Vĩnh Thuần thấy Chu Tương Nhi với bộ dạng như vậy, không biết nên làm thế nào, không nhìn nổi bèn bật cười. Nghe thấy hoàng huynh chỉ bảo nàng cũng không sợ. Hoàng hậu do vì ở trong cung tịch mịch, hiện tại đang rất tốt với hai tiểu muội bọn họ, sao có thể phạt họ được chứ? Nàng càng cố nén cười đáp lại một tiếng, hướng về phía Chu Tương Nhi chớp chớp mắt.
Chu Tương Nhi xem như mất mặt rồi. Nàng tức giận nhìn Dương Lăng, lại vội vàng dặn dò một câu:
- Nhớ không được nhắc kết đảng mưu phản, lau ấn môi trên mặt ngươi đi!
Lời này được nói ra, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn lại đỏ bừng lên như ngọn lử. Đúng lúc hai tiểu hoàng môn vừa tới. Một người nhặt giày, mang tới trước mặt nàng, Chu Tương Nhi nhẫn nhịn xấu hổ đi giày vào, một chân thấp một chân cao, buồn bực tới mức đi tới kéo Vĩnh Thuần bước đi. Hai vị tiểu Công chúa một người chân nhảy sau, một người chân cao chân thấp, làm mất hết cả thể diện của hoàng gia.
Dương Lăng lúc này mới hiểu, vì sao không đề cập tới chuyện kết đảng mưu phản, trước tiên còn phải lau mặt đi. Mặt hắn chẳng khác gì mặt khỉ, liền lau lau mặt cười nói với các vị văn võ toàn triều:
- Ầy … tiểu Công chúa thật là hoạt bát, ở Tứ Xuyên chính là như vậy, vẫn luôn như vậy, ha ha ha ha ….
Các quan viên mặc dù vẫn hồ nghi, chỉ là giấu kín trong lòng, lại không thể biết được mục đích của một tiểu Công chúa chạy từ trong hậu cung tới làm gì.
Hoàng thượng Chính Đức giũ giũ tay áo, quay người nói:
- Văn võ bách quan theo Trẫm vào điện!
Nói xong liền bước vào trước.
Dương Lăng liền nghiêm mặt lại, đứng vào đội ngũ hàng đầu, ngang nhiên vào điện. Đồng thời trong lòng cũng đang suy nghĩ: Hai vị Công chúa này vội chạy vào nói cho mình biết tin này, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Vì sao lại không được nhắc tới đại tội kết đảng, mưu nghịch? Hay là Vận Nhi đã nghĩ tới chỗ sơ hở chí mạng nào đó rồi?
Dương Lăng rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, sẵn sàng một trận chiến quyết đánh đến cùng, nếu biến thành một trấn ẩu đả nhỏ, Lưu Cẩn cũng vì vậy mà đề cao cảnh giác, sẽ còn cơ hội thứ hai chứ?
Bách quan văn võ nối đuôi nhau đi vào, tả hữu phân ra hai bên đứng. Dương Lăng giương mắt lên nhìn Lưu Cẩn quái khí âm dương đối diện, lại hình như có chỗ nào dựa vào, nhíu mày nghĩ:
- Không nhắc tới đủ để nhấn hắn ta vào đại tội, làm thế nào có thể trị được tên hoạn quan ương ngạnh làm hại thiên hạ đây?
Lưu Cẩn hai mắt hơi đảo, nhìn chằm chằm Dương Lăng cười lạnh, một trận đánh giáp lá cà, sắp bắt đầu rồi ….
***********
- Đại ca, triều đình không nói tín nghĩa! Con mẹ nó, ban đầu khi chiêu an nói thế nào? Mới có mấy ngày đã đòi nợ cũ rồi, hai trăm nghìn lượng bạc trắng? Chúng ta phụng hắn làm lão đại, lại đi làm mã tặc chứ!
Phong Lôi Hổ trợn mắt lên nhìn, lớn tiếng mắng chửi.
- Đúng rồi! Còn độc hơn so với chúng ta làm tặc! Đại ca, cứ như vậy thế nào được chứ? Bây giờ chúng ta đang là quan, dù Trương Trung độc ác, còn biết lôi kéo quan lại. Nhưng lão tặc Lương Hồng này, vừa mới lên nhậm chức đã khai đao với chúng ta rồi. Sau này biết sống thế nào đây?
Hình Lão Hổ cũng lo lắng nói.
Sắc mặt Trương Mậu cũng âm trầm, trong đầu buồn bực uống một ngụm rượu. Tửu lượng của y rất tốt, nhưng bây giờ rõ ràng đã uống quá nhiều, hai mắt đỏ lên. Trương Mậu cười nói:
- Các ngươi thì hiểu cái gì? Chính vì chúng ta đã từng làm tặc rồi, và những quan lại đó không phải là cùng đường với chúng ta, hào thân tài chủ đại phương lại hận chúng ta tới tận xương tủy. Lương Hồng lúc này mới khai đao với chúng ta, chỉnh đốn chúng ta, không ai cho chúng ta ngẩng đầu lên.
Lưu Lục trầm ngâm nói:
- Đại ca, em họ của đại ca Giang Bân là du kích Bá Châu, lại có giao tình rất sâu với Uy Quốc công. Tìm Giang Bân, để hắn ta ra mặt nói không được sao?
Trương Mậu cười ha hả, nói:
- Ngươi nghĩ là ta không tìm sao? Vô dụng. Lương Hồng là người của Lưu Cẩn. Trương Trung cũng là người của Lưu Cẩn. Trương Trung là cũng bị em họ của ta khai đao lừa gạt đó. Lương Hồng hiện vẫn chưa khai đao với em họ ta xem như cũng không tệ rồi. Còn thể diện của Uy Quốc công thì sao? Uy Quốc công ở đây, tước cao vị cao, lại là Khâm sai, Lương Hồng không dám không nể mặt hắn. Nhưng, Dương Lăng người ta phủi mông hồi kinh rồi, Lương Hồng còn coi ai ra gì nữa chứ?
Y chậm rãi nói:
- Nghe nói Uy Quốc công hiện ở kinh thành đang đấu với Lưu Cẩn, lấy danh nghĩa chỉnh trị Khoa đạo để đối phó với Lưu Cẩn. Lưu Cẩn là người như thế nào? Đó là kẻ cũng tích dầu thắp đèn sao? Lương Hồng ôm tiền, ngụy trang chính là vì hoàng gia xây cung điện. Chúng ta là xuất thân thổ phỉ, quan trong triều có ai để mắt tới chúng ta. Còn Uy Quốc công thì sao? Vô thân vô cớ, hắn chắc chắn vì những người chúng ta mà đắc tội với Hoàng thượng, viện cớ trị Lưu Cẩn sao?
Tề Ngạn Danh ra tù không lâu, do vì ở lâu trong tù không thấy ánh mặt trời, sắc mặt có chút xanh xao, hắn ta suy nghĩ, vỗ đùi nói:
- Thôi. Người dưới mái hiên, sao lại không cúi đầu được chứ? Nếu không … vậy thì thôi đi. Nhưng huynh đệ ta bị tịch thu gia sản, các ngươi lại chủ động chiêu an đấy. Ta lại ở trong tù ra, bây giờ không có tiền nha.
Lưu Thất tức giận nói:
- Có tiền thì thế nào chứ? Nói thật, làm cướp đường thì dễ kiếm tiền, nhưng người hôm nay không biết người ngày mai chết, ai còn tích tiền chứ? Gia nghiệp thì mua một chút, nhưng tiêu xài lại nhiều. Mười hai vạn lượng, đó không phải là cơn gió to thổi tới. Ta thấy, mấy huynh đệ chúng ta đi vơ vét hết toàn bộ tiền mặt ra, cũng được năm mươi nghìn lượng, còn cần nhiều hơn nữa thì bán nhà, bán đất. Đại ca thì gia tài nhiều hơn một chút, nhưng mấy đời tích lũy, đại ca ngươi cam lòng cho y chứ?
Trương Mậu cầm bầu rượu lên, há miệng uống một ngụm lớn, một bầu hết sạch, “bịch” một tiếng xuống bàn, chụm năm ngón tay lại, giống như bầu thiếc, một tiếng chói tai vang lên, y cười lạnh ba tiếng nói:
- Nếu tiêu tiền để mua lấy sự bình an, ta cũng đồng ý! Nhưng huynh đệ ta đi thay ta nói vun vào, các ngươi nghi ngờ thế nào?
Khóe miệng y cười lạnh lùng nói:
- Lương Hồng âm dương quái khí, không những làm tổn hại tới huynh đệ ta, còn nói Thái hoàng Thái hậu chết bệnh. Lưu công công chủ trì đại lễ, phong cảnh tang lớn, tiền tiêu không xuể. Trấn thủ các nơi đều có biểu hiện, ông ta vừa mới tới, không còn chút của cải nào, hy vọng chúng ta thức thời. Xem ý tứ đó, số tiền này móc ra, còn có được nữa không?
Phong Lôi vừa nghe xong đã tức giận, hung hăng đập bàn nói:
- Đó chẳng phải là lão tặc Lưu Cẩn và trấn thủ các nơi viện cớ Thái hoàng Thái hậu chết mà moi tiền sao? Lão thái bà đó là đưa tới Xương Bình chôn cất cùng Hoàng đế, lại không cần xây một tòa địa cung, có thể tiêu tốn bao nhiêu tiền chứ? Ngụy trang hoàng gia, hút máu chúng ta. Con mẹ nó, bố mày luôn chỉ đánh người khác. Đám quan lại này, nên bị người ta đánh rồi!
Lưu Lục trầm ngâm, nhìn xung quanh nói:
- Tên keo kiệt để Trương Trung ép cả nhà thắt cổ tự tử, đó là hắn ta uất ức. Mấy ca chúng ta là đàn ông đường đường, đứng một cây, nằm một đường, để một tôn tử không có trứng ức hiếp như vậy sao? Muốn ta nói, phản con mẹ nó đi!
Trương Mậu kinh sợ, nhìn y chằm chằm nói:
- Phản hả?
Lưu Lục nói chắc như đinh đóng cột:
- Đúng! Phản đi! Có thể thành thì thành, không thể thành thì cũng oanh oanh liệt liệt! Hơn nữa, Di Lặc giáo ở Thiểm Tây cũng đã tạo phản rồi, cũng đã bao nhiêu năm rồi, còn không phải là bình an vô sự sao? Nghe nói trận trước triều đình đã bắt được con trai thứ hai của Lý Phúc Đạt, còn gióng trống khua chiêng tuyên dương một phen. Nhưng có thể thấy triều đình cũng chẳng có bản lĩnh gì.
Triều đình dùng tận lực thiên hạ, nhiều năm như vậy mới bắt được một người. Chúng ta phản rồi, ngộ nhỡ không thành thì con mẹ nó học theo Lý Phúc Đạt, mai danh ẩn tích mà đi. Thiên hạ rộng lớn, chỗ nào không thể dung thân chứ? Bằng không liều mạng giành lấy nhà cửa, đất đai. Một câu nói của Lương Hồng, chúng ta đã ngoan ngoãn dâng cả hai tay, cục tức cũng tức đến chết mà!
Phong Lôi quát:
- Đúng, đại trượng phu coi như làm oanh oanh liệt liệt, bang chúng ta nổi tiếng là người đàn ông, để cho tên thái giám không có trứng đó tức chết đi, để người thiên hạ chê cười chết đi. Chúng ta phản rồi, ở đây cũng không được, vậy thì đi tới Thái Hành Sơn tìm Dương Hổ, làm Sơn đại vương.
Trương Mậu rốt cuộc cũng đã lão luyện thành thục, nhìn thấy sự quyết chí bất di bất dịch này, với tên huynh đệ ngốc làm sơn tặc cũng vì giấc mộng cuộc đời, hỏi:
- Lấy gì làm phản? Hử? Ta hỏi các ngươi, chúng ta còn có tiền vốn làm phản sao? Hồ sơ tất cả huynh đệ của chúng ta toàn bộ bị quan phủ lưu giữ, trong nhà cũng đã mỏng điền sản rồi. Họ còn có thể buông tha cho vợ con công khai tạo phản với chúng ta không? Chúng ta có mấy người này thôi sao?
Lưu Lục nhếch mép cười nham hiểm, nói:
- Đại ca, vậy thì sao? Đối với huynh đệ chúng ta mà nói, triều đình dụ hàng, bây giờ tại có thể coi là nợ cũ, lập tức sẽ cử người tới bắt tội tạo phản của tất cả huynh đệ chúng ta. Chúng ta không cam “vi hổ tác trướng”, hại huynh đệ mình, không quan tâm gì tới. Chúng ta phản rồi, ca nói họ là theo ta và ca, hay là chạy tới hỏi quan phủ cho rõ ràng sao?
Trương Mậu kinh sợ nói:
- Cái gì? Ngươi … đây không phải là kéo người xuống nước sao?
- Chính là kéo người xuống nước!
Lưu Lục hợp tình hợp lý nói:
- Nếu chúng ta phản rồi, Lương Hồng có tha cho họ không? Đó chẳng phải là hại họ sao? Bảo họ chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta cùng phản. Dân chúng Bá Châu bị quan phủ bức hại khổ cực, trong thời gian ngắn như vậy, họ không thể tin và có thiện cảm với triều đình. Chúng ta chỉ cần phao tin nói Lương Hồng muốn đại thi mã chính, theo đinh thu thuế nặng. Những người dân không còn đường sống sẽ tới đầu hàng.
Trương Mậu rơi vào thế khó xử, cảm thấy như vậy có chút không phải với các huynh đệ đó. Nhưng Lưu Lục nói cũng có lý, trừ phi mình không phản, chỉ cần phản, những huynh đệ đó dù không phản cũng sẽ bị liên lụy.
Thấy y trầm ngâm không nói, Lưu Thất liền nói:
- Đại ca, ca ta nói có lý, chúng ta phản đi thôi!
Trương Mậu suy nghĩ cặn kẽ, càng nghĩ tới Lương Hồng cơn tức trong lòng càng lớn lên, nhân lúc say say, y liền ném quả cầu thiếc trong tay xuống phịch một cái, phun ra mấy chữ:
- Được! Phản con mẹ nó đi!