Nội Xưởng hiện tại, rốt cuộc nắm giữ sức mạnh khổng lồ cỡ nào, không ai hiểu rõ hơn hắn. Một cơ cấu đặc vụ vượt trên cả pháp luật, thậm chí ngay cả Đông Xưởng, Tây Xưởng và Cẩm Y Vệ đều trở thành tổ chức bên ngoài của nó. Đồng thời, nó hoàn toàn không cần thông qua tiền quỹ khổng lồ của Hộ bộ và Nội khố cung cấp. Trong quá trình vận chuyển buôn bán, chẳng những tổ chức tình bào rộng khắp thiên hạ, mà còn thông qua cùng chung lợi ích khiến một lượng lớn tinh anh trong giai cấp sĩ nông công thương làm bạn đường.

Hiện tại lực lượng khổng lồ này hoàn toàn là do hắn khống chế, đi theo phương hướng nào hoàn toàn dựa vào ý nguyện cá nhân và phẩm đức của người lãnh đạo tối cao. Nếu mình không ở đó, ai sẽ khống chế nó? Nó sẽ đi theo phương hướng nào?

Lực lượng khổng lồ như vậy, không có sự chế ước và giám sát, vốn là một chuyện cực kỳ nguy hiểm. Hiện tại Dương Lăng cần quyền uy tuyệt đối, không thể không ngầm thừa nhận hiện trạng thế này, cũng chỉ có như vậy, mới có thể tránh khỏi sụp đổ, nhanh chóng thành lập phạm vi thế lực khổng lồ phục vụ cho chính sách của hắn.

Trong triều đình, Dương Lăng đấu trí đấu lực với bá quan, với các phe phái, đó chẳng qua chỉ là sự tập trung thể hiện ở trung tâm quyền lực của các thế lực phe phái, cho dù đánh bại bọn họ, cũng không có nghĩa là thắng lợi sau cùng. Chính sách có thể thi hành hay không, dưới tình trạng trước mắt, hệ thống quan liêu kém hiệu quả, tốc độ lưu thông tin tức chậm chạp, hoàn toàn dựa vào mức độ phục tùng của quan địa phương, bảo đảm cho tất cả những chuyện bất di bất dịch này tiến hành theo ý nguyện của hắn, chính là nhờ vào thể lực Nội Xưởng làm đại biểu cho đoàn thể lợi ích kiểu mới.

Hiện tại, Nội Xưởng sớm đã không còn là một cơ quan đặc vụ đơn giản thực hiện giám sát hành vi của bá quan nữa. Nếu mình không có ở đây, thanh đao sắc bén này rơi vào tay đối thủ, chẳng những phá hoại cuộc cải cách mà mình dốc hết tâm huyết mới thực hiện được, hơn nữa còn khiến cho quyền lực của đối phương lớn đến mức không thể khống chế.

Cho nên trong thư Dương Lăng không ngại phiền phức mà nhắc đi nhắc lại dặn Thành Khởi Vận về yêu cầu và phương pháp tiếp nhận lực lượng khổng lồ này. Ngô Kiệt là một lão nhân biết gìn giữ. Ông không có sự quyết đoán để gánh vác trọng trách này, chỉ có thể giao cho Thành Khởi Vận. Vu Vĩnh, thần tài của Nội Xưởng, trên thực tế, trước mắt y cũng là thủ lĩnh của một lực lượng thúc đẩy trong mạch máu kinh tế của thiên hạ Đại Minh, quanh năm đều bôn ba bên ngoài, hầu như không lộ diện ở Nội Xưởng. Quả thật có nhiều chuyện làm ăn cần y, một Nhị Đáng đầu dưới trướng có rất nhiều kỳ tài kinh thương có thể dùng, lại phải đích thân đi làm sao?

Nội Xưởng chiếu theo phương thức huấn luyện bộ đội đặc chủng để đào tạo ra những tinh anh, từng tốp được phái ra kinh sư. Hiện tại ngay cả Dương Nhất Thanh cùng tên với Trấn soái trấn Đại Đồng cũng dần mai danh ẩn tích, toàn bộ những người này đã đi đâu?

Những hán tử máu lửa tận tâm trung thành với hắn như Bành Kế Tổ, Liên Đắc Lộc vì sao lần lượt được điều ra Nội Xưởng, đề bạt lên một đám người mới. Thành Khởi Vận một mình phát triển thế lực Nội Xưởng phía nam Trường Giang. Nhưng điều vướng mắc lại là chiêu bài phát triển hải vận càng ngày càng rời xa Nội Xưởng. Thậm chí ngoài thế lực chính trị ở ngoài sáng của hắn, hắn đã bắt đầu âm thầm thành lập một lực lượng chính trị không để ai biết đến. Những việc này đều bắt đầu dần phát triển khoảng một năm trước khi đại nạn của hắn đến gần.

Dương Lăng làm suy yếu Nội Xưởng một cách có ý thức, khoét rỗng Nội Xưởng, khiến nó dần trở thành một cái xác không, các loại thế lực đều có sở hữu của riêng mình, thống nhất làm việc ở dưới lớp vỏ bọc Nội Xưởng này. Nhưng một khi mình không còn nữa, người lãnh đạo tối cao của những thế lực này có thể nhanh chóng cắt đứt quan hệ với Nội Xưởng.

Một vị công công nào đó vui mừng hớn hở tiếp nhận Nội Xưởng đều phát hiện Nội Xưởng mà y tiếp nhận, so với Tây Xưởng bị khinh bỉ của Miêu Quỳ còn đáng thương hơn, không còn lại gì cả, có thể còn phải thay Nội Xưởng trả tiền nợ làm ăn lớn cho các Vương Hầu Công Khanh, hoàng thân quốc thích.

Dương Lăng không muốn làm kiêu hùng. Hành vi của hắn một khi bị tra ra, cơ hồ có thể bị xem là đại nghịch bất đạo, nhưng hắn nhất định phải đảm bảo tâm huyết của mình đừng vì người mà suy tàn, ít nhất cũng phải giữ lại một mồi lửa, để không thẹn với lương tâm mà thôi.

Tác dụng quan trọng nhất của lá thư này, giống như mật chiếu truyền ngôi. Nếu sống chết của một người là do số mệnh định đoạt, thì điều hắn quan tâm không phải là Thành Khởi Vận dấy lên cơn gió tanh mưa máu để báo thù cho mình, mà là nghĩ mọi biện pháp để đảm bảo đại kế quốc hưng thịnh hậu thế, tạo phúc vạn dân, có thể tiến hành được.

Đồng thời, hắn cũng biết rõ cá tính của Thành Khởi Vận. Nếu như biết mình bị người khác làm hại, chỉ dựa vào lực lượng nàng nắm giữ trong tay và trí tuệ, tâm kế cùng tâm tính độc ác của nàng, cũng đủ để gây nên sự nguy hại khó có thể tưởng tượng được. Sự báo thù của nàng e rằng không thể chỉ dùng chữ độc ác tàn nhẫn để hình dung. Chỉ sợ rất nhiều người vô tội cũng sẽ trở thành mục tiêu trút giận của nàng.

Dương Lăng giao quyền lợi và di nguyện lớn như vậy cho nàng đảm nhận, chính là đè lên vai nàng một trách nhiệm, cũng khiến cho nàng phải kiêng dè, cho dù có muốn bất chấp tất cả mà báo thù, giết cho thoải mái, thì vẫn vì đại kế của người trong lòng mà ẩn nhẫn, lấy đại cục làm trọng. Thế thì tất cả đều phụ thuộc vào suy nghĩ của Thành Khởi Vận.

Cho nên kế hoạch bước đầu tiên trong túi gấm của Dương Lăng là di hồn, dời cái hồn của Nội Xưởng đi, yêu cầu Thành Khởi Vận mau chóng tiếp nhận, khống chế nó lại. Còn kế hoạch bước thứ hai của hắn là

Nếu như Thành Khởi Vận đang thi hành kế hoạch bước thứ hai, vậy thì sẽ không dùng thủ đoạn ôn hòa như thế nữa, cũng sẽ không chỉ đối phó một mình Lưu Cẩn. Nghĩ đến đây, cuối cùng Dương Lăng cũng yên lòng.

Cửa thành đã ở trước mặt. Tuy rằng gấp gáp chạy một mạch vào cung, tứ chi đều đau nhức vô cùng, nhưng hắn vẫn giữ vững tinh thần, ưỡn thẳng cái hông muốn rụng rời. Trong thành Bắc Kinh đã rất loạn. Bách tính trong kinh thành hô nhau đình công. Trên đường các vị quan viên bị áp giải đến nhà lao Hình bộ, bách tính còn đưa cơm đưa trà, xem bọn họ như đại anh hùng kháng Lưu Cẩn.

Mà những thư sinh của Hàn Lâm viện, Đại Học viện thì chặn đường, thề chết không để bọn họ đi qua. Một quán nhỏ bên đường, cả nhà chủ quán gặp phải Thát Đát ở Đại Đồng hồi mùa đông rồi chạy nạn vào kinh, may nhờ Dương Lăng phát cháo tặng y phục, mới sống đến bây giờ.

Nghe nói đại ân nhân đã chết, lão đầu biết ơn, thỉnh người viết đôi liễn "Vạn gia sinh Phật, âm dung uyển tại" (Dịch nghĩa: Phật sống của muôn nhà, dung mạo giọng nói như vẫn còn đây), giấy bay lất phất. Những quan viên bị khi nhục nhìn thấy những chữ lớn "Ân công Uy Võ Hầu gia Dương đại nhân" ở giữa, đột nhiên ngưỡi đến bản thân những người này suốt ngày đối nghịch với Dương Lăng, suốt ngày mắng hắn lòng muông dạ thú. Mắng thì đã mắng rồi, tố thì cũng đã tố rồi, nhưng Dương Lăng đã từng ức hiếp ai chưa?

Nghe nói hắn đã chết, bản thân những người này còn túm tụm vui vầy, chúc mừng lẫn nhau, sao lại quên mất Lưu Cẩn đang chịu lép vế trong hoàng cung. Không phải là sợ những người này, mà chính là vì có Dương Lăng khắc chế lão. Hiện tại Dương Lăng đã chết rồi, nanh vuốt của Lưu Cẩn cũng lộ ra, đến Tam Đại học sĩ cũng im lặng như ve sầu ngày đông, trong thiên hạ còn ai có thể khắc chế được lão?

- Ông trời ơi! Ông mở mắt ra nhìn đi!

Kiều đại nhân của Hàn Lâm viện kêu lên một tiếng bi thương, bị một Cẩm Y Vệ đánh một roi, mắng:

- Lão già này, lão la hét gì thế?

Kiều đại nhân giận dữ nói:

- Ngươi dám đánh ta?

- Vì sao lão tử không dám?

Đám thái học sinh ở đối diện giận dữ muốn xông tới cứu người, nhưng lại bị Cẩm Y Vệ và nhà sai Hình bộ chạy đến ngăn cản gắt gao. Tên Cẩm Y Vệ nọ lại vung roi lên hung hăng đánh Kiều lão phu tử, thì đúng lúc này, một thanh niên từ trong đám người chui vào, hai tay đưa ra, đẩy hai Cẩm Y Vệ ra ngoài. Một người thanh niên khác cùng hai người đàn ông cường tráng bước nhanh tới, đoạt lấy cây roi trong tay gã.

Cẩm Y Vệ giận dữ:

- Mẹ nó, dám ngăn cản ông đây làm việc, ngươi không muốn sống nữa sao?

Ngươi nọ đứng thẳng mỉm cười, cũng không lên tiếng. Một người bên cạnh lại cao giọng quát:

- To gan, Đề đốc Nội Xưởng, Uy Võ Hầu gia Dương đại nhân ở đây, ai dám làm càn?

Con phố nơi ngã tư sục sôi, trước tiếng quát này lại yên lặng trong khoảnh khắc. Kiều lão phu tử day day đôi mắt đã hoa của ông đi tới trước, chỉ thấy dưới tờ giấy "Âm dung uyển tại", bộ dáng cười mỉm chi đó, chẳng phải là dáng vẻ của Văn Thành Võ Đức Uy Quốc công sao.