- Ta phản đối!
- Ta phản đối!
- Ta phản đối!
- Ta phản... Oanh Nhi à, ý kiến của mọi người như vậy thì ngươi cũng nên xem xét lại một chút.
Chân Dương Qua vừa mới đứng ra, nhìn thấy Hồng Nương Tử mặt lạnh như chì, chiếc miệng nhỏ khẽ nhếch lên một chút, biểu cảm không được dễ chịu cho lắm bèn nhanh chóng thay đổi khẩu khí, cười khan hai tiếng rồi rụt rè quay trở lại chỗ cũ.
Những người đang có mặt chẳng có ai là người ngoài, đều là những nhân vật đứng đầu trong sơn trại, huynh đệ Tạ Chủng Tài, Tạ Chủng Bảo, Phong Lôi và còn có cả Chân Dương Qua. Hồng Nương Tử không nói hết toàn bộ sự việc cho bọn họ biết. Vì địa điểm hẹn gặp đàm phán khu vực dãy núi ở giữa địa bàn của bọn họ và đám quan binh. Hồng Nương Tử biết rõ Dương Lăng không thể nào mai phục giết chết mình, nhưng nàng không thể tìm được một lý do nào thích hợp để thuyết phục những thủ lĩnh khác yên lòng, nên mới tìm một lý do là để cho một mình nàng đi đến đại điểm hẹn.
Nay Oanh Nhi đã trở về, hẹn gặp tất cả thủ lĩnh tại đây, vừa mới kể rõ lại sự tình cho mọi người được biết thì ai nấy đều không bình tĩnh được mà nhốn nháo cả lên.
Thôi Oanh Nhi nhìn thần sắc của mọi người rồi khẽ thở dài nói:
- Vì sao lại phản đối? Lẽ nào mọi người còn tâm trí để tạo phản?
- Không có, nhưng nhị thúc của con chết trong thảm trong tay của quan binh, nay bảo chúng ta đầu hàng lại còn đầu quân cho bọn chúng. Trên đời này làm gì có chuyện gì đơn giản như thế cơ chứ?
Tạ Chủng Tài phẫn nộ nói.
Nhị đương gia của Thôi gia lão trại, Trình Lão Thực năm xưa cùng với Triệu Hạo rút lui về bờ Tây Trường Giang, kết quả là vì bị Dương Lăng dùng cơ nỏ phong tỏa cầu thuyền, đoàn người cuối cùng không thể qua sông được. Triệu Hạo bị trúng một mũi tên đâm thủng cả ruột gan mà chết, Trình Lão Thực thấy tình hình không khả quan bèn nhảy xuống sông đến núp dưới đáy thuyền để tìm đường sống sót. Nhưng y chưa đến được bờ bên kia thì dây cầu đã bị Triệu Phong Tử chém đứt. Từ đó không nhìn thấy bóng dánh của Trình Lão Thực đâu nữa, đến nay cũng chưa có tin tức gì, đương nhiên là lành ít dữ nhiều rồi.
Hồng Nương Tử cứng họng, hai mày chau lại:
- Ngũ thúc, không phải Oanh Nhi không muốn báo thú cho Nhị thúc, nhưng oan có đầu nợ có chủ. Chúng ta là người trong lục lâm tự khắc có những quy tắc riêng của mình, bọn họ là binh, chúng ta là thổ phỉ. Trên chiến trường đao gươm nào đâu có mắt, đường đường chính chính chiến đấu, dựa vào bản lĩnh của mình để mà giao chiến, sinh tử là do thiên mệnh, những mối thù như vậy chúng ta đòi không được.
Hơn nữa, chúng ta nay đã bị cầm chân chờ chết ở đây. Nói đến chết, ta không sợ, mọi người đều không sợ, năm nghìn huynh đệ vào sinh ra tử với chúng ta cũng không sợ, nhưng sao ta nỡ nhẫn tâm vì bản thân của chúng ta mà để cho những người già, phụ nữ và trẻ em yếu ớt đó cùng chết chung được cơ chứ? Vài nghìn người chân yếu tay mềm không cầm nổi gươm đao cơ đấy, số lương thực tích trữ đều đã bị chúng ta ăn hết rồi. Nếu chúng ta chết đi thì mùa đông này... mùa đông này vài nghìn người trong núi sẽ bị đói chết, lạnh chết, mọi người đã nghĩ đến việc này chưa?
Hai huynh đệ Tạ Chủng Tài không nói được câu nào. Những người chết trận trên chiến trường còn hùng hồn tự tin báo với hồn cái gì, cho dù có cùng là sơn tặc đi chăng nữa thì cũng chẳng thấy có lý gì để nói. Chẳng qua là huynh đệ lâu năm bị chết thảm trong tay quan binh, nay đã không báo thù được thì thôi, điều kiện để chiêu an là phải đầu quân cho quan binh, về tình mà nói quả thật bọn chúng không thể chấp nhận nổi.
Hồng Nương Tử cười khổ một tiếng rồi nói:
- Chúng ta còn có sự lựa chọn khác hay sao? Hoặc là chúng ta chết và những người còn lại trong trại cũng sẽ cùng chết theo. Hoặc là chúng ta hàng, gia nhập quan quân, quan phủ sẽ sắp xếp nơi ăn chốn ở cho người nhà của chúng ta. Mọi người nói xem, chúng ta còn sự lựa chọn thứ ba không?
Ánh mắt sáng lạng chầm chậm lướt qua đám đông, Chân Dương Qua và huynh đệ Tạ thị không nói thêm câu nào. Dù gì thì bọn họ tuổi cũng đã cao rồi, tuy một đời làm sơn tặc nhưng cách suy nghĩ sự việc sẽ không nóng vội nữa. Oanh Nhi nói đúng lắm, bọn chúng còn sự lựa chọn khác nữa sao? Nếu như không phải đúng lúc triều đình đang cần dùng người thì cơ bản chẳng cần phải chiêu an bọn chúng làm gì. Đây quả là cơ hội trời ban cho bọn chúng, còn mong muốn gì hơn nữa?
- Chưa chắc... là không còn sự lựa chọn thứ ba.
Phong Lôi đột nhiên mở miệng nói:
- Chu Đức An khi xưa cũng dùng kế giả chiêu an để lừa gạt lão gia, khiến cho ông bị phục kích. Nay chúng ta sao lại không gậy ông đập lưng ông? Hắn đường đường là Quốc Công đến chiêu an, xem chừng ý định của triều đình là thật, nhưng đại tiểu thư đã nhận lời bọn chúng về bàn bạc lại kỹ lưỡng, bọn chúng chắc hẳn cho rằng chúng ta chẳng còn con đường nào khác, chỉ duy nhất một lựa chọn là đầu hàng, vậy thì phòng thủ tất nhiên sẽ nơi lỏng. Nếu như đêm nay chúng ta đột phá vòng vây chưa biết chừng có thể xông vào giết chết bọn chúng mà quay trở lại Thái Hành Sơn.
Hồng Nương Tử lắc đầu đáp lại:
- Không thể được. Nếu như chúng ta nhận lời thì ta sẽ đi gặp bọn chúng. Bên phía đó sẽ chuẩn bị cho ta xuất quan, đồng thời ta sẽ quay về sơn trại một chuyến, tận mắt chứng kiến bọn chúng sắp xếp cho gia quyến, người già trẻ nhỏ trong sơn trại ra sao. Hơn nữa quan binh nhất định sẽ không mở đường cho quân của chúng ta về Thái Hành Sơn, chỉ cho phép chúng ta hướng lên phía Bắc.
Vì sự việc lần này cơ mật, nên trong số đám quan binh cũng chỉ có rất ít người biết tin chúng ta đầu hàng. Vậy nên mọi con đường dẫn về Thái Hành Sơn đều bị phong tỏa. Hơn nữa lần này chúng ta cũng chẳng cướp được lương thực, cho dù quay về núi rồi thì cũng làm được gì? Lẽ nào về rồi thì còn có đường sống hay sao?
Phong Lôi im bặt không nói được câu nào, nhưng nếu bắt gã phải giơ tay chịu hàng quan binh như vậy thì quả thật trong lòng cảm thấy khó chịu vô cùng. Ngẫm nghĩ một lúc, gã tiếp tục nói:
- Hôm nay ta xuống núi đi thăm thú tình hình, bất ngờ phát hiện ra rằng phía Tây có một vùng đất rộng lớn nhưng chỉ có dân đoàn phòng thủ. Xem ra quan binh không đủ nên mới phải cho đám đoàn luyện ra canh gác như vậy. Đám luyện binh đoàn lâm thời mới chiêu mộ đó thì có được sức chiến đấu gì cơ chứ?
Ta sẽ tiếp tục đi thăm dò tình hình, xem tình thực hưu ra sao. Nếu quả thật có cơ hội thì chúng ta lựa chọn một hướng để phá vòng vây. Trong đại doanh của bọn chúng chắc chắn là còn một ít lương thực, chúng ta sẽ tiện thể cướp một ít. Chỉ cần quay về được Thái Hành Sơn, chịu qua được mùa đông này, chúng ta sẽ có thể trụ vững. Dù gì thì sau này cũng chẳng có ý định sẽ rời núi đoạt thiên hạ nữa, vậy thì cứ giết ngựa đi thôi, lẽ nào lại không chống đỡ qua nổi mùa đông này hay sao? Như vậy còn hơn là uất ức tủi nhục mà đầu hàng.
Hồng Nương Tử khẽ thở dài một tiếng. Dương Lăng đã nói với nàng là không thể quá lạc quan về chuyện này được. Đám kiêu binh mãnh tướng dưới trướng của nàng có tâm lý phản kháng một cách tự nhiên đối với quan binh, không dễ gì mà thuần phục được bọn chúng. Oanh Nhi lúc đó còn không tin cho lắm, nay xem ra bản thân mình còn không hiểu rõ những người hàng ngày vẫn ở bên cạnh mình bằng Dương Lăng. Chỉ cần còn một tia hy vọng thì bọn chúng nhất định sẽ không chịu khuất phục trước quan binh của triều đình.
Hồng Nương Tử cũng không định ép bọn họ quá, một đời chống đối lại triều đình, dù sao cũng phải để cho bọn chúng suy nghĩ thấu đáo, thích ứng được với suy nghĩ mới. Oanh Nhi bèn gật đầu nói:
- Được, ngươi đi thám thính tình hình ngoài kia xem sao, mang theo một số huynh đệ nữa, cẩn thận hành sự. Triều đình đã phái đám dân đoàn đó đến, chứng tỏ rằng năng lực chiến đấu của bọn chúng khác xa so với dân đoàn thông thường, tất cả đều không được sơ suất.
- Vâng!
Phong Lôi hứng khởi cúi người đáp lại.
Ánh mắt của Hồng Nương Tử đanh lại, nói đoạn:
- Chúng ta cần phải tiếp tục tiết kiệm lương thực, sẽ nhanh chóng có hồi kết cho sự việc này rồi, nếu như cứ tiếp tục kéo dài thì ngay cả đến sức mạnh để phòng thủ cũng không còn nữa. Vậy nên vì những người còn lại ở sơn trại, chúng ta không thể bỏ lỡ cơ hội này. Nếu đêm nay đi thăm dò tình hình mà không tìm ra được đường rút lui, thì...
- Xin Đại tiểu thư yên tâm, Phông Lôi ta sẽ không lấy tính mạng của biết bao nhiêu những huynh đệ và cả những người còn lại trong sơn trại ra để làm trò đùa đâu. Nếu như quả thật không còn đường lui thì ta nhất định sẽ cùng nàng đầu hàng quan binh. Không cần biết đi đến đâu thì chúng ta vĩnh viễn đi theo nàng.
Hồng Nương Tử lảng tránh ánh nhìn đầy tha thiết của gã, gật gật đầu đáp lại:
- Tốt, vậy ngươi đi chuẩn bị đi.