Ngược Về Thời Minh

Chương 275-1: Lá cờ Thánh George (p1)

Còn có súng của người Tây Dương tinh chuẩn vô cùng, Tào thiên sủng tận mắt nhìn thuyền trưởng Fernando ném mấy vò rượu vào biển rộng, ở trên mặt biển di động mà cũng có thể bắn một súng vỡ tan.

Vũ lực như vậy! Chỉ đáng tiếc....

Tào thiên sủng theo thói quen bấm đốt ngón tay, tiếc nuối mà nghĩ: Nếu là ba ngày sau, thời gian mới là thuận lợi, thích hợp cho khai sơn lập nghiệp, đi ra, nhưng người Tây Dương không tin, tiên sư bà ngoại nhà nó chứ.

Cha Tào thiên sủng vốn là tiên sinh xem phong thuỷ kiêm xem tướng, Tào thiên sủng từ nhỏ tráng kiện khôi ngô, không có điểm nhã nhặn, nhưng theo chân cha cũng hiểu biết chữ nghĩa, hơn nữa học được phong thuỷ.

Người này làm hải tặc mà cũng không sửa thói quen thầy địa lý, chinh trang sơn môn tổng đà tráng lệ như thế gia Giang Nam, tư tài cướp bóc được có hơn phân nửa dùng để mua tòa nhà này.

Mỗi tòa nhà đều có phù điêu. Đều là đồ hình may mắn, mẫu đơn tượng trưng phú quý; cây tùng ngụ ý trường thọ; thủy tiên tượng trưng thần tiên; cây phật thủ ngụ ý hạnh phúc.

Về phần "Ba thứ nhất đồ", "Tứ quân tử", "Bát tiên khánh thọ", "Thiên quan chúc phúc", "Vung tiền hộ hàng xóm", "Hòa hợp nhị tiên" thì ở đâu cũng thấy.

Người trên đảo đều biết đồ án trên nhà của Tào lão Đại đều có ngụ ý, thứ nhất là "Giơ tay có tiền", đạo thứ hai cửa là "Chân đạp có phúc". Thứ ba là "Ngẩng đầu có thọ", thứ tư là "Quay đầu lại có quan", thứ năm "Đi ra có thai", cuối cùng là "Vào cửa có bảo".

Chỉ tiếc Tào gia bên trong không có bảo vật gì. Bảo vật không, người càng không có. Trong nhà giam giữ hơn ba mươi nữ nhân như hoa như ngọc, cũng không biết có phải Tào lão làm nhiều chuyện thất đức nên không có con, hiện giờ Tào lão đại mới chỉ nhận hai con nuôi.

Hai chiếc thuyền ba cột buồm vượt qua địa bàn Hải Cẩu Tử, điều chỉnh hướng đi vào đảo Độc Long. Tây Dương hải tặc cũng không e ngại Hải Cẩu Tử. Hải Cẩu Tử thắng ở thuyền nhiều người nhiêu, bọn họ thắng ở pháo sắc bén. Song phương đều có kiêng kị, trừ phi tất yếu, sẽ không phát sinh xung đột.

Trên bầu trời hải âu dần nhiều lên, đây là dấu hiệu phụ cận co đât liên hoặc hải đảo. Hai chiếc thuyền ba cột buồm, mỗi thuyền trang bị 25 ổ đại pháo. Chính là hai chiếc thuyền hải tặc tới nghênh đón.

Bọn thủy thủ đang bận rộn. Trên biển gió êm sóng lặng. Ánh nắng tươi sáng, bọn thủy thủ tâm tình cũng tốt. Đây là một lần đi xa thoải mái.

Cuộc sống trên biển gian nan mà nguy hiểm, thường xuyên gặp uy hiếp về sinh mạng trong bão táp và chiến đấu. Thủy thủ thường là những người đàn ông độc thân xa gia đình, cũng không có tich luy tiền của, tất cả thu vào đều lên bờ ăn chơi đàng điếm.

Cho nên trên thuyền hải tặc ai nấy không xu dính túi, bọn họ ai nấy, râu ria xồm xàm, làn da thô ráp, quần áo tả tơi, hoàn toàn khác với trên phim ảnh. Hơn nữa bọn họ cũng không giống có đeo vòng tai, bởi vì vòng tai vướng bận, sẽ móc vào quần áo, hơn nữa ảnh hưởng tác chiến.

Nhưng mà thuyên trương hai tăc Fernando vẫn bảo lưu một phần thói quen quý tộc. Lỗ tai của hắn mang vòng tai bằng vàng, vòng tai dưới ánh mặt trời chiếu lấp lánh. Chiếc áo choàng cố định trên vai trái, theo gió biển thổi phần phật lộ ra dây lưng, bên trên cắm một thanh súng lục, một thanh trường kiếm Tây Dương.

- Đến rồi, đảo Độc Long có đủ loại nữ nhân Đông Phương, vừa xinh đẹp lại dịu ngoan, chúng ta sắp có được Thiên đường rồi, về sau chúng ta không cần tiêu tiền ở trên người các cô nương Lã Tống nữa.

Bọn chúng la hét, và chuyển bánh lái.

Selma Witt cười ha ha, hắn đứng ở chỗ cao, một bên điều chỉnh buồm, một bên lớn tiếng hát: - Chúng ta là hải tặc, hung mãnh hải tặc, tay trái cầm bình rượu, tay phải cầm tài bảo. Chúng ta là hải tặc, hải tặc có bản lĩnh, hắc! Xinh đẹp cô nương, mời lao vào lòng ta.

Lây nhiễm cảm xúc, cả thuyền cùng lớn tiếng hát lên: - Chúng ta là hải tặc, tự do tự tại hải tặc, dưới cờ đầu lâu chỉ dẫn, vì sinh tồn mà vất vả, chúng ta là hải tặc. Không có ngày mai...

Đầu thuyền phá sóng, nhẹ nhàng lướt hướng đảo Độc Long.

- Thiên hộ đại nhân, phía trước là đá ngầm san hô, đi vòng qua khoảng một canh giờ. Chúng ta sẽ ra tới đảo Độc Long.

Theo sóng giáo, thân thuyền nhẹ nhàng lay động, Bành Tiểu Dạng hai chân vững vàng đứng ở mũi thuyền, đôi tay như đúc bằng đồng bám chặt mép thuyền, cười gằn nói: - Ha ha, tốt. Chúng ta nhất định phải giành trước được đảo Độc Long. Hàn đại nhân bây giờ là Phúc Kiến Thủy sư Đề đốc, cũng đừng để hắn xem thường chúng ta!

Hắn đương nhiên đắc chí, chi tiết đảo Độc Long hắn đã sớm rành mạch, trên đảo chỉ có một ít thuyền nhỏ, thuyền hỏng, trên đảo hiện tại chỉ có ba thuyền chiến, tổng cộng không đến bốn mươi cửa pháo.

Mà chiến hạm chủ lực của hắn lắp ráp mười lăm cửa pháo thần công kiểu mới do Nam Kinh quân khí cục, mỗi cửa pháo mười đạn. Hơn nữa vốn có hai mươi cửa trọng pháo, chỉ dựa vào tàu chiến này, hắn nắm chắc việc toàn diệt Tào thiên sủng.

Bành Tiểu Dạng cười ha hả nói: - Đảo Độc Long có không ít nữ nhân, đánh xong, bản quan làm chủ, bán giá thấp hơn bên ngoài bốn thành.

Căng hết lên cho ta! Thành đại nhân đã phân phó, trận chiến này phải thắng đẹp, thắng rõ ràng, ai cũng đừng có rụt rè! Lập công ôm đàn bà, yếu bóng vía ra ôm cột buồm!

Đây cũng không phải là luật pháp trong quân, mà là quy củ của Bành Tiểu Dạng, binh huấn luyện không chăm chú, vi phạm quân kỷ thì buộc vào cột buồm. Gió thổi nắng chiếu chẳng khác gì lột da.

Dưới tay hắn có một phần ba binh lính là cha hắn cho, một phần ba là là Thủy sư quan binh, mặt khác là tân binh vừa mới nhập ngũ, bất kể là xuất thân gì, đi theo vị phi đại nhân lăn lộn lâu, quan binh ai nấy đều nhiễm phỉ khí, vừa nghe vậy trong mắt dâng lên sát khí và dục vọng.

Tào thiên sủng đang chỉ huy bọn hải tặc lên thuyền, người già yếu phụ nữ và trẻ em hắn đã đuổi đi rồi, hiện tại là tinh binh và người có tư sắc mỹ lệ.

Sóng biển vỗ nhè nhẹ lên đá ngầm, thân tàu nhẹ nhàng lắc lư, một đám nữ nhân mặc đồ Đông Doanh, Triều Tiên, Di Châu, Lưu Cầu đang cẩn thận giẫm bàn đạp lên thuyền.

Những nữ nhân này thật sự phiền toái, đi trên bàn đạp y y nha nha như sợ giẫm lên con kiến. Mẹ ôi, lúc chổng vó bị ta đây 'Trường thương đoản pháo' mãnh liệt oanh kích cũng chưa thấy các nàng yếu đuối như vậy.

Tào thiên sủng bất đắc dĩ thở dài: Lúc này mới lên thuyền chưa tới mười nữ nhân, gần trăm người nữa, tới khi nào đây?

Thuyền lớn là thuyền của hắn. Tào thiên sủng cũng không ngốc, hắn đưa tất cả nữ nhân đều tập trung vào thuyền của hắn trông giữ, chính là vì sợ bị Tây Dương Đông Xưởng nhìn thấy, kiếm cớ lấy đi.

Bọn hải tặc vào nhà cướp của, mỗi lần rời bến cũng không biết có thể còn sống trở về hay không, muốn bọn họ liều mạng, phải cho bọn hắn hưởng thụ, mà nữ nhân là quan trọng nhất, là thứ đẻ lôi kéo quân tâm, nâng cao sĩ khí. Hơn nữa lúc tất yếu, các nàng còn có thể bán thành tiền vàng, nữ nhân chính là bạc đó.

Ba thuyền hải tặc ai nấy bận rộn, không vội vàng thao túng thuyền buồm, quan sát biển, mà là vội vàng tìm kiếm chỗ cất của. Người Trung Quốc thích tích góp từng tí một của cải hơn là tiêu xài, mà ngay cả bọn hải tặc cũng không ngoại lệ.

Có những hải tặc không có nhà, không có thân nhân cũng cố gắng tich luy của cải. Hôm nay là toàn đảo di dời, tất cả hải tặc đều bận rộn thu nhặt tài sản riêng, sợ bị người thừa cơ lấy đi, căn bản không có ai lên đài quan sát. Đến nỗi phương xa có chiến thuyền tới gần thì mới có người trong lúc vô ý phát hiện.

Tào thiên sủng đang nhìn người vận chuyển hàng hóa lên thuyền, chợt nghe có người hô: - Lão Đại, lão Đại, có thuyền tới..., là hai chiếc thuyền lớn.

Tào thiên sủng đứng ở trên bờ, nghe xong tinh thần rung lên, vội vàng thúc giục nói: - Tây Dương Đông Xưởng đến sao? Mau mau mau. Nhanh lên thuyền. Con mẹ nó, đi chậm bọn Đông Xưởng thấy, sẽ chặt vú, mông của ngươi xuống cách thủy ăn!

Hứ! Ván cầu rộng như vậy, sợ cái gì, ngươi không nhanh chút đi, vểnh cái mông đi nhặt kim nguyên bảo.

Tào thiên sủng không kiên nhẫn nói, bên cạnh là một nữ nhân mặc ki-mô-nô. lề mề lên thuyền bị hắn vỗ mạnh vào mông một cái.