Lông mày của Dương Lăng giật lên một cái, trực giác cảm nhận được Tĩnh Thanh Quận Vương xu nịnh nhiều đến như vậy, ắt hẳn không phải là chuyện tốt đẹp gì. Phải nịnh nọt lễ độ với người khác, ắt là có việc cần nhờ. Một Quận Vương phải đi nhờ vả người khác, có thể là chuyện nhỏ hay sao?
Qủa nhiên, Tĩnh Thanh Quận Vương tiếp tục nói:
- Dương đại nhân là sủng thần đắc lực của Hoàng thương, bổn vương cũng chẳng giấu gì ngài, tiểu nữ... Ngỗ tác nói rằng tiểu nữ đã... đã... có bầu rồi.
- Gì cơ?
Đêm hôm qua Dương Lăng đã được biết chuyện này từ chỗ của Chu Nhượng Cận, nhưng cũng phải làm bộ kinh ngạc thất sắc, đáp lại:
- Đây... lại có cả những chuyện như thế này hay sao?
Tĩnh Thanh Quận Vương ngượng chín cả mặt, khốn khổ nói:
- Đúng là chuyện bất hạnh trong nhà! Lại có thể xảy ra những chuyện đồi bại như vậy, bổn vương... vốn cũng thấy kinh ngạc lắm. Chu Nhượng Cận và gia đình bổn vương có thể nói là thân lại càng thêm thân, đã là anh em họ của nhau. Chu Nhượng Cận và Mộng Ly trước giờ thân thiết với nhau, có thù hận gì cơ chứ, sao lại có thể...
Ông ta vỗ thật mạnh một cái vào đùi rồi nói:
- Nghịch luân hợp gian, Đại Minh Hoàng thất lại có những chuyện ô nhục như vậy!
Tĩnh Thanh Quận Vương vốn dĩ là muốn xử phạt trọng hình Chu Nhượng Cận, bắt y phải trả mạng cho con gái của mình. Nhưng khi ông ta hừng hực chạy đến Thục Vương phủ để hỏi tội, lại biết được cái tin xấu hổ đó thì mới hay bản thân con gái của mình cũng chẳng tốt đẹp gì, có thể làm ra những chuyện xấu hổ như vậy. Tức thì nguôi giận xuống, vì danh dự của gia đình mình, Tĩnh Thanh Quận Vương bàn bạc cùng với Thục Vương mới quyết định đưa ra ý kiến khuyên Chu Nhượng Cận tự sát, để cho chuyện này trôi qua êm thấm.
Nào có ngờ đâu con gái của Thác Bát Vũ, Tiểu Kim Xuyên Thổ Ty, nửa đêm đến phủ, nói thẳng luôn là chuyện Mộng Ly mang bầu, nàng ta đã biết, nhưng không tin đó là do Chu Nhượng Cận gây ra. Thác Bạt Yên Nhiên nói với Tĩnh Thanh Quận Vương rằng đừng có tính chuyện làm càn. Vụ án này nàng ta sẽ theo sát, nếu như Tĩnh Thanh Quận Vương và Thục Vương vì danh dự mà hy sinh Chu Nhượng Cận, thì Thác Bạt Yên Nhiên sẽ đem sự việc này ra công bố cho cả thiên hạ được biết.
Lúc này thì Tĩnh Thanh Quận Vương quả là choáng váng rồi. Ngay cả khi lão ta là Vương gia thì cũng không dễ dàng gì mà đắc tội được với Thác Bạt Yên Nhiên được. Đất Thục có mười lăm thổ ty, ranh giới giữa các vùng lại không phân định rõ ràng, giữa thổ ty các nơi thường vì việc phân chia ranh giới, kế thừa thổ chức mà xảy ra tránh chấp, đấu đá, báo thù.
Đại Kim Tiểu Xuyên lân cận với Thành Đô, đằng xa có liên kết với Vệ Tạng, là con đường nội địa để thống đến Tây Tạng và Thanh Hải, Cam Túc v.v... những vùng đất trọng yếu. Cộng thêm đó là vùng đất của người Tạng, là nơi giao thông liên lạc với bên ngoài của người Tạng, chính vì thế nên thực lực lớn mạnh nhất trong số mười lăm thổ ty. Có thể nói chỉ cần Thác Bạt Vũ giẫm chân một cái thôi cũng đủ khiến cho Thục Vương phải lo lắng sợ hãi. Ông ta chẳng qua chỉ là một Quận Vương hữu lộc vô quyền mà thôi, địa bàn của mình ở dưới trướng của Thác Bạt Vũ, phần lớn phải chịu sự khống chế và ỷ lại vào vị Thổ Hoàng đế đó, vậy nên nào đâu dám đắc tội với người ta cơ chứ?
Vậy nên Tĩnh Thanh Quận Vương cũng chẳng ngủ yên được nữa, vội vàng vào Cung để gặp Thục Vương, cùng ông ta bàn bạc chuyện này. Những chuyện ê mặt của Hoàng thất như thế này thì đương nhiên là càng ít người biết càng tốt, hơn nữa càng là những người ở dưới thì lại càng không tiện cho bọn họ biết. Quan viên đất Thục đều dưới sự cai quản của Thục Vương. Để cho đám thuộc hạ này giải quyết chuyện trong Vương thất thì những kẻ biết chuyện chỉ có là càng ngày càng nhiều hơn. Đến lúc đó đám Vương gia làm gì còn mặt mũi nào nữa?
Thêm nữa là Tĩnh Thanh Quận Vương cũng có tính toán riêng ở trong đó, nên bản thân lão ta cũng không còn nói năng cho có khí thái được nữa. Nếu như đám quan viên đều nể mặt Thục Vương mà lén lút che giấu, tìm cách để thoát tội cho Chu Nhượng Cận thì con gái của lão ta chẳng phải là đã chết oan uổng rồi hay sao? Chính vì thế mà việc lựa chọn viên quan để điều tra vụ án trở nên vô cùng quan trọng.
Nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng bất giác nhớ ra Dương Lăng. Địa vị của hắn rất cao, vị trí đó tương đối là thích hợp, không phải ngại sự có mặt của Thục Vương, hơn nữa hắn là quan trong triều. Sau khi giải quyết xong sự việc, quay về Kinh là xong hết mọi chuyện, sẽ không phải gặp mặt nhau thường xuyên, tránh mọi trường hợp cảm thấy ngượng ngùng. Hơn nữa là Dương Lăng là sủng thần của Hoàng thượng, hắn đương nhiên sẽ biết chừng mực. Đám Phiên Tử của Nội Xưởng đều rất biết giữ mồm giữ miệng. Những chuyện riêng của vương công đại thân bọn chúng đều biết không ít, nhưng lại không bao giờ tùy tiện để lộ ra ngoài.
Vậy nên hai người bọn họ bèn thống nhất, quyết định mời Dương Lăng đứng ra làm quan điều tra án. Trong đầu hai người bọn họ đều nhận định rằng Chu Nhượng Cận chính là hung thủ. Việc điều tra án này chẳng qua chỉ là cho có hình thức mà thôi, lấy khẩu cung, những chuyện như thế này càng giải quyết nhanh càng tốt.
Tĩnh Thanh Quận Vương sáng sớm đã đến phủ gặp Dương Lăng, chính là vì muốn nhờ vả mấy chuyện này. Vụ án rơi vào trong tay của Nội Xưởng thì chỉ có lật tay thành mưa, đảo tay thành mây, không thể nào khiến cho Dương Lăng nhân cơ hội nể mặt Thục vương tìm đường thoát tội cho Chu Nhượng Cận.
Tĩnh Thanh Quận Vương nói chuyện hai vị Vương gia muốn cậy nhờ Dương Lăng ra mặt điều tra vụ án, sau đó vừa khen ngợi vừa tuyên thưởng, rồi nói bóng gió sẽ cho hắn những món lợi, cuối cùng thì giọng điệu có chút uy hiếp, lão ta chốt hạ:
- Dương đại nhân, vụ án này xảy ra trước sự chứng kiến của biết bao nhiêu người, tất cả đều biết con gái của bổn vương là bị người khác giết chết. Chuyện này có muốn giải quyết êm thấm cũng là điều không thể rồi. Đây là một vụ đại án trong Hoàng thất của Đại Minh, bổn vương nghĩ đi nghĩ lại thì thấy chỉ có Dương đại nhân mới có thể gánh vác được trách nhiệm công lý này, tin tức lại sẽ không bị truyền loan ra bên ngoài. Chuyện này xin cậy nhờ cả vào Dương đại nhân ngài rồi.
Tĩnh Thanh Quận Vương hắng giọng một cái thật mạnh, nói đầy ẩn ý:
- Tuy bổn vương không bằng được Thục Vương, nhưng cũng là một Vương gia danh chính ngôn thuận trong gia phả của Hoàng thất Đại Minh. Sự việc lần này Dương đại nhân ngài không cần phải lo lắng, cứ làm cho đúng hết chức trách. Nếu như có kẻ nào đó muốn mưu lợi cá nhân, ảnh hưởng đến việc điều tra của đại nhân thì Vương gia ta đây sẽ vào Kinh ngự cáo. Cho dù có đường đường chính chính là Thục Vương đi chăng nữa cũng đừng hòng mà yên ổn được với ta!
Dương Lăng liếc nhìn lão ta một cái, trong lòng thầm nhủ:
- Nói cứ như là thật vậy, chẳng phải là cố ý nói ta đó sao? Nếu như ta cứ giúp Thục Vương thì ngươi sẽ vào Kinh mà mách tội với người đứng đầu họ Chu nhà các người hay sao. Nhưng... đây cũng là một cơ hội tốt để ta tham gia vào vụ án này, điều tra cho tận gốc ngọn ngành, giúp cho Chu Nhượng Cận được rửa sạch tội danh, không thể nào bỏ qua được.