Ghế dựa có hoa văn kỳ lân làm từ gỗ hoa lê vàng Hải Nam, tay nghề chế tác không rối rắm, gọn gàng dứt khoát, rất có sức nặng, tựa như mọc rễ đứng thẳng ở đó. Người ngồi trên đang không ngừng run run, tựa như phía dưới có lò xo có thể bị bật lên bất cứ lúc nào.

Bên cạnh là một chiếc bàn xấu xí, kiểu dáng chắc chắn trầm ổn, hoa văn tao nhã tĩnh mịch, màu gỗ đã ngả đen, đúng là gỗ tử đàn quý giá. Nhưng người đấm lên bàn không hề thương xót khiến nó không ngừng rung bần bật, giống như có thể bị bung ra bất cứ lúc nào.

Trương Văn Miện đau lòng dời ánh mắt đi, bởi vì Lưu Cẩn lại vung quyền đấm lên.

Lưu Cẩn căm hận nói:

- Dương Lăng à... Dương Lăng! Tên khốn khiếp đó vì sao nhất định phải gây chuyện với chúng ta, sắp xuống đài còn muốn đâm ta thêm một nhát. Dã tràng se cát, khi không lại thành toàn cho Cốc Đại Dụng!

Binh! Lại một quyền nữa, Lưu Cẩn tràn đầy bi phẫn nói:

- Chẳng lẽ Lưu Cẩn ta kiếp trước là thợ may sao! Đã định trước phải may áo cưới cho kẻ khác? (*)

(*) Ý nói làm chuyện không công cho người khác

Trương Thái che miệng ho nhẹ một tiếng, thi lễ với Lưu Cẩn, vẫn là áo mũ chỉnh tề, khí độ bất phàm:

- Lưu công cần gì tức giận, thứ chúng ta muốn chẳng phải đã có rồi sao?

- Được con khỉ! Nội xưởng à, các ngươi không biết thế lực Nội xưởng hiện tại lớn thế nào sao? Chúng còn kinh doanh nữa, có thể nói tiền tài ào ào, tài lộ đã bị chúng chiếm, người khác muốn chen vào ăn chực rất khó. Nhưng hiện tại Dương Lăng nói lui là lui, lại đem Nội xưởng giao cho Ngô Kiệt, Ngô Kiệt là ai? Chuyện này có khác gì Dương Lăng tự tay nắm giữ Nội xưởng?

Hơn nữa hải quan Thị Bách Ti, hắn lên thuyền liền rút ván, lại còn thỉnh chỉ từ chức quan này, hắn không làm nữa, ta cũng không thể làm. Ngược lại thành toàn cho tên khốn kiếp Cốc Đại Dụng độc chiếm đại quyền Hải thị nha môn, nha môn đó mập đến chảy mỡ. Còn nữa còn nữa, còn có ngoại Tứ gia quân, ngoại Tứ gia quân...

Lưu Cẩn tức giận nói không được nữa, nhận lấy chén trà nha hoàn đưa tới hớp một ngụm lớn, tức đến thở phì phò.

Trương Thái nhíu mày, thầm nghĩ:

- Ngoại Tứ gia quân thì sao, hiện giờ không đánh giặc nên không cần động binh, không sợ nhất chính là y giữ binh quyền, còn người khó chịu chính là ta. Dương Thận... Đó là bọn Dương Lăng, Lý Đông Dương, Vương Hoa cùng đề cử, cha y lại là Dương Đình Hòa, ta động đến người này được không? Một Cấp Sự Trung thất phẩm cỏn con lại trở thành tên ranh chặn đường của ta, không chừng đợi lúc nào đó y không để ý, cứ chơi y một vố lớn.

Trương Văn Miện vắt óc suy nghĩ, hồi lâu sau mới lên tiếng:

- Lưu công, xem ra bên cạnh Dương Lăng cũng có người tài. Hôm qua Hoàng thượng rõ ràng thiên vị chúng ta, muốn cho Dương Lăng làm Quốc công. Hiện giờ nếu Dương Lăng kiên quyết từ chối không làm Uy Quốc công, cho dù chúng ta không dùng kế đặt lời với Hoàng thượng, Người sớm muộn gì cũng có thể hiểu được ý trong đó, biết Dương Lăng tham quyền không buông.

Chiêu đó của hắn đích thực càng khiến Hoàng thượng tin tưởng, cũng thuận thế trở thành Quốc công, vinh hoa vô hạn rồi. Có điều hắn rốt cuộc xem như buông bỏ quyền lực, không đối đầu với công công nữa. Công công toàn thắng, hà tất phải tức giận?

- Kế hoạch của chúng ta toàn thắng rồi sao? Chỗ nào chứ? Tại sao chúng ta không phát hiện hắn đã từ bỏ một chút quyền lực nào?

Lưu Cẩn bực tức nói.

- Ha ha, Lưu công bớt giận, xin nghe học sinh nói đã. Đầu tiên, Dương Lăng thực sự đã từ quan, dựa vào ân uy ngày trước, hắn có thể trói buộc những thuộc hạ này bao lâu? Sở dĩ nói huyện quan không bằng hiện quản, cũng là bởi vì tiền đồ của những người này trong tay hiện quản có thể ảnh hưởng đến hắn.

Một khi mất phần quyền lực này, dựa vào uy danh và ân huệ ngày trước, sức ảnh hưởng của hắn sẽ không vượt quá nửa năm, đến lúc đó những kẻ này sẽ khống chế không nổi nữa. Dương Lăng làm Quốc công, vinh hoa phú quý hưởng không hết, có điều đừng mơ tranh chấp với Lưu công ngài thêm ngày nào nữa. Chỉ nói về chuyện này thôi, ngài đã thắng, hơn nữa lại là toàn thắng!

Vẻ mặt Lưu Cẩn cũng giãn ra, y liếc qua Trương Văn Miện, ngồi xuống ghế xoa nhẹ mu bàn tay sưng đỏ, ánh mắt lóe lên, chậm rãi gật đầu:

- Ừ... Có lý, chúng ta đối đầu, tên Dương Lăng này làm cho người ta nhìn chán ghét, vốn không làm gì được hắn. Chỉ cần hắn ngoan ngoãn làm Quốc Công gia của hắn, không gây sự với ta nữa, ta còn gì phải sợ chứ?

Trương Văn Miện lại nói:

- Từ sắp xếp của Dương Lăng cho thấy hắn cũng tự biết đại thế đã mất, đang vùng vẫy giãy chết. Hắn điều Dương Nhất Thanh hồi kinh làm gì? Bởi vì thế lực chủ yếu của hắn là Xưởng Vệ và quân đội, dựa vào một Lưu Vũ, hắn sợ không phải là đối thủ của công công, cho nên hắn mới điều Dương Nhất Thanh vừa thúi vừa cứng rắn hơn, danh tiếng cũng lớn hơn về kinh.

Đồng thời một hòn đá ném hai chim, để thân tín Vương Thủ Nhân của hắn vào vị trí đó, thuận lợi làm chức vụ tam quan trấn soái trọng yếu. Nhưng một Binh bộ Thượng thư, một Binh bộ Thị lang có thể làm gì được công công ngài chứ? Huống chi đến lúc đó Dương Đình Hòa tranh chấp với hắn, nhị Dương phân cao thấp, Lưu công có thể ngồi mát ăn bát vàng.

Hắn điều Nghiêm Tung đến Giang Nam, tiến cử Dương Thận làm Cấp Sự Trung, chẳng phải muốn ôm mục đích này, trước khi hạ đài lưu lại vài người giỏi trong triều đình tránh để người đi trà lạnh. Nhưng thiếu cây to che chở như hắn, đống cỏ dại đó có thể chống đỡ được bao lâu?

Lưu Cẩn càng nghĩ càng thấy có lý, không kìm được trợn mắt dựng mày, y nhếch môi cười:

- Văn Miện nói phải, chúng ta đúng là nóng nảy. Ừm, không tệ, chỉ cần không có Dương Lăng, chúng ta không cần để ý mấy tên kia.

Nhưng ta vẫn không cam tâm, Dương Lăng trở thành Quốc Công gia, tuy nói không có quyền, nhưng vinh hoa phú quý an hưởng vạn năm, cùng Đại Minh tồn tại, ban ơn cho con cháu muôn đời. Trước khi đi còn bị hắn đâm một nhát, thế lực hắn nắm giữ ta không chiếm được gì hết, không cam tâm.

Trương Thái nghe đến đó, đối với phân tích của Trương Văn Miện cũng có phần đồng ý. Y bình tĩnh suy nghĩ, tư duy cũng nhanh nhẹn hẳn lên:

- Công công, hạ quan cảm thấy Văn Miện phân tích rất có lý, theo hạ quan thấy, Dương Lăng hạ đài ảnh hưởng rất lớn đến những người theo phe hắn.

Hắn sốt ruột sắp xếp những người thân tín cũng là vì hắn không nắm chắc sau khi hạ đài còn có thể khiến các quan viên theo hắn. Nếu hạ quan đoán không sai, lựa chọn duy nhất của những người cùng đường chính là bỏ hắn, sau đó sẽ đến nương nhờ công công, đến lúc đó sẽ kéo càng nhiều người tới hơn nữa.

Đến cuối cùng mấy thân tín Dương Lăng an bài trong triều sẽ thân cô thế cô, giống như ba Đại học sĩ bây giờ vậy, không làm được gì cả. Cứ giữ họ ở yên đó không động đến, họ cũng không có bản lĩnh gây phiền phức cho công công.

Lưu Cẩn nghe xong phân tích của y, càng nghĩ càng vui vẻ, gật đầu lia lịa nói phải.

Mưu kế Dương Lăng tự bảo vệ mình tuy hay, nhưng căn cơ dựa dẫm là cơ sở bá quan càng ngày càng hùng hậu của hắn. Chuyện ngoài thăng trong giáng của hắn không can hệ gì đến những kẻ cùng vui cùng buồn với hắn, nhưng đối với rất nhiều quan viên theo hắn vì muốn thăng quan, muốn tìm cây cây cao bóng mát mà nói, lại đủ để khiến bọn chúng phản bội Dương Lăng, đầu nhập Lưu Cẩn rồi.