Ngược Về Thời Minh

Chương 315-4: Một chùy Bác Lãng (4)

Bỗng nhiên, hắn lại thò đầu ra, nhìn trong chốc lát, trên mặt lộ vẻ suy tư. Trầm ngâm hồi lâu, hắn bỗng nhiên cất giọng nói:

- Dừng lại, tạm nghỉ tại chỗ.

Bọn quan binh đi cũng hơi mệt mỏi, nghe lệnh được nghỉ ngơi tại chỗ, hoan hô một tiếng, lập tức chim muông tứ tán, chạy đến bên suối nước rửa mặt, uống nước, người ở thượng du làm đục cả nước. Người hạ du cười mắng một phen, còn có người nhìn thấy quả cây dại, lúc này đang vào mùa, liền leo lên hái xuống, rửa sạch sẽ ăn ngon lành.

Dương Lăng cũng xuống xe, vận động thân thể một chút, quan sát khắp nơi, sau đó được thị vệ bảo hộ lội nước qua sông. Dễ dàng vào rừng trúc bờ bên kia một lát…

Chim chóc bị quấy rối đều bay đi, hơn hai ngàn người này khiến cho thung lũng yên tĩnh không khỏi nổi giận vô cùng…

Thủy Hoàng đông du, canh chừng cẩn mật, cờ lọng nghi trượng rợp trời. Tới Bác Lãng Sa, bụi gai sinh trưởng trên núi. Khe rãnh ngang dọc, người ở thưa thớt, cực kỳ hoang vắng. Có lực sĩ mang theo thiết chùy lớn hơn trăm hai mươi cân, nằm sấp ở chỗ cao. Mưu đồ lấy mạng đế vương. Tiếc thay! Một chùy Bác Lãng, đánh lầm xe tùy tùng! Thủy Hoàng giận, truyền hịch bốn biển, tìm kiếm tám vùng, truy tìm tên tặc, nhưng hai thích khách vẫn bình yên chạy trốn, thiên hạ rộng lớn, vẫn tìm không được.

Nếu là thuốc nổ đương thời. Số tiền lớn Trương Lương không phải mua một đại lực sĩ, mà là một bó thuốc nổ, trong lịch sử có thể còn Thủy Hoàng đế không?

Theo tiếng sấm nổ mạnh, vách núi Kê Quan đã không tồn tại nữa, triều đình mở ra một đường núi khác, con đường cũ này từ nay về sau cỏ cây mọc lại, dã thú thường lui tới. Rất nhiều năm sau, cái tên Kê Quan Lĩnh cũng sẽ không còn. Trừ một số người già, rất nhiều người nhìn thấy rừng cây rậm rạp và núi đá này. Vốn không biết nơi này đã từng là một con đường.

Thác Bạt Yên Nhiên có tiền, có người, có thuốc nổ, trong hơn mười ngày Dương Lăng ở lại Thành Đô tiếp tục xử lý hoàn tất mọi công việc, nàng sắp xếp năm trăm tên dũng sĩ Tiểu Kim Xuyên đồng loạt leo lên ngọn núi cao và hiểm trở, ăn ở trong núi, đào một thạch động trên Kê Quan Lĩnh.

- Võ công thiên hạ, không có gì cứng mà không phá nổi, chỉ có súng ống là không phá được thôi!

Dương Lăng hay nói đùa những câu như thế, nàng vẫn ghi nhớ trong lòng. Võ công của Chu Nhượng Cận nàng là người hiểu rõ nhất, sư phụ của huynh ấy võ công thế nào, nàng càng hiểu hơn. Mặc dù ông ấy bị trục xuất khỏi thảo nguyên hơn hai mươi năm, nhưng cái tên này vẫn đang được lưu truyền khắp thảo nguyên.

Mà một cao thủ như vậy, bị tầng tầng lớp lớp thị vệ ở Thục Vương phủ bao vây, bị Ngũ Hán Siêu và Xưởng vệ giáp công, còn có thể ngạo nghễ điềm nhiên, đại nhân vật ngông cuồng ngạo mạn, lại bị tên phế vật Dương Lăng trốn trong đám người, thình lình cho một phát nát đầu.

Một viên đạn súng kíp có thể giết chết một cao thủ khổ luyện võ công mấy chục năm, vậy thì chôn một ít thuốc nổ dưới một vách núi hiểm yếu hình vòm, có phải có thể bốn lạng thắng ngàn cân, chế tạo ra nơi hiểm yếu mà sức người khó có thể chống lại, như Thái Sơn sụp đổ hay không?

Đường núi hiểm trở, vách đá Kê Quan nằm giữa hai thị trấn, cho nên khách thương luôn khởi hành từ sáng sớm, đi qua lúc giữa trưa, buổi tối tới một thị trấn khác, không ai dám dừng lại trong núi, bởi vậy chỉ có nửa canh giờ giữa trưa là lúc khách thương và người đi đường đông đúc. Trừ phi quan binh hành quân, trên sơn đạo sẽ không một người khác, bọn họ có trọn vẹn thời gian để tiến hành an bài.

Được sự giúp đỡ của Chu Nhượng Cận, Tiểu Kim Xuyên vốn dĩ có thể chế tạo thuốc nổ, mấy thứ thuốc nổ này cũng đủ để làm tan nát sụp đổ chấn động cả một ngọn núi cao và hiểm trở. Dưới sự đề nghị của Dương Lăng, quân đội tìm kiếm ra tỉ lệ tốt nhất, sau khi cải tiến uy lực của thuốc nổ, Chu Nhượng Cận lấy lí do nã pháo làm kinh hãi lợn rừng, lại giao một đống thuốc nổ kiểu mới cho nàng. Tiểu Kim Xuyên bắt đầu mày mò làm nhái, càng tăng thêm uy lực.

Tất cả chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ Dương Lăng xuất hiện. Đến khi đại quân của hắn ra khỏi thành, Ba Vượng phi ngựa tới vách đá Kê Quan, sai người cấp tốc lấy thuốc nổ lấp đầy thạch động đã được đào sẵn, kết hợp với hỏa dược sợi, sau đó nấp ở một nơi bí mật gần đó chờ đại quân tới.

Dương Lăng quả nhiên cẩn thận, cho quân nghỉ ngơi bên ngoài vách đá, lại phái người lên núi thăm dò. May mắn là Thác Bạt cô nương làm việc cẩn thận, đã sớm dặn dò, ban đêm bọn họ dừng lại ở rừng rậm phía sau, hơn nữa để phòng ngừa núi lở tổn hại đến bản thân, bọn họ ẩn nấp khắp nơi trước sau rừng rậm.

Sau khi đại quân Dương Lăng nghỉ ngơi, chỉnh đốn lại đội ngũ, toàn bộ nghi trượng rồi tiến vào Kê Quan nhai, hỏa dược sợi từ hai hướng trước sau đồng thời dẫn cháy, từng tiếng sấm rền, nương theo những khối đá lớn, cho đến khi nửa ngọn núi cuối cùng cũng sập xuống, chôn sống đại quân phía dưới.

Ba Vượng dẫn người cầm đao tiến lên, vẫn muốn nhìn xem còn người nào sống sót không. Cả vách núi hoàn toàn sụp xuống, bụi đất cuồn cuộn khắp nơi, dòng suối bị chặn lại, không nhìn thấy đường núi. Hóa ra con đường đã bị biến thành một đống đá rồi. Ngoại trừ chỗ dưới chân Ba Vượng, một đôi chân tái nhợt vô lực đạp tảng đá quơ lên, rồi lại không nhìn ra chút sinh linh nào nữa.

Năm trăm người phân công nhau tản ra, trốn vào khu rừng rậm rạp. Tối hôm sau Thục Vương phủ mới nghe tin Kê Quan nhai sụp đổ, khách thương buổi chiều gặp trở ngại quay về Thành Đô, bẩm báo tin tức cho Tri phủ nha môn. Tri phủ nha môn lên tiếng hỏi tình hình sụp đổ, cảm thấy có gì đó kỳ lạ, hai ngày trước mưa lớn, vách núi thiên cổ này còn không sụp, sao bây giờ lại sụp thế này? Đây chính là con đường khâm sai đại nhân phải đi qua mà.

Tri phủ đại nhân không dám chậm trễ, vội vàng chạy tới bẩm báo cho Thế tử. Chu Nhượng Hủ nghe nói cũng rất sốt ruột. Tuy rằng thông hành giữa hai trấn còn một con đường khác, nhưng đó phải lách hơn trăm dặm, đối với bách tính cũng không có gì thay đổi. Điều khiến y lo lắng nhất là, chuyện này có liên quan gì đến Dương Lăng hay không.

Lập tức Chu Nhượng Hủ bất chấp sự ngăn cản của người ngoài, dẫn theo ba trăm tên lính liên doanh cầm đuốc, trời vừa tối liền chạy tới Kê Quan Lĩnh. Khi bọn họ đi men theo khe suối phát hiện có nửa cánh tay lộ ra ngoài. Cùng với mảnh quân phục trên người y, rốt cuộc biết rằng, xảy ra chuyện lớn rồi.

Ngày hôm sau điều một đại quân tới chỗ đất đá, kết quả trời lại nổi trận mưa to. Vật tư quân đội đem theo có hạn, vẫn cần vận chuyển rất nhiều vật tư mới có thể đóng quân ngay lúc này. Hơn nữa dưới trời mưa to, việc cứu giúp… thu thập thi thể cũng càng khó khăn hơn.

Tới ngày mưa thứ ba, mới chính thức bắt đầu vận chuyển đá núi, kéo từng hòn đá khổng lồ ra. Đá núi đè khít lên nhau, quả thực không mảy may lay chuyển. Phải dùng công cụ gì, phải tốn bao nhiêu thời gian, mới có thể hoàn toàn dời tòa núi nhỏ này đi đây?