- Hắn làm sao vậy?
Hồng Nương Tử nghe tin vội vã đi tới, chỉ thấy một thiếu niên mới mười sáu mười bảy tuổi nằm ở dưới gốc cây, bụng trướng như cái trống, tĩnh mạch mạch máu giống như con giun phình to trên bụng, sắc mặt phù thũng, da xanh vàng làm người ta thấy mà sợ.
- Ôi,, tiểu tử này không chịu đói nổi, ăn nhiều rau dại quá, lại hái trái cây lạ để ăn, hẳn là trúng độc.
Tạ Chủng Tài đứng lên, thở dài nói.
Hồng Nương Tử nghe vậy cau mày, ngồi xổm người xuống nhìn bộ dạng khó chịu của người nọ, nói:
- Dốc ngược cũng không được, vậy đổ nước suối cho y, nghĩ cách để y nôn hết thứ độc trong người ra.
- Vâng!
Vài tên thân binh lập tức lên tiếng trả lời chạy đi. Tạ Chủng Bảo nhíu mày nói:
- Oanh Nhi, như vậy không phải biện pháp, quan binh không chịu vào núi bao vây tiễu trừ, chỉ phá hỏng đường ra, chúng ta muốn chạy trốn cũng trốn không thoát. Nhưng cứ tiếp tục như vậy, không cần đánh tự mình cũng xong rồi. Có phải nên phát lương thực còn tồn cho các huynh đệ lấp bụng trước hay không?
Phong Lôi lập tức phản đối:
- Không được! Hiện tại lương thực hết sạch mới thật sự là xong đời. Quan binh vây núi, càng lâu càng sẽ có lỗ hổng, chúng ta dầu gì cũng sẽ tìm được cơ hội. Giờ ăn hết lương thực, tức là tự tìm đường chết.
Tạ Chủng Tài trừng mắt mắng:
- Tiểu tử ngươi hiểu gì? Vấn đề hiện tại là chống đỡ như nào? Lúc này rau dại đã già rồi, ăn nhiều quả dại không tốt, mà dã thú đủ cho hơn năm ngàn người chúng ta đạp hỏng ư? May mắn nơi này là thanh sơn, ngựa thì không sao, bằng không…Hừ!
Hồng Nương Tử vô cùng lo lắng đi đi lại lại một hồi, giận dữ nói:
- Các ngươi đừng có ầm ĩ nữa. Như vậy đi, đem chiến mã đã chết trận và chiến mã bị thương của các huynh đệ giết làm thịt, trước tiên cách thủy cho các huynh đệ ăn đã. Bằng không mọi người sẽ không chống đỡ được. Phong Lôi, tìm vài huynh đệ tiếp tục đi bốn phía ngoài núi tìm hiểu, coi tình huống quan binh đóng giữ, tìm ra chỗ yếu, tranh thủ sớm ngày phá vây.
Phong Lôi xưa nay luôn phục tùng mệnh lệnh của nàng. Từ sau khi Dương Hổ chết, tình cảm đơn phương của Phong Lôi đối với Thôi Oanh Nhi càng có hy vọng nhiều hơn, nhìn tiên nữ trong lòng mình quả thật không chỗ nào không đáng yêu, phỏng chừng hiện tại Thôi Oanh Nhi ra lệnh gã nhảy núi, gã cũng sẽ vui vẻ chấp hành. Cho nên vừa nghe thấy nàng ra mệnh lệnh, gã không chút nghĩ ngợi lập tức lĩnh người đi chấp hành.
Hồng Nương Tử đi lên sườn núi, gió núi lạnh thấu xương, thổi quần áo phần phật lạnh run, nàng nhìn dãy núi liên miên từ phía xa, trong lòng run rẩy: “Nếu toàn bộ hơn năm trăm ngàn người của ta chết ở nơi này, vậy người già yếu, phụ nữ và trẻ em ở bên Thái Hành Sơn kia phải làm sao đây? Bọn họ bị vây trong núi, lương thực đã sắp cạn kiệt rồi, mùa đông này…
Hồng Nương Tử đau lòng: Chẳng lẽ nhiều người như vậy sẽ phải đồng quy vu tận với chúng ta sao? Vứt bỏ thù hận, tam thúc tam thẩm có thể chăm sóc tốt cho con chứ? Họ không biết thân phận của con, mà con mình sẽ phải cả đời chịu cảnh không cha không mẹ, lẻ loi hiu quạnh. Muốn họ ở trong núi không được ra khỏi núi thì sẽ rơi vào trong tay quan binh, vậy thì …
Môi của Hồng Nương Tử run run, cảm giác đầy bất lực, làm cho nàng vô cùng cô độc. Ông trời ơi, ta nên làm gì đây? Hao tổn tâm cơ, không tiếc vứt bỏ hy vọng ở bên hắn, từ bỏ hạnh phúc mà mình sẽ nắm được, kiệt lực bảo toàn thúc bá huynh đệ, người già trẻ nhỏ trong trại, nhưng hiện tại ông lại muốn hết thảy cố gắng của ta đều trôi theo dòng nước sao?
Hai huynh đệ Tạ Chủng Tài, Tạ Chủng Bảo nhìn thân hình gầy yếu mệt mỏi của Oanh Nhi, đưa mắt nhìn nhau, lặng lẽ thở dài. Bọn họ đối với cục diện trước mắt cũng hết đường xoay xở, trong tình hình này, ngay cả sức để tranh cãi nhau cũng không còn rồi.
- Đại tiểu thư! Đại tiểu thư! Có người lên núi, dùng thủ ngữ là của lão trại Thôi gia chúng ta, nói có chuyện gấp muốn gặp cô.
Một huynh đệ doanh địa Thôi gia thở hồng hộc chạy vội tới.
- Thủ ngữ lão doanh?
Hồng Nương Tử có chút buồn bực, vội vàng hỏi:
- Người đâu?
Vị kia huynh đệ nói:
- Đang áp tới, ta chạy về bẩm báo trước. Kìa, cô nhìn đi.
Hồng Nương Tử theo tay của gã nhìn về phía dưới chân núi. Trên đường núi gập ghềnh, cỏ vàng xơ xác run rẩy, vài người đang đi lên núi. Hồng Nương Tử không kiên nhẫn:
- Ta đi ra xem, rốt cuộc là ai.
Hai huynh đệ Tạ Chủng Tài nhìn nhau, cũng vội vã đi theo. Nhị ca Trình lão thực của họ từ một trận chiến bến Trường Giang đã mất tích, họ vẫn cho là Nhị ca đã chết ở bến sông rồi, hiện tại có người đánh thủ ngữ của lão doanh, khiến họ lại có hy vọng. Nếu người tới là Nhị ca, người của lão doanh đương nhiên nhận ra, nhưng có lẽ là người y phái đến.
Hồng Nương Tử ở nửa đường ngăn người tới, vài thủ hạ đều ôm quyền thi lễ chào Đại tiểu thư, người đàn ông ở giữa cũng học theo ôm quyền thi lễ, nhìn dáng vẻ thô lỗ rất giống một lục lâm hảo hán.
Hồng Nương Tử đánh giá y một lượt, mơ hồ thấy quen mặt, nhưng lão trại dường như không có người này, cho nên khiến Hồng Nương Tử trở nên hồ đồ. Khi nàng ở Dương Nguyên Sơn Tây bởi từng chữa bệnh cho Đường Nhất Tiên, cho nên đã từng gặp Đại Bổng Chùy, nhưng lúc đó Đại Bổng Chùy chỉ là thân binh, không quá để ý tới, hơn nữa suy nghĩ của Hồng Nương Tử lại bị hai chữ Lão trại choán lấy, nhất thời lại không nhớ ra được.
Nàng cũng dựa theo quy củ lục lâm thi lễ, nói:
- Không biết vị hảo hán này là thủ lĩnh của tòa núi nào? Vì sao hiểu hiệu ngữ của Thôi gia lão trạch ta?
Đại Bổng Chùy ngượng ngượng nghịu nghịu chắp tay, khẩu âm Sơn Đông nói:
- Bẩm Thôi Đại đương gia, tiểu đệ họ Lưu, là Dương Đại đương gia Uy Vũ Lĩnh phái tới, có chuyện quan trọng bẩm báo. Vì sự việc cơ mật, kính xin tả hữu tránh đi.
Hồng Nương Tử hoàn toàn bối rối, huynh đệ Tạ gia cũng ngơ ngác nhìn nhau, chưa ai nghe thấy có nhân vật như thế, Uy Vũ Lĩnh ư? Đó là ngọn núi nào vậy? Nghe khẩu âm là địa phương Sơn Đông, chẳng lẽ là trên Thái Hành Sơn Sơn Đông có một vị hảo hán như vậy. Lúc khẩn cấp này sao lại tìm đến đây?
Hồng Nương Tử khoát tay nói:
- Các ngươi lui ra!
Các huynh đệ thủ hạ vội vàng lui ra. Lưu Đại Bổng Chùy nhìn huynh đệ Tạ thị phía sau Hồng Nương Tử, cười khan nói:
- Hai vị lão gia tử này, lớn tuổi như vậy mà lòng hiếu kỳ còn nặng quá? Dương Đại đương gia chúng ta có lời, không thể truyền ra ngoài, chỉ có thể nói cho một mình Thôi đại tiểu thư nghe thôi. Giờ hai người các ngươi vừa lúc có sáu tai, bảo tiểu đệ đây làm sao mà nói? Nhắc tới sáu tai, chúng ta…lời của Đại đương gia chúng ta đúng là khó có thể nói ra được.
Hồng Nương Tử khẽ mỉm cười. Quay đầu hạ giọng nói:
- Ngũ thúc Lục thúc, hai thúc tránh đi một chút, hắn không làm gì được cháu đâu.
Huynh đệ Tạ thị biết công phu của Hồng Nương Tử rất cao, so với hai người họ thì còn cao hơn nhiều, cho nên gật gật đầu, cũng lui ra. Đại Bổng Chùy đi đến hướng bụi cỏ dại bên sườn núi vài bước, đứng ở dưới tán cây kê đã được hái sạch sẽ, ngoắc tay nói:
- Ài, cô qua đây đi.
Đại Bổng Chùy thân hình cao lớn, lại có dáng vẻ tư thế ngây thơ chân thành như thế, Hồng Nương Tử buồn cười, khóe miệng không khỏi nở nụ cười. Nàng giật nhẹ vạt áo, thoải mái đi tới, chắp tay nói:
- Không biết Dương Đại đương gia rốt cuộc là thần thánh phương nào. Không dối gạt Lưu huynh đệ, Hồng Nương Tử ta kiến thức nông cạn, quả thật chưa từng nghe nói đến, kính xin Lưu huynh đệ nói tỉ mỉ hơn.
Đại Bổng Chùy chớp chớp mắt hạt đậu, giảo hoạt nói:
- Sao chưa thể nghe tới được chứ? Các người còn đồng hành với nhau một thời gian đấy. Ầy, không đúng không đúng, là ở cùng phòng, tại Nguyên Dương, nhà Hoa ngự sử, cô nương có ấn tượng chưa?
Hồng Nương Tử ngẩn người, cẩn thận ngẫm nghĩ, sau đó thân mình chấn động, chỉ vào gã giọng run run:
- Ngươi…Ta nhớ ra rồi…Ngươi là…là người bên cạnh hắn!
Dương đại đương gia trên Uy Lĩnh Vũ, chẳng phải là Uy Quốc Công Dương Lăng đó sao? Hai tay của Hồng Nương Tử đều run lên, nàng nuốt khan, cười chua xót, nói:
- Hắn…Hắn phái ngươi tới làm gì? Để xem ta thảm hại thế nào, nhận lấy cái chết như nào đúng không?
Đại Bổng Chùy nghiêm trang nói:
- Cô nương sai rồi. Đại đương gia chúng ta…Ha hả, xưng hô này khá đấy nhỉ. Khụ khụ, Quốc công gia chúng ta nói, bất kể đạo trường chiến trường, ngài ấy đều biến nó thành tình trường. Quốc công gia đã đến dịch trạm nhỏ Liễu Tỉnh, ngài ấy nói, ngài ấy vì vá trời cho cô mà đến đó.
Hồng Nương Tử đỏ mặt, vừa thẹn vừa giận nói:
- Tên khốn kia ngay cả lời này cũng dám nói với ngươi?
Đại Bổng Chùy kỳ quái gãi gãi đầu nói:
- Không có gì, lúc ở tửu điếm kinh sư ngài ấy nói lớn, tiểu nhân đã nghe được rồi. Cô nương khá quan tâm chuyện này? Cô không muốn hỏi quốc công gia chúng ta muốn vá trời cho cô nương như nào hay sao?
Hồng Nương Tử hung hăng lườm Đại Bổng Chùy, hận không thể một cước đá bay gã xuống khe suối. Sau một lúc lâu nàng mới nén giận nói:
- Vậy ngươi nói đi, hắn muốn vá…vá cái gì…
Ánh mắt Hồng Nương Tử chợt sáng ngời, sáng ngời trong chốc lát, lại sau đó như bị tầng mây mỏng che đi ánh trăng, ánh mắt mơ màng, ngay cả thanh âm cũng trở nên lắp bắp:
- Ngươi nói…hắn…muốn vá trời? vá…cái gì trời?
- Khi ta chọc thủng trời tạo thành một cái lỗ lớn, nếu ngươi có bản lĩnh thay ta vá trời, Hồng Nương Tử ta sẽ theo ngươi, cả đời đi theo ngươi.
Nhớ tới câu nói này, gương mặt Hồng Nương Tử đỏ lên, chân cũng mềm nhũn, tim đập mạnh như muốn nhảy ra ngoài. Nàng chợt phát hiện, bản thân mình chẳng những không quên được tên oan gia kia, bây giờ nghe hắn nói mình không hề tức giận, hơn nữa trong lòng còn có vui mừng và chờ đợi.
Thôi Oanh Nhi rất không tiền đồ phát hiện, nàng chưa bao giờ khóc nhưng giờ sống mũi cay cay, lại rất muốn khóc. Nàng vẫn kiên cường như thế, còn kiên cường hơn cả nam nhân, tại sao có thể khóc. Thôi Oanh Nhi gắng hít mũi, khống chế không cho nước mắt rơi xuống, nhưng một cơn gió thổi tới, lại thổi giọt nước mắt kia xuống, dừng ở trên lá cây, trong suốt tựa như giọt sương…