Nhân mã của Dương Lăng và Triệu Phong Tử giao phong với nhau ở Hà Bắc, thường là ngươi tới ta đi, đánh lớn thì không có nhưng đánh nhỏ không ngừng. Quan binh ép tới thì lẩn tránh vào trong những ngọn núi chồng chéo lên nhau, chưa đợi hợp vây đã bỏ trốn mắt tăm, nên hai bên cũng không nói đến thắng thua gì to tát.

Dường như Triệu Phong Tử rất yên tâm về tình hình hiện tại, cũng không công kích các thành lớn giàu có như Nam Dương, Nhữ Ninh, Nhữ Châu, Quy Đức, Khai Phong, chỉ dạo quanh huyện nhỏ xung quanh, trọng điểm dựa vào một vài sơn trại.

Mấy sơn trại này không phải là trải của cường đạo sơn tặc, mà là địa chủ thân hào làm theo lệ thường, vừa gặp chiến loạn liền tập hợp cả gia tộc, mang theo toàn bộ tài sản tị nạn vào núi, tự lập sơn trại võ trang lâm thời. Chỗ như vậy vừa dễ đánh vừa có nhiều vật tư dùng được.

Thân hào, đại tài chủ có thể dễ dàng tổ chức đội ngũ gia đinh hộ viện mấy ngàn người, tiền tài tích cóp được khiến người khác khó mà tưởng tượng nổi, chỉ cần phá được một sơn trại, lương thực thu được cũng đủ để đáp ứng số lương thảo mà đội một vạn năm ngàn người của Triệu Toại dùng gần một tháng.

Quan binh giống như trước đây, vẫn lấy xa doanh bộ doanh làm chính, kỵ binh cực kỳ ít, điều này khiến Triệu Phong Tử rất yên tâm. Chỉ cần quan binh chưa có đại đội kỵ binh, thêm nữa mình không chủ động quyết chiến, thì chúng đừng phòng đối phó được chiến pháp tới lui như gió của mình.

Dương Lăng cũng biết kiềm chế. Trước khi Bạch Y quân chưa có hành động cuối cùng, đội kỳ binh chủ lực tạm thời được hắn tổ hợp, được huấn luyện đột kích chung quy vẫn chưa lộ diện. Không đến thời điểm cuối cùng, lá bài tẩy của hắn sẽ không lật ra. Hắn đang đợi Triệu Phong Tử, mà Triệu Phong Tử lại đang đợi Dương Hổ và Lưu Lục, đã sắp đến ngày bọn họ ước định rồi.

Dương Hổ và Lưu Lục cuối cùng đã quyết định hành động. Bọn họ xuôi nam một mạch, càng đi về phía nam càng không thích hợp cho kỵ binh của bọn họ tác chiến. Đường gập ghềnh chưa nói, nếu không phải là núi thì là sông, còn không thì là từng mảnh ruộng nước. Ưu thế chiến đầu của bọn họ hoàn toàn biến mất.

Không có năng lực công chiếm những thành trì tập trung nhiều lương thảo, nên nguồn cung cấp lương thực ít ỏi, đến nỗi binh yếu ngựa gầy, hiện tại trong quân chỉ còn lại một nửa chiến mã, ảnh hưởng nghiệm trọng đến khả năng cơ động của quân đội. Quân tâm cũng bắt đầu dao động. Bọn họ đang gấp rút tìm một lối thoát. Vì vậy sau khi Mộc Vân và Lưu Huệ mang về tin tức Triệu Phong Tử chia đường giáp kích, thủy bộ cùng tiếng để lấy Nam Kinh, mấy người liền lập tức gật đầu đồng ý.

Ngày hai mươi lăm tháng chín. Dương Hổ, Lưu Lục đột nhiên chia binh hai đường tập kích Hồ Khẩu. Dương Hổ dẫn một lộ quân men theo hồ Phiên Dương thu thập tàu thuyền. Lưu Lục, Lưu Thất đánh thẳng tới huyện Hồ Khẩu, đây là nơi hiểm yếu trấn thủ con đường hồ Phiên Dương vào sông Giang.

Một dải thành trì ven sông làm theo căn dặn của Dương Lăng đều đóng trọng binh, do Lục bộ Nam Kinh phái quan viên đến đốc chiến. Người trấn thủ Hồ Khẩu là Ngự sử Nam Kinh Bành Trạch. Tiếng chém giết kéo dài từ rạng sáng vẫn không dừng, máu tươi nhuộm khắp tường thành đổ vỡ. Khí giới công thành của Bạch Y quân tuy đơn sơ, nhưng huyện thành Hồ Khẩu cũng không lớn, tường thành thấp bé, gạch đá lâu năm hư hỏng nghiêm trọng, rất khó ngăn cản sự tiến công điên cuồng của bọn cướp.

Song phương bắn mưa tên liên miên, bay đầy trời. Từng đội phỉ binh Bạch Y quân bắn nhau với quân trên đầu thành. Quan binh trên thành có ba khẩu đại pháo khá lạc hậu, thường phun ra những ngọn lửa giận dữ, nhưng hỏa khí chậm chạp như vậy, tác dụng uy hiếp còn lâu mới có hiệu quả thực tế.

Bạch Y quân lấy thang, phi câu, xe phá thành liên tục tổ chức từng đợt tiến công. Người nấp ở dưới mấy cỗ phún uẩn (một loại xe phía trên có ván gỗ, binh sĩ thì nấp ở dưới để tránh tên bắn, cây lăn hoặc đá tảng ném xuống) được chế tạo gấp gáp thì đang tiến về phía tường thành dưới sự yểm hộ của kỵ xạ. Phún uẩn to lớn bị cây lăn đá tảng của quân phòng thủ trên đầu thành ném rầm rầm, nhưng cột trụ phía dưới vẫn vững chắc chống chọi.

Dưới mỗi chiếc phún uẩn có tám đến mười người, người được chọn đều là dũng sĩ có khí lực lớn. Một khi xông đến dưới tường thành, bọn họ liền dùng thiết chùy đập, dùng gậy để nạy, dùng cuốc để đào, liều mạng đập, nạy, đào vào tường thành. Gạch đá trên tường thành cũ kỹ vỡ vụn ra.

Một chiếc phún uẩn bị dầu sôi lửa lớn đốt cháy. Quân cướp bỏ chạy lập tức bị tên nhọn từ trên đầu thành bắn chết, nhưng mưa tên ngày càng điên cuồng của Bạch Y quân cũng bắn lên đầu thành, tiếp đó liền yểm hộ một chiếc phún uẩn mới tiến lên. Có chiếc phún uẩn hình thù kỳ quái, căn bản không ra hình dạng gì, hoàn toàn là dùng xà nhà và ván giường tạm thời đóng nên.

Tuy Bành Ngự sử là văn nhân, nhưng mắt thấy Bạch Y quân công thành mạnh mẽ, trong tay cầm một thanh trường kiếm mũi nhọn đứng trên đầu thành mà mặt không đổi sắc.

- Báo Bành đại nhân, Nhạc Thủ bị tử trận rồi.

Bành Ngự sử lấy kiếm chống xuống, uy nghiêm nói:

- Thủ bị chết thì phó Thủ bị lên, phó Thủ bị chết thì Thiên tổng lên, báo tang cái gì chứ? Muốn làm tang sự thì cũng phải bảo vệ thành trước đã. Quay về, nói cho tướng sĩ thủ thành rằng, người còn thành còn, người chết thành mất, nhất định phải tử thủ!

Tên tiểu giáo nọ trả lời một tiếng, loạng choạng quay về, trên chân gã chảy đầy máu, không biết là trúng tên hay là bị phi câu của lũ cướp ném lên thành làm bị thương, vẫn không thèm lo đến vết thương của mình.

Bành Ngự sử thầm thở dài một tiếng. Trường Giang vạn dặm, thành trì quan ải vô số kể. Bạch Y quân bất ngờ đánh tới. Nếu bọn chúng đã chọn nơi này, thì mình có trách nhiệm phải giữ. Tuy huyện nhỏ này chưa chắc có thể chống đỡ được bọn chúng, nhưng cũng không oán trời trách đất. Chỉ có Ngự sử tử trận, chứ không có Bành Trạch bỏ trốn, đành làm tận chức trách của trung thần liệt sĩ mà thôi.

Bên cạnh Bành Trạch có mấy thị vệ đứng nghiêm cầm giáo, toàn bộ đều thẫn thờ không nói. Mới sáng hôm nay bọn họ đã nhìn thấy cái chết. Bất luận là binh hay tướng, thì tính mạng lúc này đều rẻ mạt như nhau, dù người chết là Thủ bị hay Đại binh. Bọn họ đã không còn xúc cảm gì nữa rồi.

Lại là một loạt mưa tên dữ dội bắn lên thành, lập tức có hai binh sĩ cầm thuẫn xông lên. Chỉ nghe soạt soạt liên tiếp, tên đã dính trên thuẫn.

Một người ăn mặc như sai dịch vội vàng chạy đến:

- Ngự sử đại nhân, Vương Huyện lệnh trúng tên lạc, đã bất tỉnh nhân sự rồi!

Bành Trạch đi qua thì thấy, Vương Huyện lệnh ngã ở dưới tường thành, vai ngực mỗi nơi trúng một mũi tên, tên cắm sâu vào thịt, trông có vẻ không còn sống nữa.

- Khiêng xuống đi!

Bành Trạch cắn răng một cái, từ khe hở giữa các tường chắn trên thành nhìn xuống, bỗng thấy dưới thành có một người đứng ở đằng xa đang chỉ chỉ trỏ trỏ, bên cạnh y có mấy người đang nghe theo mệnh lệnh của y.

Chợt trên thành có tên bắn tới, có lẽ vì trong tay có tấm chắn, hoặc là bị đao trong tay y vung lên, đánh bay ra. Bành Trạch liếc mắt, liền nói:

- Người đâu! Người đâu! Mang kình nỏ đến, mau, mang toàn bộ kình nỏ tầm xa đến đây cho ta!

Trong chốc lát, mười mấy kình nỏ thủ và trợ thủ ở đầu thành các nơi khiêng nỏ lớn chạy hồng hộc đến. Bành Trạch chỉ về phía người đang đứng dưới thành đằng kia, nói:

- Kẻ này chắc chắn là thủ lĩnh của phản tặc. Các ngươi tập trung tất cả kình nỏ lại đây, bắn một mình hắn. Ta muốn xem thử hắn né tránh như thế nào!

Kình nỏ thủ nghe lệnh liền đến trước kình nỏ, lên dây lắp tên, tất cả đều ngắm vào người đang hồn nhiên không để ý quân thủ trên thành, đến nỗi càng lúc càng tiến lại gần tường thành.

Ra lệnh một tiếng, hơn mười mũi tên dài không có lông đuôi phát ra âm thanh xa xăm như quỷ khóc, đồng thời rời dây bay đi

Quân cướp đến công thành ngã xuống từng mảng. Để đề phòng quan binh các huyện phụ cận nghe tin đến viện trợ, bọn chúng nhất định phải mau chóng đánh hạ Hồ Khẩu, thả thuyền vào sông, bất kể thương vong thế nào.

Chủ soái Lưu Lục dẫn con trai Lưu Trọng Hoài đích thân đi côngth ành. Lưu Thất áp trận ở trung quân, đang gấp rút điều quân. Dương Hổ vác một thanh đơn đao sáng loáng bước nhanh tới. Dây tua đao phất phơ trên vai, cùng với dáng vẻ hùng tráng cùng con mắt độc nhất của y, khiến y trong vô cùng hung ác.

- Sao vậy, Thất ca, vẫn chưa lấy được Hồ Khẩu à?

Lưu Thất cắn răng cười dữ tợn, nói:

- Yên tâm! Quan binh không gắng gượng được nửa canh giờ nữa đâu. Tường thành phía nam đã đào được kha khá rồi. Bên phía đệ thế nào?

- Ha ha, yên tâm. Hai bờ cùng đổ xuống, cướp đoạt được không dưới năm trăm chiếc thuyền lớn nhỏ, đủ cho các huynh đệ không có chiến mã như chúng ta rồi.

Lưu Thất nghe vậy rất vui. Lúc này Lưu Huệ loạng choạng chạy trở về, mang theo tiếng khóc, nói:

- Thất ca, Thất ca, việc lớn không xong rồi. Lục ca và Tiểu Hoài Tử tử trận rồi.

Lưu Thất, Dương Hổ lập tức kinh hãi. Lưu Thất ngạc nhiên một hồi, nhảy lên một bước, nắm lấy áo Lưu Huệ hét to:

- Ngươi nói bậy gì đó? Lục ca làm sao chết được? Làm sao chết được?

Lưu Huệ rơi nước mắt nói:

- Lục ca đến phía tây thành đốc chiến, trúng kình nỏ trên đầu thành, Tiểu Hoài Tử đi cứu huynh ấy, cũng bị loạn tiễn bắn chết rồi.

Lưu Thất buông tay, hét lớn một tiếng, nhanh chóng rút đao ra, quát:

- Mẹ nó, đợi ta công được thành, sẽ giết tên cẩu quan trong thành

Y vừa nói đến đây, thì đằng xa đã tràn ngập tiếng hoan hô vang lên, bụi đất tung lên cao nửa tầng trời, vô số quân cướp hoan hô.

Lưu Thất giơ đao, mông lung nhìn về phía đó, nói:

- Đã xảy ra chuyện gì?

- Tường thành sập rồi, tường thành sập rồi.

Tiếng hoan hô mơ hồ truyền vào tai, Lưu Thất lập tức nhảy cẫng lên, mừng rỡ nói:

- Tường thành sập rồi, theo ta vào thành, giết hết cẩu quan, báo thù cho Lục ca!

Đoạn tường thành bị bắn phá đã sập xuống rồi, quân cướp cuồng loạn hoan hô chen chúc đi qua chỗ tường thành bị sập để vào thành. Quân coi giữ trong thành cũng mãnh liệt xông về phía tường thành sập. Hơn một ngàn chiến sĩ chen chúc ở chỗ tường thành đó huyết chiến với nhau, tiếng binh khí va chạm vào nhau vang lên liên tiếp.

Lưu Thất, Dương Hổ cầm hai thanh đao vung trái vung phải, nơi nào cũng như sóng lớn trở mình. Đầu lâu, tay chân, thịt nát, đao và mâu gãy vung vãi khắp nơi. Quan binh bại trận rồi, bắt đầu tháo chạy vào trong thành.

Lúc Bành Ngự sử đến đã không khống chế nổi đám quan binh rút lui. Y giơ kiếm hét to ra lệnh cho đám quan binh bại lui, giọng nói đã khản đặc.

Không ai quan tâm y, y muốn chém tướng lập uy, nhưng bốn phía toàn là bại binh, thì còn giết cho ai xem. Trong lúc thất thần ngỡ ngàng, một đại hán mặc áo bào trắng thấm đẫm máu tươi đã xông đến trước mặt y. Thanh đơn đao say máu vung lên. Trong khoảnh khắc đầu của Bành Ngự sử bay lên, mới nhìn rõ đại hán đó chỉ có một con mắt, dữ tợn như hung thần!