Thôi Phò mã tránh trong xe, sắc mặt trắng bệch, hai hàm răng run rẩy lập cập, có hai mũi lợi tiễn xuyên qua thùng xe, đầu tên sắc nhọn lóe lên u lam ở ngay trước mặt ông ta, dọa ông ta sợ tới mức đôi mắt nhìn chằm chằm giống hệt như mắt gà chọi.
Màn kiệu bị kéo "soạt" một cái ra, một người bịt mặt áo xanh cường tráng đứng trước cửa kiệu trừng mắt nhìn ông ta, Thôi Phò mã co rúm lại, ra sức dựa vào trong chỗ ngồi.
Đôi mắt lấp lóe tinh quang của người bịt mặt áo xanh kia kíp lại, lạnh lùng thốt lên: -Thánh chỉ đâu? Lấy ra!
Thôi Phò mã nhìn cái bọc màu vàng bày trên chỗ ngồi màu vàng của mình, hai tay run run muốn nhặt lên, người áo xanh không kiên nhẫn mà rít đao ra, đâm soạt một cái, mũi đao móc vào cái bọc nhấc nó lên. Thôi Phò mã kinh hô: -Đừng giết ta, đừng giết ra, ta là Phò mã, các ngươi cần tiền thì có thể chuộc người, đừngđừng giết ta.
Người áo xanh khinh miệt liếc mắt nhìn ông ta, đứng trên càng xe nghênh ngang mở cái bọc ra, xé toạc một đường lấy Thánh chỉ ra xem, ngửa mặt lên trời cười ha ha mấy tiếng, sau đó cuộn Thánh chỉ lại xoay người đi, lập tức có hai người áo xanh nhảy lên xe, trong xe vang lên tiếng kêu kinh hãi, chỉ thấy hai người áo xanh không ngừng vung đao, thùng xe lắc lư kịch liệt, khi bọn họ nhảy xuống xe, máu tươi đầm đìa tí tách nhỏ xuống đất từ kẽ sàn xe.
-Mang Thánh chỉ đi, lập tức mời thợ thủ công tay nghề cao trong bản giáo tiến hành sửa lại theo kế hoạch, sau đó nhanh chóng đưa đến Giang Tây. Triều đình phát hiện Phò mã bị giết, Thánh chỉ bị cướp, nói không chừng sẽ phái quân dịch trước tiên phái người đến Nam Xương, cho nên nhất định phải đi trước triều đình. Người áo xanh cầm đầu vừa đi vừa nói.
-Đàn chủ yên tâm, khi Ninh Vương cống nộp sản vật địa phương theo lệ, đã mượn cơ hội thiết lập khoái mã khỏe mạnh ven đường rồi, trong vòng mười hai ngày thì có thể truyền tin tức trong kinh đến Giang Tây, còn nhanh hơn quân dịch. Thuộc hạ bảo người sửa xong thì lập tức đưa đến Giang Tây thông qua những mật báo bí mật này.
-Được! Tên cầm đầu nói xong thì đột nhiên dừng bước, trên bãi cỏ khô vàng ven con đường nhỏ phía trước có một ông già mặt đầy nếp nhăn đứng đó, dẫn theo một đứa cháu gái nhỏ nơm nớp lo sợ mà đứng đó, nhìn y phục thô tục và cái sọt đeo trên cánh tay thì hẳn là sơn dân vừa vào thành trở về.
Bọn họ hiển nhiên đã chính mắt nhìn thấy tất cả mọi việc trước mắt, nhưng đã không kịp quay đầu chạy trốn rồi. Đầu lĩnh áo xanh mỉm cười, men theo con đường đi đến trước mặt hai ông cháu, ông già kinh hồn tang đảm thở hắt một hơi, còn chưa kịp quỳ xuống dập đầu xin "Đại vương" tha mạng thì một thanh cương đao sáng như tuyết giương lên, thủ hạ đi theo phía sau thủ lĩnh áo xanh đã động thủ rồi.
Chỉ hai tiếng kêu thảm ngắn ngủi, người kia chà chà thanh cương đao đẫm máu lên người hai thi thể rồi vội vàng đuổi theo. Trên đường núi rất nhanh đã khôi phục lại vẻ yên ắng, chỉ có mấy con ngựa vô chủ buồn chán kêu "hí hí" tùy tiện đi lại trên đường núi. Thân hình của Lại thái giám đã bị cuốn cả vào gầm xe, y phục quấn quanh bánh xe, mấy con ngựa la không làm gì vẫn không ngừng di chuyển trên đó, di chuyển đến mức máu thịt mơ hồ.
Phủ Ninh Vương Giang Tây.
Khoái mã khỏe mạnh mà Ninh Vương thiết lập quả nhiên là thần tốc, Thánh chỉ cướp được đã đặt trên cái bàn của ông ta. Ninh Vương gia tai to mặt lớn, râu đen rậm rạp, hiện rõ tướng mạo đường đường, vô cùng uy vũ, chỉ nhìn vào hình tượng thôi thì còn anh tuấn hơn cả vị Hoàng đế Hoằng Trị mập mạp yếu đuối được xưng là Hiền đế kia.
Ông ta mặc một bộ thường phục ở nhà bằng lụa tím thêu hoa, chậm rãi mở Thánh chỉ dưới ánh nến, trên đó là những lời Chính Đức Hoàng đế răn dạy ông ta vượt quá quy chế vương hầu, mưu đồ bất chính, cuối cùng là lệnh cho Thôi Phò mã và Lại thái giám dẫn theo Cẩm Y Vệ áp giải ông ta hồi kinh hỏi tội, đợi sau khi điều tra rõ những tội mà quan viên địa phương cáo buộc thì sẽ nghiêm trị tiếp.
Hai tay Ninh Vương run rẩy, chuyện nhà mình thì tự mình biết, bây giờ tội mà quan viên địa phương cáo buộc chỉ là ông ta hoành hành vô pháp, ỷ thế làm càn, có nhiều hành vi bất kính với quân vương, kiêu ngạo ngông cuồng, nhưng nếu thật sự bắt ông ta vào kinh, phái Xưởng Vệ tra xét nghiêm ngặt, thì chuyện tích trữ lực lượng chuẩn bị tạo phản tám chín phần mười sẽ bị điều tra ra, đến lúc đó cho dù không chém đầu thì cũng giam giữ chung thân, sống không bằng chết.
-Di Lặc tà giáo thật sự là hại người không nhẹ, để tạo ra thanh thế cho bọn họ tạo phản, không ngờ lại kéo cả bản vương xuống nước! Ninh Vương phẫn nộ đấm lên bàn, mấy hôm trước sau khi Đại Pháp sư Lý Tự Nhiên phân tích thế cục trong triều thì từng khuyên ông ta lập tức khởi binh, nhưng Ninh Vương lo sợ các tướng lĩnh quan trọng ở các phủ nha xung quanh vì để diệt trừ Bạch Y phỉ, nên toàn bộ đã đổi thành kẻ đắc lực của Dương Lăng, mà Dương Lăng lại dưới một người trên vạn người, địa vị tôn quý đến cực điểm, căn bản không thể mua chuộc hắn được, chính là người ủng hộ kiên định của tiểu Chính Đức, cho nên do dự không quyết, chậm chạp không đám phát động.
Không ngờ Di Lặc giáo lại tạo phản, còn bịa đặt sinh chuyện kéo ông ta xuống nước, bây giờ không muốn phản cũng không được, vừa nghĩ đến tạo phản, Ninh Vương bất giác lại ngây ngốc. Ông ta lòng ôm chí lớn, dã tâm bừng bừng, chiêu tập nhân mã khắp nơi, câu kết man tộc thổ ty, cài thân tín liều mạng trong quân, mưu đồ ngồi lên ngai vàng cửu ngũ chí tôn. Tâm tư này không chỉ trong một năm, sự chuẩn bị này cũng không chỉ một năm, nhưng bây giờ khi sự việc đã đến bước không thể không phản, lại hoang mang mờ mịt không biết nên làm sao.
Ngây ngốc một hồi, Ninh Vương mới cất cao giọng quát: -Người đâu, lập tức mời Lưu tiên sinh, Lý tiên sinh và Đại Pháp sư đến, nhanh nhanh, bản vương có đại sự vô cùng gấp.
Nội quản gia đứng hầu trước cửa thư phòng vội đáp lời rồi chạy đi. Ninh Vương rất biết chiêu hiền đãi sĩ, Lưu tiên sinh, Lý tiên sinh trong miệng ông ta là mưu sĩ đắc lực ông ta mời về làm phụ tá đắc lực của ông ta. Lý tiên sinh tên là Lý Sĩ Thực, gia cảnh hào môn, là người nhà của đệ nhất phú thân Nam Xương, người này là Tiến sĩ năm thứ hai Thành Hóa, từng làm quan đến Đô Ngự sử, bị bại trận trong trận chiến tranh giành trong triều, bị bắt quy ẩn, do đó trong lòng ghi hận đối với triều đình.
Loại người như ông ta đời đời quyền quý, từ nhỏ hưởng thụ vinh hoa phú quý không hết, thứ duy nhất theo đuổi chính là lưu danh thiên cổ. Nếu triều đình không thể thỏa mãn được ông ta, mà Ninh Vương lại dã tâm bừng bừng, Lý Sĩ Thực liền muốn làm một khai quốc công thần, thế là vứt bỏ tất cả đi theo Ninh Vương, trở thành phụ tá của ông ta.
Lưu Dưỡng Chính là một Cử nhân, có danh vọng ở Nam Xương, cũng được Ninh Vương dùng số tiền lớn chiêu về dưới trướng, trở thành phụ tá của ông ta. Ba người biết Ninh Vương gọi gấp, ngoài trừ Đại Pháp sư Lý Tự Nhiên ra, hai người còn lại hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì. Ba người vội vàng đến thư phòng của Ninh Vương. Ninh Vương vừa thấy bọn họ liền mở miệng nói: -Hai vị tiên sinh, Lý Đại Pháp sư, đại sự không hay rồi. Hoàng thượng đã nghe được tin tức bản vương chiêu binh mưu phản, hạ chỉ ý muốn bắt ta vào kinh hỏi tội. Bây giờ cương đao kề cổ, các vị thấy làm sao mới được đây?
-Cái gì? Lý Sĩ Thực chấn động: -Tin này của Vương gia từ đâu mà có vậy?
-Ngài xem, Thánh chỉ ở đây. Ninh Vương đưa Thánh chỉ tới, cười lạnh nói:
-May nhờ Đại Pháp sư nhắc nhở, bản vương từ sớm đã có phòng bị, có bố trí tai mắt trong kinh, ngoài kinh có an bài một trạm canh gác. Bọn họ nghe được tin tức thì cướp Thánh chỉ dùng khoái mã mạnh khỏe mà bản vương đã thiết lập để đưa đến, bằng không bản vương vẫn chưa hay biết gì, đợi khi Khâm sai đến, tụ tập quan viên Tam Ti tuyên chỉ, thì bản vương chỉ có thể khoanh tay chịu chết mà thôi.