: Lão nương đảm đương
Trên con đường nhỏ miền quê Chiết Giang, ba mươi mấy con khoái mã men theo con đường nhỏ bên cạnh bờ ruộng chạy về phía trước, nhanh như bay. Mặt trời đã sắp xuống núi rồi, trên đỉnh núi vẫn còn một cảnh sắc đẹp, dưới chân núi đã không còn đắm mình trong ánh mặt trời nữa.
Lúc băng ngang sườn núi này, một kỵ sĩ trên ngựa vô ý quay đầu nhìn lại, đột nhiên kinh hô một tiếng, vội vàng ghì cương ngựa. Con ngựa tráng kiện hí vang một tràng, dựng thẳng người lên. Lần lượt có mấy mươi kỵ thấy thế cũng đều ghìm cương ngựa theo.
Người nọ đã xuống ngựa, đi đến bên đường nhìn về mảnh đất trên sườn núi. Y quan sát tỉ mỉ một lúc lâu thì bỗng nhiên xoay người lấy một con dao từ người bên cạnh, ngồi xổm trên sườn núi đào bới.
Những chiếc lá non mọc đầy trên đất được gạt sang một bên, người nọ đào từ dưới một luống đất ra mười mấy củ màu đỏ lớn có nhỏ có, mừng rỡ mang đến chỗ con rạch cạnh bên, rồi dùng nước sông mát lạnh rửa sạch, sau đó cầm lấy một củ cắn một cái nghe răng rắc, rồi gọi những người khác cùng đến nếm thử một cách thích thú vô cùng.
Một lão nông cầm một cái cuốc không biết từ đâu đi vòng ra, vừa nhìn thấy tình cảnh này lập tức giơ cuốc lên tức giận lao đến, từ xa đã quát to:
- Làm gì vậy hả? Sao lại trộm hoa màu của người ta?
Một đại hán có râu quai nón to giọng nói:
- Ai trộm hoa màu? Đại đại công tử chúng ta đang nếm thử món đồ chơi này có ngon hay không, lão già ông
Một công tử trẻ tuổi quát:
- Đại Bổng Chùy, im miệng!
Nói đoạn, y liền đi sang, cười nói:
- Lão nhân gia, thật xin lỗi. Tại hạ đi ngang qua nơi đây, thấy hoa màu này to lớn hiếm thấy, không phải là giống của Đại Minh trước giờ, cho nên liền đào lên nếm thử một chút.
Y vui sướng nhìn quanh, cười nói:
- Đây là đất của lão ngài ư? Ừm, Đại Bổng Chùy, mau lấy nửa xâu tiền thưởng cho lão nhân gia.
Lão hán thấy vị công tử trẻ tuổi này mặt mũi thanh tú, nhân phẩm tuấn lãng, chẳng những tấm áo kia vô cùng đắt tiền, mà trước sau còn có nhiều gia nhân đi theo như vậy, xem ra đích thị là vì công tử gia có lai lịch rồi. Sự tức giận trên mặt lão liền dịu xuống.
Lão buông cuốc xuống, nói:
- Vị công tử này, một chút đồ của nhà nông dân, không đáng tiền đâu. Vừa rồi lão hán làm như vậy vì là ha ha ha, cho nên sợ gây tổn thất. Thứ đồ chơi này tên là khoai lang (hán việt: hồng thự thự là khoai), rất ngọt, công tử gia thích thì ăn nhiều một chút, không đáng tiền đâu, không cần bồi thường.
Dương Lăng lấy tiền từ trong tay Đại Bổng Chủy, dúi vào tay lão hán, cười nói:
- Đừng, lão nhân gia trồng hoa màu cũng vất vả lắm. Không dám gạt ngài, thứ này ta từng thấy qua, nghe nói hiện tại ở Chiết Giang chỉ có chỗ của quân hộ đồn điền mới trồng. Làm sao ngài đây cũng có?
Lão hán cười híp mắt nói:
- Công tử có điều không biết. Chỗ cây giống này chính là tôi lấy được từ chỗ quân hộ. Con rể của tôi là Giáo úy của Vệ Sở, trước giờ vẫn đi theo một vị đại nhân họ Mẫn đến Vệ Sở các nơi gieo trồng thứ này, nghe nói sản lượng cao lắm. Nó lấy chút cây giống về cho lão hán trồng thử xem sao.
- Tôi cũng không nỡ lãng phí đất tốt, triền núi này vốn dĩ toàn là cỏ dại, không thể nào trồng được hoa màu đâu. Tôi liền gieo giống này xuống, ha ha, công tử khoan hãy nói, cứ mặc đó không thèm đếm xỉa gì, nó sinh trưởng rất tốt. Ngoại trừ lúc đầu tưới mấy gáo nước ra, lão hán cũng không chăm sóc nó gì cả, cũng không cần bón phân, mà vẫn sinh trưởng tốt.
- Công tử nhìn sang hay luống bên kia, ngắn một chút, chỉ mới dài hơn ba trượng. Chỉ hai luống đó thì đã đào ra được hơn nửa bao, đủ cho cả nhà ăn hơn mấy ngày. Thứ đồ chơi này ăn ngon, mấy đứa nhỏ trong nhà bình thường cũng hay ăn như trái cây.
Dương Lăng cười cười, nói:
- Cũng không thể chỉ ăn thứ này không được, một ngày ba bữa ăn không sợ ngấy sao?
Lão hán vui vẻ cười nói:
- Đó là chuyện đương nhiên, ăn xen kẽ với lương thực khác là được. Hiện tại, gặp phải năm đói kém, còn ai để ý? Cỏ dại, vỏ cây, đất sét toàn bộ đều nhét cho đầy cái bụng. Đói đến người cũng ăn, còn có thể kén cá chọn canh hay sao?
Lão thở dài nói:
- Đại nạn châu chấu sáu năm trước, những nơi chúng đi qua không còn một ngọn cỏ. Nếu như khi đó có thứ này, thì những người chết đói trong thôn có nhiều như vậy không? Ôi! Thứ tốt như vầy, người trong thôn đều biết hoa màu này dễ chăm sóc, sản lượng cao, không cần đất màu mỡ, sau khi lão hán dạy cho bọn họ cách cắt ươm, giờ có mấy nhà đã khai khẩn đất hoang để trồng thử, tháng trước gieo xuống rồi đấy, đợi hai tháng nữa phỏng chừng có thể lớn rồi.
Dương Lăng vui sướng gật đầu liên tục, hắn chỉ vào một mảnh đất khác, nói:
- Bên đó cũng là thứ được lấy từ trong quân đồn ư? Gọi là khoai tây (hán việt: mã linh thự - do củ khoai giống như cái chuông đeo cổ của ngựa nên có tên này) phải không?
Lão hán quay đầu nhìn nhìn, cười nói:
- Đó gọi là khoai tây sao? Thứ đó dài mà tròn căng giống như đậu, chính là vì vóc dáng to, lại thêm sinh trưởng ở trong đất, nên ở đây chúng tôi đều gọi nó là thổ đậu tử. Thứ đó không ngon bằng khoai lang, nấu chín làm thức ăn cũng không tệ. Lão hán suy nghĩ đợi sau khi thu hoạch nấu chín phơi khô, bào thành miếng, giữ lại phòng mất mùa.
Dương Lăng mừng rỡ vô cùng, đứng trên bờ ruộng lại nói chuyện với lão hán một hồi, đã hiểu được một chút về tình hình dẹp phỉ và quân đồn ở địa phương. Sau khi tiễn bước lão hán, Dương Lăng nhìn xung quanh khoảnh đất, vui vẻ nói:
- Xem chừng, thứ này ở Đại Minh xem như đã bó ở gót chân rồi. Bên phía Thiểm Tây Hồ Nam chậm hơn bên này một chút, nhưng chắc cũng có thu hoạch rồi. Vụ mùa thu hoạch năm này, không cần quan phủ ép buộc, sang năm những bách tính vẫn chủ động đi gieo trồng.
Hiện tại vừa có thiên tai nhân họa, ảnh hưởng lớn nhất đối với bách tính chính là thu hoạch hoa màu. Dân dĩ thực vi thiên, là đại sự hàng đầu. Ha ha, đã có những lương thực sản lượng cao này bổ sung vào, triều đình lại chú ý bảo vệ và giúp đỡ về dân chính, vấn đề lương thực của lão bách tính hẳn là có thể được giải quyết một cách tương đối.
Lưu Đại Bổng Chùy chớp đôi mắt to như hạt đậu xanh, nuốt nước bọt nói:
- Giải quyết được thì tốt, giải quyết được thì tốt. Thuộc hạ nói với Đại soái một câu, mặt trời sắp xuống núi rồi, có phải chúng ta nên đi nhanh một chút? Nếu đêm này không đến Tiên Hà lĩnh, vấn đề ăn ở của chúng ta không giải quyết được đâu.
Dương Lăng vừa bực vừa buồn cười trừng mắt nhìn y, cười mắng:
- Nói với ngươi như đàn gảy tai trâu. Lên ngựa, chúng ta đi nhanh hơn một chút.
Hiểm giáp đông nam Tiên Hà Quan, ngoài thông Phúc Kiến trong thông kinh thành. Năm trăm dặm Tiên Hà cổ đạo mà năm xưa Xung Thiên Đại tướng quân Hoàng Sào khai phá, chính là yếu đạo duy nhất nối liền Chiết Mân kéo gần Lưỡng Quảng. Một hàng khoái mã chạy theo mảng tịch dương, biến mất ở đường chân trời.