng phía sau nàng, Dương Lăng cắn chặt hàm răng đang ê ẩm, bụm lấy cái mũi mà ngồi xổm xuống đất, đôi mắt mông lung mơ hồ nhìn nàng, nước mắt không ngừng rơi xuống đất.
-Hả! Muội cũng đang tắm à, ặckhông có ai tới đây chứ? Lạ thậttên này sao lại không thấy chứ? Này, vẻ mặt của muội là sao hả, không bị người ta nhìn thấy đang tắm rửa chứ? Công chúa Vĩnh Thuần tự mình nói xong thì tò mò mà bước tới, đánh giá Tương Nhi từ trên xuống dưới.
-Hả? À, không sao không sao, muội đang lấy làm lạ là thị nữ hầu hạ bên ngoài cửa sao lại không thấy đâu cả, ngay cả tỷ đến đây mà cũng không thông báo một tiếng, ha ha, ha ha, không có việc gì cả.
Công chúa Tương Nhi cười nói.
Vĩnh Thuần giật mình, nói: -À, ra vậy à, ha ha, tỷ không biết muội đang tắm, nên bảo bọn họ trở về khoang thuyền rồi, muội tiếp tục đi, tỷ đi trước.
Tương Nhi vừa nghe kẻ khởi xướng lại là người này thì hận đến nghiến răng. Nhưng vừa thấy Vĩnh Thuần xoay người thì Tương Nhi cũng không tức giận được nữa, nàng hét lên một tiếng, hù cho Vĩnh Thuần run rẩy, ngạc nhiên nói: -Muội gọi gì thế?
-Không có không có, ừmđúng rồi, tỷ đi đâu vậy, trên mặt sao lại đầy bụi thế? Tỷ qua đây để muội lau cho. Tương Nhi đổi thành dáng vẻ tươi cười nói.
Vĩnh Thuần nửa tin nửa ngờ đi lên phía trước nói: -Có sao? Tỷ không có đi đâu mà.
-Có có có, ai nói không có. Tương Nhi đưa một tay sờ chóp mũi của nàng, tay còn lại thì đưa ra sau lưng của nàng, vừa co vừa duỗi năm ngón tay như khảy đàn tỳ bà, ra sức ra hiệu cho Dương Lăng, ý bảo hắn nhanh chóng chạy đi. Lần này Dương Lăng bị đụng phải rất mạnh, trong lỗ mũi có mùi giống như thuốc súng vậy, bị sặc đến mức lồng ngực cũng đau, phải có nghị lực rất lớn mới nén lại mà không kêu ra tiếng.
Hắn thấy Tương Nhi đưa tay ra hiệu với hắn thì vội vàng rón ra rón rén ra khỏi phòng, vừa nhìn thấy khoang thuyền không có ai thì lập tức quay đầu sang đầu cầu thang bên phải mà bỏ chạy.
-Lau bụi cho tỷ mà phải lâu như vậy sao? Tay kia đưa ra sau lưng tỷ làm gì thế kia? Công chúa Vĩnh Thuần thấy Tương Nhi đỏ bừng cả mặt, ánh mắt mập mờ không rõ, trong lòng đột nhiên rung lên hồi chuông cảnh báo: -Trời ạ, lần trước muội ấy uống lầm Hợp hoan tán mới, lẽ nào, lẽ nào muội ấy vốn có sở thích háo sắc kỳ lạ?
Công chúa Vĩnh Thuần bị hù đến dựng đứng cả tóc gáy, nàng cũng mặc kệ chuyện hỏi thăm xem Dương Lăng có tới hay không liền vội vàng mượn cớ chạy biến ra ngoài như một làn khói.
Dương Lăng lấy tay áo che mũi mà chạy về phòng mình, cầm lấy gương đồng qua soi, lỗ mũ vừa đỏ vừa sưng, đụng một cái vừa đau vừa xót. Hắn chán nản mà bỏ gương xuống, hôm nay sao lại xui xẻo như vậy, lại gặp phải chuyện ô long như vậy chứ.
Phải nói là Tương Nhi cô nương người ta mang dáng vẻ yêu kiều ngọt ngào, vốn là một tiểu mỹ nhân khó có được, là một nam nhân thì sẽ ước gì có được nhãn phúc, diễm phúc này. Nhưng nàng ấy là công chúa nha, gai trên đóa hoa hồng này không chỉ đâm được, hơn nữa còn có độc đó, không cẩn thận thì sẽ mất mạng nha.
May mắn chính là, công chúa Vĩnh Phúc vừa hay đến tìm nàng. Tiểu cô nương da mặt mỏng, nàng không chỉ không dám lộ ra, mà còn nghĩ cách yểm hộ mình rời đi. Người hiền ắt sẽ gặp lành, lần này thì tốt rồi, nàng ấy vì thanh danh trong sạch của mình nhất định sẽ không nhắc lại một lần nào nữa, mọi người đều xem như một giấc mộng, lần này cứ vậy mà bỏ qua, cái mũi bị thương đổi lại được một mạng, lần này cũng đáng giá.
Dương Lăng tự mình an ủi một phen, khẽ thở phào một hơi, tiếng thở phào này động đến cơ thịt trên môi, cái mũi lại đau buốt, hắn bất giác nhếch miệng lên. Dương Lăng vội vàng bảo hộ vệ mời ngự y trên thuyền đến, nói dối là ngồi thuyền bị choáng váng, vô ý đập vào khung cửa mà bị thương.
Hắn hỏi xin ngự y một ít thuốc mỡ giảm đau tan bầm để xoa lên mũi, lại cắt một mảnh vải thuốc màu trắng đắp lên trên, đợi khi Thái ty đi rồi, Dương Lăng soi gương nhìn lại, rõ ràng là một tên gian tà mũi trắng trên sân khấu Kinh kịch mà, làm cho hắn không biết nên khóc hay nên cười.
Dương Lăng gọi người mang kéo đến, nhìn vào gương đang muốn tự mình lấy kéo để chỉnh sửa lại cái mũi cho đẹp một chút, ngoài cửa lại có một thanh âm the thé xướng lên: -Tương công chúa giá đáo, Uy Quốc Công nghênh giá
Cây kéo trong tay Dương Lăng rớt xuống bàn "leng keng" một tiếng: -Xong đời rồi, tự mình nghĩ thì đẹp lắm, nhưng cô nương người ta thì không chịu buông tha, tìm đến tận cửa để tính sổ rồi.
Dương Lăng vội vàng đứng dậy ra cửa nghênh đón, chỉ thấy công chúa Tương Nhi mặt ngọc nghiêm túc, mắt phượng uy nghiêm, trang phục chỉnh tề đứng ở trước cửa, thân hình thẳng tắp oai nghiêm, rất có phong phạm của nhất đại tông sư, ba thước xung quanh nàng hình thành một bầu không khí mạnh mẽ, chấn động cả bốn thị nữ, hai tiểu hoàng môn nơm nớp lo sợ.
Tiểu công chúa vừa mới đứng vững thân mình, trâm vàng cài trên đầu khẽ khàng đong đưa, Dương Lăng thấy thế thì thân mình cũng run rẩy theo, hắn kinh hồn táng đảm hành lễ nói: -Dương Lăng bái kiến công chúa điện hạ, không thể nghênh tiếp mong điện hạ thứ tội.
-Hừ! Trong chiếc mũi ngọc hình như bắn ra một hạt đậu băng, rơi xuống đất giòn giã, sau lưng Dương Lăng bốc lên một làn hơi lạnh.
Tiểu công chúa lướt qua bên cạnh hắn lách vào phòng mang theo mùi hương nhàn nhạt, bên tai chỉ để lại một câu: -Chờ ở đây, bản công chúa có chuyện phải nói với Quốc Công.