Chính Đức bối rối, y chỉ là cho rằng lấy ví dụ mỉa mai Trịnh ngự sử kia một chút thôi, sao mà tên quan này dám nói thẳng là mình nói xằng nói bậy, những quan viên này trong tháng giêng ăn nhiều đồ tốt quá, đến bây giờ còn chưa tiêu hóa sao?
Hàn Lâm Học sĩ Sử Kỳ Phong khẳng khái trần từ nói:
- Lễ tiết, là để phân biệt thân sơ, quyết đoán hiềm nghi, phân biệt đồng hay dị, chia rõ đúng hay sai. Thần tử tỏ vẻ hiếu tâm, nào có tội gì? Hoàng thượng lấy chuyện xưa của Tống Hiếu Võ làm ví dụ, nhưng có nhớ Tống Hiếu Võ là người tốt thế nào không? Con giết cha, đệ giết huynh, nạp muội làm phi, gian dâm với mẹ, dâm loạn vô độ, ô danh lan xa khôn kể. Sao Hoàng thượng có thể nói lời như vậy trước mặt Thái hậu chứ?
Chính Đức không chịu nổi chiêu này, tự cảm thấy không sai, bảo một Thiên tử tuổi trẻ khí thịnh như y cúi đầu với những thần tử mua danh chuộc tiếng này, làm sao y đồng ý chứ. Chính Đức chỉ vào chóp mũi quan viên kia, giận đến cả người phát run, không kìm nổi giận dữ nói:
- Đồ khốn khiếp, nói hươu nói vượn, sao lại nói nhăng nói cuội, cưỡng từ đoạt lý nói ra mấy lời này chứ?
Trịnh đại nhân kia biểu hiện trung tâm đầu tiên kia thanh thanh cổ họng, hót như khướu nói:
- Hoàng thượng, thần quỳ biểu hiện hiếu tâm, có tội gì? Đạo đức nhân nghĩa, không có lễ chế thì không thể phát dương, giáo huấn chính là tục lệ, không có lễ chế thì không hoàn thành, phân tranh biện tụng, không có lễ chế thì không rõ ràng. Quân thần, trên dưới, phụ tử, huynh đệ không có lễ chế thì không phân định. Qua học sinh lão sư, không lễ chế thì không thân…
Những quan viên này thứ nhất là không chịu nổi lần châm chọc này của Hoàng thượng, thứ hai là nhân hiếu lễ nghĩa trong quan niệm của bọn họ quả thật là thâm căn cố đế, Thái Hoàng Thái Hậu mất đi, chỉ vì trên mặt đất có nước mà không quỳ? Chính là phải biết hạ đao nha, Hoàng thượng rõ ràng sai, lại kiên trì như vậy, thân là Ngôn Quan, sao có thể không tận hết trung thành mà khuyên ngăn chứ?
Các vị đại nhân trong điện đã nghe thấy tranh chấp giữa Hoàng thượng và quần thần, cũng bất chấp quỳ lạy linh tiền, vội vàng vọt ra. Một vị quan viên nhìn thấy Vương Hoa, vội vàng cao giọng nói:
- Vương đại nhân, Vương Thượng thư, ngài là Lễ Bộ Thượng thư, ngài nói xem, hàng động này của Hoàng thượng hợp lễ chế hay không?
Vương Hoa có chút lung túng, ho một tiếng mới nói:
- Thượng triều trị quân, quan lại hành pháp, không có uy nghiêm của lễ chết thì không được; tế tự thờ cúng, cấp cho quỷ thần, không lễ chế thật không trang nghiêm. Đây là thái độ cung kính khiêm nhường mà quân tử nên có. Hoàng thượng, quần thần... Quần thần thực không sai, Hoàng thượng một phen thương cảm tấm lòng của thần tử cũng không sai, chỉ là phương pháp chưa đạt thôi, chuyện này…
Một quan viên cao giọng nói:
- Vẹt có thể nói, không tách rời phi điểu, tinh tinh có thể nói, không tách rời cầm thú. Người mà không có lễ, tuy có thể nói nhưng có khác cho cầm thú? Duy cầm thú không có lễ. Phân chia phụ tử, là bởi thánh nhân làm, lấy lễ dạy người, khiến người hữu lễ, biết mình khác cầm thú. Hoàng thượng hôm nay nói sai làm sai, theo lý nên hạ chiếu tự trách, phản tỉnh bản thân...
Trịnh ngự sử khàn cả giọng hô:
- Quốc mẫu tấn thiên, thần tử tận hiếu! Quỳ, là lễ, là quyền phó thác cho thần; là trời giao phó quyền cho thần; Hoàng thượng cũng không thể cướp đoạt, Hoàng thượng, người không thể khinh người mà sỉ nhục mình, Hoàng thượng...
Chính Đức trừng mắt nhìn khuôn mặt kia đang lải nhải, miễn cưỡng áp chế xung động muốn đá một cước, sắc mặt xanh mét nói:
- Không cần phải nói, không cần viện mấy thứ lý do đó!
Dứt lời phẩy tay áo bỏ đi.
Đến lúc này, càng nhiều quan viên bắt đầu gia nhập chỉ trích Hoàng đế, triều đình là một trường danh lợi, mỗi một việc, quần thể lợi ích, quần thể chính trị bất đồng, cũng có thể tìm được lý do thích hợp của mình trong đó, khiến cho nó trở thành quá khứ.
Một nhóm quan viên muốn nhân cơ hội này biểu hiện trung hiếu hiền đức của mình. Còn có một số quan viên là nhân cơ hội trút hết tức giận trong lòng mình. Bọn họ khiếp sợ khốc pháp nghiêm hình của Lưu Cẩn, vì công danh lợi lộc, không thể không khuất phục, tùy theo cho ông ta, nhưng côn giận trong lòng vẫn luôn không tan đi. Thường nói Diên Vương dễ gặp, tiểu quỷ khó chơi, công kích Lưu Cẩn là mạo hiểm cắt chức mất đầu, mà chửi bới Hoàng đế thậm tệ lại không có việc gì, chẳng những có thể trút cơn giận trong lòng ra, còn có thể vì vậy được xưng hiền danh, ghi tên sử sách, cớ sao không làm?
Quan viên không vụ lợi vẫn có, nhóm quan thanh liêm bị Lưu Cẩn bức cho đến mức ngã ngựa nằm sấp rất lâu, đột nhiên nhạy bén phát hiện chuyện này có lẽ là đột phá rất tốt, Hoàng thượng vô lý trước, lý lẽ bị bọn họ nắm chặt trong tay, vậy là đứng ở thế bất bại, có thể tận tình phát huy.
Những người khiến trách Hoàng đế này có thể lợi dụng một câu Hoàng thượng châm chọc khóc rống ra vẻ trung tâm, kéo đến chuyện Tống Hiếu Võ một triều quân thần hôn quỹ, nội cung dâm loạn, ép Hoàng thượng không còn lời nào để nói, như vậy có thể mượn cơ hội bức Hoàng thượng hạ tội phản tỉnh lại, nặng nề đả kích khí thế của Lưu Cẩn hay không?
Có thể lợi dụng tất cả hiện tượng không có khả năng, không liên quan gì, tạo ra một số lý do và cơ hội đường hoàng, để đạt được mục tiêu chính trị của họ, vốn là sở trường của những ngôn quan này. Vừa nghĩ đến đây, bọn họ lập tức vù vù, vây quanh hai người Vương Hoa và Dương Đình Hòa, bắt đầu dõng dạc cổ động.
Lưu Cẩn là Ti Lễ thái giám, phải ở cung Trường Thọ chủ trì đại lễ. Mắt thấy Chính Đức phẫn nộ rời đi, ông ta có lòng đi theo trấn an, nhân cơ hội lấy lòng Hoàng đế, nhưng đang mang chức trách, nhóm cung tần hậu phi còn trong điện, làm sao ông ta có thể rời đi chứ, đương lúc do dự, Chính Đức Hoàng Đế đã sải bước đi.
Lưu Cẩn tức giận quay người lại, thấy Vương Hoa và Dương Đình Hòa bị bọn quan viên vây ở giữa, giương thương múa kiếm nói chuyện lễ chế tang ma, vừa mới cảm thấy vui sướng khi người gặp họa, chợt trong lòng lóe lên, cẩn thận suy nghĩ một lát. Hai mắt ông ta giống nhu mãnh thú phát hiện con mồi như ý lập tức vồ lấy, nhất thời phát ra ánh sáng:
- Vương Hoa. Lễ Bộ, cơ hộicủa ta rốt cuộc đã tới.
Hắn vội vàng dùng ánh mắt ra hiệu Lưu Vũ, Trương Thái đến gần, cúi đầu dặn vài câu, hai người lập tức lẩn vào đám người, bắt đầu báo cho vây cánh Lưu phái, vì thế càng nhiều người bắt đầu gia nhập nghị luận lên án công khai, một phong trào bàn lễ chế oanh oanh liệt liệt bắt đầu mở ra ngay tại cung Trường Thọ.
Nhìn thấy cục diện oanh liệt như vậy, khóe miệng Lưu Cẩn hiện lên một nụ cười đắc ý, sau đó theo thói quen tìm Dương Lăng, cho dù người này đã không còn là đối thủ có tính uy hiếp với ông ta nữa, nhưng Lưu Cẩn vẫn theo bản năng lo lắng bị hắn phá vỡ dụng tâm của mình, nếu người này ra mặt ngăn lại, lấy uy vọng và địa vị của hắn, hơn nữa tài ăn nói khéo léo và thủ đoạn biến hóa kỳ lạ của hắn, nói không chừng có thể đánh tan cơn sóng gió vừa mới nổi lên này.
Ánh mắt băn khoăn đảo vòng, ông ta liền phát hiện thân ảnh của Dương Lăng. Dương Lăng đứng ở cửa điện bên kia, Thành Quốc Công đứng phía trước hắn, ưỡn bụng như mang thai, đối diện với một thân nước bẩn bên dưới hoàn toàn không để ý, quần thần tranh giành đến mặt đỏ tai hồng, dường như lại là một lão già si ngốc, khóe miệng hé mở cười ha ha, không có chút vẻ mặt nào.
Dương Lăng đứng phía sau bên sườn Thành Quốc Công, cũng ưỡn ngực ưỡn bụng, hai tay đút trong ống tay áo nhìn vị ngon, không có chút ý bước ra ngăn cản.
Vừa thấy Dương Lăng không đếm xỉa đến, Lưu Cẩn lập tức yên lòng, hai tay đút trong ống tay áo, nhìn cục diện náo ầm ĩ phía dưới, Lưu Cẩn mỉm cười, cười vô cùng khoái trá.
Dương Lăng hơi xê dịch con mắt, thoáng nhìn Lưu Cẩn nở nụ cười, hắn cũng không nhịn được mỉm cười, cũng cười vô cùng khoái trá.