Cơ thể của A Nhĩ Tư Lăng lay động một cái, Bá Nhan Mãnh Khả thu lại nụ cười, dồn sức thu lại thương, trước ngực A Nhĩ Tư Lăng máu chảy như suối, trường đao rơi xuống đất, lộn một vòng trên không trung, ngửa mặt ngã nhào trên đất.
Máu ở ngực vẫn còn phun ra mãnh liệt, rút đi sức sống của trái tim trẻ tuổi mạnh mẽ, rút toàn bộ máu tươi của gã ra khỏi lồng ngực. Cơ thể của A Nhĩ Tư Lăng không chịu kiểm soát co giật một cái, gã từ giữa chân ngựa hỗn loạn, nhìn thấy bầu trời xanh thẳm, nhiều đóa mây trắng làm nổi bật một mặt hùng ưng đại kỳ đã đến bên cạnh, sau đó nghe được Bá Nhan Mãnh Khả lớn tiếng ra lệnh:
- A Lặc Thái, đánh bọc sườn về phía trước, tuyệt đối không thể để Hoa Đương chạy thoát. Đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta!
Thân thể cường tráng lại co quắp một cái, bơm ra máu tươi từ từ trở nên chậm
- A Lặc Thái? A Lặc Thái không phải là bội phản Bá Nhan, lưu lạc thành mã tặc trên thảo nguyên rồi sao? Hắn sao ở chỗ này? Hắn..... Tại sao khiêng chiến kỳ của Hỏa Si?
Sinh mạng đang dần dần rút ra, A Nhĩ Tư Lăng đã không có sức nhớ lại nghĩ tiếp nữa, trong con ngươi càng ngày càng đờ đẫn lưu lại hình ảnh cuối cùng, là một vó ngựa lớn chừng miệng chén, đang càng ngày càng gần, càng lúc càng lớn đạp xuống mặt gã, che kín toàn bộ trời xanh....
Vệ đội của Bá Nhan thà dùng máu thịt thân xác của cơ thể mình ngăn cản mưa tên, làm cho nhân mã của A Nhĩ Tư Lăng mất đi cảnh giác đối với bọn họ, bọn họ phóng ngựa mà vào, làm cho hậu trận nhanh chóng tan rã. Gần ba nghìn tên kỵ binh đột nhiên xuất hiện, lại thêm hai nghìn nhân mã vừa mới vừa mới nhặt đao thương lên này, nhanh chóng phân ba đường giết về trung quân của Hoa Đương.
Lúc Nãi Nhân Đài giật mình thấy không ổn, nhân mã của gã đã cùng cái gọi là kỵ binh “Ngoã Lạt” phía trước dây dưa cùng một chỗ, căn bản không có sức trở về thủ rồi.
Hoa Đương có một nghìn tên thiết vệ cận thân, bị nhân mã của Bá Nhan tách rời, bẻ gãy thành nhiều đoạn, trước sau khó mà phối hợp với nhau, thậm chí muốn chạy trốn cũng không thể. Tay của Hoa Đương run rẩy, nắm thật chắc chuôi bảo đao Bá Nhan vừa chắp tay dâng lên này, cây bảo đao lộng lẫy khảm nạm vô số châu báu kia, nghe nói đã từng là bội đao của Thành Cát Tư Hãn vĩ đại.
Bất thình lình gặp phải tập kích bất ngờ, làm y đờ đẫn, cho đến lúc này y mới tỉnh ngộ chút, y không kịp đi phân tích đối phương là Hỏa Si, bộ tộc Ngoã Lạt hay là nhân mã của Bá Nhan, hay hoặc là ba bên liên quân rồi, y chỉ biết là, nếu như bây giờ không thể nhanh chóng trốn thoát ra ngoài, thì hôm nay toàn quân bị tiêu diệt tất thành kết cục đã định.
- Trác Nhĩ, chúng ta.....
Hoa Đương quay đầu vội gọi, nhưng kinh ngạc phát hiện mỹ nhân một mực ở bên mình đã chẳng biết đi đâu. Bỗng nhiên ngẩng đầu, hắn trông thấy một bóng người mặc đồ trắng tung bay đang phóng ngựa băng băng, lợi dụng khi hỗn loạn từ cánh sườn lách ra, lao về phía đoàn người đến đánh lén y.
- Nàng..... Lừa dối ta!
Sự thật này làm người ta khó chịu. Dù rằng không cam chịu, y lại không thể không thừa nhận. Hoa Đương thẹn quá thành giận lập tức lấy cung lắp tên, mũi tên sắc bén ngắm trúng dáng vẻ đẹp của Tắc Lý Mộc Trác Nhĩ kia, ngắm trúng giữa lưng nàng.
Mũi tên sắp rời dây cung, trong lòng của y lại bỗng nhiên trào lên cảm giác không đành lòng, cung cứng thoáng chúi xuống, một mũi tên rời dây cung, Tắc Lý Mộc Trác Nhĩ yêu kiều kêu một tiếng, suýt nữa rơi xuống ngựa.
Một mũi tên này bắn trúng đùi nàng, đau nhức đến tim. Hoa Đương phóng ngựa phóng ngựa chạy nhanh đến, cướp lại nàng trước khi đội ngũ đánh lén kia tới.
Trên đùi Trác Nhĩ máu tươi đỏ thẫm, đôi bắp đùi thon dài đẫy đà này từng quấn ở bên hông to lớn của y, dùng từng đợt lắc lư nhún tuyệt vời, đưa y lên thiên đường mất hồn. Chẳng lẽ tất cả dịu dàng và nhiệt huyết đều là giả? Y thì thương yêu Trác Nhĩ như vậy, thế mà Trác Nhĩ thì sao?
Hoa Đương chặn ngang giữ chặt cánh tay của nàng, giận không kềm được mà rống to:
- Vì sao phản bội ta?
Trác Nhĩ đau đến hoa dung thất sắc, đã không thể trốn, nàng cũng không nói thêm gì nữa, nhìn Hoa Đương chỉ là cười lạnh lùng, khinh miệt.
Hoa Đương ngẩng đầu nhìn lại, đại kỳ của Hỏa Si đã bị ném đi, đội ngũ nghìn người bị năm nghìn tinh kỵ bao vây bao vây chia nhỏ bị nhanh chóng ăn tươi. Một bộ phận nhân mã đã hợp công Nãi Nhân Đài, chi lực lượng mạnh nhất trong thị vệ tùy thân của mình sắp bị nuốt sạch rồi.
Kỵ sĩ khắp nơi bắt đầu vây kín, thân binh chung quanh Hoa Đương không ngừng ngã trong vũng máu. Hoa Đương nhìn thấy Bá Nhan, bởi vì Bá Nhan cũng đang nhìn y chằm chằm, không, nói chính xác, là chăm chú nhìn Tắc Lý Mộc Trác Nhĩ bị y đang nắm giữ.
Đột nhiên một người cưỡi ngựa chạy về phía Bá Nhan, đang bẩm báo với hắn cái gì đó, Bá Nhan nghe, vẫn cứ chăm chú nhìn Trác Nhĩ, một cái chớp mắt cũng không cam lòng tách khỏi, dường như đó là báu vật khó mà dứt bỏ.
Ánh mắt Hoa Đương dời một cái, nhận ra người kia, người kia là A Lặc Thái, là kẻ trúng kế ly gián của Trác Nhĩ, dẫn đầu quân bản bộ phản bội rời khỏi Bá Nhan, suy đồi thành mã phỉ A Lặc Thái.
Cơ thể Hoa Đương run rẩy, y rốt cuộc biết chuyện gì xảy ra, cuối cùng biết tại sao y phái một trăm ưng săn trinh sát mà không phát hiện quân địch mai phục, rốt cuộc biết rốt cuộc biết cái gọi là phân hoá tan rã, thu nạp bọn đầu hàng phản bội, căn bản là tự mình nắm chặt một tấm lưới nham hiểm do yêu tinh dệt ra, lưới đó đặc biệt dùng để bắt mình.
A Lặc Thái, Bác Đạt Nhĩ Mô phản bội và chạy trốn; Bá Nhan Mãnh Khả nghị hòa đầu hàng; Hành động Cáp Đan Ba Đặc Nhĩ dẫn năm nghìn chủ lực đầu hàng trước, cũng là để khiến y xem thường Bá Nhan, tin tưởng thành ý của Bá Nhan.
Hai đội tên là mã phỉ, trên thực tế vẫn trung thành với quân đội của Bá Nhan, trước sau lần lượt đánh cờ hiệu bộ tộc Ngoã Lạt và Hỏa Si khiến cho y đưa ra phán đoán sai lầm không kịp thời thoát thân. Mà Bá Nhan Mãnh Khả tự mình dẫn hai nghìn tàn binh không có binh khí thi triển khổ nhục kế, nhanh chóng tan rả bọc hậu thị vệ, thực hiện bao vây đối với y.
Tất cả mọi thứ, trong chớp mắt liền khiến một anh hùng chiến thắng ở trên cao, biến thành kẻ cùng đường thua không còn manh giáp. Bá Nhan cũng từng mạt lộ, nhưng hắn ta không tiếc mọi thứ đang tìm cơ hội Đông Sơn tái khởi, mà mình đây, bây giờ còn có cơ hội gì có thể nắm bắt? Thứ duy nhất có thể nắm bắt trong tay, cũng chỉ có người nữ nhân này trong tay.
Ánh sáng lại ảm đạm chút, gió thiếu chút ấm áp, thổi qua tới lúc lành lạnh, mang theo mùi máu tanh. Khắp nơi đều là thi thể, máu tươi ướt sũng cả vùng đất, tin tưởng năm tới cỏ dại chỗ này nhất định mọc rất tươi tốt.
Cận thân thị vệ của Hoa Đương dù thiện chiến dũng mãnh, thế nhưng chiến lực của đối phương cũng không thua bọn họ, mà nhân số lại gấp năm lần bọn họ, mã tấu sắc bén vờn bay như tuyết rơi, trường thương mã thương đánh đâm ngang dọc, cùng với kỵ sĩ bên cạnh, hậu phương xảo quyệt phối hợp, thân binh của Hoa Đương căn bản không cách nào phát huy sử dụng chiến lực, từng người nối tiếp một người ngã xuống!