Binh lính tuần tra trong doanh trước nhất nghe tiếng xông đến, bắt đầu trận chiến tranh đoạt Viên Môn với bọn họ, do Dương Lăng vừa mới dẫn binh xuất phát, cả quân doanh đánh trống hò reo không ngừng, những quân lính bảo vệ còn lại vẫn chưa ngủ được, vừa nghe tiếng báo động lập tức ào ào chạy ra.

Quân doanh này vốn thiết đặt một hai ba phòng tuyến để thích hợp công thủ, ngoài cùng đã bị đội ngũ đoàn luyện của Di Lặc giáo công phá, lại không biết đối phương đích thực có bao nhiêu người, không thể mù quáng lao ra đánh bừa, Thủ quân Đô ti Vương Hồng quyết định nhanh chóng, lập tức triển khai phản kích ở phòng tuyến thứ hai.

Kèn lệnh nổi lên, một trận chiến thảm khốc trong đêm bắt đầu. Các tín đồ Di Lặc giáo điên cuồng đều biết đại trạch viện xây dựng dựa lưng vào núi phía sau phòng tuyến thứ ba trong quân doanh chính là hành dinh Khâm sai, mà đương kim thiên tử Đại Minh đang ở đó, chỉ cần giết y, thì chắc chắn thiên hạ đại loạn.

Giết chết Hoàng đế, lời tiên đoán "Di Lặc giáng thế, làm chủ thế giới" sẽ thành hiện thực. Lời này của Giáo chủ khiến cho mỗi người đều tràn đầu ý chí chiến đấu điên cuồng, căn bản không cần cổ động, bọn họ liền như thủy triều nghênh đón trận mưa tên của quan binh lao lên đánh.

Vưu Thanh Vũ xung phong phía trước, trường thương tua đỏ dài tám trượng trong tay giống như độc long rít gào tung hoành khắp nơi, liên tục đâm chết mấy quan binh, mười mấy thân tín giơ trường thương đi theo bên cạnh y, ý đồ giết chóc tạo ra một lỗ hổng, nhưng cho dù Vưu Đàn chủ võ công cao cường, lực sĩ bên cạnh ai ai cũng dũng mãnh, nhưng vừa lao đến tường vây của phòng tuyến thứ hai thì lập tức bị áp chế.

Quan binh phòng ngự trên tường tuy võ nghệ không bằng y, nhưng tác chiến trong đám binh mã dày đặc như vậy, lại là ban đêm, tác dụng của kỹ xảo không lớn, cho dù võ công của ngươi có cao hơn nữa, sáu bảy trường thương đâm tới từ bốn phương tám hướng như thiểm điện, căn bản ngươi không chống đỡ nổi, muốn nhảy lên lại càng biến bản thân trở thành mục tiêu sống, cách phá giải duy nhất chỉ có lui về sau, bởi vì đại thương tám trượng trong tay chỉ có thể đâm chọc, không thể vung múa xoay tròn để bảo hộ chính mình mưa gió không lọt.

Vưu Thanh Vũ bị mấy trường thương bức lui đến ven tường vây, hai bóng đen lăn sát mặt đất qua, mượn sự yểm hộ của trường thương mà tấn công dưới chân y. Ánh lửa chiếu rọi, chỉ thấy hai thanh cương đao vung ra hai luồng sáng màu đỏ nhạt, quét đến hai chân y, đây là cách chiến đấu kết hợp đao khiên thủ và trường mâu thủ cùng tiến công, sức của hai thanh đao hùng hồn, Vưu Thanh Vũ bất đắc dĩ chỉ đành nhảy về phía sau, tung người xuống tường vây.

Vương Đô ti đứng ở đầu tường, vung trường thương đâm xuyên người một giáo đồ Di Lặc đang vung đao gào thét, sau đó lau mồ hôi trên mặt, phóng mắt nhìn xuống, phía trước là biển đuốc, lốm đa lốm đốm, ồn ào huyên náo, giống như thủy triều ngân hà di động, tiếng hò hét điên cuồng lại giống như gió núi gào thét, thanh thế hùng mạnh của đối phương khiến người ta kinh hoảng hãi hùng, nhìn tình hình, binh lực cũng hơn xa y.

-Lý Phúc Đạt gian trá như hồ ly, âm hiểm như sói, thân tín bộ hạ của ông ta phần lớn cũng là người giang hồ kinh nghiệm phong phú, cho nên làm một con mồi, các ngươi không chỉ phải một mình chịu đựng áp lực công kích hùng mạnh đợt đầu tiên, hơn nữa trước đó không thể nói cụ rõ cụ thể cho bọn quan binh, bọn họ không hành động tự nhiên, phòng thủ cảnh giới quá nghiêm mật sẽ dọa bọn họ chạy mất.

-Trọng trách dẫn xà xuất động giao cho các ngươi. Nhiệm vụ này rất nghiêm trọng, cũng rất đẫm máu, nhưng chỉ có như vậy mới có thể dẫn ra toàn bộ thực lực tiềm ẩn của bọn họ để một lưới bắt hết, như vậy mới có thể tránh được tổn thất và thương vong lớn hơn. Vương Đô ti, ngươi là lão tướng kinh nghiệm sa trường, nên hiểu rõ ý của ta. Những câu nói nghiêm trọng của Dương Lăng lại vang lên bên tai.

-Quốc Công yên tâm, Hương quân Di Lặc của ông ta có dũng mãnh thế nào, thì thời gian huấn luyện cũng ngắn ngủi, dựa vào mấy ngàn quan binh kinh nghiệm sa trường chúng ta cũng đủ để chống đỡ đến khi các ngài trở về, cho dù thế nào, chúng ta đều sẽ kiên trì cho đến khi các ngài trở về. Vương Đô ti tin tưởng chắc chắn mà trả lời.

Nhưng mà bây giờ chân chính so sánh, y mới phát hiện đội quân gọi là Đoàn luyện Thái Nguyên này đáng sợ cỡ nào, một đội Dân đoàn vũ trang lại có được khí thế đáng sợ mà quân đội chính quy khó địch lại.

Những tên nửa dân nửa binh này đều hung hãn không sợ chết, bọn họ căn bản không nhìn đến đồng đội bị đâm chết, bắn chết, chém chết xung quanh, chỉ chú tâm vung đao thương nhào lên, không ngừng xông đến.

Thi thể đồng đội dưới chân bọn họ giống như một đống gạch vụn vậy, bọn họ không chỉ không liếc mắt nhìn, thậm chí giẫm lên đó cũng không hề cau mày, lão binh thân kinh bách chiến cũng không lãnh khốc giống như bọn họ.

Cương đao vẫn điên cuồng vung bổ trong bóng đêm, vô tình xé rách da thịt, giống như chém dưa xắt rau vậy, trường mâu giống như độc long không ngừng đâm chọc qua lại, xuyên thủng thân thể của đối phương, xen lẫn trong đó còn có tên ngầm vun vút bắn ra.

Số lượng thương vong của quân đoàn luyện vượt xa quan binh thủ doanh, nhưng người sau vẫn ùa lên như thủy triều, đã có nhiều nơi binh đoàn luyện xông lên đánh tay không với quan binh rồi.

Vương Đô ti dữ tợn hạ lệnh lùi về giữ lấy quan ải cuối cùng, đội nhạc phát ra hiệu lệnh, binh lính phía sau bắt đầu lần lượt lùi lại, chiếm lấy địa điểm có lợi ở phòng tuyến thứ ba triển khai trận thế phòng thủ.

Mà binh sĩ mất mạng liều chém ở phòng tuyến đã không thể lùi tiếp được nữa, chỉ cần xoay người là cương đao kề cổ, bọn họ chỉ có thể đỏ mắt cắn răng liều mạng vung đao, ôm lấy suy nghĩ giết một người hay một người để các chiến hữu tranh thủ thời gian.

Chiến trường chính là tàn khốc như vậy, có khi lùi lại để tiến công, có khi chủ động hy sinh một số người để trả cái giá thật nhỏ tiêu diệt thật nhiều kẻ thù, có nghĩa không giữ được tài sản, từ bi không nắm được binh quyền, thân là Chủ soái khi cần lãnh huyết thì không thể lưu tình, đây chính là chiến trường vô tình giữa sống và chết.

Liên tiếp phá được hai phòng tuyến, khiến cho thanh thế Hương quân Di Lặc giáo phấn chấn, bọn họ hò hét như thủy triều, tiếp tục công kích đến phòng tuyến cuối cùng. Tiếng hô "Giết Hoàng đế! Giết Hoàng đế!" cổ vũ bọn họ, lại khiến cho quân lính thủ doanh phía sau phòng tuyến không hiểu ra sau cả. Ở đây làm gì có Hoàng đế nào?

-Phòng tuyến này nếu lại bị công phá, thì chỉ có lui lại giữ hành dinh Khâm sai, hiện tại ta vừa chết vừa bị thương, chỉ còn hơn một ngàn nhân mã có thể chiến đấu, lùi về hành dinh không biết còn có thể kiên trì bao lâu. Quốc Công gia và Lạc đại nhân có thể mau chóng về kịp sao? Quốc Công để lại ba ngàn Thiết vệ, bước tiếp theo chỉ có thể dựa vào các ngươi.

Vương Đô ti bùi ngùi thở dài, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một binh lính khoác chiến bào màu vàng nghiêng ngả vội vàng chạy ra khỏi hành dinh: -Vương đại nhân kiên trì thêm một lát thì lùi về hành dinh Khâm sai đi. Lưu Tướng quân bảo tiểu nhân nói với ngài, nhiệm vụ của ngài hoàn thành rất tốt, đợi khi bọn họ toàn bộ gia nhập trận chiến thì chính là lúc bọn họ toàn quân bị diệt!