Mạnh Tứ Hải, Tưởng Châu quản giáo không nghiêm, dung túng quần ẩu. Các ngươi đều cảm thấy mình anh hùng phải không? Trở về luyện binh cho giỏi, Đông Doanh quan tới sẽ phái các ngươi ra trận giết địch, Sơn Đông Binh, Tứ Xuyên Binh, hai đội đồng tác chiến. Rốt cuộc ai là anh hùng ai là cẩu hùng, dùng công trận của các ngươi mà nói.
Tưởng Châu và Mạnh Tứ Hải liếc nhau, đồng thời chắp tay nói: - Mạt tướng tuân mệnh!
Dương Lăng đang muốn bảo người đưa đám thương binh này về, đột nhiên có người chạy tới nói: - Đại nhân, Bố chính sứ Lưu đại nhân cầu kiến.
Dương Lăng nghe xong có chút kinh ngạc, Lưu đại nhân vội vàng đi vào sân, thấy nhiều binh lính như vậy liền hoảng sợ, khi thấy Dương Lăng mới nói: - Dương đại nhân, hạ quan thực là bất đắc dĩ mới mạo muội tới gặp, kính xin đại nhân làm chủ.
Dương Lăng ngạc nhiên nói: - Lưu đại nhân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?
Lưu đại nhân vẻ mặt đau khổ nói: - Những Lang Quân trú đóng ở ngoài Đông thành, tùy ý chặt cây của dân chúng làm củi đốt, trộm đạo khắp nơi. Còn có vài Lang Binh thấy dân chúng hẻo lánh nên công khai trộm cướp. Rất nhiều nông dân tới chỗ hạ quan khóc lóc kể lể, hạ quan mệnh tuần kiểm ti nha môn đi thăm dò, ai ngờ... Sai nha lại bị Lang Binh đánh, chật vật chạy trở về, hạ quan thật sự hết đường xoay xở, chỉ có thể cầu đại nhân ngài ra mặt.
- À? Dương Lăng hôm qua thấy Lang Binh tác chiến anh dũng, đối với bọn họ kỳ vọng rất cao. Còn tưởng rằng đây là một chi tác chiến dũng cảm, kỷ luật nghiêm minh, sao quân kỷ lại kém cỏi như vậy?
Dương Lăng quay lại nhìn Tống Tiểu Ái, Tống Tiểu Ái cũng đang không hiểu ra sao cả nhìn hắn. Dương Lăng bất đắc dĩ phân phó: - Người đâu. Chuẩn bị ngựa! Tống tổng Binh, xin mời ngươi cùng bản quan đi xem.
Dương Lăng tới Đông thành, một phen điều tra cẩn thận mới hiểu rõ chân tướng sự tình. Hoá ra Tráng Binh được an trí ở ngoài thành xong thì không đủ lều quân dụng. Chỉ là cuộc sống kham khổ đã quen, bọn họ cũng không để ý, nên chuyển sang đi dựng nhà gỗ.
Bọn họ ở trên núi, cũng chưa từng nghe nói cây cối còn có chủ nhân, gặp cây là phạt. Dân chúng ra mặt lý luận, do ngôn ngữ không thông, hoặc cũng do họ nghĩ mình đang giúp dân chúng đánh giặc, là đúng lý hợp tình. Cho nên căn bản không rảnh mà để ý tới họ.
Lang Binh tác chiến dũng mãnh, với người trong tộc cũng lương thiện chất phác, nhưng cũng không có nghĩa là bọn họ đối với ai cũng hiền lành, họ cũng có thể ăn trộm, đánh cướp của hương dân. Quan binh người Hán có hai hạng phí an gia và lương thực, nhưng Lang Binh ấn theo quy của triều đình chỉ có lương thực, mỗi ngày chia ra jao ly bạc, mỗi người một ngày một thăng quân lương.
Nhưng quan lại ở các châu đối với binh lính vô cùng hà khắc. Lúc tác chiến nếu cắt được đầu người. Bọn họ ấn quy củ giao bạc vô cùng nghiêm túc. Nhưng triều đình trích quân tiền mỗi tháng đều bị bọn họ khấu trừ lại, mà ngay cả quân lương cũng giấu đi hơn nửa, những Lang Binh đó căn bản ăn không đủ no, sao có thể không ăn trộm ăn cướp?
Dương Lăng hiểu rõ chân tướng, cũng thấy vô cùng đau đầu. Vấn đề dân tộc cho tới bây giờ vẫn khó xử lý, triều đình cũng không thể tùy ý xử lý, tuy rằng biết rõ bọn họ ngầm chiếm quân lương, giấu kín quân lương, nhưng một khi xử lý không tốt, sẽ kích khởi mâu thuẫn dân tộc, làm cho họ tạo phản.
May mắn Tống Tiểu Ái vốn là hậu duệ hán quan, đối đãi với dân chúng khá nhân hậu, hơn nữa nàng có thế lực lớn nhất trong các thủ lĩnh, lãnh địa rộng nhất, cho nên uy vọng cực cao, dưới sự nghiêm khắc trói buộc, thủ lĩnh các châu cuối cùng cũng không dám quấy nhiễu dân chúng xung quanh.
Dương Lăng và Tống Tiểu Ái thảo luận một phen, quyết định phái một quan tiếp liệu chuyên môn hiệp trợ Lang Binh quản lý quân lương, quân nhu, nhóm thủ lĩnh tham ô quân lương là chuyện ai cũng biết, nhưng chẳng ai tiện chỉ rõ.
Bởi vậy Dương Lăng làm Tổng đốc lục tỉnh, muốn an bài quan tiếp liệu phụ trách quân tiền và quân lang, hơn nữa Tống Tiểu Ái đã đáp ứng, bọn họ cũng không thể nói gì hơn.
Dương Lăng và Tống Tiểu Ái xử lý tốt việc này, đang chuẩn bị trở về thành, Tống Tiểu Ái chợt nói: - Tổng đốc đại nhân, ngài phải phái vị quan tiếp liệu đến hiệp trợ ta quản lý lương thảo, người này có phải... vị tướng quân họ Ngũ không?
- Ừ? Dương Lăng nhìn nàng.
Khuôn mặt của Tống Tiểu Ái có chút nóng lên, nàng cũng không biết phải nói như thế nào, nhưng nếu có vị thiếu tướng quân võ nghệ cao cường kia kề vai chiến đấu, trái tim của nàng chợt đập mạnh hơn.
Nàng lấy hết dũng khí nói: - Ngũ tướng quân một thân võ nghệ làm ta vô cùng khâm phục, bởi vậy rất muốn có cơ hội thỉnh giáo y, đại nhân vừa lúc phải phái quan tiếp liệu đến, ty chức... Ty chức muốn... Vậy cũng là một công đôi việc.
Dương Lăng thấy vậy không khỏi giật mình, Tiểu Ngũ nhân phẩm xuất chúng, võ nghệ cao cường, hay là vị Tống tổng Binh này đối với hắn...
Tiểu Ngũ quản quân nhu một là có thể yên tâm, hai là Tráng gia có phương pháp bảy người giết địch cực kỳ khéo léo, rất có giá trị thực chiến. Phái Tiểu Ngũ đến có thể học hỏi mang về ứng dụng trong quân. Còn nữa, hiện giờ xem ra, Lang Binh dũng mãnh nhưng thật sự khó có thể quản thúc, nếu vị nữ thủ lĩnh này đặt trái tim lên Ngũ Hán Siêu, như vậy lúc tiêu diệt phỉ chẳng phải sẽ toàn lực phối hợp? Ừ... Một công ba việc, vụ mua bán này có lời.
Dương Lăng nghĩ đến đây cười nói: - Chuyện nào có đáng gì? Lát nữa bản quan trở về thành, sẽ bảo Ngũ tướng quân ở lại trong quân ngươi là được.
Dương Lăng ra lều lớn, gọi Ngũ Hán Siêu dặn dò một phen, bảo hắn ở lại Lang Quân làm quan tiếp liệu, kèm theo Lưu Đại Bổng Chùy và một đám thân binh về thành, hắn vội vàng tới hậu viện bảo Thành Khởi Vận lập tức trích thêm lương thảo cho Lang Binh. Nói xong công sự chợt nhớ tới một chuyện, nhân tiện nói: - Đúng rồi, nàng đem Dương Tuyền... Ách... Tam ca an bài đi đâu rồi? Lần này đến Giang Nam. Ta cũng quên hỏi.
Thành Khởi Vận ngẩn ra, kinh ngạc nói: - Đại nhân như thế nào... Lại nhớ tới hắn?
Dương Lăng cười nói: - Hôm nay Xuyên Binh và Sơn Đông Binh kéo bè kéo lũ đánh nhau, có một Sơn Đông Binh tên Dương Toàn, bởi vì giọng nói giống nhau nên ta mới nhớ tới chuyện này.
Thành Khởi Vận đã nghe Cao Văn Tâm kể Dương Tuyền từng thừa dịp Dương Lăng bệnh tình nguy kịch. Mơ ước gia sản và thê thất của Dương Lăng, tiểu nhân như vậy Dương Lăng sao có thể thực sự quan tâm? Mãi tới giờ Dương Lăng mới nhớ mình còn thân thích như vậy, chứng minh Dương Tuyền ở trong lòng hắn không hề có địa vị.
Lấy tác phong nhất quán của Đại Lâu Nhi, dám xâm phạm lợi ích của nàng, nàng sẽ luôn lãnh huyết vô tình. Hiện giờ, trái tim nàng vô tình đặt hết lên Dương Lăng, mọi lợi ích, vui buồn của Dương Lăng cũng trở thành của nàng.
Ở trong mắt nàng, chỉ cần gây bất lợi cho Dương Lăng thì không cần suy xét nhiều. Nhu tình của nàng chỉ yêu thương che chở cho mình Dương Lăng. Từ nhỏ nhận hết tra tấn và lừa gạt, nàng đã sớm ma luyện tâm như thiết thạch, đối với người khác, nàng tuyệt đối không thương hại.
Loại tiểu nhân càn rỡ như Dương Tuyền, sớm muộn sẽ làm hại tới Dương Lăng, là vũ khí để nhóm ngự sử công kích Dương Lăng. Nàng sao có thể ngồi nhìn nó trở thành sự thật.
Nhưng mà Dương Tuyền có vô sỉ thì vẫn là người của Dương thị. Thành Khởi Vận không biết rõ sự coi trọng của Dương Lăng với quan hệ huyết thống thế nào nên nhất thời không dám động đến hắn.
Sau khi Dương Lăng tới Giang Nam cũng không nhắc gì tới vị Đường huynh này, nàng bắt đầu âm thầm nghĩ cách diệt trừ tên Dương Lăng phẩm hạnh không đứng đắn này.
Mới vừa nghe Dương Lăng hỏi, nàng còn tưởng mình đánh giá sai Dương Lăng, không khỏi có chút hốt hoảng, nghe xong giải thích của hắn thì mới yên lòng.